Một tiếng vỗ mạnh xuống mặt bàn khiến các môn hạ Nhạc Lân phái giật người tái mặt, không dám hé miệng dù chỉ một lời, dè dặt nhìn sắc mặt âm trầm của trưởng môn đại nhân Trần Lựu. Trần Lựu sắc mặt phải nói là kém tới cực điểm, toàn thân trên dưới đều phát ra khí tức lạnh lẽo khiến người khác vừa nhìn đã tránh xa. Hừ, thật chỉ muốn một chưởng đánh chết mấy tên này!
“Các ngươi rốt cuộc là canh gác kiểu gì mà lại để mất đĩa bàn đào quý giá? Ngay cả đối phương là người như thế nào, dùng cách thức gì để ra tay cũng đều không biết. Các ngươi nghĩ các ngươi còn xứng đáng để đứng ở đây sao? Nhạc Lân phái không nhàn rỗi đến mức đi nuôi mấy tên vô dụng các ngươi.”
Theo một tiếng quát giận dữ, môn hạ nhận nhiệm vụ canh gác tay chân liền bủn rủn, lật đật quỳ xuống dập đầu liên hồi, cầu tình.
“Trưởng môn tha tội, trưởng môn tha tội! Xin người bớt giận! Chúng ta là thề là sẽ bắt cho được kẻ đã trộm đào tiên, mang về đây trừng trị!” Nhất định phải lấy công chuộc tội thì mới mong thoát được.
“Cái đó còn đợi các ngươi nói sao?” Trần Lựu càng thêm tức giận, không khống chế âm thanh nạt bọn hắn:”Ngay cả mặt mũi đối phương tròn méo ra sao còn không biết, thì bắt bằng cách nào? Chẳng lẽ phải lôi tất cả người trong thiên hạ này ra thẩm vấn?”
Trần Lựu sau khi quát tháo một hồi thì thở phì phò, tâm tình nhất thời khó lòng mà ổn định, thô bạo giật lấy ly trà mà thị nữ dâng lên uống một hơi, dằn xuống nộ khí đang chực chờ bộc phát.
Để có được hai trái đào tiên đó là biết bao công sức hắn đã đổ vào, hao tâm tổn huyết, chầu chực mãi mới có được. Hắn luyến tiếc ăn chúng, định sẽ dành đến ngày phi thiên thì ăn để bổ sung công lực, nên đã cất giữ cho người canh gác cẩn mật. Vậy mà, không ngờ lại có kẻ đi trước một bước phỗng tay trên hắn, không chỉ ăn đào mà còn cuỗm luôn cái đĩa quý, hỏi có tức giận không chứ?
Vốn tâm tình còn đang vui sướng vì hay tin Tiêu Mặc Phùng bị cách chức trưởng môn, bản thân vì đánh mất Bích Hàn Kiếm mà vô tình giải trừ phong ấn cho tứ đại yêu quái thượng cổ, không những thế yêu ma quỷ quái cũng nhân cơ hội đó lọt vào dương gian. Trong thoáng chốc, từ một đại trưởng môn uy danh lừng lẫy, chỉ trong một đêm đã trở thành kẻ thân mang trọng tội, liên lụy đến toàn sư môn, tiên cách bị hạ cấp thảm hại.
Dân gian có câu:”Cười người hôm trước, hôm sau người cười.” Hắn quả thật chỉ mới khoái trá được một lúc, không ngờ chỉ một lúc sau liền không tài nào mở miệng cười được nữa. Vậy mới nói, đời người lắm lúc vui quá hóa buồn.
Trần Lựu nhìn năm người run rẩy quỳ dưới đất, đầu ngẩng cũng không dám ngẩng, hằn học nói.
“Nhấc mấy cái mông của các ngươi lên rồi cút đi tìm người cho ta. Tìm không được thì không cần trở về nữa.” Đây đã là giới hạn nhẫn nhịn của hắn rồi.
Đám người “Vâng, dạ” dập đầu, nháo nhào xô đẩy nhau tông ra cửa, chạy loạn cả lên lùng tìm dấu vết hung phạm.
Rầm!
Lại một cái vỗ mạnh xuống bàn, mắt Trần Lựu lóe lên tia cay độc, nghiến răng kèn kẹt.
Kẻ trộm đào cứ đợi đấy! Tốt nhất là hãy cầu nguyện đừng để ta bắt được ngươi! Nếu không, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong!
Đồng Mẫn Mẫn ngoày ngoáy lỗ tai. Tự dưng ngứa tai ghê á, bộ có ai đang nói xấu nàng sao?
“Sư phụ, người đang chửi thầm con trong bụng hả?” Đồng Mẫn Mẫn quay sang hỏi Sở Hoài Thu. Đưa mắt nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy y là người có khả năng nhất.
“Không có. Ta đâu có dư hơi đến vậy.” Chửi con gà, con vịt còn tốt hơn là chửi cái mặt dày siêu cấp này.
Sợ đêm dài lắm mộng, Sở Hoài Thu đưa Đồng Mẫn Mẫn rời đi Nhạc Lân phái. Trước khi đi, hai thầy trò còn thuận tay vớ thêm một đống “lương thực cứu đói”. (Cùng lúc đó ở nhà bếp Nhạc Lân phái, đầu bếp hoảng loạn la lên:”Trời ơi, mấy con gà mới nướng mọc chân chạy đi đâu hết rồi?”)
Đồng Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ một chút, gật gù:”Xem ra là có ai đó ái mộ con cuồng nhiệt quá đây mà! Hầy! Cũng khó trách, đẹp cũng là một cái tội!” Ai bào ba má sinh ta ra đẹp quá làm chi.
Sở Hoài Thu nhướng mày. Thấy chưa, đã bảo là mặt dày rồi mà!
“Theo ta thấy thì, chắc cũng phải hơn một nửa người của Khải Thanh phái đang thầm gọi tên con. Người của Nhạc Lân phái cũng không kém cạnh, hẳn là đang hô hào tha thiết lắm. Nhất là cái trưởng môn Trần Lựu đó, ta cam đoan hắn là một trong số những người hâm mộ con cuồng nhiệt nhất, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống con luôn ấy chứ. À mà quên mất, còn có trưởng môn Tiêu Mặc Phùng nữa. Hắn phải cũng ngày đêm thương nhớ con dữ lắm, bởi nhờ phúc của con mà hắn mới thân bại danh liệt được như vậy. Nghe đâu người của Thiên giới cũng ké một chân góp vui, đứng đầu nhận nhiệm vụ truy bắt con là Thiên Quân Lãnh Vô Tâm, người này có tiếng là lạnh lùng vô tình, nếu để y bắt được thì cơ hội vào bình ngâm rượu an hưởng tuổi già của con là rất lớn." (Bình bắt yêu í)
Sở Hoài Thu nói một lèo xong liền cười, vô cùng vui vẻ hưởng thụ cái mặt của ai đó đã thành màu gan lợn, không có lương tâm trêu trọc.
“Chúc mừng, chúc mừng nha! Không ngờ đồ đệ cưng của ta được nhiều người ái mộ như vậy!”
Đồng Mẫn Mẫn nháy lên bám người Sở Hoài Thu, ra sức ăn năn (Nhân tiện ăn luôn đậu hũ), mắt tròn xoe đáng thương nhìn y.
“Sư phụ, con biết sai rồi! Người nhất định phải bảo vệ con, tuyệt đối đừng để con rơi vào tay mấy người bọn họ. Xui xẻo bị tóm được thì kết cục coi như xác định, họ chắc chắn sẽ đem con ra làm cầy tơ bảy món mất thôi.” Ai bảo nàng xuyên vào đâu không xuyên lại xuyên vào thân lang sói cơ chứ, này là cùng nhà cẩu có quan hệ bà con anh em nha! T.T
“Phụt!!” Sở Hoài Thu che miệng, phá lên cười:”Ha ha, không ngờ con lại có suy nghĩ đó! Cầy tơ bảy món cơ đấy, trời ạ!! Ha ha ha!” Vậy mà cũng nghĩ ra được, thật là bái phục cái tiểu quỷ này!
Sở Hoài Thu cười đã rồi, quay lại liền thấy hai má trợn phồng của Đồng Mẫn Mẫn. Biết mình có hơi quá trớn bèn giả vờ ho khan, đằng hắng giọng, xoa đầu nàng cười nói.
“Thật là, không biết kiếp trước ta có mắc nợ gì con không nữa, vậy nên kiếp này mới phải làm thân trâu bò ra trả nợ cho con. Vi sư hứa, cho dù có phải hi sinh cái mạng già này, nhất định cũng sẽ bảo vệ cho được cái tiểu quỷ đáng ghét là con. Đã được chưa?” Nói rồi liền mắt nhắm mắt mở, đưa ngón út ra.
Đồng Mẫn Mẫn cười tủm tỉm, cũng giơ ra ngón út móc nghéo với Sở Hoài Thu.
“Hì hì. Sư phụ hứa rồi đó nha, không được nuốt lời đâu đó!”
“Thiên hạ bao la, không lo không kiếm được sinh cơ.”
“Sư phụ nói chí lí. Đường này mà làm sơn tặc cũng phải cướp được mấy người.”
“..Ý ta không phải vậy.”
“Ồ, thế ý của sư phụ là chúng ta đi làm đạo chích hả? Cũng tốt, cướp của người giàu chia cho người nghèo cũng là một lẽ sống nha!”
“..Con không suy nghĩ bình thường hơn được à? Nhìn kĩ mặt ta coi, xem có chỗ nào giống với phường đạo chích?”
“Xin lỗi, là con hiểu lầm ý sư phụ. Chắc sư phụ thích làm hái hoa tặc hơn, vừa cướp tiền vừa cướp tình. Nhưng mà sư phụ à, hành nghề đó dễ bị bệnh lắm đó, người phải suy nghĩ thật kĩ nha!”
“…”
Hai thầy trò hướng phía bắc mà đi, nắng chiều tà ửng đỏ soi xuống hai bóng người kề cận. Gió như mũi tên thẳng bay lao vút về bầu trời
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT