Vừa đi một lát, hàm răng của Hoa Vị Miêng đều đánh vào nhau, mặc dù nàng đã mặc áo choàng của ba nam nhân vào nhưng vẫn cảm thấy lạnh, chân cũng không duỗi được ra, một mình chậm chạp ở phía sau mà lắc lư.
“Ngươi không thể đi nhanh một chút hả!” Thanh Dương không thể nhịn được nữa nên nói.
Hoa Vị Miên liếc hắn, cũng lười nói chuyện. Xong rồi, chắc nàng bị đông lạnh rồi chết ở chỗ này mất…
“Vị Miên,” Tông Chính Sở bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi có thể vận công giữ vững nhiệt độ cơ thể.”
“Có thể chứ?” Hoa Vị Miên mừng rỡ.
Bên cạnh, Vu Bàn Nguyệt và Thanh Dương đồng thời đỡ trán, người này nhìn qua không phải rất thông minh sao, làm sao mà chỉ số thông minh tỉ lệ nghịch với tướng mạo vậy chứ!
Luồng khí ấm áp tăng vọt, quả nhiên không lạnh như vừa rồi, lấy tay kéo một chiếc áo choàng xuống, ném xuống đất, hai tay chống nạnh nói: “Để cuồng phong nổi lên mạnh hơn một ít đi!”
“Đi thôi!” Vu Bàn Nguyệt nói.
Hoa Vị Miên vội vàng nhặt áo choàng lên đuổi theo, vừa định trả áo choàng lại cho Tông Chính Sở, tay lại không cẩn thận bị vướng, đau đớn kịch liệt lan tỏa, nàng vội cúi đầu xem: Trên mu bàn tay bị xước một vết dài năm xăng – ti mét!
Vũ khí sắc bén ở đâu trên chiếc y phục này? Tỉ mỉ tìm kiếm, lại thấy ngọc đính trên cổ áo bị nát.
Quay đầu nhìn lại. Không đúng, chẳng phải ở đây toàn là bùn đất sao, làm sao ngọc lại bị rơi vỡ?
“Làm sao vậy?” Tông CHính Sở quay đầu lại hỏi.
Hoa Vị Miên lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”
“Hắt xì!” Một tiếng hắt hơi vang dội, Hoa Vị Miên xoa xoa mũi, không vui. Nàng rõ ràng cảm thấy độ ấm đã tăng trở lại, sao còn nhảy mũi không ngừng, bốn phía cũng đâu có hoa…
Hoa! Hoa Vị Miên cả kinh trong đầu, dừng bước ra sức ngửi một cái, quả nhiên trong không khí có một luồng mùi thơm như có như không, khướu giác của nàng bén nhạy hơn người bình thường, lại còn dị ứng với phấn hoa, đây mới là nguyên nhân nàng liên tục nhảy mũi!
“Phát hiện được cái gì hả?” Vu Bàn Nguyệt đi nhanh tới.
“Trong không khí có mùi hoa.” Sắc mặt Hoa Vị Miên nghiêm túc nói.
“Mùi hoa?” Thanh Dương vội vàng hít hít mũi, nhưng không ngửi thấy mùi hoa nàng nói.
“Ta cũng ngửi thấy.” Lúc này Tông Chính Sở gật đầu, nói: “Ngay từ đầu khi chúng ta bước vào trong đường mòn đi không xong này.”
Dựa vào chi*, đại ca sao ngươi không nói sớm!
*Dựa vào chi (靠之): Ban đầu dùng khi người phát tiết bất mãn, nhưng theo thời gian tăng lên, đã phát triển thành từ phổ thông dùng hàng ngày của dân chúng, không có ý nghĩa cố định, gần như từ cảm thán. Ví dụ: A: Dựa vào, món mì này không tệ đâu! Cậu mua ở đâu đấy? B: Cậu không biết à, dựa vào, tại cổng trường học chốc.
“Mũi ngươi là mũi chó sói à?” Thực sự sức lực của Hoa Vị Miên để mắng hắn cũng không có, nếu hắn nói sớm, cũng không đến mức bọn họ bị vây ở chỗ này lâu như vậy.
Ánh mắt Tông Chính Sở lóe lóe, không nói gì.
“Chẳng lẽ là hoa Tố Tử?” Vu Bàn Nguyệt đông cứng lông mày lại, nói.
“Không sai,” Hoa Vị Miên gật đầu, “Hoa này có thể làm cho con người xuất hiện ảo giác. Chúng ta đi thẳng, có lẽ các ngươi cũng cảm thấy, trong lúc đó không chỉ có đường, ngay cả độ ấm cũng trở về vài lần, chúng ta vẫ đi quanh tại chỗ.”
“Bốn phía gió thổi không lọt, cũng không biết phấn hoa Tố Tử bay ra từ đâu, làm sao mới có thể tìm được đường ra?” Thanh Dương hỏi.
“Không nhất định,” Tông CHính Sở mở miệng nói: “Nếu đã có qua có lại, vậy thì địa phương lạnh nhất nhất định ở chỗ cao. Chúng ta đi lên liên tục, chỗ đó hẳn là cửa ra!”
Hai người Hoa Vị Miên và Vu Bàn Nguyệt gật đầu cùng lúc, còn chưa nói được cái gì, lại nghe thấy tiếng kim loại rất nhỏ, tinh thần chấn động, mấy người nhanh chóng tách ra.
Quay đầu lại chỗ bọn họ đã đứng thì thấy tên độc đã rơi chật chỗ ấy.
Hoa Vị Miên lau mồ hôi lạnh, xem ra còn có người đang nhìn trực tiếp nơi này!
“Chính là chỗ này.” Tông CHính Sở đứng vững.
Hoa Vị Miên nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ chuyển động của gió, sau đó nhấc chân từ từ đi về phía trước.
“Nơi đó là…” Thanh Dương vừa định thốt ra, đã bị Vu Bàn nguyệt ngăn cản, lắc đầu, ý bảo hắn không cần nói.
Hoa Vị Miên đi theo hướng gió, vươn tay ra, đến lúc đi thật xa, cũng không đụng phải bất kỳ vật cản nào, khi mở mắt ra lần nữa, cảnh vật trước mắt đã thây đổi, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài đã có thể chiếu vào.
Ba nam nhân đi ra theo. Nhìn tình hình xung quanh một chút, Vu Bàn Nguyệt nói: “Nơi này chính là cửa ra.”
Hoa Vị Miên quay đầu nhìn dưới chân núi, vẻ mặt biến đổi, ba 囧 bốn 囧, khoảng cách lớn nhất là hai trăm thước, bọn họ lại có thể ở bên trong làm không công hai canh giờ!
Hơi thở của gió.
Hoa Vị Miên xoay người, nhìn địa phương vừa đi ra, trong lòng thoáng qua một chút kinh ngạc. Nói thế nào thì trận pháp này cũng khiến nàng có chút mạc danh kỳ diệu*, mới nhìn giống như rất khó, nhưng cũng giống như không khó, ra ngoài rất đơn giản…
*Mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao.
“Hoa nha đầu, đi thôi!”
“À… Tới đây!” Nàng nhanh chóng trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT