Nếu hắn mà đồng ý thì heo sẽ mọc cánh, biết bay.” Hạ Vũ Thiên thở dài một hơi.

Không biết tại sao trong đầu lại hiện ra hình ảnh Hoa Vô Tình phong lưu, nhã nhặn đứng giữa trời, cánh hoa bay bay trong gió, còn có… Hạ Vũ Thiên cố gắng kiểm soát suy nghĩ của bản thân mình, cố gắng dập tắt hình ảnh kia trong đầu. Y chùm chăn kín mít, tự oán giận mình trong đó, không muốn người bên cạnh phát hiện ra tâm trạng hỗn độn bấy giờ.

Sở Vấn Điệp lấy tay chống đầu, vài lần muốn mở lời nhưng lại thôi. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn, đứng lên, nói với người trên giường “Cũng không hẳn là thế, thoạt nhìn, hắn vẫn còn quan tâm tới ngươi. Chưa biết chừng, nếu ngươi đi cầu xin, rất có thể hắn sẽ nhận lời.”

“Ta thèm vào…”

“Không phải sao? Ngươi nhiều lắm cũng chỉ là một tiểu quan nho nhỏ trong tiểu quan quán của hắn. Tại sao hắn lại vất vả đi tìm ngươi như vậy? Nếu không phải là có tư…”

“Nói đủ chưa? Hắn vốn là người cổ quái, kỳ dị, ta làm sao mà đoán được hắn muốn làm gì?” Hạ Vũ Thiên ngắt lời.

“Ngươi không biết thật sao? Nhìn ngươi nổi cơn như vậy, có cần phải hét lên như thế không?…”

“Là ngươi ép ta trước…”

Trời tối.

Không có đèn đóm.

Vừa rồi còn đấu võ mồm khí thế ngất trời, thế mà bỗng chốc lại im bặt, chỉ một chút sau, không khí bắt đầu có phần ám muội. Hai người cùng nằm ở trên giường, gối chung một gối nhưng ôm những tâm tư khác nhau.

Hạ Vũ Thiên quay người vào trong “Tên họ Sở nhà ngươi, đừng mong cứ phủi mông đứng nhìn cho xong chuyện, hơn phân nửa trách nhiệm trong chuyện này đều là của ngươi.”

Sở Vấn Điệp quay ra bên ngoài “Rốt cục, Tiểu Trư Trư ngươi muốn thế nào đây? Thật xúi quẩy, thế nào mà ta lại đi cùng một con heo ôm cả đống phiền phức trên người như thế. Chẳng lẽ phải giúp y đi cứu tên hoàng đế kia? Làm vậy có đáng không? Nhưng nếu không giúp y, chỉ sợ y sẽ… tên họ Hoa đó, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, con heo con này, nhất định bị ăn không còn một miếng xương…”

Hạ Vũ Thiên “Làm thế nào để ép buộc Hoa Vô Tình đồng ý đây? Hạ độc? Bắt cóc? Thôi kệ, cho dù có dùng biện pháp gì đi nữa cũng là chuyện của Sở Vấn Điệp ngươi…chắc chắn là ngươi không thể để cho ta một thân một mình đi dùng…mỹ nam kế đâu…”

Sở Vấn Điệp “Chẳng lẽ thật sự mặc kệ y? Trơ mắt nhìn y dính vào…”

A, hóa ra đây chính là ví dụ điển hình cho trường hợp đồng sàng dị mộng.

Trong bóng tối, Hạ Vũ Thiên bỗng nhiên ngồi dậy, vừa muốn mở miệng phá vỡ sự im lặng thì lại bị người bên cạnh lấy tay che miệng, kéo nằm trở lại.

“Được rồi, đừng nói thêm gì nữa. Cứ giao mọi chuyện cho ta đi, ngươi yên tâm được rồi.” Sở Vấn Điệp lấy tay vòng qua ngực Hạ Vũ Thiên, khẽ mân mê cái cổ ba ngấn của y.

Hạ Vũ Thiên trừng mắt hoài nghi nhìn Sở Vấn Điệp. A, thật không? Ngươi làm sao mà biết ta muốn nói mấy lời này. Thật tốt quá rồi, ngươi đúng là một tên trộm dễ thương a ~

“Này, sờ mó cái gì đó?” Hạ Vũ Thiên phát hiện Sở Vấn Điệp ngang nhiên sờ mặt mình, còn kéo đầu y lại gần phía hắn.

“Không có gì, chỉ muốn nhìn thật kỹ ngươi một lần.” Hạ Vũ Thiên cố gắng quay đầu, tránh đi hơi thở và ánh mắt nóng như lửa của Sở Vấn Điệp sát ngay bên cạnh.

“Tránh ra, mặt ta thì có cái gì mà nhìn.”

Sở Vấn Điệp cười nói “Thẹn thùng làm gì? Mặt đỏ hết lên rồi này.”

“Mặt của ngươi mới đỏ!” Hạ Vũ Thiên cả giận. Trời tối thế này, ngươi nhìn thấy mặt ta đỏ mới lạ.

“Chậc chậc, đúng là mũm mĩm như heo mà!” Sở Vấn Điệp nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Hạ Vũ Thiên.

Chỉ vì một câu nói này thôi mà tự dưng toàn thân Hạ Vũ Thiên lại nóng bừng bừng, để tránh tình huống tiếp theo có thể phát sinh, Hạ Vũ Thiên đẩy người đang ôm mình ra, quát lớn “Đủ chưa?”

“Ai, thật đúng là tìm mòn cả mắt cũng không thấy được một ưu điểm của ngươi. Đầu óc đã chậm hiểu, tính tình lại không thể ưa nổi.” Sở Vấn Điệp nói thế nhưng vẫn không chịu nới lỏng vòng tay.

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi cách xa ta một chút, đỡ phải khiến cho Sở đại thiếu gia khó chịu.”

“Nhưng mà, giống như trên người ngươi có hương thơm tự nhiên vậy, khiến cho người khác mê luyến không rời.” Sở Vấn Điệp lộ ra biểu tình của sắc lang. Mê đắm cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào hạ thân người kia, Hạ Vũ Thiên sợ tới mức tim đập thình thịch.

“Ai, nương tử…… Hay là chúng ta…… cùng nhau sinh một Tiểu Tiểu Trư Trư đi?” Sở Vấn Điệp cố tình hù dọa người nọ.

Chiêu này quả nhiên vẫn còn dùng tốt, làm cho người bên kia kịch liệt phản ứng. Thét lên từng câu, từng chữ “Không được, không được”, tay chân y giãy dụa tán loạn.

Hạ Vũ Thiên biết đâu rằng Sở Vấn Điệp cố ý trêu đùa mình. Bản thân y còn nhớ rõ đau đớn của hai lần trước, vì thế theo phản xạ mà chống đối mãnh liệt. Sở Vấn Điệp càng đè Hạ Vũ Thiên, y lại càng kêu lên oai oái, đầu thì lắc lắc liên tục.

Có lẽ do suốt một ngày một đêm không được bỏ cái gì vào bụng nên sức tàn lực kiệt. Cộng thêm sợ hãi quá độ lúc này, Hạ Vũ Thiên bỗng dưng xìu xuống… tay chân cứ như thế mà mềm nhũn, vô lực chống đỡ…

Thế là Hạ Vũ Thiên đã hôn mê bất tỉnh……

Một người đã không còn ý thức thì làm sao mà phản kháng, cự tuyệt được, thậm chí chuyện gì đã xảy ra cũng không thể nào nhớ nổi… Tất cả đều trông chờ vào số trời vậy…

…………

Khi mặt trời lên đỉnh, nắng chiếu vào trong phòng, kẻ chẳng chịu kém miếng kia mới tỉnh lại. Phản ứng thứ nhất sau khi y thức giấc là ôm chăn cho thật chặt bởi vì Hạ Vũ Thiên phát hiện bản thân y không mặc bất cứ thứ gì trên người…

Chẳng lẽ…… tên họ Sở kia …… Thật sự…… Hạ Vũ Thiên nhất thời cảm thấy khó thở……

Trong đầu y chỉ xuất hiện hai chữ thật lớn “Cầm thú!”

Đại não chưa kịp hoạt động, hệ thống làm mát vẫn chưa phát huy tác dụng, Hạ Vũ Thiên xé chăn trong vô thức cho hả giận. Nhưng đợi tỉnh táo lại mới thấy hình như mọi chuyện không hề diễn ra theo chiều hướng y tưởng tượng… Trên người Hạ Vũ Thiên không hề cảm thấy đau đớn như hai lần trước đây…

Mũi của Hạ Vũ Thiên đột nhiên đánh hơi được mùi gì đó thơm thơm. Ngoảnh mặt sang phía bàn bên kia, phát hiện, trên đó chính là một bữa ăn thịnh soạn được chuẩn bị từ con thỏ hôm qua.

Ngay lập tức, bụng kêu ọc ạch vài tiếng. Hiện giờ, thất tiết là chuyện nhỏ, đói bụng mới là chuyện lớn phải quan tâm hàng đầu. Có thực mới vực được đạo, có ăn no thì mới đủ sức đi báo thù. Hạ Vũ Thiên vừa ôm chăn vừa nuốt nước miếng chạy qua bàn thức ăn.

Chậc chậc, không thể tưởng được tay nghề của tiểu tử kia…… Không đúng, sao hắn lại đột nhiên tốt với mình như vậy? Hay là bên trong…… Hạ Vũ Thiên bắt đầu suy bụng ta ra bụng người. Nhưng mà y ngay tức khắc lại thấy có một mảnh giấy được cài dưới đĩa thịt thỏ.

Chữ viết ngoáy, vô cùng xấu, nửa ngày Hạ Vũ Thiên mới đọc ra “Đồ ngốc, bên trong không có hạ độc, an tâm mà ăn đi.” Xí, ta biết mà. Hạ Vũ Thiên khó chịu. Nhưng đọc tới mặt sau thì không biết nên có cảm giác gì cho phải “Ta mượn đỡ y phục của ngươi dùng một chút. Nếu chiều tối mà ta chưa về thì phải rời khỏi đây ngay lập tức, phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình…”

Hạ Vũ Thiên cầm tờ giấy trong tay, cái mũi tự nhiên xót xót. Ta không thèm quan tâm, ngươi đang viết linh tinh cái gì đó…Tâm trạng hốt hoảng, sống lưng lạnh buốt. Tay cầm tờ giấy run run, tới khi nó rơi xuống đất mà Hạ Vũ Thiên vẫn chưa nhận ra…

Tên này chẳng lẽ chịu đi cứu tiểu hoàng đế thật? Trước mặt Hạ Vũ Thiên hiện lên những cảnh chém giết mơ hồ… Sở Vấn Điệp bị binh lính bao vây, tình thế vô cùng nguy khốn…

Không thể nào, hắn đâu có ngốc đến vậy. Làm sao mà hắn lại đi lấy trứng chọi đá được?

Còn nữa, tại sao hắn lại lấy y phục của mình?

Hạ Vũ Thiên không ngừng tự hỏi, và cũng không ngừng phủ định những giả thiết mà mình đưa ra. Không dám nghĩ, không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, bởi vì dù đã cố nhưng sao y chỉ toàn nghĩ tới những kết quả đáng sợ thôi. Hạ Vũ Thiên ngồi ôm đầu ở trên giường, bối rối, khẩn trương, không biết nên làm gì vào lúc này. Y chỉ biết mình không thể cứ ngồi đây mà chờ, nhưng ngoài chờ đợi ra thì có thể làm được gì?

Thời gian cứ thế trôi qua thật chậm, từng khắc, từng khắc đều nặng trĩu tựa ngàn năm… Hạ Vũ Thiên cứ chăm chăm nhìn ra cửa, hy vọng hai cánh cửa đó sẽ được mở ra, người đó sẽ trở về…

Cửa bỗng dưng bị đẩy ra thật.

Hạ Vũ Thiên mắt đẫm lệ, cố gắng nhìn thật kỹ những gì đang diễn ra. Người đi vào, không phải là Sở Vấn Điệp mà là…Hoa Vô Tình … Sao lại là hắn?

Cả người Hạ Vũ Thiên cứng ngắc, nửa ngày không nói được câu nào.

Còn Hoa Vô Tình, sau khi vào phòng, thấy Hạ Vũ Thiên đang quấn chăn ngồi ủ rũ trên giường. Hắn hơi nhíu mi, rồi mặt giãn ra ngay lập tức, vẻ mặt bình thản vốn có lại xuất hiện.

“Quả nhiên là ngươi ở đây.” Hoa Vô Tình vẫn đứng tại chỗ.

“A…… Sao…… Sao ngươi tìm được ta?” Thật lâu sau Hạ Vũ Thiên mới tìm được một vấn đề để thắc mắc. Y chưa xác định được dụng ý của đối phương là gì? Là bạn hay là thù?

Hoa Vô Tình mỉm cười “Muốn tìm một người không phải là chuyện quá khó.”

Hắn đi qua ngồi cạnh Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên phản xạ có điều kiện, dịch người ra xa một chút. Hoa Vô Tình hơi hơi nhíu mày, hắn nhìn dọc theo cái cổ Hạ Vũ Thiên, còn trong chăn, không cần nhìn cũng biết.

Trong mắt Hoa Vô Tình hàm chứa sự nhẹ nhàng, thương xót. Hắn nhoài tay ra ôm lấy khối thân thể kia, nói như nói thầm “Ngươi đang run?”

Hạ Vũ Thiên cố gắng định thần trở lại, y chưa kịp thích ứng với sự ấm áp bất ngờ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play