Tối hôm qua chiến đấu kịch liệt, mặc dù cảm giác ngủ rất ngon, Vương Mật Hành vẫn cảm thấy toàn thân đau như cũ, cả người không có chút khí lực nào.
Trong lòng nàng không ngừng nguyền rủa Khang Hi xứng đáng là một con ngựa đực lớn, sau đó mở mắt tập trung vào cổ tay, lúc này nàng chỉ có thể hy vọng dựa vào linh khí trong vòng ngọc để giúp mình phục hồi thể lực một chút, mấy giây sau, một đạo ánh sáng màu xanh thoáng qua, ngay sau đó từ từ chảy vào kinh mạch nàng, nét mệt mỏi trên mặt Vương Mật Hành từ từ chuyển sang đỏ ửng.
Vương Mật Hành nhanh chóng giấu vòng ngọc đi, lúc này mới lên tiếng: "Ừ."
"Vậy nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa trước được không?" Phỉ Thúy vén màn lên, thuận tay khoác một áo khoác lụa lên vai Vương Mật Hành, thần sắc vô cùng cung kính.
Vương Mật Hành không dấu vết nhìn nàng một cái, có thể lúc đầu nàng chọn Phỉ Thúy làm cung nữ thiếp thân của mình cũng chính bởi vì phần cung kính này đi. Chẳng qua là dù có cung kính như thế nào, nếu không trung thành, cuối cùng cũng sẽ gieo họa.
Vương Mật Hành thở dài trong lòng, từ lúc nào mà nàng lại có thể mặt không đổi sắc khi nghĩ về sinh mạng sắp chết?
Đối với mấy cung nữ này, nàng thủy chung vẫn có áy náy, nhưng phần áy náy này cũng không đủ thay đổi quyết định của nàng, bởi vì nàng biết rất rõ, tính tình thiện lương không thích hợp với nàng trong hoàn cảnh này.
Sau khi tắm rửa xong, Vương Mật Hành thay một bộ cung trang màu xanh nhạt, thể hiện đầy đủ vẻ đẹp nhu nhược đặc biệt của nữ tử Giang Nam, có thể bởi vì mới vừa thừa ân sủng, loại nhu nhược này lại kèm theo nét kiều mị, đặc biệt làm cho người ta chú ý.
Ài, gương mặt xuân sắc này của nàng, quả nhiên là muốn đưa tới sự căm hận tập thể mà!
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Vương Mật Hành mang theo cung nữ Phỉ Thúy đi thỉnh an Hoàng quý phi, lúc này, sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, giẫm lên hành cung thật dài, nghĩ đến cuộc sống sau này của nàng sẽ như thế này, nhất thời Vương Mật Hành không biết nên có cảm giác như thế nào.
Bất quá, nàng cũng không có oán trách gì, nếu đã vào cung, nữ nhân nào không phải sống như vậy. Coi như làm tới Hoàng quý phi hay Hoàng hậu, cũng phải dậy sớm như thế này thôi, khác biệt duy nhất là một ngồi, một quỳ.
Đối với sự tình chán ghét không cách nào thay đổi này, căn bản nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình một chút.
Đi chừng nửa canh giờ, hai người mới đến cung Thừa Càn, Vương Mật Hành ngẩng đầu lên nhìn ba chữ lớn bằng vàng trên cửa, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Nếu nói trước kia nàng chẳng qua bị Khang Hi thu vào cung, thì bây giờ nàng bước vào đây, đồng nghĩa với việc đi vào tầm mắt của mọi người, không cần suy nghĩ, sau này nhất định sẽ gặp phiền toái không ngừng, tranh đấu không dứt.
Vương Mật Hành chần chờ giây lát, hít một hơi thật sâu, lúc này mới quả quyết nhấc chân bước qua ngưỡng cửa màu đỏ thắm, bây giờ, trong viện đã có rất nhiều phi tần đứng, hoàn mập yến gầy, hồng hương xanh biếc, cơ hồ làm nàng hoa cả mắt.
Được rồi, quả nhiên trình độ ngựa đực Khang Hi không cùng cấp bậc như trong suy nghĩ của nàng, những người này đều là từ phi tần từ quý nhân trở lên, cũng có thể nghĩ, hậu cung này...còn cất giấu bao nhiêu nữ nhân bị Khang Hi lãng quên?
Nàng vừa xuất hiện, tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung vào người nàng, có ghen tỵ, có xem xét, có quan sát, không cần phải nói, các hành động liên tiếp này của Khang Hi, đã sớm biến nàng thành cái gai trong mắt chúng phi tần hậu cung.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng lần đầu tiên bị nhiều nữ nhân dùng ánh mắt như kiếm nhìn chằm chằm, Vương Mật Hành vẫn không được tự nhiên.
Vương Mật Hành đứng ở đó, cũng không hành lễ, dù sao, nữ nhân đứng ở đây, nàng cũng không nhận biết được ai, xưng hô như thế nào cũng quá làm khó người ta.
Vào đúng lúc này, có cung nữ đi ra thông báo, nói là Hoàng quý phi triệu mọi người vào, mới hóa giải sự lúng túng của nàng.
Đi sau lưng mọi người, Vương Mật Hành nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng ở đó mắt to trừng mắt nhỏ, thật muốn mệt chết người mà.
Mọi người đi vào không lâu, Hoàng quý phi từ trong tẩm cung đi ra, nàng một thân mặc cung trang màu vàng của phụ nữ Mãn Thanh, đi đôi giày đế hoa cao ba tấc, trên đầu cài trâm khắc phượng, khí chất cực kỳ đoan trang quý phái.
Vương Mật Hành nhìn nàng ta được cung nữ đỡ ngồi vào chủ vị, rồi đứng sau lưng cùng mọi người hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng quý phi nương nương!"
"Đứng lên đi, các vị muội muội cực khổ." Mặc dù đang cười, nhưng thần thái nàng tự nhiên phát ra chút uy nghiêm.
"Tạ ơn Hoàng quý phi nương nương!"
Trong điện, chúng phi theo thứ tự ngồi xuống, lúc này, Vương Mật Hành mới chậm rãi bước lên, cung kính quỳ xuống, dùng đại lễ ba quỳ chín lạy.
Theo quy củ trong cung, sau khi phi tần lần đầu tiên thị tẩm, đều phải dùng đại lễ với Hoàng hậu, bây giờ trung cung không có, hậu cung có Hoàng quý phi chấp chưởng Phượng ấn, cho nên ba quỳ chín lạy này Hoàng quý phi thay mặt nhận.
Hoàng quý phi quan sát nàng từ trên xuống dưới một lát, mới lên tiếng: "Đã sớm muốn truyền muội muội đến gặp mặt một lần, chẳng qua trong cung có quy củ, mới kéo dài đến tận hôm nay, mấy ngày nay ở trong cung, muội muội không có bị ủy khuất gì không?"
"Hồi nương nương, phủ Nội Vụ đưa người tới hầu hạ rất thỏa đáng, nô tỳ không dám ủy khuất gì ạ."
"Cũng đúng, muội nguyên bản chính là tùy giá hồi cung, nghĩ lại mấy người đó cũng không phải loại người không có mắt, ngược lại là Bổn cung hồ đồ rồi."
Vương Mật Hành nghe xong, trong lòng lộp bộp một cái, có cần trắng trợn kéo thù hận đến cho nàng hay không hả, nàng ta vừa nói xong, nàng cảm thấy trong không khí lập tức khẩn trương lên.
Nếu ánh mắt có thể giết người, hiện tại nàng đã sớm bị các loại ánh mắt hâm mộ cộng thêm hận thù giết tươi rồi.
"Nô tỳ không dám, có thể được nương nương yêu mến chính là phúc khí của nô tỳ." Mặc dù cảm thấy có chút giả dối, nhưng Vương Mật Hành vẫn kính cẩn trả lời, phàm gặp trường hợp này người có đầu óc sẽ nói vài câu, dù trong lòng không có nghĩ như vậy.
Quả thật Hoàng quý phi không có cớ để nàng quỳ tiếp, chỉ cười nói: "Mau đứng dậy, ngồi xuống đi."
Vương Mật Hành đáp một tiếng, lúc này mới đứng dậy đến chỗ ngồi, vừa ngồi xuống thì nghe người khác nói.
"Thật không hổ là từ người Hán đi ra, nhìn mồm miệng này một chút, thật đúng là lanh lợi, không trách được Hoàng thượng từ xa mang về cung."
Vương Mật Hành nghe giọng nói này, hơi ngẩng đầu lên, liền thấy một ánh mắt đầy giễu cợt. Nếu nàng đoán không sai, vị này hẳn là Định tần được sủng ái trước khi Khang Hi Nam tuần.
Có mới bỏ cũ, quả nhiên là một kẻ hãm hại!
