Cuối cùng Hạ Vũ Thiên cũng hiểu thế nào là bị bằng hữu bán đứng?

Nhưng quan hệ giữa Hạ Vũ Thiên và Long Hạo là bằng hữu ư? Không, là quân thần? Hay là chủ tớ? Hình như quan hệ nào cũng giống nhưng cũng lại không phải. Vậy, nếu đã không có quan hệ gì mà lại để cho người ta bán mình, thế chẳng phải là rất ngốc, rất ngốc sao? Người ta là vợ chồng với nhau khi xảy ra hoạn nạn mà cũng đường ai nấy đi huống chi là mình với hắn?

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, việc này cũng có thể hiểu được. Chẳng qua là dưới tình thế cấp bách vị hoàng đế vĩ đại của chúng ta đành phải hy sinh một tên tiểu tốt để duy trì đại cục, phủi tay không màng ân ái.

Nói vậy, Hạ Vũ Thiên ngươi vì xã tắc mà hy sinh thân mình, nhân dân ngàn đời sẽ không quên ơn ngươi.

Nhưng lý do duy nhất để an ủi mình cũng vô tác dụng, Hạ Vũ Thiên đang tức muốn điên cả đầu đây!

Hai tên nam nhân lực lưỡng đi theo Xảo Hồng bất ngờ tiến lại nhấc bổng Hạ Vũ Thiên lên trên không, y luống cuống đá chân lia lịa.

“Các ngươi làm gì? Bỏ ta xuống dưới. Ta……”

Bị hai nam nhân mạnh mẽ dúi lên trên giường, Hạ Vũ Thiên không cam lòng mắng chửi lộn xộn.

“Ngươi nên bớt nói mà dưỡng sức thì hơn. Kỳ thật ở Bách Hoa lâu của chúng ta cũng không có gì không tốt. Vừa được ăn ngon, mặc đẹp lại được sung sướng. Nếu vận khí tốt, gặp được quý nhân đảm bảo sẽ vinh hoa phú quý không thiếu thứ gì.” Xảo Hồng vỗ vỗ thắt lưng, cười nói.

“Thúi lắm! Để cho ta đi, ta sẽ bán tên Long công tử kia cho các ngươi.” Hạ Vũ Thiên đâu có mất trí đâu, thứ vinh hoa phú quý này có dâng tặng y cũng lắc đầu từ chối.

“Trên đời chỉ có chủ tử bán nô tài, làm sao có nô tài bán chủ tử?” Tú bà cười đến toe toét.

“Ai là nô tài của hắn? Hắn dựa vào cái gì mà muốn bán ta? Các người là gian thương buôn bán bất hợp pháp. Ta muốn báo quan, ta muốn báo quan!” Hai chữ nô tài làm Hạ Vũ Thiên thật bực mình, y dường như quên mất nơi này chính là thế giới cổ đại, còn muốn dùng luật bảo vệ nhân quyền để chống đỡ cho mình.

Ở xã hội hiện đại cũng chưa chắc đã có công lý chứ đừng nói gì tới thời phong kiến, quân chủ tập quyền.

“Cho dù thế nào đi chăng nữa, Long công tử kia cũng đã đi rồi, tiền cũng đã nhận rồi, trừ bỏ số tiền hắn thiếu nợ ta hôm qua vẫn còn mang đi được năm trăm lượng bạc. Ta đã bỏ không ít tiền ra cho ngươi, mau ngoan ngoãn mà kiếm lại cho ta a~” Tú bà nhớ tới năm trăm lượng bạc của mình càng thêm đau lòng, tên họ Long kia thật ương ngạnh, không thể kỳ kèo bớt lấy một đồng.

Năm trăm lượng bạc? Cẩu hoàng đế, ngươi tốt nghiệp trường kinh tế ra sao? Dễ dàng kiếm được tiền như vậy, không làm gian thương thật là uổng phí năng lực của ngươi a. Hạ Vũ Thiên tựa hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt đắc ý đang đếm bạc của Long Hạo.

Ngươi là đồ bất nhân, bất nghĩa, không quản sống chết của người khác.

Phẫn uất kìm nén từ tối hôm qua tới giờ như tìm được lỗ hở, cứ thế mà trào ra, bùng phát mạnh mẽ. Hai mắt Hạ Vũ Thiên đỏ lên, lại gào thét, la lối, thân thể giãy lên từng cơn.

Tú bà sợ y làm bị thương chính mình sẽ không kiếm chác gì được. Bà ta vung tay lên, hai tên thủ vệ liền lấy dây thừng trói chặt Hạ Vũ Thiên lại.

“Làm gì, làm gì?!” Hạ Vũ Thiên sợ hãi phát hiện tay chân của mình bị cột cứng ngắc trên thành giường.

