Nguyên lai ta là loại người có sắc tâm nhưng không dám làm.
Lúc hắn không đề cập tới việc kia thì ta vụng trộm ảo tưởng, khi hắn chính thức yêu cầu thì ta lại sợ hãi.
May mắn ngay sau đó là kỳ thi cuối kỳ nên tạm thời không cần suy nghĩ nhiều về chuyện ấy, chỉ chú tâm học hành.
Chính là kỳ thi kết thúc, Triệu Nghị nhìn thấy ta câu đầu tiên hắn nói là “Hè năm nay ta không về nhà”
Ý tứ vô cùng rõ ràng.
Nghỉ hè, phòng 313 và 314 chỉ còn ít ỏi mấy người, nhiều người dù không về nhà nhưng cũng không ở lại KTX.
Ít người nhưng không có nghĩa là không có ai.
Vài lần chúng ta thừa dịp KTX không có người, thử làm. Nhưng lần nào cũng đều cảm giác sắp có người xông tới, không thể tự nhiên tiếp tục được đành bất mãn chấm dứt
Ý định làm ở KTX chính thức dẹp bỏ, Triệu Nghị bắt đầu cân nhắc địa điểm khác.
Một hôm hắn đột nhiên rủ ta đi dạo phố, ta vốn không thích chỗ đông người, nhưng đây là lần duy nhất tính đến bây giờ hắn yêu cầu ta nên đành bồi hắn đi chơi.
Ở trường hắn không dám nắm tay ta nhưng ngoài đường, hắn trở nên thành thật hơn rất nhiều. Nhưng điều ta không cam tâm nhất là trên đường, hắn có bề ngoài quá ư bắt mắt, đi đâu cũng thu hút ánh nhìn của nữ nhân.
Ta nhịn không được, thấy cửa hàng kính mắt liền lôi hắn vào, tính mua cho hắn kính râm. Kính râm kia màu xanh nhạt, trong suốt, thiết kế tinh tế, hắn đeo vào càng trở nên tuấn mỹ, ta vô cùng thích thú liền mua cho hắn. Nhưng chính hắn như vậy lại càng thu hút ánh nhìn của nữ nhân.
Đến cửa hàng mũ, ta liền mua cho hắn một chiếc mũ lưỡi trai để che mặt. Nhưng vì mũ kia thiết kế cá tính, càng đội càng có ma lực, thân ảnh hắn dưới ánh mặt trời cùng chiếc mũ càng thêm tiêu soái, hắn lần nữa thu hút sự quan tâm của nữ nhân.
Ta hoàn toàn từ bỏ ý định, con người hắn bề ngoài có cải trang như thế nào thì vẫn suất khí bức người, trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cùng một người như vậy đi trên đường, ta đột nhiên cảm thấy chính mình giống như vở hài kịch quái dị.
Rõ ràng đều là nam nhân, như thế nào bề ngoài lại khác biệt lớn như vậy!
Mỗi lần đi qua cửa hàng có tủ kính, nhìn thấy hình phản chiếu của ta và hắn, ta liền ngây ngốc.
“Ngươi thực thích chiếc áo này sao?”
Lời nói của hắn làm ta trở về thực tại. Ta thật sự đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào … tủ kính, ma nơ canh bên trong mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, tay và cổ áo có viền màu đen nhìn trông thật bắt mắt. Chiếc áo được thiết kế độc đáo mà hết sức tự nhiên, đúng là nhìn rất đẹp nhưng ngắm đến bản thân đang phản chiếu trong tủ kính ta lại lắc đầu thở dài.
“Quần áo cá tính như vậy không hợp với ta.”
“Ta thấy rất thích hợp.” Hắn còn thật sự nhìn ta rồi đánh giá.
“Thích hợp với ngươi mới đúng!” Ta bị hắn nhìn từ đầu đến chân, không được tự nhiên mà nói ra.
“Thật sự, ta muốn nhìn ngươi mặc thử!”
Hắn nói xong liền kéo ta vào cửa hàng, đi thẳng đến quầy hỏi tiểu thư bán hàng giá của chiếc áo.
Tiểu thư bán hàng trình độ buôn bán thực cao, khuôn mặt dễ nhìn mang vẻ bình tĩnh, tươi cười cầm một chiếc áo giống như thế đưa chúng ta. Ta nhìn thấy ngay mác: “Giá khuyến mại đặc biệt 385 đồng”
Loại quần áo trong tủ kính như thế này ta vốn thích từ lâu nhưng chưa bao giờ dám mua. Với giá này, tiền gia đình gửi lên làm sao đủ?
Nhìn giá niêm yết, ta nghĩ muốn chạy trốn, lại bị Triệu Nghị gắt gao giữ lấy, hắn bảo tiểu thư đưa áo cho ta thử.
Mất mặt! Chính vì không có tiền nên ta mới không thích đi mua quần áo.
Ta không cam lòng cầm theo chiếc áo vào phòng thử, vừa mặc vừa chửi thầm tên hỗn đản chết tiệt kia!
Mặc xong đi ra, tên Triệu Nghị kia cùng tiểu thư bán hàng kẻ xướng người hoạ tán thưởng ta mặc áo này rất hợp.
Ta bị bọn họ khen đến hoa mắt chóng mặt liền đáp ứng mua.
Đáp ứng rồi mới biết hối hận, phí sính hoạt một tháng coi như đi tong.
Ta tiếp tục mắng cái tên hỗn đản kia.
Người nọ lại vui vẻ hớn hở ra mặt, tìm một chiếc đồng dáng đồng màu rồi cầm ra quầy tính tiền.
Ta đang chuẩn bị lấy ví ra thì bị hắn ngăn lại.
“Để ta trả, quần áo này ta tặng ngươi”
“Ngươi cũng đâu giàu có gì! Nhà ngươi chẳng phải cũng chỉ công nhân viên chức bình thường thôi sao, không nên tiêu nhiều tiền như vậy.”
“Ta bình thường có tiền riêng a”
“Còn không phải cha mẹ ngươi!”
“Nhưng là ta tiết kiệm từ sinh hoạt phí, với lại ta nghĩ muốn mua đồ vật này nọ cho ngươi.” Hắn ở bên tai ta nói nhỏ.
“Thế mua 2 cái làm gì?”
“Tiểu Thụy a, ngươi không có nghe qua áo tình nhân sao?” Tên kia càng lúc càng quá phận, nói xong hắn còn ôm lấy ta.
“Khụ, khụ, hai vị tiên sinh, tổng cộng là 770 đồng, cám ơn.” Tiểu thư thu ngân đỏ mặt nhắc nhở.
Triệu Nghị buông ta ra, sau đó lấy tiền đưa cho tiểu thư
“Cầm của ngài 800 đồng, trả lại 30 đồng.”
Tiểu thư thu ngân một bên đánh hoá đơn, một bên nói. Đánh xong thì đưa túi áo cho chúng ta, vẫn như không có việc gì, rất chuyên nghiệp cười nói “Cảm ơn, mong gặp lại quý khách”
Nhưng chúng ta không thể tự nhiên như nàng được, cầm lấu túi quần áo liền chạy vội ra ngoài.
***
Đi dạo cả một ngày, ta mệt muốn chết. Ta bảo phải về trường.
Triệu Nghị bên tai ta nhẹ nhàng nói một câu “Hôm nay qua đêm ở bên ngoài”
Ta nghe xong mới hiểu vì sao hắn lại muốn rủ ta đi dạo phố.
Cuối cùng việc gì đến cũng phải đến.
Không có quan hệ thể xác, tình yêu có thể có hạnh phúc sao?
Ta không biết.
Nhưng ta quả thật không phải là đệ tử của Plato
“Đi, đi đâu bây giờ?” Chỉ cần không phải là một góc tối của công viên, ta đều có thể nhận lời.
Hắn không trả lời, kéo tay ta bước đi, mười phút sau, trước mắt ta là một một khách sạn cao cấp nhất thành phố, là khách sạn năm sao!
Ta sợ tới mức chân như nhũn ra, thật muốn hỏi hắn có phải hắn chọn công viên bên cạnh khách sạn kia không!
Nhưng hắn lôi ta theo hướng khách sạn, ta liều chết không theo.
“Nơi này không tốt sao?”
“Ở trong này, phòng rẻ nhất một đêm cũng có thể mua 2 cái áo. Ta không cần!” Ta kéo hắn ra chỗ không người bắt đầu tranh luận.
“Ta trả tiền!”
“Chính là ngươi trả tiền nên ta càng không thể đi! Ngươi không nghĩ tới cha mẹ kiếm tiền vất vả sao? Như thế nào lại có thể lãng phí!”
“Ta căn bản không coi đây là lãng phí.” Nhờ ánh đèn đường, ta thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng hồng.
“Ngốc nghếch! Ngươi như thế nào lại để ý loại sự tình này?” Ta ôm lấy cổ hắn. “Ta không cần hình thức hoạ lệ, chỉ cần tâm của ngươi như vậy là đủ rồi”
“Ta không muốn ngươi lại phải chịu ủy khuất, bất cứ điều gì cũng không để ngươi phải uỷ khuất.”
“Ngu ngốc, chỉ cần ngươi yêu ta, ta còn có cái gì ủy khuất?”
“Ta yêu ngươi.” Hắn thấp giọng.
“Chúng ta tìm chỗ khác đi.”