Định tần này có thể được Khang Hi cưng chìu, dung mạo bản thân không tệ, trang phục nhẹ nhàng khoan khoái nhưng không mất khí chất cao quý, ánh mắt làm người ta không dời được. Mặc dù Hoàng quý phi khí chất cao quý bức người, nhưng đó là loại ở vị trí cao lâu ngày mà thành đại khí, đối với nam nhân mà nói, loại ôn uyển động lòng người này mới tốt hơn.
Vương Mật Hành thu hồi tầm mắt, giống như căn bản không nghe ra lời giễu cợt của nàng ta. Ngược lại nàng rất muốn phản bác, nhưng nghĩ tới phân vị của bản thân, hay là thôi đi?
Sau khi gặp Khang Hi, thần kinh của nàng đã được luyện vô cùng cứng rắn, lúc này mà mở miệng, hơn phân nửa cũng chỉ có thể xin tội mà thôi.
Nhưng từ khi bước vào cho đến bây giờ, nàng chỉ nói tổng cộng có bốn câu, cho dù muốn trách tội cũng không có lý do gì.
Nghĩ như vậy, nàng nghĩ không bằng trước bỏ qua, không cần nói gì, ngồi tại chỗ kính cẩn nghe theo là tốt nhất.
"Đúng vậy, trong cung này cũng không phải không có Hán nữ, muội muội được Hoàng thượng sủng ái như vậy, trong cung có ai mà không biết, từ khi Hoàng thượng Nam tuần trở về, lần lật thẻ bài đầu tiên là bài tử của muội muội, cũng đã quên Định tần tỷ tỷ rồi nha."
Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, Vương Mật Hành cũng cảm thấy tranh cãi giữa mấy nữ nhân như vậy làm cho người khác vô cùng phiền toái.
Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng chỉ có thể lẳng lặng nghe, phát hiện tình huống này, nàng nói gì cũng sai, bởi vì không thể chối cãi, người lăn lộn với Khang Hi trên long sàn tối hôm qua, chính là nàng.
Dù sao bị nói mấy câu cũng không mất thịt, huống chi, nàng cũng không tin, không có ai giả bộ làm người tốt đứng ra nói giúp.
"Tốt rồi, hai người các muội nói hơi nhiều, cái gì mà người Hán, người Mãn, nếu để cho Hoàng thượng nghe, lại tức giận đó. Định tần, muội cái gì cũng tốt, chính là tính tình hơi nóng nảy một chút, nếu có thể an tĩnh như Mật quý nhân, Bổn cung cũng không bận tâm với muội."
Nàng vừa nói xong, sắc mặt Định tần lập tức thay đổi.
Mấy tháng trước, nàng từ một quý nhân nho nhỏ một bước lên trời thành chủ một cung, mặc dù không thể so được phong mang của Hoàng quý phi và Đức phi, nhưng mấy ngày sau đó rất thuận bườm xuôi gió, ân sủng không ngừng.
Nào ngờ Hoàng thượng một lần Nam tuần, lại mang về một Hán nữ đầy mê hoặc, còn trực tiếp phong làm quý nhân, điều này thì cũng thôi đi, đêm qua còn truyền nàng ta thị tẩm, vào lúc này còn không biết có bao nhiêu người đang cười thầm sau lưng nàng đây?
Nàng cắn môi, không cam lòng nói: "Nương nương nói phải, chẳng qua nếu thật sự an tĩnh thì tốt, còn nếu là người có thủ đoạn bất nhập lưu, quay đầu lại khuấy động trên dưới hậu cung không an tĩnh, tần thiếp cũng không thể không cầu xin nương nương làm chủ."
Vương Mật Hành biết nàng ta đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy cũng biết tính tình của Định tần có bao nhiêu, người thiếu kiên nhẫn như vậy, đối với nàng mà nói cũng là một chuyện tốt.
Ngược lại Đức phi ngồi phía trước, mặc dù không nói lời nào, sắc mặt cũng bình tĩnh, nhưng trong lòng Vương Mật Hành biết rõ, nữ nhân như vậy không dễ đối phó chút nào.
Lúc này Vương Mật Hành không khỏi cảm thấy may mắn, nếu nói tiền sủng phi là Định tần có đầu óc đơn giản, thật sự ông trời cũng giúp nàng mà.
Bất quá rất nhanh nàng không cười được rồi, bởi vì người đầu óc đơn giản thường giải quyết vấn đề bằng cách vừa trực tiếp vừa thô bạo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT