“Được” Long Hạo hào sảng. Chuyện thưởng hoa này chẳng qua càng kích thích thêm dục vọng độc chiếm của hắn, khiến hắn tăng thêm hứng thú mà thôi. Long Hạo quay sang nói với người đang bị mình ôm trong ngực “Chờ ta, ba ngày nữa, khi đó ngươi ngoan ngoãn mà theo ta đi!”

“Đa tạ công tử.” Hoa Vô Tình chậm rãi đi đến trước mặt Long Hạo, ôn hòa nhìn thẳng hắn, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên rồi lập tức tắt lịm, đôi lông mày cong lên ngay sau đó. Hoa Vô Tình lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, tao nhã, dang hai tay ra phía trước.

“Ngươi muốn làm gì?” Long Hạo trừng mắt nói, rồi theo bản năng ôm chặt lấy Hạ Vũ Thiên.

“Đem y giao cho ta đi. Ba ngày mà thôi.” Hoa Vô Tình mỉm cười nói.

“Y tự đi được!” Long Hạo liếc mắt nhìn Hạ Vũ Thiên một cái, mệnh lệnh “Còn không mau xuống dưới!”

Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ “Vậy ngươi buông tay trước đi.” Y đã muốn xuống đất từ lâu lắm rồi. Bị ôm chặt như vậy thật là thiếu tự nhiên, bảo y mặt mũi đâu mà nhìn người khác. Tại đây chỉ có Hoa Vô Tình mà Hạ Vũ Thiên đã ngượng chín cả mặt.

Long Hạo hừ một tiếng, buông nhẹ hai tay, Hạ Vũ Thiên nhảy ngay xuống dưới. Y quay sang mỉm cười “Công tử, ngài đi thong thả, ba ngày sau gặp lại.” Nói xong, Hạ Vũ Thiên bước về phía sau Hoa Vô Tình rồi cung kính nói một tiếng “Hoa lão bản” bộ dáng như một con cừu non ngoan hiền, vô tội a~

“Ngươi……” miệng Long Hạo méo xệch, hung hăng nói “Chẳng trách không muốn đi… Hóa ra… là thế…” Hắn lạnh lùng quét mắt ngang người Hoa Vô Tình, đầy vẻ giận dữ “Bị nam nhân thượng đến mê rồi phải không?”

Hạ Vũ Thiên không thèm để ý tới những lời nói xỏ xiên đó, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, thời gian còn dài.

Hoa Vô Tình vẫn giữ nguyên bộ dáng phiêu du, thoát tục nhưng tất cả những chi tiết nãy giờ đều được hắn ghi nhớ kỹ càng, quả thật rất thú vị. Hắn nhẹ vươn tay vuốt một sợi tóc dài trên lưng Hạ Vũ Thiên “Đi thôi, trước đêm Hội thưởng hoa, ngươi còn phải học rất nhiều thứ.”

Hạ Vũ Thiên ngây dại, y chưa từng biết rằng một người nam nhân lại có thể đẹp đến như vậy. Mà mỗi động tác, mỗi biểu hiện của Hoa Vô Tình như mang theo một loại ma lực khó cưỡng lại, khiến cho người khác cứ thế mà thâm nhập vào thế giới của hắn.

Long Hạo đứng bên cạnh, tức tới nghiến răng nghiến lợi, chẳng biết vì sao tự nhiên lại có cảm giác bất lực như là nhìn thấy thê tử của mình bị người khác đoạt đi? Giỏi, giỏi lắm, cẩu nô tài dâm đãng, ta nhất định phải bắt ngươi trở về, quỳ xuống liếm từng ngón chân của ta. Long Hạo quay sang phun cho Hạ Vũ Thiên một câu “Ba ngày sau xem ta xử trí ngươi như thế nào!”

Hạ Vũ Thiên mừng như điên nhìn theo bóng dáng hậm hực của Long Hạo dần khuất khỏi tầm mắt. Thật kỳ quái, mặc dù hoàn cảnh của mình vẫn chẳng thay đổi chút gì nhưng tự nhiên y lại thấy Bách Hoa lâu này cũng không đến nỗi tệ. Trong trận đấu này, dù ở vào thế yếu nhưng Hạ Vũ Thiên y đã thắng lợi vẻ vang. Hóa ra, nhìn người khác khó chịu thì bản thân mình lại vui vẻ đến như vậy, ha ha ~

Nhưng mà, y nào đâu có biết, chiêu thức này chính là chiêu thức chỉ được dùng để làm cho tình nhân của mình ghen tức thôi!

“Ngươi quả thật rất có sức thu hút!” Hoa Vô Tình thâm thúy nhìn Hạ Vũ Thiên, đăm chiêu mở lời.

“Ừ.” Hạ Vũ Thiên đang say mê trong chiến thắng, chẳng biết ngô khoai gì cũng gật đầu cho qua.

Hoa Vô Tình đảo mắt xuống dưới lầu. Quả nhiên có một đám nam nhân đang ham hố nhìn về phía này với ánh mắt đầy thèm muốn. Hoa Vô Tình cười khẩy.

Cười thỏa thích rồi, Hạ Vũ Thiên lại nghĩ không biết nên làm cách nào để đối mặt với Hoa lão bản kia đây? Dù sao thì mình cũng từng coi hắn như một tiểu quan, thật là mất mặt a~ Nhưng xem ra hắn cũng không giận, đại nhân không chấp tiểu nhân, coi như số mình gặp may.

Hạ Vũ Thiên quay đầu định bước đi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Hoa Vô Tình kịp thời chặn lại. “Hay là còn muốn đi luyện ‘khinh công’?”

Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ đành phải đứng lại, cười cười giảng hòa “Hoa lão bản thật thích nói đùa. Ta trời sinh đã không có khiếu luyện võ, sao có khả năng mà luyện khinh công a.”

“Chi bằng ta dạy cho ngươi, thấy thế nào?” Hoa Vô Tình mỉm cười nói. Thừa dịp Hạ Vũ Thiên không chú ý, một tay hắn nhẹ nhàng vòng qua cổ Hạ Vũ Thiên, kéo y gần sát bên người, thổi hơi nóng bên tai “Đi!”

“Này, uy, đi đâu a?” Thân thể yếu đuối, lại thường xuyên bị hành hạ nên Hạ Vũ Thiên chỉ biết lê gót theo Hoa Vô Tình. Nguy rồi, nguy rồi, không lẽ hắn vẫn để bụng chuyện cũ?

“Ta có nhã ý muốn giúp ngươi leo tường thôi mà” Hoa Vô Tình nói.

“Không đi, ta không đi . Ta không leo, ta không chạy nữa.” Hạ Vũ Thiên bình tĩnh chống cự lại lực kéo của tên nam nhân này, y hận hai chân mình không thể dính luôn xuống sàn.

Hoa Vô Tình chỉ cười đầy tà ý, thoáng chốc đã lôi Hạ Vũ Thiên qua hoa viên, qua con đường có giàn thiên lý, tới đúng chỗ họ gặp nhau lần đầu tiên.

Bức tường quen thuộc hiện lên trong mắt Hạ Vũ Thiên nhưng y hoàn toàn không muốn tới gần nó lần thứ hai.

“Ta thề…… không hề…… chạy nữa… .” Lúc này, Hạ Vũ Thiên như tiểu tử phạm sai lầm, rối rít cầu xin tha thứ để khỏi bị trừng phạt.

Nhưng một tiểu tử hư hỏng, nếu không giáo huấn tốt, nhất định hắn sẽ lại tái phạm, ngựa quen đường cũ.

Hoa Vô Tình nhìn thoáng qua dáng vẻ khúm núm của Hạ Vũ Thiên, nhẹ buông y ra, lại tiếp tục cười cười.

Hạ Vũ Thiên buồn bực, bĩu môi, cau mày, trừng đôi mắt đào hoa nhìn Hoa Vô Tình. Y nhỏ giọng “Đã nói không trốn nữa mà!”

“Ta tin ngươi.” Hoa Vô Tình gật đầu nói.

“Vậy ngươi còn mang ta tới nơi này làm gì?” Hạ Vũ Thiên không phục.

“Cùng lão bản uống ly rượu, không được sao?” Hoa Vô Tình nhìn ánh mắt Hạ Vũ Thiên.

“Rượu? Nơi này làm sao có rượu?” Hạ Vũ Thiên nhìn xung quanh, ngươi gạt lão tử a~

“Ngươi xem kia!”

Hạ Vũ Thiên dõi theo ngón tay của Hoa Vô Tình, quả nhiên gần đó có một tiểu đình nho nhỏ, bên trong bày một bộ bàn ghế bằng đá, trên mặt bàn có đặt sẵn một bình rượu với hai cái chén.

Thật là một người biết hưởng thụ a~ Tên lão bản này quả nhiên nhàn tản, bóc lột sức lao động của tiểu quan mà cũng tự tại như vậy, lão tử ta khinh!

“Ngươi còn không ngồi?” Hoa Vô Tình đã cầm lấy bầu rượu. Rượu ngon vừa đổ xuống chén, hương thơm bay ngào ngạt. Hạ Vũ Thiên chỉ ngửi thôi cũng đã say.

“Trời thanh gió mát lại có giai nhân làm bạn, thử hỏi không phải cực lạc chốn nhân gian sao?” Hoa Vô Tình cười nói. Giọng nói nhẹ nhàng mà đầy xúc cảm, dưới ánh trăng huyền ảo, mỗi một nụ cười, một lời nói của hắn cũng toát lên vẻ mê hoặc lòng người. Hạ Vũ Thiên thật hoài nghi thân phận thật của người này, nào đâu có một lão bản kỹ viện phong nhã nhường đó? Chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, Hạ Vũ Thiên nhấc chén sảng khoái, uống liền ba chung.

Rượu, rượu. Hạ Vũ Thiên ngươi còn không nhớ rõ lần trước uống rượu rồi say lăn đùng ra đó, bị tiểu hoàng đế đùa bỡn thế nào ư? Bạn gái đầu tiên của y cũng vì rượu mà đá y không thương tiếc. Anh hùng không câu nệ tiểu tiết, quên đi, quên hết đi.

Uống xong ba chung, Hạ Vũ Thiên bắt đầu hồ đồ, nhìn không ra phương hướng. Long Hạo từng khuyên y không biết uống thì đừng uống. Men say phát tác, Hạ Vũ Thiên bắt đầu lẩm bẩm “Ta muốn trở về…… Ta muốn…… Đi về.”

Hoa Vô Tình đỡ lấy thân thể lảo đảo đang say rượu “Ngươi về thế nào đây?”

“Về… nhà” Hạ Vũ Thiên nằm trên người Hoa Vô Tình, mơ mơ màng màng.

“Nhà?”

“Đúng, về nhà… Diêm vương, ta muốn về nhà!” Y kích động van xin.

“Diêm vương?” Hoa Vô Tình lắc đầu, chẳng lẽ ta lớn lên giống diêm vương? Mắt hắn quắc lên “Nhà ngươi ở đâu ta đưa ngươi về.”

“Nhà của ta…… số 307 đường……Tây thị.” Hạ Vũ Thiên đem địa chỉ nhà ở thế giới hiện đại tuôn ra, còn không quên reo lên “Mã số bưu chính 890003…… Ha ha.”

Hoa Vô Tình nhíu mày, y đang lải nhải cái gì? Mới uống có ba chén mà đã mất trí rồi sao?

Khuôn mặt trắng trẻo của Hạ Vũ Thiên nổi lên từng đốm hồng hồng thật ưa nhìn, đôi mắt đào hoa long lanh những giọt sương đêm, đôi hàng mi thật dài rủ xuống. Hoa Vô Tình ôm lấy thân hình mềm như không xương của y, khẽ hỏi bên tai “Người khi nãy là ai?”

“Hắn a, xú tiểu tử, nam nhân đáng khinh. Ha ha, hỗn đản……” Hạ Vũ Thiên tựa đầu vào vai Hoa Vô Tình, giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở.

“Ha ha.” Hoa Vô Tình nhẹ nhàng cười. Đôi môi đầy đặn chạm nhẹ lên trán, chóp mũi, nụ hoa đào chúm chím rồi… từ từ xuống dưới.

Tay đặt sau lưng Hạ Vũ Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn khẽ nhăn mặt, chất vấn Hạ Vũ Thiên đã xụi lơ “Vết thương này. Là hắn đánh?”

“Đúng vậy!” Hạ Vũ Thiên mở to mắt một chút “Ta nhất định phải đi về, nhất định phải hoàn trả gấp bội.” Thật ra, người mà Long Hạo đánh đích thực là tên Tô Thanh Sơn kia, thù của người khác nhưng Hạ Vũ Thiên cũng vác luôn lên người mình.

Hoa Vô Tình nhẹ nhàng đặt nửa người trên của Hạ Vũ Thiên nằm úp lên bàn đá.

“Không được, lạnh quá, lạnh quá.” Hạ Vũ Thiên thấy lạnh tới tận xương tủy. Không biết do lạnh hay do Hoa Vô Tình đang hôn nhẹ vết thương trên lưng mà Hạ Vũ Thiên run run liên tục.

“Đừng. Không được, không được.” Miệng mơ mơ hồ hồ nói.

“Yên tâm, ta sẽ không.” Mặt Hoa Vô Tình áp sát bên hông Hạ Vũ Thiên, nói nhỏ “Ta sẽ không… mạnh bạo…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play