Hoa Vị Miên đang nói có thể thoát khỏi những người này, liền hảo hảo vào tửu lâu ăn uống một phen. Một vị phu nhân ôm một hài tử tám tuổi chạy tới quỳ gối trước mặt nàng, khóc to: “Tiên tử nhất định phải cứu mạng con ta a!”

Hoa Vị Miên thấy sắc mặt đứa bé kia bình thường, chỉ là có chút mất nước, hẳn là không quá nghiêm trọng, y quán bình thường cũng có thể trị mới đúng.

Hoa Vị Miên đang buồn bực, phu nhân kia lại đã lải nhải liên miên, “Con ta thường cách một thời gian sẽ bị đi tả, đại phu cũng không có cách nào, mới vừa rồi còn đang hảo hảo ăn cơm, đột nhiên liền ôm bụng. . . . . Tiên tử, xin ngài ban phát chút từ bi, chồng của ta thường ở bên ngoài chạy thuyền kiếm ăn, nếu nhi tử có chuyện gì, ta biết ăn nói với hắn thế nào a. . . . . .”

Toàn bộ người xung quanh đều bị thu hút lại đây, đều muốn nhìn xem Hoa Vị Miên lộ vẻ thần thông như thế nào, nhưng Hoa Vị Miên ngoài dùng độc thì chỉ biết sơ sơ y thuật, nàng cũng không có pháp lực thần kỳ a. . . . . . .!

Gắng gượng ngồi xổm xuống bắt mạch cho tiểu hài tử, lại thấy khóe miệng hắn có thứ gì đó màu hồng hồng, đột nhiên linh quang chợt lóe, nói: “Vừa rồi nó ăn cà chua?”

Phu nhân sửng sốt, sau đó gật đầu một cái.

“Sau đó lại ăn cua?” Hoa Vị Miên lại hỏi.

Phu nhân ánh mắt vui mừng không thôi, vội nói: “Tiên tử thật là phi phàm, ngay cả con ta ăn gì cũng biết, cầu xin tiên tử chỉ đường!”

Nàng vừa nói xong, Hoa Vị Miên lại ngượng ngùng, nàng tùy tiện nói bừa như vậy, liền nói đúng.

“Ngươi đưa con ngươi đi bốc chút thuốc tả, cà chua và cua không thể ăn cùng lúc, phải ăn cách một canh giờ trở lên.”

Phu nhân vội vàng dập đầu nói cám ơn, ôm hài tử đi đến y quán, mà những người còn lại vái chào Hoa Vị Miên rồi rời đi.

Hoa Vị Miên hất cằm, nhìn xem, không có trình độ, thật đáng sợ!

Mấy người đi tới tửu lâu nổi danh nhất Vu Lam thành, Hỏa Phượng lâu. Tên Hỏa Phượng lâu bắt nguồn từ món ăn nổi tiếng của nơi này, gà ăn mày. Bởi vì khi làm gà ăn mày chỉ dùng bọc bùn cùng lá sen chôn dưới đất rồi dùng lửa nướng, cho nên gọi Hỏa Phượng.

Vừa vào trong, lão bản đã tự mình ra nghênh tiếp, đưa Hoa Vị Miên cùng mấy người lên lầu trên.

“Tiên tử muốn ăn gì?” Lưu chưởng quỹ đứng ở một bên cúi đầu khom lưng nói.

“Mang món ăn nổi tiếng của các ngươi lên!” Hoa Vị Miên lấy một cái chén để Tiểu Hoa Bì uống nước.

Lưu chưởng quỹ vẻ mặt lúng túng nhìn nàng, nói: “Tiên tử, món ăn nổi tiếng chỗ chúng ta đều là món mặn!”

Ba người Ngọc Dạng có chút hả hê nhìn Hoa Vị Miên, thật là quả báo a!

Hoa Vị Miên vẻ mặt đau khổ, tin tức này sao lại truyền nhanh như vậy!

Giả bộ ho khan một tiếng, nàng nói: “Mang lên một lượt đi, mấy nha đầu của ta muốn ăn, cho ta mấy đĩa thức ăn chay là được.”

Lưu chưởng quỹ vừa nghe, liền vội vàng gật đầu nói vâng, sau đó lui ra ngoài.

Ba người Ngọc Dạng đối với mánh khóe này của Hoa Vị Miên biết rõ, lúc này cười trêu nói: “Tiên tử thật sự ăn chay, vậy thì cũng đừng chảy nước miếng.”

Hoa Vị Miên lườm các nàng một cái, nói: “Cái này gọi là rượu thịt xuyên ruột, phật tổ ngồi trong lòng, các ngươi biết cái gì!”

“Tiên tử, đây là Cửu Uấn Xuân công tử cách vách mời ngài!” Một hầu bàn mang bầu rượu vào, rót cho Hoa Vị Miên một chén.

Hoa Vị Miên cười yếu ớt, để ly rượu qua một bên, nói: “Đưa ly rượu này trở về, nói là bổn tiên tử kính hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play