Thật là động tiên có khác. Hoa Vị Miên nhảy vào trong động, đập vào mắt là bốn lối rẽ tối đen.

Vu Bàn Nguyệt lấy bột phấn trong cây đèn trên tường, ngửi ngửi nói: “Quả ngiên là phấn hoa Tố Tử.”

“Bốn con đường, đi cái nào được?” Tông Chính Sở gỡ một cây đuốc xuống, hỏi.

Vừa hỏi như vậy, ai cũng không biết. Bốn cửa động giống nhau, cũng không khác biệt nhiều lắm.

“Không bằng mỗi người chúng ta đi một cái đi,” Hoa Vị Miên mài quyền soàn soạt, trong mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn, “Xem ai tới nơi trước tiên!” 

“Cái gì chết?” Thanh Dương cau mày.

“Là xem mà.” Hoa Vị Miên duỗi người, vừa nhìn kiểu này cũng biết là mê cung. Mặc dù nàng là một lộ si*, nhưng nàng lại rất thích mê cung. Đi mê cung không phải để nhìn sự thông minh mà là nhìn tình trạng thương nhân, nhất là giác quan thứ sáu của nữ nhân.

*Lộ si: mù đường.

“Hay là hai người tách ra cùng đi.” Thực sự Tông Chính Sở không yên lòng để nàng đi một mình.

“Không được không được, thật vất vả tìm được một trò phiêu lưu kích thích, phả mạo hiểm một mình!” Hoa Vị Miên lập tức phản đối.

Vu Bàn Nguyệt cũng bất đắc dĩ, lúc nào rồi mà nàng còn ầm ĩ. Một khi tách ra, gặp phải nguy hiểm gì, đó chính là toàn quân bị diệt, một chút phần thắng cũng không có.

Thấy ba người trầm mặc, Hoa Vị Miên trợn trắng mắt. Thật là một đám người không có tế bào lãng mạn, nếu không có tế bào lãng mạn, vậy thì thông minh cơ bản phải có chứ!

“Nơi này có bốn cửa động, có lẽ bên trong chỉ có một cái có cửa ra, nói cách khác thì tỷ lệ trúng mục tiêu của chúng ta chỉ có hai mươi lăm phần trăm. Nhưng bốn người chúng ta tách ra, như vậy tỷ lệ chọn trúng mục tiêu chính xác là một trăm phần trăm, rất có hi vọng đúng không.” Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Nhưng, có thể sống sót không cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.”

Cửa động màu đen như miệng quái thú, dụ dỗ khách nhân xâm phạm vào. Hoa Vị Miên nói không sai, không chừng là ba đường chết, huống chi bên trong động hung hiểm khó dò, dù sao bốn người tách ra vẫn có một tia hi vọng.

“Vậy nếu bốn con đường đều là tử lộ (đường chết) thì làm sao?” Hồi lâu Thanh Dương hỏi ra một vấn đề.

Lúc này Hoa Vị Miên thật sự ném giày, chẳng qua hắn tránh được, đập lên trên thạch bích, “Rốt cuộc trong thân thể ngươi có bao nhiêu huyết thống của loài quạ?!” 

Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, sau đó chọn một động cho mình.

Không khí trong động rất ẩm thấp, chung quanh còn có tiếng nước nhỏ giọt tí tách, trên đất có một ít rêu xanh dài thưa thớt. Hoa Vị Miên suýt nữa trơn hai lần, giũ giũ y phục ướt đẫm, thật sự vừa đói vừa rét.

Cây đuốc cũng không cháy, lấy dạ minh châu từ lồng ngực ra, ánh sáng ít ỏi vẫn có thể thấy rõ đường tước mặt. Nhưng đuốc của mấy người Tông Chính Sở chắc cháy hết rồi, đường chung quanh nơi này thông suốt, không biết có thể đụng nhau không.

Lại là ngã ba, cả đời Hoa Vị Miên cũng chưa từng lựa chọn nhiều như vậy. Chần chờ một chút, tùy tiện chọn một cái bước vào thôi.

Ban nãy biển lửa có thể làm cho dầu hỏa trở thành mưa, chứng minh suy đoán của nàng không sai. Trong núi này có một lượng dầu hỏa rất lớn, nơi này là sơn động, hẳn là phải tìm được dầu hỏa mới đúng.

Cúi lưng, nàng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm một tấc lại một tấc chỗ nàng đi qua. Đi thật lâu, dầu hỏa cũng không tìm được, toàn bộ nhện và bọ cạp gì gì đó lại đi ra, trong lúc đó còn xen lẫn mấy con Hoa Bì Thử. Chẳng qua được hưởng lợi ích từ Tiểu Hoa Bì, mấy con Hoa Bì Thử kia cào móng vuốt trên mặt đất biểu thị chúng nguyện ý dẫn đường cho Hoa Vị Miên. Ngay lúc đó trong lòng nàng liền lộp bộp một cái. Nếu nàng đi đúng rồi, chẳng phải ba người kia vô ích rồi sao…

Tiểu Hoa Bì lập tức nhảy lên trên đất. Hoa Vị Miên nhìn cái đuôi của nó, có chút muốn bật cười. Cái mông cũng bị đốt trụi lủi rồi, xem ra trở về phải sửa lại sắc đẹp cho nó thật tốt mới được.

Đi tiếp tầm gần hai mươi phút, rốt cuộc thấy dầu hỏa hợp thành dòng nhỏ, đang siêng năng lưu dưới đất.

Hoa Vị Miên đưa tay rẽ lùm cỏ rậm rạp trước mặt. Trước mắt trở nên sáng lên, nhưng đồng thời nàng cũng kinh ngạc, bên trong đất bằng rộng lớn dầu hỏa tụ thành một cái ao, hơn nữa từ những nơi khác trong sơn động dầu hỏa còn đang chảy không ngừng vào trong ao. Một ao dầu này nếu mang về hiện đại thì bán được bao nhiêu tiền?

“A…!” Vừa cười trộm thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi truyền đến. 

Là tiếng của Thanh Dương!

Hoa Vị Miên xoay người vỗ vỗ Tiểu Hoa Bì, nói: “Đưa ta đi chỗ Thanh Dương.”

Tiểu Hoa Bì chít chít hai tiếng, bộ lông hơi dựng thẳng lên, bộ dáng nhìn rất sợ hãi. Hoa Vị Miên đạp nó một cước nói: “Đi, có thể còn sống, không đi, thì hiện tại phải chết. Chọn đi!”

Hoa Vị Miên không ngừng phóng đại biểu cảm trời u ám. Tiểu Hoa Bì kêu một tiếng bi thương nghiêng ngả chạy qua một cửa động.

Theo sát phía sau, bảy ngoặt tám rẽ vòng thật nhiều nơi, đầu cũng hơi choáng váng. Vừa dừng lại, Tiểu Hoa Bì đã nhảy lên người nàng, kêu hai tiếng sau đó chui vào trong ngực nàng.

Hoa Vị Miên đưa tay ra thăm dò, cảnh tượng trước mắt làm nàng chấn động, ở đây lại có tuyết rơi?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play