Sau khi Định tần rời đi, mấy phi tần đứng xem náo nhiệt cũng không hẹn mà giải tán. Cho tới nay vẫn chưa xuất hiện vở kịch người bị phạt trong cung, nên mọi người mới vây xem.
Vậy mới nói, người cổ rất hiểu lễ phép nha, bất kể không phải sợ vị tân sủng là nàng ngày sau giận chó đánh mèo, lúc này rời đi bao nhiêu người, cũng giúp cho nàng bớt mấy phần lúng túng sau này.
Dù sao, ai cũng không muốn ở trước mặt người khác mà thấp hơn một đầu, huống chi là nàng bị cố ý trách phạt.
Về phần nô tài, vậy thì càng không cần nhắc tới, nhiều nhất chỉ len lén nhìn một chút, sau đó giống như không có chuyện gì chạy nhanh như làn khói. Edit by NuyHam
Dù sao, mặc dù nàng bị phạt quỳ, nhưng cũng là chủ tử trong cung. Nô tài nhìn chủ tử bị chê cười, nếu ngày sau chủ tử nhớ tới, tùy tiện tìm một lỗi sai muốn tính mạng bọn họ cũng là có thể.
Cho nên, tình huống bây giờ là, Vương Mật Hành một thân một mình quỳ gối trên đường, sau lưng, cung nữ thiếp thân Phỉ Thúy đứng bên cạnh nàng, nhất là lúc đầu, cung nữ này sống chết cũng muốn phụng bồi, lại bị nàng ngăn lại, không phải Vương Mật Hành thương tiếc nàng ta, mà thật sự không cần thiết.
Hơn nữa, nếu không đợi được lúc Khang Hi tới, không chừng lát nữa nàng sẽ bị ánh mặt trời làm cho ngất xỉu. Quả thật, nàng đúng là băng hỏa lưỡng trọng thiên mà.
Vương Mật Hành quỳ trên đất, lúc ban đầu nàng chỉ cảm thấy trên đất có chút lạnh, càng về sau, mặt đất cứng cỏi làm đầu gối nàng đau rát, quỳ chưa tới một canh giờ, mồ hôi đã sớm thấm ướt người, y phục dính sát người nàng, rất là khó chịu.
Gió lạnh thổi qua, Vương Mật Hành rùng mình, hơi thanh tỉnh một chút.
Đúng lúc đó, nàng thấy một tiểu thái giám xa xa đứng ở cửa nhìn, sau đó bước ra khỏi cửa, như một làn khói mà chạy về phía cung Càn Thanh.
Trong lòng Vương Mật Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu tiếp tục quỳ nữa, không cần đợi Khang Hi tới, nàng đã mất mạng rồi.
Được rồi, có thể xem như Hoàng quý phi muốn cho nàng thê thảm như vậy đi.
Mà tại sao nàng khẳng định Hoàng quý phi nhất định sẽ đem việc này nói cho Khang Hi sao? Thì cũng chỉ có một nguyên nhân thôi, Định tần này chính là người của Đức phi, Hoàng quý phi và Đức phi lại là tử địch đối đầu, nếu Khang Hi vì tân sủng là nàng mà giận Định tần, cũng sẽ có một chút ý giận chó đánh mèo với Đức phi.
Chẳng qua lúc này, Vương Mật Hành cũng không biết, nàng chỉ biết thứ nhất không biết cái thứ hai, ý định chân chính của người ta, nàng căn bản sẽ không đoán được. Edit by NuyHam
Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc nàng không thể kiên trì được nữa, thì nghe âm thanh bén nhọn của Lý công công: "Hoàng thượng giá lâm...."
Trong lòng Vương Mật Hành thả lỏng, thật tốt, cuối cùng cũng đã tới!
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng màu vàng hết sức sốt ruột đi tới, lúc này, đột nhiên nàng có một loại cảm giác, hình như nàng là một người rất quan trọng trong lòng hắn thì phải. Nghe tin nàng chịu phạt, hắn vội vội vàng vàng chạy tới.
Cảm giác được người quan tâm, cũng không tệ lắm, nếu người này không phải là Khang Hi thì càng tốt.
Bởi vì nàng hiểu rất rõ, hắn quan tâm tất cả, bất quá bởi vì nàng là của hắn nên mới được cưng chiều thôi.
Nếu nói "tân sủng", không phải chính mình có thể khi dễ, chứ người khác đừng hòng khi dễ đúng không?
Mọi người là sẽ bao che, huống chi lại là Khang Hi uy nghiêm rất nặng trong ngày thường, lời ít mà ý nhiều, động tác lần này của Định tần, vách đá dựng đứng là tự tìm đường chết, bởi vì nàng ta ở trước mặt Khang Hi mà đánh vào mặt mũi hắn.
Hắn chân trước mới vừa triệu nàng thị tẩm, Định tần chân sau liền phát tác với nàng, là người đàn ông cũng sẽ rất mất mặt.
Không thể không nói, đầu óc Định tần nhất định là bị lừa đá đi mà?
Chỉ trong nháy mắt, Khang Hi đã đi nhanh tới, trước khi hắn đi tới trước mặt mình, Vương Mật Hành nước mắt lưng tròng nhìn hắn, cuối cùng cũng yên tâm mà hôn mê bất tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT