Thời gian bốn năm nhoáng lên một cái rồi biến mất, nhanh đến mức khiến tôi cảm thấy bản thân mình đã già đi rất nhiều, thật là một chuyện ấm ức. Tôi hiện tại đã là một giáo viên chạm tay có thể bỏng trong học viện. Kể từ khi có một học sinh xuất sắc vào được đại học Bắc Kinh, rất nhiều phụ huynh đến tìm trường học, yêu cầu được đổi học sinh qua ban của tôi. Trường học cũng đột nhiên xem tôi vô cùng quan trọng, uỷ thác tôi làm giáo viên chủ nhiệm của một lớp thực nghiệm. Cái gọi là lớp thực nghiệm, chính là lớp tuyển sinh những học sinh có thành tích ưu tú nhất vào, hơn nữa còn bịa đặt mỗi một giáo viên của ban đều là ưu tú nhất. Toàn bộ học viện chỉ có hai lớp thực nghiệm, mà tôi cư nhiên may mắn đảm nhiệm việc chủ nhiệm một trong hai lớp, đây cũng là một vinh quang khó có được.

Trường học làm như thế cũng không phải không có nỗi khổ, bởi vì trường công tôi làm việc lúc trước nghe được “công trạng quang vinh” của tôi, không biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy tôi là nhân tài khó có được, cả lãnh đạo cũng tự mình đến học viện tìm tôi, mong tôi quay về vị trí trước đây, để vì nhân dân phục vụ. Cả ông chủ nhiệm trước đây đuổi tôi đi, cũng run run cái cằm mập mạp, vẻ mặt nịnh hót thuyết phục tôi trở về.

Vì thế gần đây, bà cô hiệu trưởng học viện Kim Kê lập tức có cảm giác nguy cơ, không chỉ có nâng cao đãi ngộ của tôi, còn giao một lớp thực nghiệm tốt nhất trong trường học cho tôi quản giáo, hi vọng loại đãi ngộ này có thể giữ tôi lại.

Nếu bà cô hiệu trưởng đã dụng tâm khổ nghĩ như thế, hưởng thụ xong cảm giác đạt được thành tựu, tôi dứt khoát gật đầu ở lại. À… Nói thật ra thì, căn tin ở học viện Kim Kê căn bản so với trường công trước đây ăn ngon hơn nhiều. Tuy rằng mỗi ngày chỉ có ăn một bữa cơm trưa, nhưng tôi vẫn phải lựa chọn nơi ăn uống xứng đáng với mình nhất, không phải sao?

Có lẽ là tôi vận khí tốt, lớp của tôi trong lần thi tốt nghiệp cư nhiên có được 30 người trong số 40 học sinh vượt điểm chuẩn vào đại học, lập tức phá vỡ kỷ lục của trường, lãnh đạo trường học cũng khen ngợi tôi quản lớp rất tốt. Nhưng tôi hiểu được, nếu không phải các giáo viên khoa khác đều là tinh anh, bằng không với sức một mình tôi thật sự không có cách nào có được thành tích tốt như thế. Tôi ở trước mặt hiệu trưởng lòng tràn đầy áy náy thẳng thắn nói như vậy, ai ngờ lại càng làm bà ta thưởng thức, thậm chí những giáo viên khoa khác cũng cảm kích tôi nhiều. Thế là không biết vì sao, thanh danh của tôi càng lớn hơn nữa, tôi vinh dự trở thành giáo viên chủ nhiệm thành công nhất.

Bà cô hiệu trưởng vừa nói qua với tôi, nếu có khả năng, tôi có lẽ sẽ trở thành giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Không ai còn dám gọi thẳng tên của tôi, mọi người đều cung kính gọi tôi là “Thầy Tống”. Chỉ ngoại trừ một người…

“Tống Xuân Thiên – cậu đồ ngốc này sao bây giờ mới đến?” Trước cửa KFC, một người phụ nữ xinh đẹp, không để ý việc tôi đồ mổ hôi đầy đầu chạy dưới nắng nóng, đã bùm bùm mắng tôi.

“Ha ha, thực xin lỗi, kẹt xe…” Tôi cười khờ giải thích.

“Papa.” Cô bé tầm một tuổi được người phụ nữ ôm trong lòng vui vẻ vươn hai bàn tay mập mạp nhỏ bé, mếu máo kêu lên. “Ôm—”

Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi, ôm lấy đứa bé vào ngực, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của bé, nhất thời quên đi mệt mỏi vừa nãy.

“Vũ Vũ ngốc!” Người phụ nữ nhẹ nhẹ vuốt đầu cô bé, nửa thật nửa giả dạy dỗ. “Đã dạy con bao nhiêu lần, phải gọi là cha nuôi!”

Đứa bé hiển nhiên không hiểu mẹ đang nói gì, vẫn nhỏ nhẹ gọi tôi. “Papa.”

Nhìn người phụ nữ ảo não một bên, tôi cười nói. “Đừng keo kiệt như vậy, Tiểu Cát. Con gái cậu gọi tớ một tiếng papa cậu cũng đâu mất miếng thịt nào. Đúng không Vũ Vũ?”

Tôi nâng cô bé lên lắc lắc, chọc bé cười khanh khách không ngừng.

“Tớ sẽ không thiếu một miếng thịt, nhưng vị kia nhà tớ thì khó nói được.” Tiểu Cát hơi nhướn mi, nhìn tôi dò xét.

“Ha ha, thực xin lỗi. Tớ quên vị kia nhà cậu là bình dấm chua.” Tôi trêu ghẹo. Tiểu Cát đã lập gia đình hai năm rưỡi trước. Cũng không hiểu cô tìm được vận khí tốt từ đâu, có được một người chồng giàu có, bản thân có công ty máy tính riêng, có xe, nhà ở, tiền mặt… Dù sao cũng là một quý ông vàng độc thân. Mà cô ấy, từ lúc phát hiện mang thai đã bị ông chồng bắt nghỉ việc ở học viện Kim Kê, an tâm ở nhà làm vợ hiền mẹ tốt. Chỉ là cuộc sống hạnh phúc thế nào cũng luôn có lúc khó chịu, chồng cô ấy bận rộng công việc quá, thường không có thời gian bên cạnh mẹ con cô ấy, cho nên người bạn già là tôi đây sẽ thỉnh thoảng bị người phụ nữ bá đạo này lôi ra gặp mặt, lại còn phải nghe cô ấy kể khổ. Cũng may trường học vì để tôi an tâm công tác, đáp ứng tôi mỗi cuối tuần đều có thể nghỉ ngơi, khiến cho tôi cũng có thể thường thường rút ra thời gian gặp gỡ hai mẹ con cô đơn này.

“Vào thôi, tớ nóng chết mất!” Tiểu Cát không nhẫn nại dẫn đầu đẩy đẩy cánh cửa thuỷ tinh của quán KFC ra.

Tôi ôm Vũ Vũ theo sát phía sau cô, không khí mát mẻ đập vào mặt khiến tinh thần tôi rung lên.

Thật vất vả tìm được bàn bốn người ở lầu hai, tôi giao Vũ Vũ lại vào lòng Tiểu Cát, bản thân xuống lầu xếp hàng mua đồ ăn.

Tiệm KFC cuối tuần luôn đông đúc như vậy, tôi chờ gần hai mươi phút mới mua được đồ ăn. Bưng cái khay đầy tràn, tôi vui vẻ đi lên lầu, trong ánh mắt không đồng ý của Tiểu Cát, tôi đặt khay xuống bàn.

“Burger gà chiên giòn, cậu một cái tớ một cái, thịt heo cuốn Ireland, cậu một cái tớ một cái, súp rau Hibiscus, của cậu, của tớ, kem sô cô la, của cậu, của tớ, Coke, của cậu, của tớ. Sữa – Vũ Vũ…”

“Xin cậu đó, cẩn thận nước miếng của mình chút được không?” Tiểu Cát thực hèn mọn nhắc nhở tôi.

Ha ha, chia xong rồi! Tôi hút khóe miệng không cẩn thận chảy ra nước miếng, vui vẻ cầm lấy buger trước mặt cắn một miếng to.

Ngon nha – tôi say mê cực.

Kỳ thật mọi người cũng phải hiểu được, tôi đi mua sắm với người phụ nữ này là có cái giá của nó. Chính là trước đó cô phải để tôi ăn món gì tôi thích. Nếu không ở chỗ này, tôi một người đàn ông 28 tuổi độc thân, một mình đến đây ăn không khiến người ta ghé mắt nhìn mới là lạ.

“Cậu không ăn sao?” Khi tôi nuốt xuống miếng kem cuối cùng, phát hiện thức ăn trước mặt Tiểu Cát cơ hồ đều không được động qua.

“Tớ đang giảm béo, bảo tớ ăn mấy loại thức ăn rác rưởi nhiều calo này, cậu muốn hại chết tớ hả!” Tiểu Cát mím môi khinh thường nói.

“Không ăn thật lãng phí – tớ ăn thay cậu được không?” Tôi trông mong nhìn cô.

Đại khái là bộ dáng tôi buồn cười, mặt cô sau khi trầm lại trong thời gian dài, vẫn là xì một tiếng bật cười. “Quên đi, cho cậu hết đó, cũng không sợ no chết hả.”

“Sẽ không, sẽ không…” Tôi vừa nói vừa nhanh chóng kéo phần burger và thịt cuốn của cô lại gần.

Vũ Vũ được Tiểu Cát ôm vào ngực, nhu thuận hút hút đồ uống, tự mình chơi đến vui vẻ.

“Xuân Thiên…” Trong lúc tôi đang chiến đấu với đùi gà, Tiểu Cát đột nhiên có chút do dự mở miệng.

“Cái gì?” Miệng nhồi đầy thức ăn, tôi thản nhiên hỏi.

“Tớ… nghe nói một việc…”

“Việc gì?” Tiểu Cát ấp a ấp úng khác thường làm cho tôi tò mò ngẩng đầu nhìn cô.

Cô nhăn mặt nhíu mày nhìn tôi nửa ngày, như do dự không biết nói sao. Nhưng cuối cùng vẫn là nhún vai, chẳng hề để ý nói. “Cũng không có gì, chỉ là nghe nói có tiệm đang bán hạ giá, một lát nữa cậu đi xem với tớ.”

Tôi đảo cặp mắt trắng dã, thực chịu không nổi phụ nữ. Rõ ràng chồng mình nhiều tiền như vậy đều vào tay của cô, nhưng vừa nghe đến tin tức tiệm nào bán đồ giảm giá, vẫn là hưng phấn mà đi giúp vui.

“Tống Xuân Thiên! Biểu tình đó của cậu là gì! Có phải có ý gì hay không?”

Hỏng rồi, xem ra tôi lại không cẩn thận tiết lộ ý nghĩ chân thật. Nhanh chóng đổi vẻ mặt tươi cười khen tặng. “Tớ nào dám có ý gì, tớ đang suy nghĩ một lát nữa qua đó thế nào cho gần.”

Sự lanh trí của tôi cuối cùng làm cho bà cô trước mặt bớt giận, tôi cũng tranh thủ thời gian càn quét đại tiệc trên bàn. Không biết có phải do ảo giác không, tôi có cảm giác ánh mắt Tiểu Cát nhìn tôi có chút kỳ quái, dường như đang ẩn nét lo lắng. Nhưng khi tôi ngẩng đầu, cô lại trở nên không có việc gì.

Ba tiếng sau.

Thẳng thắn mà nói, tôi thật sự không thể lý giải được sinh vật gọi là phụ nữ này. Lên xuống hai trung tâm mua sắm lớn, ngay cả tôi là đàn ông mà hai cái đùi cũng mỏi như đeo chì. Nhưng Tiểu Cát mang giày cao gót vài tấc vẫn tinh thần sáng láng bước đi.

“Không được, tớ thật sự không đi nổi nữa.” Tôi chỉ đơn giản ngồi ở bên đường uống đồ uống lạnh, thả túi mua sắm xuống đất, cho dù thế nào cũng không chịu đi.

“Cậu không phải là đàn ông nha, mới có tí vậy đã lập tức kêu mệt!” Tiểu Cát hèn mọn nhìn tôi.

“Xin đó, tớ mang nhiều đồ như vậy, còn phải ôm Vũ Vũ nữa!” Tôi uất ức biện bạch. “Hơn nữa Vũ Vũ cũng mệt rồi đúng không?”

Tôi lay lay cô bé trong tay, khuôn mặt bé nhỏ nhắn hồng hồng, không biết là hưng phấn hay là mệt. Nghe tôi nói xong, bé phối hợp a a vài câu, như đồng ý lời tôi nói.

Nhìn chúng tôi một lớn một nhỏ phối hợp ăn ý, Tiểu Cát cũng bất đắc dĩ đồng ý ở trong này nghỉ ngơi một chút.

“Tớ đi cửa hàng áo quần Hàn Quốc kia nhìn một chút, lập tức sẽ trở lại. Các cậu không được chạy loạn, hơn nữa – không được cho Vũ Vũ ăn đồ gì kỳ quái.” Tiểu Cát xoa thắt lưng, ra lệnh cho tôi.

“Cái gì chứ…” Tôi nhỏ giọng không phục. Chẳng phải chỉ là hôm đó lúc trăng tròn cho Vũ Vũ ăn chút kem ly mà thôi, có tất yếu phải nhớ đến bây giờ không.

“Tống – Xuân – Thiên!”

Hỏng rồi, hổ già phát uy. Tôi nhanh chóng tươi cười. “Ha ha, yên tâm yên tâm, tớ sẽ không chạy loạn, cũng cam đoan không cho Vũ Vũ ăn gì kỳ quái.”

Chỉ còn kém giơ ba ngón tay mà thề. Tiểu Cát nheo mắt liếc tôi nửa ngày, rốt cục vẫn là lựa chọn tin tưởng tôi, sau đó tao nhã xoay người, đi đến ngôi nhà được trang trí với các cửa hàng quần áo thời trang.

Tôi mua loại kem mình thích ăn nhất, ngồi ở mái che nắng ôm Vũ Vũ. Vừa ăn vừa mê hoặc nhìn dòng người đi tới đi lui trên đường dành cho người đi bộ. Nhưng khi tôi ăn xong kem rồi, Tiểu Cát vẫn chưa trở về.

“Vũ Vũ, người mẹ ăn diện của con nhất định lại nhìn trúng cái áo choàng nào đó không chịu đi rồi.” Tôi nhàm chán nâng cánh tay Vũ Vũ, để cho bé đứng trên đùi tôi. Biết rõ bé không nghe hiểu lời tôi nói, tôi vẫn ngu đần nói chuyện với bé.

Một cái bóng đột ngột xuất hiện phía trên tôi, chặn đi ánh nắng giữa trưa, cảm giác áp bách mãnh liệt bao lấy cả người tôi. Dường như máu cả người đều bị hút đi rồi.

Ánh mắt thâm thuý chặt chẽ giằng co ở trên mặt tôi, hình dáng ngây ngô trong trí nhớ đã trở thành một người đàn ông thành thục.

“Anh – có khoẻ không?” Tiếng nói quen thuộc bởi vì năm tháng đổi thay đã trở nên càng thêm thâm trầm.

Đột nhiên chỗ sâu nhất trong thân thể bạo phát một trận run run, khiến cho tôi không biết làm như thế nào mới khiến trái tim kinh hoàng an tĩnh lại. Tôi há miệng thở dốc, lại không nói ra được một chữ nào.

Người đi đường ồn ào cùng ngã tư đông đúc trước mắt dường như không còn tồn tại, toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại người con trai trước mắt này. Ánh mắt hắn nóng cháy khiến cho điều gí đó sâu tận trong lòng mà tôi nghĩ đã sớm ngủ yên lại bắt đầu rục rịch.

“Papa.” Dường như không hài lòng với sự im lặng của tôi, Vũ Vũ nằm úp sấp trên vai tôi khẽ gọi, hơn nữa còn dùng sức muốn leo lên. Tôi lập tức hoàn hồn, nhanh chóng ôm lại bé vào lòng.

“Nó – là con của anh?”

Tôi ngẩng đầu, trong đôi mắt kia chất chứa đau đớn rõ ràng.

Ánh mắt hắn làm cho trái tim tôi như bị người khác siết lấy, đau vô cùng.

“Xuân Thiên, cậu không biết cửa hàng đó có bao nhiêu…” Giọng Tiểu Cát truyền đến rất gần, lại im bặt. Thực hiển nhiên, cô đã thấy được người kia.

“Tịch Hâm?” Tôi nghe được cô thở dốc vì kinh ngạc.

Đúng vậy, Tịch Hâm. Cái người tôi nghĩ vĩnh viễn cũng không có khả năng gặp lại, nay lại chân thật đứng ở trước mặt tôi.

“Mama.” Đại khái là bị tôi vô ý ôm chặt, Vũ Vũ ở trong lòng tôi dùng sức giãy, vươn bàn tay nhỏ bé về phía Tiểu Cát.

Tịch Hâm không nói gì nhìn Tiểu Cát đến gần tôi bế lấy đứa nhỏ, trong mắt dường như có nét mê man, nhưng liền biến mất rất nhanh, chỉ để lại vẻ bất hòa cùng xa lạ.

“Tôi không biết các người kết hôn.” Hắn lãnh đạm mở miệng, nhìn Tiểu Cát vẻ mặt đề phòng, bảo vệ tôi ở phía sau.

“Chúc mừng.” Âm thanh thật lạnh, tôi rùng mình.

“Cám ơn.” Tiểu Cát cũng cứng rắn trả lời.

“A Hâm, chúng ta cần phải đi.” Một âm thanh xa lạ khác vang lên. Bên cạnh Tịch Hâm còn có một người con trai cao lớn xa lạ. Không biết vì cái gì, tôi cảm giác người con trai kia rất quen mặt. Tầm mắt hắn dừng lại dò xét tôi và Tiểu Cát, khi hắn nhìn thấy Tiểu Cát, dường như nghĩ đến cái gì, mày hơi hơi nhíu lại.

Tịch Hâm liếc tôi một cái thật sâu rồi liền xoay người rời đi với bạn hắn. Tôi muốn động nhưng không thể động, chỉ có thể kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa. Ngay cả trái tim cũng dường như mất đi tri giác.

“Hô hấp, Xuân Thiên! Hô hấp!” Giọng Tiểu Cát có chút luống cuống.



Cho đến khi đau đớn trên mặt khiến máu trong người tôi lưu động lần nữa, tôi thế mới phát hiện chính mình không biết đã ngừng thở từ khi nào. Mở miệng to hít khí, cảm giác được tứ chi bắt đầu không tự chủ mà run run.

“Xuân Thiên, sao rồi, cảm thấy tốt hơn chưa? Cậu đồ ngốc này làm tớ sợ muốn chết.” Tiểu Cát cúi người nhìn chằm chằm tôi, Vũ Vũ trong lòng cô cũng giương đôi mắt đen nháy nhìn tôi.

“Tớ… Tớ vừa mới nhìn thấy hắn.” Thật sự là vô dụng, giọng của tôi thế nhưng lại yếu đuối run rẩy như thế.

“Ừ, tớ biết, tớ biết.” Tiểu Cát tới gần tôi, đem đầu của tôi và Tiểu Vũ đều ôm trong lòng, nhẹ nhàng an ủi tôi. “Hắn đi rồi, không cần sợ, hắn không có cách nào thương tổn cậu.”

Cô nhẹ giọng dỗ tôi như dỗ Vũ Vũ, mà sự run rẩy của tôi rốt cuộc trong âm thanh của cô dần trở nên yên ổn hơn.

“Thực xin lỗi.” Ngồi thẳng thân thể, tôi lẩm bẩm.

“Xuân Thiên, người có lỗi phải là tớ.” Tiểu Cát bắt lấy tay của tôi. “Tớ đã sớm biết tin tức hắn trở về, vốn muốn nói cho cậu. Nhưng lại sợ khiến cậu bất an, cho nên vẫn chưa dám nói. Tớ nghĩ tớ nên nói sớm cho cậu, nếu không cũng sẽ không để hắn doạ cậu như thế.”

Tôi nhớ lại biểu tình khác thường muốn nói lại thôi của Tiểu Cát ở KFC lúc nãy. Cô ấy là muốn tốt cho tôi, tôi vẫn luôn biết. Tôi cố gắng nở nụ cười, khiến cho cô tin tưởng tôi không sao.

“Xuân Thiên”

“Hả?”

“Cậu – thật sự không cần nói cho hắn biết sự thật?” Tiểu Cát thử hỏi.

“Làm gì có sự thật nào?” Tôi nhắm mở mắt.

“Vì sao không nói cho hắn biết là vì cậu không muốn cản trở tiền đồ của hắn mới cố ý nói muốn kết hôn? Vì cái gì không cho hắn biết cha của hắn là người một tay đạo diễn hết tất cả?” Tiểu Cát không chịu bỏ qua nhìn tôi.

“Để làm gì đâu, cho dù không có cha hắn, bọn tớ vẫn không có khả năng ở cùng một chỗ” Tôi cười khổ. “Cậu đừng quên, xã hội không có khả năng cho phép hai người đàn ông ở cùng với nhau.”

Tiểu Cát không nói gì, chính là dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn tôi.

“Hơn nữa điều hắn không chịu được nhất chính là lừa gạt. Nếu cho hắn biết tớ từng dối gạt hắn, hắn sẽ bóp chết tớ.” Tôi giả vờ như không có việc gì nói.

“Chúng ta đi thôi.” Tôi đứng lên, không muốn tiếp tục đề tài này, cũng không vươn tay đỡ lấy Vũ Vũ, bởi vì tôi không biết đôi tay vô lực này có thể ôm được đứa bé hay không.

Thấy tôi trốn tránh, Tiểu Cát không nói thêm gì nữa, chỉ là yên lặng đi bên cạnh tôi.

Đêm khuya, tôi luôn mê ngủ nay lại không ngủ được. Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua bức màn, phân tán trên người tôi, kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, tôi một tia buồn ngủ cũng không có.

Ánh mắt nóng bỏng ban ngày như thể vẫn còn lại trên người, Tiểu Cát cũng không biết tôi ngoại trừ run rẩy và sợ hãi, nhiều hơn lại là tưởng niệm không thể khắc chế sâu trong đáy lòng. Đúng vậy, tưởng niệm. Một khắc nhìn thấy hắn kia tôi mới hiểu được, chính mình chưa bao giờ quên hắn. Hắn tốt, hắn xấu, hắn cưng chiều, hắn dữ dằn… Hết thảy đều như hô hấp thật sâu, khắc sâu vào linh hồn tôi. Tôi thương hắn, hơn nữa chưa từng ngừng lại. Cho dù là biết rõ hắn hận tôi bao nhiêu, tôi vẫn không thể quên.

“Nghe nói bốn năm nay hắn vẫn chưa từng liên hệ với gia đình, thậm chí cả lễ mừng năm mới cũng không chịu trở về. Ngay cả cha hắn đến trường gặp hắn, hắn cũng trốn không gặp. Mà hắn cũng không chịu dùng tiền trong nhà, tất cả học phí đều là bản thân tự kiếm để nộp… Tôi còn nghe nói lúc hắn học năm hai đã cùng bạn bè ở Bắc Kinh mở một công ty máy tính, vài năm sau cư nhiên mở rộng quy mô. Đại khái hắn sau này sẽ ở Bắc Kinh phát triển, lần này trở về có khả năng là vì công việc…”

Lời nói Tiểu Cát quanh quẩn trong đầu. Tôi cuộn mình ở trên giường, ôm chặt lấy thân thể chính mình, muốn giảm bớt đau đớn trong long nhưng không có chút tác dụng nào. Hắn sống thật tốt, cho dù không có cha mình cũng sống rất ổn. Tôi không biết nếu lúc trước tôi vô dụng, không dùng biện pháp tàn nhẫn như vậy để hắn chết tâm, nay sẽ là cục diện như thế nào. Không muốn suy nghĩ, lại không thể khống chế suy nghĩ. Rõ ràng sẽ chỉ làm chính mình càng đau lòng, lại vẫn nhịn không được mà nhớ hắn.

Sáng sớm lúc tỉnh lại, vỏ gối thấm ướt khiến chính tôi còn cảm thấy kinh ngạc. Nhưng là cho dù như thế nào, nếu đã lựa chọn, tôi sẽ không hối hận. Sau khi rửa mặt, tôi lấy một cục đá từ tủ lạnh ra, đắp lên đôi mắt bị sưng. Cho đến khi nhìn thấy mình trong gương có vẻ bình thường, tôi mới chấn chỉnh tinh thần rời cửa đi làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play