Hạ Vũ Thiên cảm thấy chung quanh ấm áp dễ chịu , giống như đang được cuộn mình trong chăn bông ấm áp. Hít sâu một hơi, hương hoa thơm thoang thoảng. Không chỉ thế, còn có một cái gì đó rất mềm cọ cọ vào người Hạ Vũ Thiên. Trên ngực cũng bị trượt qua nhè nhẹ, rất là ngứa. Hạ Vũ Thiên thấy khó hiểu, lấy tay sờ soạng tìm kiếm.

Cố gắng mở mắt ra , y bị khung cảnh phía trước làm cho giật mình. Không phải là hang động yêu ma quỷ quái cũng không phải là địa ngục mà Hạ Vũ Thiên đang ở một nơi rất tao nhã, thanh lịch, đồ vật được bài trí rất khéo léo.

Hạ Vũ Thiên y đang nằm trên một chiếc giường có đệm lót rất dầy, bên cạnh còn có một nữ nhân mặc yếm ôm mình, nàng ta cố tình bày ra một nụ cười dầy mê hoặc nhìn về phía Hạ Vũ Thiên. Không chỉ dừng lại ở đó, cái chân thon dài của nàng ta còn cố tình quặp lấy hông của Hạ Vũ Thiên mà cọ lên cọ xuống.

Nhưng hiện giờ Hạ Vũ Thiên không có tâm trạng để thưởng thức mỹ cảnh trước mắt. Trên người y đã toát ra một đống mồ hôi lạnh, ánh mắt của ha đầy vẻ sợ hãi nhìn ngắm mỹ nhân bên người.

Không còn vẻ gì thương hoa tiếc ngọc, cũng không thèm màng tới câu gọi “công tử” nũng nịu của nàng ta, Hạ Vũ Thiên nhìn thấy nàng mà như nhìn thấy một loài độc xà mãnh thú vì thế không cần suy nghĩ nhiều, y đẩy nhanh nàng ta ra, vội vã lao xuống giường.

Bình tĩnh! Nhưng mà phải làm sao để bình tĩnh đây?

Hạ Vũ Thiên cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Tối hôm qua, tối hôm qua rõ ràng mình còn đang lạc đường ở trong rừng rậm. Y cúi đầu xuống, đúng là thế mà, vết thương do bị móng vuốt và răng nhọn của sói dữ gây ra vẫn còn nguyên trên người, như vậy tất cả những gì y nhớ không hoàn toàn là ảo giác, chỉ có điều bây giờ những vết thương trên người Hạ Vũ Thiên đã được bôi qua một lớp thuốc mỡ.

Nhớ lại chi tiết hơn một chút nữa. Đêm qua, Hạ Vũ Thiên bị yêu quái xách lên vách núi. Y đứng ở nơi lạnh lẽo hoang vu đó chờ Long Hạo tới sau. Rồi sau đó thì chẳng còn biết gì nữa, tới khi mở mắt ra thì đã thấy mình ở đây rồi.

Hạ Vũ Thiên hoảng hốt lo sợ nhìn vị mỹ nhân yêu kiều kia, không lẽ đây lại là một con yêu quái? Rất có thể nàng ta chính là tỷ muội đồng đảng của mẫu đơn tinh kia. Trong đầu Hạ Vũ Thiên lại liên tiếp hiện lên những cảnh tượng mà y hay suy diễn, đại loại như bản thân mình đa bị con yêu tinh này dụ dỗ. Sau một đêm mây mưa với nó thì nó sẽ hút máu mình để gia tăng đạo hạnh tu luyện. Tóc gáy của Hạ Vũ Thiên dựng đứng cả lên vì ý nghĩ như vậy.

Quay người lại, nàng kia đã nở một nụ cười vô cùng quyến rũ rồi chạy tới dựa vào người Hạ Vũ Thiên :“Tô công tử, Tô công tử, ngài làm sao vậy? Ta sẽ hầu hạ công tử nghỉ ngơi thêm một lúc nữa vậy.”

Hạ Vũ Thiên rụt lùi vài bước ngã phịch xuống trên chiếc ghế lớn phía sau, cả cơ thể chòng chành không điểm tựa. Chiếc ghế bành đó không chịu nổi lực tác dụng đột ngột, lắc lư lên xuống liên tục. Sắc mặt Hạ Vũ Thiên trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm cả lưng phía sau. Sắc đẹp mời gọi ngay trước mắt nhưng chẳng khác gì là đang tra tấn sức chịu đựng của Hạ Vũ Thiên.

“Tô, Tô công tử……” Vẻ mặt nàng kia có ý không hiểu gì, tiếp tục tiến sát lại bên cạnh Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên như bị điện giật, nhay lên một cái rồi chạy về một phía góc nhà. Tô công tử…… Y nhìn kỹ nữ nhân kia một lần nữa, hít một hơi thật sâu, mồ hôi trên trán tuôn ròng ròng. Không đúng, nếu là “Yêu tinh” Sẽ không gọi y là Tô công tử…… Thân phận của Hạ Vũ Thiên bây giờ là đại thiếu gia của Tào phủ…… Như vậy nữ nhân này là……

“Ngươi là ai? Đây… Đây là đâu?” Hạ Vũ Thiên giận dữ hỏi nữ nhân vẫn đang vờ vịt õng ẹo.

“Tô công tử?” Ánh mắt nàng ta tràn ngập nghi hoặc. “Ta là Nguyệt Ngưng, Hoa đại nhân phái ta tới hầu hạ công tử.”

“Hoa, Hoa đại nhân?” Hạ Vũ Thiên cố gắng lục lọi trí nhớ trong đầu. Hoa, Hoa Vô Tình? Không, không thể nào là hắn? Làm sao có thể là Hoa Vô Tình được?

“Đúng, là Hoa đại nhân……”

“Hắn, hắn đang ở đâu? Mau dẫn ta tới gặp hắn!” Không đợi Nguyệt Ngưng nói xong, Hạ Vũ Thiên nắm lấy bả vai nàng lôi đi xềnh xệch. Y không thể nào lý giải nổi chuyện gì đã xảy ra. Tại sao Hoa Vô Tình lại đột nhiên xuất hiện? Sao mình lại được đưa tới nơi này? Rồi thì Long Hạo đang ở đâu?

“Hắn…… Hoa đại nhân……” Nguyệt Ngưng bị dáng vẻ đáng sợ của Hạ Vũ Thiên dọa cho lắp bắp không nói nên lời, chỉ có thể lấy tay chỉ chỉ ra hướng cửa.

“Hừ!” Hạ Vũ Thiên không kịp hỏi nhiều như vậy, nhảy dựng lên, chạy nhanh ra khỏi phòng, thậm chí cũng chả thèm chỉnh sửa lại tóc tai bù xù, y phục lôi thôi của mình…

Trang viên này rất lớn, lại có một khu vườn rất rộng với nhiều đoạn hành lang có mái che gấp khúc, cứ một vài đoạn lại có một cái đình nghỉ chân nho nhỏ để ngắm cảnh, nhưng mà to như vậy lại không hề có một bóng người nào. Hạ Vũ Thiên đi loạn xạ một hồi mới nghe được có tiếng đàn, tiếng hát ở xa xa đâu đó vọng lại.

Đi qua một sân nhỏ là một ngôi nhà khá bề thế, bên trong ăn uống linh đình, tiên nhạc phiêu phiêu, thỉnh thoảng có giọng nói trò chuyện của khá nhiều người. Hạ Vũ Thiên nắm chặt tay thành quyền, tức giận xông lên tận đầu.

Giọng nói ấy, Hạ Vũ Thiên nghe được rất rõ ràng, không chỉ là giọng của Hoa Vô Tình mà còn là…

Lúc này, Hạ Vũ Thiên cảm thấy chỉ cần một kích động nhỏ thôi thì mình có thể nổ tung ngay lập tức, y định chạy nhanh vào trong mà bộc phát cơn tam bành. Cửa bị mở, người đang đi ra chính là Hoa Vô Tình. Hắn mặc một bộ đồ mạu trắng được thêu kim tuyến lóng lánh rất đẹp, mặt cười sáng lạn như ánh mặt trời. Khác hẳn hoàn toàn so với hình ảnh thống khổ bi thương mà Hạ Vũ Thiên từng chứng kiến khi hắn ở Tào gia.

