Hạ Vũ Thiên phát hiện mình nhất thời mắc phải một sai sót cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng thực sự mà nói thì có cho tiền Hạ Vũ Thiên cũng không thể nào tưởng tượng được hắc y nhân vừa nãy chính là Long Hạo, hơn nữa y vốn cứ tưởng hắn cũng là một trong những người xấu xố phải bỏ mình trong biển lửa đêm qua thì làm sao có khả năng xuất hiện ở đây mà cứu mình được.
Nhưng mà giờ phút này, được nhìn thấy Long Hạo, mặc dù hắn lại đang tức giận với mình nhưng dù sao Hạ Vũ Thiên cũng thấy ấm áp, cảm động tận đáy lòng. Không vui sao được, không thể không vui mừng, mới vừa rồi còn nghĩ rằng hắn đã chết cháy, mới vừa rồi bản thân Hạ Vũ Thiên còn cảm thấy vô cùng hối hận, áy náy. Hiện tại, hắn không chỉ còn sống mà tinh thần còn rất tỉnh táo mà giận lẫy với mình.
Đôi môi sưng đỏ như lạp xưởng của Hạ Vũ Thiên gợn lên nét tươi cười vui mừng. Nhưng nụ cười này ở trong mắt Long Hạo lại thật là khó coi, hắn giơ tay lên cao định cho y một cái tát.
Hạ Vũ Thiên nhìn một bạt tai kia hung hãn hướng tới khuôn mặt mình nhưng y không hề sợ hãi thậm chí còn không tìm cách né tránh mà vẫn đứng yên một chỗ. Đúng vậy, y cam tâm tình nguyện, y mong muốn làm thế có thể giảm bới tội lỗi của mình, muốn được cái tát kia làm tỉnh táo, thoát khỏi cơn ác mộng này.
“Ngươi.” Tay đã áp sát vào má nhưng Long Hạo lại dừng lại. Hắn không ra tay được với người này cho dù có tức giận tới cỡ nào đi chăng nữa. Hắn giận là bởi vì Hạ Vũ Thiên chỉ nhớ có mỗi một cái tên của xú tiểu tử kia như vậy có khác nào tuyên bố rằng tình cảm của hai người họ rất sâu đậm còn Long Hạo hắn chẳng đáng là gì. Nhưng mà trên đời này, cái gì cũng có thể cưỡng ép được nhưng tình yêu thì không thể. Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Cho dù có hạ mười đạo thánh chỉ cũng không thể bắt trong lòng người này phải có hình bóng người khác hay ngược lại.
“Tô Thanh Sơn, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Long Hạo cau mày, hung bạo quát lớn “Xem ra ngươi đã mừng hụt vì ta không chết ở trong đám cháy kia rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Hạ Vũ Thiên không ngờ lòng tốt của mình chẳng những không được hồi báo mà còn bị xuyên tạc tới mức thảm hại như vậy. Rất muốn giải thích với hắn một câu nhưng rất nhiều lời nói tới cửa miệng rồi mà vẫn không phát ra được, đành phải nói mát một câu “Đúng, đúng vậy. Ta còn đang hận lão diêm vương sao không lấy mạng của ngươi luôn cho rồi!”
“Ha ha.” Long Hạo cười lạnh.“Muốn cho ta chết để ngươi có thể sung sướng hạnh phúc bên tiểu tình nhân của mình chứ gì.”
“Ngươi!” Hạ Vũ Thiên nhất thời đỏ mặt tía tai. Tiểu tình nhân? Hạ Vũ Thiên buồn nôn. Tại sao chuyện gì xảy ra thì Long Hạo cũng đều quy chụp về vấn đề này. Thật sự là không thể nào chấp nhận được “Ngươi thật sự là xứng đáng……mất ngôi .”
Hạ Vũ Thiên vốn định nói diệt quốc, nhưng nghĩ lại thấy không đúng nên chỉ có thể nói là mất ngôi. Cũng may là hai chữ đó nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve nếu không Long Hạo lại tổn thương thì Hạ Vũ Thiên cũng chả sung sướng gì.
Long Hạo chớp mi “Nhưng mà xem ra tiểu tình nhân của ngươi giờ này đã có thân hoan rồi.”
“Sao?” Hạ Vũ Thiên hoài nghi “Ngươi ám chỉ gì?”
“Ha ha, chắc chắn giờ này hắn đang ở bên cạnh tiểu thư Lý gia rồi. A, không đúng, phải là Lý công tử!” Long Hạo hơi trêu tức cười.
Hạ Vũ Thiên không nghĩ rằng Long Hạo đang cố tình bịa chuyện chọc tức mình vì những gì hắn mới nói hoàn toàn trùng khớp với những suy đoán của y đêm qua. Đóa mẫu đơn lục sắc ở trên giường, Hạ Vũ Thiên còn nhớ rất rõ …
“Bọn họ yêu nhau, thành thân với nhau như thế nào thì có liên quan gì đến ta. Không được gán ghép ta cùng hắn.” Hạ Vũ Thiên có chút tức giận, miệng mồm có phần cay độc, ngậm bồ hòn nhưng lại phải cố gắng tỏ vẻ như mình đang ăn kẹo ngọt. Y cắn răng nghĩ lại? Sao mình phải chịu nỗi uất ức này? Sao mình lại ngu ngốc khóc lăn lóc giữa đám cháy trong khi tên họ Sở chết tiệt tình chàng ý thiếp mùi mẫn với kẻ khác?
Long Hạo nhìn thấy nét mặt của Hạ Vũ Thiên, biết y vẫn còn già mồm cả vú lấp miệng em, đã thua nhưng vẫn còn chưa dám nhận. Nhưng mà làm cho Hạ Vũ Thiên tức giận thêm thì long cũng chả có hứng thú gì.
Long Hạo nói “Được, ta không đề cập tới chuyện đó nữa.”
“Không được.” Hạ Vũ Thiên vội hỏi. “Ngươi phải kể lại cho ta mọi chuyện đã diễn ra hồi tối…” Sở Vấn Điệp không phải là một khúc gỗ, không thể nào muốn bắt là bắt đi được… hay là do trước đó hai người mới… nên tinh lực của hắn bị suy kiệt… Hạ Vũ Thiên đỏ mặt…
“Các ngươi trốn khỏi Tào phủ khi nào? Sao không cho người thông báo với ta lấy một câu?” Hạ Vũ Thiên chất vấn. Quá đáng nhất chính là Sở Vấn Điệp, bỏ mặc y sống chết không hề ngó ngàng tới.
Thần sắc Long Hạo trầm xuống một chút “Tối hôm qua, hồ ly tinh tiểu thư Lý gia kia tới tìm Sở Vấn Điệp để báo tin, mọi chuyện quá đột ngột hơn nữa người của quốc cữu đã bao vây toàn bộ ngọn núi. Vạn bất đắc dĩ, đành phải làm để cho tên yêu tinh kia dẫn mọi người chạy thoát. Mà cũng thật tình cờ là lúc đó lại không thấy tăm hơi ngươi đâu cả, mọi người đành phải xuống núi trước rồi quay lại tìm ngươi sau…”
Hạ Vũ Thiên hừ một tiếng tỏ ý khinh thường.
“Ha ha.” “Tiểu thư Lý gia kia quả nhiên không hề tầm thường.” Long Hạo chớp mi, cố ý nói.
“Tất nhiên, chẳng qua là các ngươi thấy sắc đẹp mà lơ là cảnh giác, bản chất của hắn chính là một yêu quái không hơn không kém.” Hạ Vũ Thiên nói.
“Ha ha ha. Là một con yêu quái biết mê hoặc người khác.” Long Hạo cười nói.
Tay của Long Hạo khoác lên trên vai Hạ Vũ Thiên, nhìn y, ánh mắt long lanh “Không thể tưởng tượng tên họ Sở kia cũng thông đồng với cả yêu quái, dường như hắn không cự tuyệt ai cả.”
“……” Hạ Vũ Thiên không nói gì. Tiếp tục đề tài này xem ra cũng chả có gì hay ho “… Còn chưa nói xong chuyện tối qua mà. Tại sao bây giờ ngươi mới đi tìm ta, làm cái gì suốt cả một đêm?”
Long Hạo hí mắt nói “Tối hôm qua? Không phải ngươi ở một chỗ cùng tên họ Sở sao?”
“Cùng một chỗ lúc nào mà cùng…” Hạ Vũ Thiên vội vã đáp lời. Không đúng, khoan đã… Hạ Vũ Thiên bắt đầu hồi tưởng lại mọi chuyện, y bị người của quốc cữu hành hung một chút, sau đó lại bất hạnh rơi vào miệng của lão tặc háo sắc đó. Nhưng mới sáng sớm thì hắn đã biến mất không còn bất cứ một dấu vết nào ngoại trừ ngoại bào để lại. Mà cũng hay thật, chuyện mình bịa đặt mọi người chạy trốn thế mà cũng thành sự thật. Nhưng lạ là tên lão tặc đó vẫn làm theo kế hoạch cũ, không hề mảy may để ý xem lời của mình là thật hay giả… tất cả những chuyện này, tất cả những chi tiết đó đều hướng tới một đáp án duy nhất… tên “quốc cữu” tối qua chính là Sở Vấn Điệp dịch dung mà thành…
Trước mắt Hạ Vũ Thiên sáng ngời, cuối cùng đã có thể giải tỏa được nghi vấn trong lòng suốt một đêm dài.
“Quốc cữu mà ta gặp tối qua chính là Sở Vấn Điệp ?”
“Hẳn là thế rồi.” Long Hạo nói. “Hắn vốn định cứu ngươi ra ngay lúc đó nhưng có một vài chuyện bất ngờ nên đành phải để ngươi ở lại, sau đó cho ta giả dạng hắc y nhân tới đưa ngươi về. Ta tìm cả nửa ngày mới phát hiện ngươi bị dắt đi đằng sau núi.”
“Vậy hiện giờ hắn ở đâu?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Hắn đang ở một nơi ẩn náu an toàn……” Ánh mắt Long Hạo mơ hồ, nói chuyện bắt đầu ấp a ấp úng.
“Rốt cuộc ở đâu? Tại sao hắn không tự mình đến đây?” Hạ Vũ Thiên tiến thêm một bước ép hỏi.
“Hắn cũng đi tìm, chẳng qua là ta thấy ngươi trước mà thôi.” Long Hạo miễn cưỡng cười nói.
Nhưng càng như thế Hạ Vũ Thiên lại càng nghi ngờ.“Hắn cùng yêu tinh kia……”
“Thôi, tốt nhất là chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây bằng không thì trời tối khó mà ra khỏi khu rừng này được, rất có thể sẽ có thêm phiền toái xuất hiện.” Long Hạo lảng sang chuyện khác, quan sát địa thế xung quanh. Đúng là vừa rồi, lúc đầu hắn nói chuyện rất lưu loát vì muốn chọc giận Hạ Vũ Thiên nhưng lúc này thì Long Hạo không thể nào nói ra sự thật được. Có lẽ là do đôi mắt ảm đạm của Hạ Vũ Thiên khiến cho hắn không đành lòng.
“Có phải tên yêu quái đó xem hắn là một điều kiện để trao đổi?” Hạ Vũ Thiên có chút rầu rĩ.
“Không, không hẳn là như vậy. Đúng là bọn họ có thương lượng với nhau nhưng không phải như thế, ngươi đừng nghĩ sự tình theo hướng như vậy.” Long Hạo không biết cách an ủi người khác, nói những lời này chỉ làm cho vết thương lòng của Hạ Vũ Thiên sâu hơn mà thôi, chẳng có cứu vãn được tình hình gì hết.
Hạ Vũ Thiên chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu đau nhức, trong lòng còn hờn dỗi, giận dữ vô cớ, cổ họng nghẹn lại như muốn tắt thở.
“Mau, mau dẫn ta đi tìm bọn họ……” Hạ Vũ Thiên cắn răng.
“Được, mau đi nhanh thôi.” Long Hạo nói.
Nhưng miệng tuy nói vậy nhưng Long Hạo lại hành động hoàn toàn ngược lại. Giữa ban ngày, mang theo Hạ Vũ Thiên mà Long Hạo tìm mãi không thấy lối ra. Trời đã bắt đầu chuyển tối, có lẽ hai người sẽ phải qua đêm ở trong rừng một tối rồi. Thỉnh thoảng Hạ Vũ Thiên tưởng Long Hạo cố tình dẫn mình đi vòng vèo nên cũng bực mình, chắc có lẽ là Long Hạo không muốn dẫn mình tới chỗ tên yêu quái kia đây?
Nhưng thực ra suy nghĩ của Long Hạo hoàn toàn trong sáng, không có ác ý. Cho dù hắn không muốn Hạ Vũ Thiên ở cùng một chỗ với Sở Vấn Điệp thì hắn cũng không thèm sử dụng phương pháp tầm thường như vậy. Lòng hắn giờ này cũng đang nóng như lửa đốt nhưng càng cố tìm kiếm bao nhiêu thì lại càng thêm lạc bấy nhiêu, đi vòng vòng một lúc mà hình như lại qua về đúng chỗ ban nãy.
“Rốt cuộc, ngươi có biết lối ra hay không?” Hạ Vũ Thiên nói.
Long Hạo nhìn thoáng qua Hạ Vũ Thiên, mới phát hiện bước chân của y ngày càng chậm lại. Thương tích đầy mình, cả ngày không có cái gì bỏ vào bụng lại còn phải chạy vòng vòng quanh rừng thì người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Long Hạo ôm chặt Hạ Vũ Thiên vào trong người “Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hạ Vũ Thiên cắn răng. Hiện tại bị thương là chuyện nhỏ, cứu người kia mới là chuyện lớn.
“Còn nói không có gì? Ngươi còn muốn chống cự đến khi nào?” Long Hạo lớn tiếng nói. Hắn xốc cái áo khoác bên ngoài ra, bên trong tất nhiên là thân mình đầy những vết thương chưa lành.
Long Hạo ngẩn người, vì Hạ Vũ Thiên chỉ mặc áo khoác, ngoài ra không hề có thêm một phụ kiện nào khác…