“Câm miệng đi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả? Lão nương chưa cho ngươi nếm mùi lợi hại thì chưa chịu nghe lời?” Xảo Hồng lấy ra đòn sát thủ, hơn mười năm làm tú bà, kẻ cứng đầu hơn ta còn trị được huống chi là ngươi.

“Ngươi… muốn… làm gì?” Giọng nói Hạ Vũ Thiên nhỏ lại, có chút run rẩy. Sao y lại có linh tính chẳng lành, không ổn, không ổn.

Tú bà, bước lại gần, hài lòng nhìn Hạ Vũ Thiên bị trói bất động trên giường không thể nhúc nhích. Bà ta cười hề hề, vuốt ve khuôn mặt của y “Nhìn làn da trắng hồng này quả thật là không đành lòng a~”

Hai nam nhân bên cạnh bắt đầu sờ soạng trên người, còn cố tình chạm vào bộ phận mẫn cảm của Hạ Vũ Thiên.

Một kẻ rời đi lấy một sợi roi bằng thép rất mỏng nhưng chắc chắn khi trúng đòn của nó sẽ không dễ chịu chút nào.

Ý chí của ta thật yếu ớt a~ Trăm ngàn lần không thể ép buộc ta được, ta thua, ta thua!

Tóc gáy dựng đứng, răng nanh run lên.

Mắt thấy khuôn mặt dữ tợn của người kia cằm roi thép đi lại phía mình.

Hạ Vũ Thiên rốt cuộc nhịn không được kêu to:“Ta đầu hàng. Ta đầu hàng . Thả ta ra, ta nghe lời , ta nghe lời .”

Nhục nhã thế nào chẳng lẽ ngươi đã quên? Cũng may là không đi làm cách mạng nếu không chỉ sợ mình sẽ thành một tên đại Hán gian. Hạ Vũ Thiên nghĩ kỹ thì thấy đây có thể coi như là kế hoãn binh rất tốt, thay vì cứng đầu cứng cổ chịu thiệt về mình sao lại không nhún nhường một chút để tìm cách khác?

“Ngươi nói thật chứ ?” Tú bà nghi ngờ. Vừa rồi người này còn thà chết không chịu khuất phục sao bỗng dưng lại quay ngoắt như vậy?

“Ta nhất định nghe lời, lão đại tỷ tỷ.” Hạ Vũ Thiên cố tình nở một nụ cười mê người, nhưng khi gọi hai tiếng tỷ tỷ, thiếu chút nữa là y phun ra một đống nước miếng.

Chẳng ngờ hai chữ “tỷ tỷ” đó lại khiến tú bà vô cùng hài lòng, nói ngọt lọt tới xương. Bà mỉm cười “Coi như ngươi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cứ nghỉ ngơi một, hai ngày trước đi. Nếu ngươi nghe lời, tỷ nhất định không bạc đãi ngươi!”

Hạ Vũ Thiên rốt cục thoát khỏi đống dây thừng, y nhẹ nhõm thở dài một hơi. “Vậy, cám ơn tỷ tỷ trước ~”

“Được rồi, tỷ tỷ sẽ hảo hảo thương yêu ngươi .” Tú bà sỗ sàng nắn bóp khuôn mặt Hạ Vũ Thiên “Nghệ danh của ngươi tỷ tỷ đã nghĩ sẵn cho ngươi rồi, gọi là Phi Đào, ngươi thấy thế nào?”

Hạ Vũ Thiên mặc một bộ y phục mỏng manh, bay bay trong gió như tiên tử đang bay, mà bay là “phi”, đôi mắt đào hoa làm người ta say đắm. Còn cái tên nào thích hợp hơn Phi Đào?

“Phi Đào? Rất êm tai, cám ơn tỷ tỷ.” Hạ Vũ Thiên cố gắng bình tĩnh coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Tốt, Phi Đào, ngươi ăn uống một chút rồi hảo hảo mà nghỉ ngơi đi.” Tú bà nói xong, cười đầy yêu mị, lắc lắc thắt lưng đẫy đà, mang theo bọn lâu la rời khỏi phòng.

Bên trong chỉ còn lại một mình Hạ Vũ Thiên, xem như y được yên tĩnh thêm một chút.

Nhưng thật khó mà yên tĩnh được khi vẫn ở trong miệng cọp. Làm sao để trốn ra ngoài? Làm sao để tìm tên cẩu hoàng đế đó tính sổ bây giờ?

Chỉ trong một vài tháng ngắn ngủi mà Hạ Vũ Thiên đã trải qua những chuyện mà trước đây cho dù có mơ y cũng không bao giờ nghĩ đời mình lại có những việc như thế. Đầu tiên là chết đi, rồi gặp diêm vương. Sau đó thì xuyên không về cổ đại làm thái giám, nhập hồn vào một người tên là Tô Thanh Sơn. Hiện tại lại lưu lạc thành tiểu quan tên là Phi Đào. Vật đổi sao dời quá đỗi nhanh chóng, hơn nữa, càng đổi lại càng thê thảm a~ Rốt cuộc y đã làm sai chuyện gì mà số kiếp lại truân chuyên, chìm nổi thế này?

Nghĩ không được thì thôi không nghĩ nữa. Hạ Vũ Thiên ngã vào đống chăn nệm, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Ít ra ngủ rồi sẽ không thể nhớ được chuyện gì nữa.

Hạ Vũ Thiên không thể ngờ rằng, ngay trong lúc đó mình đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong Bách Hoa lâu. Ai nấy đều rỉ tai nhau, ngày hôm nay có một tiểu quan mới xuất hiện, dáng vẻ xuất chúng hơn người lại rất được Xảo Hồng tỷ tỷ coi trọng. Người xưa từng dạy rằng, bước cao hơn người khác, nhất định gặp thị phi. Hạ Vũ Thiên y nào muốn so cao thấp với người khác, làm một nhân vật nho nhỏ, không thể tránh khỏi những chuyện thân bất do kỷ a~

……………

Hạ Vũ Thiên tỉnh lại trời đã xế chiều. Ngoài cửa sổ, mặt trời đỏ thẫm, bên ngoài lại nhốn nháo, huyên náo không ngừng. Cảm giác ngủ dậy thật sảng khoái nhưng cũng ngay lập tức lại buồn bực. Đấm đấm thắt lưng, Hạ Vũ Thiên bước ra cửa phòng, y muốn thăm thú địa hình, chuẩn bị đào tẩu.

Mở cửa thấy bất ngờ khi có người canh giữ.

Hạ Vũ Thiên ho khan “Ta muốn đi dạo xung quanh vài bước.”

Thủ vệ kia an tâm, không ngăn cản.

Sau hậu viên, người của Bách Hoa lâu đang chuẩn bị cho việc làm ăn chính thức bắt đầu khi trời tối. Từng đám tiểu quan ngồi rửa mặt, chải đầu, tu chỉnh nhan sắc rất náo nhiệt. Tụm năm tụm ba, hoặc đứng hoặc ngồi.

Khi Hạ Vũ Thiên đi qua, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người y. Mà đều là những ánh mắt chả mấy thiện cảm. Hạ Vũ Thiên hít một hơi thật sâu, bước đi. Phía trước liền có một nam tử mặc sa y mềm mại tới gần, liếc mắt đầy khiêu khích.

“Ngươi, chính là Phi Đào?” Nam tử kia hỏi, hắn còn dẫn theo mấy người khiến Hạ Vũ Thiên bị vây xung quanh.

“A, ờ, là ta.” Hạ Vũ Thiên thấy có gì đó không đúng.

Nam tử kia nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Vũ Thiên sau đó lại hỏi “Ngươi có biết chơi cờ không?”

“Không biết” Hạ Vũ Thiên nói. Nếu như là cờ ca rô nhất định y sẽ biết, còn chơi rất giỏi vì từng là quán quân trong một lần tỷ thí trên mạng.

“Vậy chắc ngươi chơi đàn rất hay” Nam tử kia tiếp tục truy vấn.

“Cũng không. Khả năng thẩm âm của ta rất kém.” Hạ Vũ Thiên không thèm giấu diếm.

“Thế chắc vẽ rất đẹp?”

“Không biết, không biết vẽ. Ta còn không cầm nổi bút lông a, vẽ vời cái gì?” Hạ Vũ Thiên buồn bực, tiểu tử này là ai mà dám tra khảo mình như thế.

“Hóa ra chẳng được tích sự gì cả, không hiểu sao Xảo Hồng tỷ tỷ lại thích ngươi như vậy, bỏ ra tận năm trăm lượng mà mua ngươi?”

Lão tử ta tốt nghiệp đại học, có bằng cấp ngoại ngữ, vi tính, các ngươi có sao?

“Máy tính ngươi biết không? Tiếng Anh ngươi biết không? Vi phân và tích phân ngươi có biết là cái gì không? Lão tử cầm kỳ thi họa chẳng thèm biết. Hát đã có Châu Kiệt Luân, viết thì dùng bút máy…”

Cho tới bây giờ, Hạ Vũ Thiên chưa từng bị ai coi khinh thế này.

“Nói các ngươi cũng không hiểu!” Hạ Vũ Thiên phẩy tay áo một cái bỏ lại đám tiểu quan đang há hốc miệng, y chạy lại khu vực hậu viên.

Hậu viện a, hậu viện. Hy vọng tường của ngươi không cao quá a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play