Mở hộp quẹt, dùng sức thổi thổi. Hoa Vị Miên liếm liếm hàm răng, lớn tiếng nói: “Người xem cuộc vui cũng đã nhìn đủ rồi chứ, cho dù chỉ có chút dầu hỏa này, đến khi nội bộ của các ngươi cháy, toàn bộ băng trong phòng băng kia cũng phải hòa tan toàn bộ, Quỷ Cảnh mà các ngươi tân tân khổ khổ (vất vả cực nhọc) tạo ra sẽ hóa thành bọt nước!”

Tiếng nói vừa dứt, mười mấy nữ tử mặc bạch y kế tiếp nhau đi ra. Nữ tử ra sau cùng toàn thân cũng mặc bạch y, chỉ có điều búi tóc bất đồng mà thôi. Đương nhiên, lấy tư cách là nhân viên quản lí, hiển nhiên vẻ mặt cũng bất đồng với những người khác.

Cẩm Hào hừ lạnh nói: “Thật to gan! Dám đến Quỷ Cảnh của ta làm loạn!”

Hoa Vị Miên móc móc lỗ tai, “Không phải ta đã đứng trước mặt các ngươi sao, vẫn không thể chứng minh lá gan của ta rất lớn?”

“Tốt!” Cẩm Hào vừa quát, rút kiếm nhảy lên, đâm thẳng về phía nàng: “Người tự tiện xông vào Quỷ Cảnh, giết không tha!”

Hoa Vị Miên lui về phía sau một bước, ba nam nhân bên cạnh liền ra nghênh đón, bọn nha đầu đứng một bên đùa bỡn phô trương cũng bắt đầu tham gia cuộc chiến.

Kỳ thực Hoa Vị Miên rất muốn giúp một tay, nhưng nàng cực kỳ đói, còn chưa muốn tiêu hao thể lực.

“Ha ha…!” Một tiếng cười lanh lảnh vang lên, hai dải lụa trắng bay vút tới, hai nữ tử giẫm lên trên trượt vào đây.

Hoa Vị Miên sờ sờ cằm. Tư thế này đẹp mắt đấy, lúc nào mình cũng phải chỉnh một màn ra sân tráng lệ mới được, dù sao mình cũng là một danh nhân, lên sân khấu quá bình thường không có khí thế. Còn phải luyện ký tên một chút, nói không chừng đã có một đám fan lớn rồi…

“Ngư Nhất tỷ tỷ, Ngư Nhị tỷ tỷ!” Cẩm Hào lui ra hô.

“Cẩm Hào, lui ra.” Ngư Nhất trầm giọng hô.

“Vâng!” Cẩm Hào chắp tay thối lui, mười mấy nữ tử cũng rối rít khác cũng rối rít thu tay.

Ba người bọn Tông Chính Sở lui về bên người Hoa Vị Miên. Mấy người đứng thành một hàng nhìn nữ tử đối diện.

“Chúng ta muốn gặp chủ nhân nhà ngươi, mong cô nương dàn xếp.” Vu Bàn Nguyệt hết sức lễ phép, tiến lên một bước chắp tay nói.

Nữ tử tên là Ngư Nhất cũng không nhìn hắn, đôi mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, giọng nói không có nửa điểm phập phồng, “Mấy vị có thể xông vào nhiều cửa của Quỷ Cảnh như vậy, lại phát hiện huyền ky của Xích Thủy trận, cũng thuận lợi chạy ra khỏi Tử Mẫu Như Ý trận, thật hiếm thấy. Bản thân Quỷ Cảnh sáng lập được gần trăm năm chưa người nào có thể đi đến đây. Mấy vị đã là người hữu duyên, xin đi theo ta ra mắt chủ nhân.”

Dứt lời hai người Ngư Nhất Ngư Nhị nghiêng người chừa ra vị trí ở giữa, dùng tay ra dấu mời. 

Mấy người không động. Hoa Vị Miên phi thân qua trước một bước, hai tay mở rộng, váy dài tung bay. Mặc dù bị cháy mấy chỗ nhưng vẫn không ảnh hưởng tới mỹ quan toàn thân. Hai tay lướt qua, cất toàn bộ mấy dải lụa trắng vào trong áo.

Hai chân rơi xuống đất, nàng vừa xoay người, chỉ nghe một tiếng ‘Loảng xoảng’, dưới chân không có gì, người liền rơi xuống. Mấy người Tông Chính Sở đều cả kinh, còn chưa kịp hoạt động, lại thấy mấy dải lụa trắng bay ra từ bên trong, cuối cùng giống như bàn tay dài, quấn lấy mấy nữ tử đang đứng một bên.

Một trận kinh hô, những người bên cạnh bận rộn huy kiếm đi chém. Lúc này Hoa Vị Miên cũng mượn lực bay ra, bay vút lên, xoay vài vòng, làm nát lụa trắng quanh thân, chấn động cũng đả thương mấy nữ tử.

Ngư Nhị lạnh lùng cười một tiếng, liếc nhìn đệ tử té xuống đất, nói: “Nội lực cô nương thật thâm hậu!”

Hoa Vị Miên cũng không khách khí, tùy ý chắp tay, nói: “Khách khí khách khí.” Đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi mới biết chơi quỷ kế vải bố, ta cũng biết. Ok, ta chẳng qua là khiêm tốn có được hay không!

Ngoảnh đầu nhìn hố to phía dưới một chút. Oa, vài con cá sấu béo ụ giương miệng đợi ở dưới chứ, nếu ngã xuống thì trực tiếp over… Nữ hài tốt không nên nuôi sủng vật nguy hiểm như vậy!

Hắng giọng một cái, Hoa Vị Miên nói: “Âm mưu quỷ kế gì cũng không chạy thoát pháp nhãn (mắt thần) của cô nãi nãi ngươi, thức thời một chút mà ngoan ngoãn dẫn chúng ta đi gặp chủ tử nhà ngươi, nếu không, ta sẽ khiến các ngươi hối hận khi ra đời trên thế giới này.”

Từ nhỏ Ngư Nhất Ngư Nhị đã là thị tỳ thiếp thân của Bố Thiện và Tuyền Ki, ở Quỷ Cảnh này được coi là dưới một người trên vạn người, làm sao để nàng làm nhục như vậy. Lúc này sẽ ra tay, vậy mà thân hình không động đậy được, lại không phát hiện hai nam nhân đi tới phía sau mình từ lúc nào.

Tông Chính Sở khống chế cổ Ngư Nhất, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn nghe nàng.”

Còn lại Vu Bàn Nguyệt thì nhàn nhã đứng một bên, phong thái tao nhã cầm một bình sứ, đặt dưới mũi ngửi, sau đó nâng mắt nhếch môi cười một tiếng: “Đuôi bọ cạp thượng hạng, Ngư Nhị cô nương hẳn nhận biết.”

“Tỷ tỷ!” Chung quanh là một mảnh tiếng kêu sợ hãi, nhưng cũng không dám vọng động*.

*Vọng động: Hành động mù quáng.

Ánh mắt Hoa Vị Miên như bị kim châm. Trên người Tông Chính Sở và Vu Bàn Nguyệt lại giống như một loại vàng sáng chói lóng lánh vạn trượng. Nàng nhìn mà nước mắt hoa nhi tuôn ra: Thì ra, kỵ sĩ trong truyền thuyết có bộ dáng này!

Trên thế giới này có ba loại người: Loại thứ nhất là trang phục thế nào đi chăng nữa cũng đều khó coi, tàn phá nhan sắc khi trang điểm dung nhan; loại thứ hai là dựa vào y trang (ăn mặc), trước khi trang điểm là con gái Vô Diệm, sau khi trang điểm là Điêu Thuyền; loại thứ ba chính là kim cương biến hình, vô luận sửa sang như thế nào, hắn vẫn lóe ra muôn ngàn ngôi sao nhỏ! Rất rõ ràng, ba vị nam sĩ trước mắt nàng thuộc loại thứ ba, giả bộ tên khất cái cũng có thể xuyên ra hương vị lưu manh mẫu mực. Thật đúng không phải người bình thường mà! 

“Được rồi, các cô nương, dẫn đường đi!” Hoa Vị Miên vỗ vỗ tay, ý bảo Cẩm Hào đi phía trước dẫn đường.

Cẩm Hào tâm không cam tình không nguyện đi lên trước, đi chầm chậm kéo dài thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play