Bên cạnh Hoa Vô Tình còn có một người nữa, người này vừa đi vừa cười nói “Lần này công lao của thất đệ không hề nhỏ, nhờ có đệ mà mọi chuyện mới được giải quyết dễ dàng như thế. Đệ không cần tiễn ta nữa, dừng bước ở đây là được rồi…”

Tròng mắt Hạ Vũ Thiên tập trung nhìn cho rõ. Người bên cạnh Hoa Vô Tình chính là kẻ mà ngày đêm Hạ Vũ Thiên nằm mơ được băm vằm hắn ra làm trăm ngàn mảnh – lão tặc quốc cữu. Sao hắn ta lại ở chung một chỗ với Hoa Vô Tình?

“Ha ha, huynh đệ chúng ta cần gì phải khách khí.” Hoa Vô Tình lại cười nói. Vừa nhấc đầu lóe ra đôi mắt thì trông thấy Hạ Vũ Thiên tức giận ngút ngàn. Vẻ mặt tươi cười của hắn không hề thay đổi, khóe miệng giơ lên một chút “Ngươi tỉnh rồi?”

Hạ Vũ Thiên còn chưa kịp bình ổn lửa giận trong lồng ngực thì đã thấy quốc cữu nhìn về phía mình rồi vỗ vai Hoa Vô Tình mấy cái, vẻ mặt rất ám muội “Ta xem ngươi cứ từ từ mà giải quyết, huynh đi trước a.” Quốc cữu cùng với một đống hộ vệ thân cận không có thêm động tĩnh gì nữa, bước qua Hạ Vũ Thiên rời khỏi khu nhà này.

Tay nắm thành quyền của Hạ Vũ Thiên ru rẩy, gân xanh trên tránh lộ ra rõ ràng. Nếu không phải vì lão tặc kia thì Tô Thanh Sơn sẽ không tiến cung mà hắn không tiến cung thì Hạ Vũ Thiên cũng chẳng phải nhập vào xác hắn để xảy ra quá nhiều chuyện như vậy. Thế cũng không nói làm gì, đằng này hắn lại không chịu an phận, nổi loạn tạo phản biến mình thành một kẻ tứ khố vô thân, hủy sạch tương lai tươi sáng của lão tử.

Nghĩ tới đó, Hạ Vũ Thiên định bay người lao về phía quốc cữu nhưng lại bị một cánh tay khác chặn lại. Còn bị người nào đó ôm chặt lấy thắt lưng.

“Này!” Khi Hạ Vũ Thiên quay đầu thét đo thì miệng của y cũng bị một bàn tay bịt kín lại. Y liều mạng giãy dụa, cô sức trừng mắt nhìn Hoa Vô Tình, la lớn lên thành những tiếng Um Um.

Khóe môi Hoa Vô Tình cong lên “Ngươi muốn làm gì? Bây giờ ngươi đã chính thức là người của ta.”

Vì sao? Tất cả những chuyện này là vì sao? Hạ Vũ Thiên thẳng tay đánh đấm bùm bụp vào người Hoa Vô Tình nhưng lại càng bị hắn ôm chặt hơn nữa. Cuối cùng thì Hạ Vũ Thiên cũng bị hắn ôm cứng cả người không cựa quậy gì được.

“Rốt cuộc là tại sao?” Hoa Vô Tình bỏ tay khỏi miệng, Hạ Vũ Thiên gầm lớn gặng hỏi.

Ánh mắt Hoa Vô Tình chỉ mỉm cười nhìn y mà không hề lên tiếng, rồi sau đó ôm Hạ Vũ Thiên vào căn phòng còn đang diễn một màn ca múa thanh bình ồn ào trong kia.

“Này? Tai của ngươi có bị điếc không? Ngươi…… Ngươi mau buông ta xuống!” Hạ Vũ Thiên giãy dụa , y thấy tất cả nhạc công, vũ nữ trong phòng đều đang nhìn mình như nhìn một con quái vật. Mặt Hoa Vô Tình không biến sắc ôm Hạ Vũ Thiên đưa thẳng tới chiếc ghế lớn giữa phòng. Bị ném thẳng xuống mấy lớp đệm, Hạ Vũ Thiên còn chưa kịp ngồi dậy thì Hoa Vô Tình đã áp cả người mình đè vào y, giữ chặt lấy hai tay rồi cúi người xuống hôn.

Hạ Vũ Thiên như ngừng thở, nhíu mi, ngậm miệng thật chặt. Người nọ tùy tiện xâm lược rất mãnh liệt, cố gắng mở khớp hàm của y ra rồi tiếng công như vũ bão, liếm và mút không chừa một ngõ ngách nào.

Đầu óc Hạ Vũ Thiên mơ hồ, cả người gồng lên căng cứng. Tại sao mình lại ở chỗ này, Hạ Vũ Thiên vẫn chưa biết đã thế lại vô cớ bị Hoa Vô Tình cường hôn trước mặt rất nhiều người. Chẳng lẽ từ trước tới giờ mình vẫn nhìn nhầm Hoa Vô Tình rồi, hắn không phải là một con người phong nhã mà thực chất chỉ là một đại sắc lang ở thời kỳ động dục?

Hạ Vũ Thiên không thể tiếp tục tự hỏi. Đôi môi cực nóng phía trên liên tục hút không khí trong miệng mình khiến y không thể hô hấp. Phẫn nộ giận dữ cộng với xấu hổ kết hợp với nhau làm cho Hạ Vũ Thiên như sắp bùng nổ. Mày cau lại, mặt đỏ ửng, cố gắng phản công nhưng chưa có hiệu quả.

Cuối cùng thì Hoa Vô Tình cũng buông tha cho đôi môi đáng thương của Hạ Vũ Thiên mà thay vào đó là cằm, là gáy.

“Ngươi…… Ngươi mau buông ra…… Tránh ra!” Hạ Vũ Thiên rống giận .“Tại sao? Tại sao lại làm vậy?” Tay chân luống cuống vô tình trợ giúp Hoa Vô Tình càng thêm hứng thú.

Hoa Vô Tình thở dốc ngẩng đầu nhìn y cười lạnh lùng “Tại sao ư? Tất cả chỉ bởi vì ta muốn có được ngươi mà thôi.” Tay hắn di chuyển tới thắt lưng của Hạ Vũ Thiên, vuốt ve rất thô bạo, tay còn lại thì đưa ra sờ mó một bộ phận ở phía trước. Hắn quét mắt một cái, cả sảnh đường rộng lớn im bặt, chỉ vài giây sau đã không thấy một bóng người.

“Tại sao? Tại sao ngươi lại thay đổi? Trước đây ngươi đâu có như vậy đâu.” Hạ Vũ Thiên nắm áo Hoa Vô Tình.

“Thế thì ta nên làm thế nào? Giống như trước? Hừ, cho nên ta mới để mất đi tất cả. Bây giờ ta chỉ giành lại thứ vốn là của mình mà thôi.” Hoa Vô Tình nói.

Hạ Vũ Thiên đột nhiên cảm thấy người trước mắt thật là đáng sợ, hoàn toàn như một người khác vậy. Không thể, không thể nào như vậy được, trong chuyện này nhất định là có uẩn khúc chưa được sáng tỏ.

Ánh mắt Hạ Vũ Thiên chuyển sang chỗ khác, không còn khó thở nữa chỉ còn lại khó hiểu mà thôi.

Hoa Vô Tình đã thấy Hạ Vũ Thiên thất thần thì cười một cách khó hiểu rồi lấy tay nâng cằm y lên, ánh mắt cực nóng của hắn đưa sát lại người y “Từ nay trở đi, ta chỉ cho phép ngươi được ở bên cạnh một mình ta.”

Nói xong hắn còn bế bổng Hạ Vũ Thiên lên rồi đi về phía sau tấm bình phong.

Hạ Vũ Thiên sửng sốt:“Muốn đi đâu?”

“Ngươi nói xem ta muốn đi đâu nào?” Hoa Vô Tình nhẹ nhàng cười

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play