Ta lôi hắn đi tìm một nhà nghỉ đủ tiện nghi, tầm hơn 130 đồng.
Nhân viên nhà nghỉ vừa đi khỏi phòng, hắn lập tức khoá cửa, đem ta đặt trên giường rồi điên cuồng hôn.
Trong phòng yên tĩnh, lời lẽ cũng như âm thanh rõ ràng đều có thể nghe thấy, tràn ngập hương vị kích tình.
“Ta cuối cùng cũng có thể hoàn toàn đối với ngươi muốn làm gì thì làm” Hắn hôn ta khắp nơi, từ xương quai xanh kéo xuống hai bên mạn sườn, rồi ngước lên nhìn ta bằng ánh mắt tràn ngập sắc dục.
“Ngươi thật sự nghĩ bản năng sinh lý của ngươi sẽ tiếp nhận ta”. Chuyện trước mắt, ta vẫn là sợ hãi.
“Ngươi tin hay không vô số lần ta nghĩ đến ngươi rồi đều phải tự an ủi?” Giọng nói của hắn mang theo ý tứ hàm xúc.
“Không tin.”
“Ta hiện tại mỗi ngày đều muốn ngươi.” Hắn dùng ánh mắt say đắm nhìn ta, ta nghĩ mình muốn khóc.
Ngươi thật sự yêu ta? Không bao giờ … thay đổi? Không bao giờ … có người khác?
Không cần hỏi, ta cũng có thể nhìn ra đáp án trong mắt hắn.
Ta chủ động cởi áo của hắn, một khắc cũng không muốn đợi nữa.
Áo của hắn bị ta kéo qua ngực rồi tự hắn chủ động cởi ra. Sau đó hắn một tay cởi áo của ta, một tay lần vào trong quần ta không ngừng tập kích nơi nhạy cảm nhất.
“Tiểu Thụy, Tiểu Thụy.” Hắn nóng bỏng gọi ta.
“Triệu Nghị! Triệu Nghị! Triệu Nghị!” Ta cũng gọi tên hắn, tựa như rất lâu trước kia ta đứng ở đỉnh tháp công viên Tú Sơn mà dùng hết sức gọi tên hắn. Ta muốn đem tất cả kỷ niệm, tất cả yêu thương trao cho hắn.
“Tiểu Thụy, ngươi vẫn quên chuyện quan trọng nhất.” Vào thời điểm hắn tách hai chân ta ra, chuẩn bị tiến vào thì bỗng dưng dừng lại
Ta mê man nhìn hắn, ta đã quên cái gì sao?
“Nói ngươi yêu ta, nói cho ta biết ngươi yêu ta, ngươi cho tới bây giờ vẫn chưa nói câu đó với ta, ta vẫn muốn nghe ngươi nói những lời này!”
“Triệu Nghị……” Ta khóc ôm lấy hắn, những lời này đối với hiện tại ta đã không còn ngại ngùng, chỉ là ta thực sự quên vẫn chưa nói với hắn ta thương hắn nhiều đến mức nào.
“Mau nói cho ta biết ngươi yêu ta, bằng không cho dù đi vào, ta vẫn còn bất an”
“Ta yêu ngươi, kiếp này, cả kiếp sau nữa, sông cạn đá mòn, ta vĩnh viễn yêu ngươi!”
Những lời đè nén trong lòng thật lâu cuối cùng cũng có thể nói ra, ta vui mừng nở nụ cười, nước từ khoé mắt cứ thế chảy xuống.
Hắn nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt của ta rồi bắt đầu lấy ngón tay khuếch trương bên trong của ta.
Đau, thật sự rất đau, nhưng ta tuyệt đối không sợ.
Tay hắn rời đi, không biết từ khi nào chỗ đó lại lạnh lạnh, cảm giác đau đớn được giảm bớt.
Nhưng ngay sau đó chính là một vật thể so với ba ngón tay còn lớn hơn.
Vật lớn kia lúc bắt đầu tiến vào cũng không thuận lợi, hắn kiên nhẫn không ngừng ôn nhu vuốt ve, ma sát kích thích phía dưới của ta cho đến khi có thể tiến nhập hoàn toàn vào trong cơ thể ta
“Từ nay về sau, ta cùng ngươi chính là mối liên hệ sâu sắc nhất.” Hắn đầu đầy mồ hôi nhìn ta cười.
“Còn nhớ rõ sao? Chúng ta đã từng bị cột thẳng vào nhau bởi một sợi dây. ” Ta cũng cười.
Hắn bắt đầu chuyển động, những đau đớn ban đầu chậm rãi biến thánh khoái cảm, ta cùng hắn như trôi nổi trên biển cả dục vọng, hai cơ thể hoà quyện vào nhau, dây dưa phiêu lưu tới tận thiên đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT