"Lui!" Hoa Vị Miên trầm giọng nói: "Chỉ có thể lui, không thể chính diện đối địch, ở vòng quanh Núi Hồ Lô."

"Chỗ tướng quân không biết có thể duy trì bao lâu, nói không chừng đang chờ chúng ta đi cứu bọn họ !" Vương Miểu tức giận đánh án kỷ một quyền.

"Vương Tướng Quân!" Hoa Vị Miên quát lên: "Lúc này chịu không được loại lời nói không may này của ngươi, hãy dùng bản lĩnh của ngươi để giữ lại mạng của mọi người, chớ quên, ở đây cũng rất nhiều người không đánh trận!"

Vương Miểu ngẩng đầu, bị quang mang trong mắt nàng làm khiếp sợ, sững sờ gật đầu một cái.

Cấp bách, Vương Miểu phân phó nhổ trại.

"Thành viên đội dã chiến còn bao nhiêu?" Hoa Vị Miên hỏi Lý Triêu Giang.

"Tất cả mọi người trong đội dã chiến ở bên chúng ta." Sắc mặt Lý Triêu Giang ngưng trọng nói.

"Cái gì?!" Hoa Vị Miên lỡ lời.

"Thời điểm trúng mai phục của kẻ địch, tướng quân phân phó tất cả thành viên của đội dã chiến thối lui về phía saui. . . . . . Sợ là liệu đến."

Tông Chính Sở đem toàn bộ lực chiến đấu giao cho nàng!

Hoa Vị Miên đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này nàng không thể sợ hãi, phải nghĩ biện pháp cứu Tông Chính Sở!

Đại quân lui về phía sau, Thư Lưu Quan không nhanh không chậm đuổi theo, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, tựa hồ phải chờ tới khi Hoa Vị Miên kiệt sức mới từ từ thu lưới.

Hoa Vị Miên chân chính cảm nhận được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, đợi đến khi đại quân rút lui nàng mới nhớ tới Tông Chính Sở căn bản không có lương thảo, cứ sống như vậy bị vây ở  trong núi, mấy vạn người kia ăn cái gì?!

Mà lương thảo bên mình cũng không nhiều, trừ phi thối lui khỏi Núi Hồ Lô, nhưng một khi lui ra ngoài, vào núi khó như lên trời, càng không cần phải nói đến giải cứu Tông Chính Sở. . . . . . Ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ, Tông Chính Sở. . . . . .

Tông Chính Sở thu hồi kiếm, hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ. Quách Cương Chính đi tới hỏi: "Tướng quân, đi lên trước ba mươi dặm nữa chính là Toa Tử cốc, đường ra bên kia gian nguy, rất dễ dàng bị vây chết ở bên trong."

Hà Thành lúc này cũng nói: "Chúng ta không có lương thảo, dựa hết vào thức ăn hoàng dã cùng rễ cỏ, cũng chống đỡ không dài."

Tông Chính Sở gật đầu một cái, nói: "Tình trạng thương vong như thế nào?"

"Bị đột nhiên tập kích, đại quân rối loạn trận cước, trọng thương khá nhiều." Quách Cương Chính hồi đáp.

"Phía trước 1000 thước có phải một bãi đất hay không?" Tông Chính Sở hỏi.

"Hồi tướng quân, chính là dốc nhỏ trước Toa Tử cốc."

"Tạm thời nghỉ ngơi, tối nay dừng chân ở nơi đó." Tông Chính Sở phân phó nói.

"Tướng quân, ăn chút bánh." Quách Cương Chính lấy lương khô trên người ra đưa cho hắn.

Tông Chính Sở lắc tay, nói: "Ta không đói bụng, ngươi ăn đi."

"Tướng quân, sao chúng ta không liều một mất một còn với Dư Hạo Thành?" Hà Thành hỏi.

Tông Chính Sở uống một hớp nước, nói: "Quân ta thương vong nghiêm trọng, nhất thời không thể dứt bỏ nỗi lo về sau, huống chi khí thế của Dư Hạo Thành hiện tại đang lớn, chúng ta chống chọi chưa chắc sẽ thắng, Tình hình bên kia của Vương Miểu cũng không rõ ràng, nhưng một đội nhân mã của Dư Hạo Thành chưa trở về, đã nói lên bên kia cũng đang giằng co, nếu như chúng ta thua, Vương Miểu liền nhất định sẽ thua, trước trì hoãn mấy ngày, sẽ tính toán tiếp."

"Nhưng chúng ta không có lương thảo." Quách Cương Chính ngượng nghịu nói.

"Nói các huynh đệ tiết kiệm một chút, lương khô trên người còn có thể chống đỡ chừng một ngày, sau ăn rau dại trên núi cũng còn có thể duy trì một hồi." Hà Thành nói.

Tông Chính Sở gật đầu một cái, nói: "Đúng là như thế."

Nửa đêm, Tông Chính Sở ngồi một mình trước tảng đá lớn, trằn trọc vuốt ve bình sứ trong tay, hôm nay là đêm trăng tròn.

Mở nắp ra, Tông Chính Sở đổ ra một viên thuốc, hai ngón tay cầm lên, do dự một chút, sau đó tay vung lên, viên thuốc bắn vào trong bụi cỏ, hắn cất xong bình thuốc, đứng lên, sửa sang lại y phục, sau đó đi về hướng trong rừng cây.

Trăng phá trời cao, một tiếng sói tru vang dội sơn cốc.

"Đến lúc rồi!" Dư Hạo Thành ngồi ở trên ngựa, phất tay ra lệnh.

Sau lưng đại quân liên tục không ngừng đi về phía trước, mắt hắn lộ ra ánh sáng sắc bén: Tông Chính Sở, tối nay liền quyết chiến sinh tử đi!

Đột nhiên, quân đội tiến lên phía trước đột nhiên rối loạn, trong miệng kêu la gì đó.

"Chuyện gì xảy ra? !" Dư Hạo Thành lớn tiếng quát.

"Có sói! Có ói!" Có người cao giọng hô.

Dư Hạo Thành nhìn chăm chú, trước mặt lòe ra từng dãy từng dãy đôi mắt u quang xanh biếc, không phải là sói thì là gì, sơ lược tính toán, có chừng hơn một ngàn con!

Làm sao có thể?! Hắn quả thật không thể tin được vào mắt của mình, mặc dù sói là quần thể động vật, nhưng cũng không thể có thể lên đến cả ngàn con cùng nhau hành động!

Dư Hạo Thành giục ngựa đi tới đội ngũ phía trước, ổn định binh lính của mình, nhìn lướt qua bầy sói, nắm chặt kiếm ngang hông chuẩn bị ứng chiến, thế nhưng đám soi chẳng qua là ngồi chồm hổm ở trên đất, rất có kiên nhẫn cùng đợi cái gì.

Dư Hạo Thành dĩ nhiên hiểu tập tính của sói, bọn chúng có bản lãnh hao hết sạch kiên nhẫn của con mồi, sau đó sẽ công kích, nhưng nhiều sói như vậy đều là từ hướng Tông Chính Sở tới, chẳng lẽ bọn họ không gặp phải sao?

"Tướng quân, tiến công đi!" Bên cạnh có người nhỏ giọng nói.

Dư Hạo Thành nghĩ thầm giằng co như vậy nữa cũng không phải là chuyện, vì vậy nộ bạt trường kiếm, quát: "Giết!"

Trong sơn cốc chật hẹp, người cùng sói tiến hành chém giết máu tanh.

Bởi vì địa vực hạn chế, quân đội của Dư Hạo Thành căn bản không thể đồng loạt xông lên, mà sói lại có thể nhảy lên, một trận chiến xuống, song phương tổn thương.

Sói chỉ có hơn ngàn con, mà người của hắn lại có đến gần 9 vạn, coi như là cậy đông hiếp yếu cũng có thể giết sạch đám sói này không còn một mống!

Trong mắt Dư Hạo Thành rải đầy máu tanh, phất tay chém xuống một con sói nhảy qua, lớn tiếng nói: "Các huynh đệ, giết cho ta!"

Quả nhiên là giết đỏ cả mắt rồi, đạp lên một chồng thi thể cả người cả sói trước mắt, binh lính phía sau càng đánh càng hăng, mà bầy sói cũng là liều chết đọ sức.

"Ngao. . . . . . Ngao. . . . . . !" Đỉnh núi nơi vừa vang lên hai tiếng sói tru, Dư Hạo Thành ngẩng đầu nhìn lên trên, lại mơ hồ thấy được bóng dáng người! Chẳng lẽ có người đang khống chế bầy sói?!

Dư Hạo Thành không kịp ngẫm nghĩ nữa, bởi vì nghe triệu hồi, sói đang từ từ tụ lại tới đây, đến cuối cùng ngay cả giữa sườn núi cũng tràn đầy một mảnh tiếng sói hú!

Hắn đã không biết có bao nhiêu con sói, chỉ cảm thấy ánh mắt xanh biếc dày đặc giống như có thể chiếu sáng bầu trời!

"Tướng quân, các huynh đệ không chịu nổi!" Phó tướng bị thương vừa ứng phó con sói nhào lên vừa hô.

Dư Hạo Thành trợn tròn mắt, không cam lòng quát: "Rút lui!"

Quân đội rất nhanh rút lui, bầy sói cũng không đuổi theo, mà là đồng thời cao thấp không đồng nhất  tru lên, đỉnh đầu cũng thật cao ngước nhìn người trên đỉnh núi.

"Ngao. . . . . ." Là tiếng sói tru, một tiếng này đi qua, đám sói bắt đầu từ từ rời đi, ngoắt ngoắt cái đuôi biến mất ở trong rừng cây.

Con ngươi Tông Chính Sở phiếm u quang xanh biếc, đón gió mà đứng, thần sắc thống khổ, đột nhiên lui nhanh  hai bước, quỳ một gối xuống trên mặt đất, một ngụm máu tươi văng tung tóe. . . . . .

Hôm nay đã là thứ ba ngày rồi, Hoa Vị Miên vô kế khả thi ngồi ở án kỷ nhìn bản đồ, mắt giống như cũng chết lặng, nàng đã nhìn bản đồ ba ngày rồi, ngoại trừ thối lui căn bản không tìm được đường tắt có thể đi đến chỗ của Tông Chính Sở, trước khi gặp được Tông Chính Sở nàng không muốn tiêu hao lực chiến đấu, nhưng không phá tuyến của Thư Lưu Quan nàng làm sao có thể gặp được Tông Chính Sở. . . . . .

"A. . . . . . !" Phiền não hất tấm bản đồ trên án kỷ lên, mắt Hoa Vị Miên đều đỏ, nắm đấm siết chặt, nàng hiện tại đến cùng nên làm như thế nào?!

Vu Bàn Nguyệt đi vào thấy bộ dáng này, âm thầm thở dài, muốn an ủi, lại không tìm được từ ngữ thích hợp.

Ngọc Dạng bước qua hắn, đặt một chén cháo loãng lên trên án kỷ, đau lòng nói: "Tiểu thư, ngươi một ngày một đêm không nghỉ ngơi rồi, trước tiên ăn chút đồ đi!"

Vẻ mặt Hoa Vị Miên âm trầm không nói gì, Ngọc Dạng theo bản năng nhìn về phía Vu Bàn Nguyệt, Vu Bàn Nguyệt gật đầu một cái, nói: "Vị Miên, trước tiên ăn một chút cháo, nghỉ ngơi một chút, đầu óc sẽ thanh tĩnh một chút."

"Cháo?" Hoa Vị Miên nhíu mày, hỏi: "Thế nào còn có gạo?"

Ngọc Dạng khó xử nói: "Nhà bếp cũng còn một chút, bọn Vương Tướng Quân nói lấy ra cho tiểu thư ăn. . . . . ."

Ánh mắt Hoa Vị Miên dao động, xốc lều vải xông ra, lại thấy mấy người Vương Miểu đứng trước doanh trướng nói gì đó, thấy mình ra ngoài nhất thời ngậm miệng không nói thêm gì nữa, còn có vài binh lính cũng đứng chung một chỗ, muốn nói lại thôi.

"Các ngươi muốn làm gì?" Hoa Vị Miên hỏi.

Vương Miểu là một người không nhịn được, lúc này đứng ra nói: "Tiên tử, ngươi đừng khó khăn bản thân mình nữa, ta cùng mấy vị tướng quân thương lượng qua rồi, nếu không có biện pháp khác, vậy thì liều lĩnh đánh cuộc, coi như không đến được côỗ tướng quân, ít nhất cũng giúp tướng quân giết mấy kẻ địch!"

"Đúng! Liều mạng với bọn hắn!"

"Liều mạng!"

. . . . . .

Người xung quanh cũng lên tiếng phụ họa, cũng ôm ý niệm liều lĩnh đánh cuộc.

Hoa Vị Miên khổ sở nhìn bọn họ, thật chẳng lẽ không có cách nào sao. . . . . . ?

"Cho ta thêm thời gian nửa ngày, nếu như tối nay ta còn chưa nghĩ ra biện pháp. . . . . ." Nàng khó khăn nói: "Chúng ta có thể giết bao nhiêu thì giết!"

Nhất thời không người nào nói nữa, yên lặng giống như chết.

Ngọc Dạng ra tới đỡ nàng, nói: "Tiểu thư, ăn trước chút đồ đi. . . . . ."

Hoa Vị Miên hoảng hoảng hốt hốt đi vào trong lều, ngồi xuống, cầm thìa lên, nhìn Ngọc Dạng ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc.

Thời điểm Ngọc Dạng đang muốn đưa tay nhặt tấm bản đồ đi, nàng đột nhiên la lớn: "Không nên cử động!"

Thân thể Ngọc Dạng cứng đờ, đầu cũng không dám quay lại, nhỏ giọng hô: "Tiểu thư. . . . . ."

Hoa Vị Miên đứng dậy đi tới, ngồi xổm trước bản đồ trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào nó.

Ngọc Dạng thở phào nhẹ nhõm, thì ra nàng muốn xem tấm bản đồ này.

Thả đồ, nàng cũng ngồi chồm hổm tới đây, hỏi: "Tiểu thư, tấm bản đồ này có vấn đề gì không?"

Hoa Vị Miên giơ tay lên ý bảo nàng không cần nói, cau chặt chân mày, mắt khẽ nheo lại, chỉ kém một chút nữa thôi, chỉ kém một chút nữ thôi. . . . . . !

Núi Hồ Lô. . . . . . Nhạc Đô. . . . . . Núi Hồ Lô. . . . . . Nhạc Đô. . . . . . !

"Ta nghĩ ra rồi!" Nàng đột nhiên nhảy dựng kêu lên.

Ngọc Dạng bị nàng làm sợ tới mức ngã xuống đất, kinh hoảng nhìn nàng, "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?"

Hoa Vị Miên nhào qua bắt được bả vai của nàng dùng sức lay động, la lớn: "Ta nghĩ ra cách rồi, ta nghĩ ra rồi!"

Ngọc Dạng nghe vậy vui mừng, "Thật sao?"

"Mau, ta muốn đến trướng nghị sự, ngươi đi gọi đám người Vương Miểu. . . . . . Thôi, hay là ta đi gọi!" Hoa Vị Miên huơ tay múa chân, nói chuyện cũng có chút không mạch lạc.

Ngọc Dạng hoàn toàn không nghe rõ nàng đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy nàng giống như một cơn gió xông ra ngoài, mình còn chưa kịp làm gì, nàng lại như một trận gió chạy trở lại, một hơi vọt tới án kỷ nâng bát cháo loãng ngửa đầu uống một hớp, khi uống còn sặc hai lần, đợi đến khi hạ chén thì bên trong một hột cơm cũng không còn. . . . . . Tuy nói gạo ít, nhưng Ngọc Dạng vẫn rất muốn hiểu rõ kỹ thuật này rốt cuộc là thế nào luyện thành!

Uống cháo xong Hoa Vị Miên quay đầu cười với nàng một tiếng, sau đó lại vọt ra khỏi lều.

Tim Ngọc Dạng "thịch" một tiếng nhảy dựng lên, Hoa Vị Miên vốn là như vậy, thỉnh thoảng làm cho người ta có chút kinh diễm. . . . . .

Triệu tập mấy tướng quân đến, Hoa Vị Miên chỉ vào bản đồ nói: "Các ngươi nhìn tấm bản đồ này!"

Vương Miểu buồn bực nói: "Không phải là bản đồ bình thường chúng ta xem sao? Có cái gì không giống nhau?"

"Muốn nói không giống nhau cũng chỉ là bị gấp vào. . . . . ." Lưu Tại Nghĩa sờ cằm nói, thật sự không nhìn ra có huyền cơ gì.

"Núi Hồ Lô cùng Nhạc Đô chồng lên nhau." Lý Triêu Giang đột nhiên nói nói.

Hoa Vị Miên hưng phấn cười một tiếng, nói: "Đúng rồi! Chính là cái này! Núi Hồ Lô cùng Nhạc Đô!"

"Tiên tử, rốt cuộc ý của người là?" Vương Miểu nóng nảy, nghe không hiểu nàng bí hiểm.

"Nhạc Đô là thủ đô của Tây Hòa, cách Núi Hồ Lô khá xa, tiên tử nói điều này làm gì?" Lưu Tại Nghĩa hỏi.

Hoa Vị Miên kéo bản đồ ra, chỉ vào bản đồ nói: "Các ngươi nhìn, con đường lượn quanh từ nơi này rời khỏi Núi Hồ Lô, đường đến Nhạc Đô phần lớn chỉ là vài thành trì không quá nghiêm mật, trong đó có vài nơi chúng ta có thể chiếm được. . . . . ."

"Đợi đã, chẳng lẽ nói muốn chúng ta đi đánh Nhạc Đô?" Vương Miểu kinh ngạc hỏi.

Hoa Vị Miên mắt phượng khẽ cong, nói: "Không đúng, chúng ta là phải đi đánh Nhạc Đô!" Nàng nhấn mạnh chữ "phải".

"Đánh Nhạc Đô? !" Mấy người cũng ngạc nhiên ra tiếng.

"Chúng ta bây giờ bị vây ở Núi Hồ Lô, tướng quân sinh tử chưa biết, đánh Nhạc Đô? Quả thực là lời nói vô căn cứ!" Mã Uy Trùng giận quá thành cười.

Hoa Vị Miên đưa mắt nhìn sang Lý Triêu Giang vừa cúi đầu trầm tư, hỏi: "Ngươi nói xem?"

Lý Triêu Giang nhìn nàng một cái nói: "Mạt tướng ngu độn, kính xin tiên tử chỉ rõ."

"Chỉ rõ cái gì, muốn ta nói cũng không nên gửi hi vọng ở trên thân một nữ nhân, trực tiếp liều cùng họ Thư đi. . . . . . !"

"Mã Uy Trùng! Không được vô lễ với tiên tử!" Vương Miểu quát.

Mã Uy Trùng đỏ mặt phản bác, nói: "Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?!"

Mấy người làm bộ sẽ phải cải vã, Hoa Vị Miên vội chặn lại nói: "Lúc này còn muốn nội chiến sao?!"

"Mã phó tướng, chủ ý của ta có thể dùng hay không ngươi nghe qua sẽ biết, cũng không mất bao nhiêu thời gian."

Mã Uy Trùng quay đầu đối diện với ánh mắt của Hoa Vị Miên, ngập ngừng hai tiếng, cuối cùng gật đầu một cái,.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play