Chỉ cần rơi vào tình yêu cuồng nhiệt thôi cũng chính là tự đem mình chôn xuống.
***
“Phương Tuyết, ta hỏi ngươi cùng tên Triệu Nghị kia rốt cuộc là quan hệ gì?” Phan Hải ôm bả vai ta, lặng lẽ hỏi.
“Bằng hữu.” Ta nhanh chóng đáp
“Tiểu tử ngươi, con mẹ nó cũng quá thiếu nghĩa khí đi? Ngươi định lừa ai!”
“Thật sự chính là bằng hữu, ngươi cũng biết hắn oan uổng đánh ta một quyền, ta liền cùng hắn trở mặt. Tiểu tử hắn cũng không ưa ta cho nên đêm đó cố ý nói chuyện nhằm phá hư hình tượng của ta nha!” Ta nói như thể đây là sự thật.
“Ngươi con mẹ nó lấy ta làm trò đùa à! Không tin!”
Người này như thế nào lại khó đối phó thế?
Ta bắt đầu đau đầu.
Ta tiếp tục suy nghĩ lý do thoái thác, đột nhiên cảm thấy cánh tay Phan Hải đặt trên vai ta thêm mấy phần sức nặng.
Nhìn lại, nguyên lai là Triệu Nghị xuất hiện, tay nắm chặt cánh tay của Phan Hải, vẻ mặt bừng bừng sát khí.
“Triệu, Triệu, Nghị! Ngươi, ngươi!” Phan Hải bị đe dọa khiến mặt trắng bệch, miệng cũng lắp ba lắp bắp.
“Không cho ngươi chạm vào hắn! Lần sau đừng để ta bắt gặp!” Triệu Nghị lãnh khốc nói, đem cánh tay Phản Hải hất ra khiến hắn thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Phan Hải cố gắng đứng vững, nháy mắt một cái đã bỏ chạy.
Ta day day hai thái dương đang phát đau, hai người này đều phản ứng thái quá đi.
Trưa hôm nay, ta cùng Triệu Nghị đi ăn cơm ở căng tin, ăn xong ta nghĩ muốn uống một cái gì đó, Triệu Nghị ngay lập tức giúp ta đi mua. Vì thế ta đứng ở một góc căng tin đợi hắn, ai biết lại đụng phải Phan Hải ở đây.
Từ đêm Giáng sinh đến nay đã 3 tháng, ta cùng Phan Hải là lần đầu gặp lại.
Bởi vì Triệu Nghị kiên quyết không cho ta đến thư viện nên đành phải theo hắn đến phòng tự học hoặc là ngây ngốc ở KTX. Vốn từng cùng Phan Hải chơi thân vậy mà cứ như thế mà cắt đứt quan hệ.
Trước sau gì ta cùng hắn cũng sẽ phải đụng mặt, Phan Hải lại cao hứng, vốn cùng ta thân thiết nay tỏ ra thân thiện một chút. Ai biết sát tinh đột ngột xuất hiện, cuối cùng đành phải chạy trối chết.
Ta đương nhiên biết Triệu Nghị cùng Phan Hải có địch ý, tuy rằng ta đã giải thích nhiều lần rằng ta cùng Phan Hải chỉ là bằng hữu bình thường nhưng hắn vẫn không thể tiêu tan ý nghĩ bất minh đó.
Hắn lúc cùng bạn gái ta cũng có phản ứng gì đâu. Vậy mà hắn còn dám phẫn nộ. Thật sự ta cũng muốn bực tức a.
Cùng với hắn kết giao được 3 tháng, ta mới hiểu hắn có tính độc chiếm rất mãnh liệt.
Chính là ta cùng Phan Hải theo thói quen tùy tiện khi tiếp xúc, không có gì hơn.
“Hắn cùng ta chỉ là tình cờ gặp nhau.” Ta giải thích.
“Chào hỏi mà cũng phải ôm vai bá cổ thế sao?” Hắn tức giận hỏi lại.
“Như thế thì có gì kỳ quái!”
“Hắn căn bản là cả người dán lên người ngươi!” Hắn bày ra vẻ mặt chán ghét, ngữ khí thập phần ác liệt.
“Đúng vậy, là hắn có mưu đồ gây rối! Ngươi chính là muốn hắn làm như thế đúng không?”
Mặc kệ có người đi ngang qua với ánh nhìn kinh dị, ta liền rống lên, xong rồi liền quay người bước đi.
Vì không muốn hắn đuổi theo, ta vội vàng trở về ký túc xá.
Trở lại phòng ngủ, ta liền ngã xuống giường, nằm giả bộ ngủ.
Ước chừng nửa giờ sau, hắn mới dám bước vào phòng tìm ta, thấy ta dường như đã ngủ nên cũng không nói gì, liền rời đi.
Trong 3 tháng, đây là lần đầu tiên ta cùng hắn cãi nhau.
Buổi chiều lên lớp, lão sư môn sinh vật nói được câu nào thì nước miếng bay tứ tung câu đó. Ta một chữ cũng không nghe vào.
Thời gian buổi chiều liền trôi qua.
Kỳ này, ta có nhiều môn học ở tòa nhà 6 tầng, mà tòa nhà này lại đối diện một bãi cỏ khá rộng, khung cảnh cũng nên thơ, thường ngày có rất nhiều sinh viên ngồi ở đây mà học nhóm tiếng Anh. Triệu Nghị nếu không có giờ sẽ chạy đến bãi cỏ này đứng chờ ta tan học rồi cùng đi ăn cơm.
Ta nghĩ hôm nay hắn nhất định sẽ không đến.
Tuy rằng nghĩ đến đó liền cảm thấy một đợt trống trải nhưng ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp trước. Rõ ràng ta không sai.
Ta theo cầu thang thứ hai bên phải từ tầng trên đi xuống, bình thường sẽ có một thân hình cao lớn, vừa thấy ta sẽ nở nụ cười như ánh sáng mặt trời, sau đó dẫn ta đi ăn cơm.
Ta theo thói quen nhìn quét một lần, quả nhiên không có hắn.
Tuy rằng cảm thấy mất mát, nhưng tự trọng vẫn phải giữ!
Không có Triệu Nghị ngươi, sẽ không có ai quản ta, thực sự tự do thoải mái a
Ta ôm chồng sách giáo khoa rất nặng cùng bút hướng KTX trở về.
Đi vào KTX, ngay dưới lầu nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Coi như không thấy, ta lướt qua người hắn chuẩn bị lên lầu.
Còn chưa kịp bước lên cầu thang, cánh ta đã bị người kia bắt lấy, rồi hắn cầm lấy sách vở trên tay ta.
“Chúng ta đi ăn cơm.” Hắn sợ hãi nói.
“Ta không đói bụng.” ta kiên định cự tuyệt.
“Trưa hôm nay là ta không tốt, thực xin lỗi.” Hắn chính là rất hiểu ta, chỉ cần một tiếng giải thích, ta có thể hoàn toàn tha thứ cho hắn.
“Vậy được rồi, hôm nay cơm là ngươi mời.” Ta vui vẻ cười rộ lên.
Hắn như lấy được đại xá, biểu tình cũng trở nên hưng phấn, giữ chặt tay ta kéo đến căng tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT