Thái hậu nghiêm mặt ngồi đó, ngay cả Thuần Vu Phóng đi vào bà cũng không thèm để ý đến hành lễ của hắn.

Thuần Vu Phóng ho khan một tiếng ngồi qua một bên, nghiêm túc nói: “Thái y, chuyện gì xảy ra?”

Thái y lau mồ hôi tiến lên quỳ: “Hồi bẩm hoàng thượng… Bào thai trong bụng tiên tử khó giữ được, trước mắt đã đẻ non…”

“Thật?!” Thuần Vu Phóng bật thốt lên.

Mặt thái y khẽ co rúm, không phải hài tử này của hắn sao, làm sao bây giờ rớt hắn cao hứng như vậy…

Ý thức được biểu hiện của mình quá mức rõ ràng, Thuần Vu Phóng mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó hỏi: “Thân thể tiên tử sao rồi?”

Thái y vội cúi đầu, cân nhắc xem có phải vị hoàng đế này bị giận dữ công tâm* dẫn đến bắp thịt trên mặt co rút mất cân đối…

“Hiện giờ tiên tử không có gì đáng ngại nữa!” Hắn không xem qua mạch, nhưng lại trả lời rất ý vị, chủ yếu là nhìn Thái hậu đàng kia đã sắp đại khai sát giới, sợ nếu không nói ra thì sẽ chạy không thoát!

Tư Đồ Uyển Ngọc vừa nghe thấy Hoa Vị Miên sinh non, mặt cũng đã cười tới rút gân. Sau đó Thái hậu lại phái người tới truyền nàng. Phỏng đoán Thái hậu chắn chắn hoài nghi đến nàng, vì vậy hỏi nha đầu bên cạnh, “Tử Hoan, xử lý chuyện này thế nào?”

Nha đầu Tử Hoan kia cười nham hiểm: “Nương nương cứ yên tâm!”

Tư Đồ Uyển Ngọc không sợ hãi mà đi tới Thiên Di điện, hành lễ đúng cách, “Thần thiếp tham kiến mẫu hậu, tham kiến Hoàng thượng.”

“Hừ!” Thái hậu vỗ bàn một cái, lạnh giọng: “Ngươi vẫn coi ai gia làm mẫu hậu ngươi?!”

“Thần thiếp sợ!” Tư Đồ Uyển Ngọc vội vàng quỳ xuống, rũ mắt nói: “Thần thiếp không hiểu ý tứ mẫu hậu.”

“Không hiểu?!” Thái hậu hất tuyết lê trên bàn vẫn còn hai dấu răng ở đó đến trước mặt nàng: “Còn phải mời thái y tới nói rõ cho ngươi sao?!”

Tư Đồ Uyển Ngọc vội cúi người dập đầu: “Mẫu hậu bớt giận, tuyết lê này đúng là của thần thiếp, hôm nay người trong hậu cung ăn cũng không xảy ra chuyện gì, thần thiếp cũng ăn, nhưng không bị gì, chẳng lẽ tuyết lê này không hợp với thân thể mẫu hậu?”

Nàng giả bộ vô tội, Thái hậu nhìn mà nổi giận, giận đến mặt mũi trắng bệch: “Ngươi được lắm Tư Đồ Uyển Ngọc, lại giả ngu với ai gia. Ai gia hỏi ngươi, trong hồng đường tuyết lê Hoa nha đầu cầm từ chỗ ngươi tại sao lại lại có nghệ tây?!”

“Nghệ tây?!” Tư Đồ Uyển Ngọc ‘kinh hãi’, ngay lập tức lộ vẻ diẽn đan le quý đon mặt hoảng sợ: “Sao có thể như thế, tuyết lê này là thần thiếp tự tay lấy từ trong hầm ra chia cho mọi người, lúc ấy cũng không qua tay người khác mà!”

“Vậy ngươi còn gì để nói!” Thái hậu chuyển sang Thuần Vu Phóng, “Hoàng đế, ngươi xem rồi xử lý!”

“Mẫu hậu chớ để thân thể bị chọc tức.” Thuần Vu Phóng che giấu khóe miệng vui vẻ, đến vuốt vuốt lưng bà: “Nếu hoàng hậu làm, chắn chắn sẽ không làm rõ rệt như vậy, trong này có thể có ẩn tình khác.”

Đi tới chỗ Tử Hoan: “Tử Hoan, ngươi nói xem.” Thuần Vu Phóng phân phó nói.

Tử Hoan lập tức quỳ xuống đất: “Bẩm hoàng thượng, tuyết lê này là tự tay hoàng hậu nương nương lấy từ trong hầm ra, ở giữa cũng không qua tay của nô tỳ, nhưng…”

“Nhưng gì?” Thuần Vu Phóng không nhịn được hỏi.

Tử Hoa lại vội dập đầu một cái, run rẩy nói: “Tuyết lê tiên tử ăn, là Hoàng mỹ nhân bưng qua… Không liên quan gì đến hoàng hậu nương nương!” Nói xong lại ra sức dập đầu, vừa dập đầu vừa nói giúp Tư Đồ Uyển Ngọc.

Tư Đồ Uyển Ngọc vừa nghe, trở tay đánh nàng một bạt tai, nổi giận nói: “Nô tài to gan, đại sự bậc này ai cho ngươi nói lung tung?!”

“Nương nương…” Tử Hoan quỳ ngồi, đôi mắt rưng rưng nói: “Hoàng mỹ nhân kia đã sơm bất mãn với Hoa tiên tử… Lần này muốn giá họa cho ngài…!”

Thuần Vu Phóng nhìn người phía dưới vất vả diễn trò tình cảm, lập tức phất phất tay nói: “Người đâu, đi truyền Hoàng mỹ nhân, hơn nữ cho người cẩn thận lúc soát cho trẫm!”

“Vâng!”

Hai người Tư Đồ Uyển Ngọc và Tử Hoan ôm thành một đống khóc đến thê lương thảm thiết, Thuần Vu Phóng nín cười chăm sóc Thái hậu sắc mặt tái xanh, run rẩy như thái y và nhóm cung nhân đứng một bên. (ý bảo anh này nín cười đến run rẩy ấy mà, nhưng người ta run rẩy vì sợ cơ, sao giống anh được đâu ^^)

Hoa Vị Miên ở sau rèm bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Tư Đồ Uyển Ngọc thật giả dối, lấy người khác làm người chết thay còn giả bộ như vậy!”

Tông Chính Sở đỡ bả vai nàng: “Hậu cung tranh đấu luôn luôn như thế, cá lớn nuốt cá bé, định lý này mãi mãi không thay đổi.”

“Nhìn ngươi nói rất cảm xúc, chẳng lẽ ngươi đã từng d d l;q;đ ở trong hậu cung này đợi?” Hoa Vị Miên chọc chọc cánh tay hắn.

“Không, một ngày cũng không.” Tông Chính Sở rũ mắt thu lại một tia âm lệ.

Hoa Vị Miên vô cùng hứng thú mà nhìn người trước mắt: “Có phải ta cũng nên ra ngoài tham gia náo nhiệt?”

Tông Chính Sở đè lại ánh mắt nhao nhao muốn thử của nàng, khom lưng ôm người trở lại trên giường, kéo chăn lên nói: “Bây giờ ngươi vẫn nên thành thành thật thật giả bộ làm bệnh nhân đi, chờ mấy ngày nữa ngươi xuất cung ta lại bồi ngươi đùa giỡn.”

Hoa Vị Miên nắm chăn, nhìn nước trà trên bàn nói: “Lấy trà kia tới nhỏ hai giọt vào cạnh mắt của ta, tránh cho đến lúc đó ta không khóc nổi.”

Nhỏ hai giọt làm nàng cười đến mức mặt cũng nhăn lại một chỗ với trán: “Xem ngươi vui mừng đi.”

“Ta có thể không vui sao, những người này tại sao có thể tự mìn đa tình đến mức độ này chứ!” Hoa Vị Miên cười đến mức nhanh rút gân rồi. Ngươi nói Thuần Vu Phong gian như vậy mà hắn lại vẫn có thể tin…!

Bên ngoài lúc Hoàng mỹ nhân tới thì chân đã đứng không vững, vẫn đê thái giám nửa dìu đi vào. Nàng vừa thấy người Thiên Di điện tới bắt người cũng biết có chuyện xấu mà. Ai mà chẳng biết Hoa tiên tử là trái tim của Thái hậu nương nương, chuyện như vậy rơi trên người nàng, không chết cũng bị lột da!

“Trước tiên đánh cho ai gia!” Thái hậu gọi một đám người tới, không phân biệt tốt xấu đã muốn xả lửa trước, đương nhiên Hoàng mỹ nhân này đứng mũi chịu sào.

Đáng thương cho Hoàng mỹ nhân vẫn chưa kịp cầu xin tha thứ đã bị đẩy ngã xuống đất đánh một trận, đến cuối cùng ngay cả kêu cũng không kêu được, mặt toàn mồ hôi cùng nước mắt hu hu nức nở mà cầu cứu.

“Ngừng.” Thái hậu khó chịu phất phất tay, sau đó đến trước mặt Hoàng mỹ nhân, nói: “Nói, có phải ngươi giấu hoa hồng trong hồng đường tuyết lê kia không?!”

Hoàng mỹ nhân đưa tay ôm lấy chân Thái hậu, nước mắt đầy mặt, nhưng vẫn dùng hết sức mình lắc đầu, yếu ớt nói: “Thái hậu nương nương… Không phải con… Không phải là con… Là hoàng hậu nương nương…”

Nói vừa dứt, đầu cũng gục xuống. Thái hậu rùng mình, lập tức gọi thái y tới kiểm tra. Sau khi thái y dò qua mạch đập, thở dài lắc đầu: “Không còn thở.”

Khuôn mặt thái hậu cứng đờ, vẫn không nghĩ tới sẽ xảy ra án mạng.

Lúc này nhóm cung nhân đi lục soát cũng trở lại, cầm một bọc giấy nhỏ nghệ tây quỳ trên mặt đất phục lệnh.

Tức giận của thái hậu chợt lóe lên, ngay sau đó lại chìm xuống. Hôm nay người này chết bên chân bà, cũng không còn tâm tình truy cứu, lảo đảo từng bước ngã lên trên vai ma ma phía sau, nhắm mắt lại trực tiếp khoát tay: “Thôi thôi, khiêng người xuống đi táng.”

Thuần Vu Phóng tới đỡ bà, nháy mắt cho người phía sau, bọn thái giám lập tức kéo thi thể Hoàng mỹ nhân đi.

“Mẫu hậu chớ thương tâm, thân thể quan trọng hơn.” Hắn nói.

Thái hậu ngồi lại trên đệm mềm, đỡ trán nói: “Ai gia không sao cả, chẳng qua chỉ khổ Hoa nha đầu, hài tử cứ đi mất như vậy…”

Ánh mắt Thuần Vu Phóng chợt lóe, nhưng lại là sắc thái hỉ giận khôn lộ, giọng nói chậm rãi: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần sẽ tự an bài.”

“Cho nàng xuất cung, để nàng đi đi, có một số việc không thể cưỡng cầu.”

Trước mặt nhiều người như vậy Thái hậu nói những lời này, thậm chí còn mang theo một chút ý vị cầu xin, rõ ràng là không cho Thuần Vu Phóng đường lui.

Thuần Vu Phóng híp mắt, âm lãnh trên mặt lại biến ảo thành nụ cười. Hắn vỗ nhẹ lên tay Thái hậu: “Nhi thần nghe mẫu hậu.”

Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái, đưa tay đặt lên cánh tay ma ma: “Ai gia cũng mệt rồi, các ngươi giải tán.”

“Nhi thần cung tiễn mẫu hậu.” Thuần Vu Phóng đưa mắt nhìn Thái hậu đi vào bên trong. Xoay người lẫn nữa, sắc mặt hoàn toàn rét lạnh, hơi hất cằm lên, nhìn Tư Đồ Uyển Ngọc trên đất, lạnh nhạt nói: “Diễn cũng đã diễn đủ rồi, hoàng hậu cũng nên suy nghĩ thật kĩ đạo thống trị hậu cung này. Bình thân!”

Tư Đồ Uyển Ngọc bị vẻ mặt ấy của hắn làm cho khiếp sợ, vậy nên ngây người hai giây cũng không có phản ứng: Thuần Vu Phóng đang cảnh cáo nàng! Nhưng trước đây tuy Thuần Vu Phóng không thích nàng, cũng vẫn lấy lễ đối đãi… Lúc này nàng mất hết mặt mũi, phong cảnh không lặp lại nữa, tất cả đều do nữ nhân kia!

“Thần thiếp cáo lui.” Nàng đứng lên, sửa sang lại y phục, dáng vẻ khôi phục lại làm người đứng đầu ngàn vạn người hậu cung.

Nắm chặt tay, Hoa Vị Miên, bổn cung thề, không chỉ muốn làm mất hài tử của ngươi, còn muốn cả mạng của ngươi nữa!

Tiểu cung nữ đứng bên cạnh nhân cơ hội chuồn đi, vội vội vàng vàng chạy về Thục Viện cung. Vừa vào cửa đã đụng phải Phó Ninh Tự lạnh như băng.

“Hoảng hốt cái gì?” Phó Ninh Tự nhíu mày hỏi.

Tiểu cung nữ bị dọa sợ đến mức quỳ trên mặt đất, khom người nói: “Nô tỳ… Nô tỳ mới từ Thiên Di điện trở lại…”

“Hả?” Phó Ninh Tự nhướng mày, “Ngươi đến Thiên Di điện làm gì? Không phải bản cung kêu ngươi đi Sương Hoa điện sao?”

Trán tiểu cung nữ rỉ ra một giọt mồ hôi lạnh, cũng không dám thở mạnh, so với lúc ở Thiên Di điện chỉ có hơn chứ không có kém, “Hồi nương nương… Lúc nô tỳ trở lại không cẩn thận đụng phải Hoa tiên tử… Hoa tiên tử sinh non…”

Hiển nhiên Phó Ninh Tự cũng biết tin tức này, ngâm vào nước, lại hỏi: “Kết quả như thế nào?”

“Thái hậu nương nương cho người lục soát được một bọc nghệ tây ở tẩm cung Hoàng mỹ nhân, Hoàng mỹ nhân bị đánh chết…” Tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ mà nói.

“Hoàng hậu đâu?” Khóe miệng Phó Ninh Tự kéo ra một tia cười lạnh.

“Hoàng hậu nương nương đã hồi cung…”

“Nử nhân kia cũng có chút đầu óc…” Phó Ninh Tự dừng một chút, mơi nói: “Lui xuống, chỗ Sương Hoa điện giám sát chặt chẽ một chút, lọt một chút dấu vết, bổn cung hỏi tội ngươi!”

“Vâng, vâng!” Tiểu cung nữ vội dập đầu hai cái rồi lui ra ngoài.

Phó Ninh Tự vuốt ve châu ngọc trên cổ tay, sắc mặt mềm nhu, nói với nha đầu bên cạnh: “Tước Nhi, chuẩn bị một chút đi.”

Tước Nhi cúi đầu: “Vâng nương nương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play