“Ngọc Dạng, các ngươi đi vào hầu họ tiểu thư rửa mặt.”

Nghe được Tông Chính Sở lên tiếng, mấy người vội vàng đi vào.

Chậm chạp bò dậy, Hoa Vị Miên rửa mặt qua loa rồi ngồi vào trước bàn trang điểm, Ngọc Dạng búi tóc cho nàng.

“Tiểu thư, vẫn đến miếu Quan Âm sao?” Lục Hà đứng một bên dè dặt hỏi.

“Không đi!” Hoa Vị Miên không vui nói, tâm tình vốn không tốt, cộng thêm điều kiện lạc hậu ở cổ đại, không có bánh mì, làm sao nàng thích ứng được!”

“Tiểu thư. . . . . .” Lục Hà đột nhiên ấp a ấp úng.

Ngọc Dạng liếc mắt nhìn nàng một cái nói: “Có lời gì liền nói trực tiếp a, không thấy tiểu thư đang phiền sao?”

Lục Hà ủy khuất mím môi nói: “Ta có thể xin nghỉ nửa ngày được không?”

“Ra ngoài cùng Đinh Đinh?” Hoa Vị Miên nói, Tông Chính Sở bảo Đinh Tiểu Hà cùng Thanh Dương ra ngoài mua chút dược liệu, tiểu nha đầu này hơn phân nửa là động tâm rồi.

“A?. . . . . Vâng.” Lục Hà thẹn thùng thừa nhận.

“Ngọc Dạng, không cần chải nữa.” Hoa Vị Miên giơ tay ngăn Ngọc Dạng lại, lại gọi Như Yên đang trải giường chiếu tới, lần đầu nghiêm túc nói: “Các ngươi không phải là nha hoàn của ta. . . . . .”

“Tiểu thư!” Lời còn chưa nói hết, cả ba đã lớn tiếng đồng thanh, Hoa Vị Miên vội vàng xua tay: “Ý của ta là, mặc dù bình thường các ngươi chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của ta, nhưng thân thể của các ngươi tự do, muốn đi đâu muốn làm gì, trực tiếp nói với ta là được.”

“Tiểu thư, ngài đừng nóng giận, ta không đi là được, chớ đuổi Lục Hà đi!” Lục Hà không nhịn được rơi nước mắt.

Như Yên cùng Ngọc Dạng cũng vẻ mặt bi thương nhìn nàng.

“Được rồi được rồi, ta không nói đuổi các ngươi đi a!” Hoa Vị Miên không ngừng giải thích, “Ta là nói, nếu các ngươi yêu thương nhau muốn lập gia đình, ngàn vạn lần không cần khách khí với ta, cứ nói thẳng là được!”

“Tiểu thư, thân thể tàn hoa bại liễu của Như Yên có thể gả cho ai, chỉ cần ở bên cạnh hầu hạ ngươi. . . . . .” Như Yên nói xong cũng nghẹn ngào.

Hoa Vị Miên nhức đầu nhìn ba miệng ăn này, không ngờ nói các nàng tự do, các nàng còn không vui, đi theo nàng lại không được phát tiền lương nha!

Từ trong ngực lấy ra mười hai lạng bạc ngày hôm qua lấy từ chỗ Tông Chính Sở, nói: “Hôm nay cho các ngươi nghỉ một ngày, Lục Hà cùng Đinh Đinh đi mua đồ, Như Yên cùng Ngọc Dạng ra ngoài mua một chút phấn son gì đó. . . . . .”

“Ta lưu lại bồi tiểu thư!” Ngọc Dạng nhận lấy bạc, đưa qua cho Như Yên.

“Không cần.” Hoa Vị Miên khoát tay nói: “Các ngươi đi đi, sau này chưa chắc đã có cơ hội.”

Mấy người nhìn nhau, do dự một chút, nói: “Cám ơn tiểu thư!”

Phòng khách phủ giáo úy, Tông Chính Sở ngồi thẳng trên cao, Hoa Vị Miên ngồi bên tay phải hắn, uống từng ngụm nước đường.

“Dẫn người tới.” Tông Chính Sở nhàn nhạt phân phó.

Hai thị vệ kéo một người đi vào, mái tóc tán loạn che mặt, Hoa Vị Miên suýt nữa thì không nhận ra, nhìn kỹ, không phải Trần Thất thì là ai?!

Trần Thất bị ném trên đất, tinh thần cũng không tệ lắm, nhìn thấy Tông Chính Sở liền trợn mắt.

“Người tùy ngươi xử lý, không giết chết là được.” Tông Chính Sở hời hợt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play