Kéo tấm rèm ra, Nhan Nặc
xúng xính xách váy cưới chầm chậm bước ra ngoài, quay một vòng trước mặt Tần
Phóng, chiếc váy trắng muốt đính vô số hạt cườm lóng lánh tạo nên một đường
cung nho nhã, cô mỉm cười hỏi: “Thế nào? Đẹp không anh?”
Mắt Tần Phóng nhìn chằm chằm, phải một lúc sau mới sực tỉnh, anh nuốt nước bọt,
đang định nói đẹp thì nhìn thấy phần lưng cô khoét chữ V gợi cảm, để lộ làn da
trắng muốt, đôi mày anh chau lại, miệng nói một đằng: “Anh cảm thấy bình
thường, thay bộ khác đi”, nhưng trong lòng lẩm bẩm, sự xinh đẹp của cô chỉ một
mình anh biết là được rồi, người khác đừng mơ tưởng, ngay cả nhìn cũng không
được.
Nhan Nặc chu môi lên cãi: “Sao lại thế?... Rõ ràng là rất đẹp mà.”
Nhưng áo cưới của cô dâu thì chú rể là người có quyền phát ngôn nhất, cô phụng
phịu đi thay chiếc váy cưới khác.
Chỉ là sự nhẫn nại của con người có hạn...
“Bộ này rất đẹp phải không?”
“Sao ngắn thế? Đây vốn không phải là váy cưới mà... không được.”
“Vậy cái này?”
“Thiết kế phần cổ quê quá, không xứng với em, thử bộ khác xem.”
“Hay là bộ này?”
“Bộ này phần vai.. .”
“Tần Phóng!” Cuối cùng Nhan Nặc không thể chịu được nữa, cô chống nạnh, mặt sầm
lại: “Nói chung là anh nhìn cái nào cũng không vừa mắt đúng không?”
Tần Phóng cười hi hi giả vờ ngây ngô, anh đưa tay ôm cô vào lòng, nói: “Chẳng
qua là anh muốn em lựa chọn kỹ càng, cô dâu của Tần Phóng nhất định phải đẹp
nhất.”
Cơn tức giận của Nhan Nặc cũng nguôi ngoai phần nào, cô bĩu môi nói: “Em cũng
không chọn nữa, anh cứ nói thẳng ra anh thích bộ nào, thử mệt lắm rồi.”
Tần Phóng do dự một lát rồi chỉ tay chọn một bộ, sau đó nhìn cô nghiêm túc nói:
“Anh cảm thấy bộ kia rất đẹp.”
Nhan Nặc nhìn theo tay anh, cô sững lại, không biết khóc hay cười, cô ngồi trên
đùi anh, hai tay cô giữ chặt mặt anh, nghiến răng nói: “Anh Tần, anh sinh vào
năm nào vậy? Xã hội cũ? Hay thời cổ đại?”
Tần Phóng vẫn giả vờ không hiểu, ngước mắt nhìn cô: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Nhan Nặc trừng mắt nhìn anh, anh lại còn dám hỏi cô “sao thế” ư? vấn đề này lớn
rồi đây, bộ váy ấy vốn là kiểu phục cổ của thế kỷ trước, từ đầu đến cuối đều
kín mít, quê chết đi được, uổng danh anh là nhà thiết kế nổi tiếng, đây là óc
thẩm mỹ sao?
Cô còn muốn thảo luận với anh thì đúng lúc đó Liễu Tư Thần bước vào, tưởng hai
người đang tình cảm với nhau nên vội nói: “Này này, mặc dù hai người chuẩn bị
kết hôn nhưng cũng không cần lúc nào cũng ngọt ngào thế kia đâu, để bọn tớ cô
gia quả phụ thế này phải làm thế nào chứ?”
Liễu Tư Thần nói xong liền bị một vòng tay ấm áp ôm chặt, chủ nhân của vòng tay
ấy dịu dàng nói: “Chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ ngay lập tức kết hôn.”
Liễu Tư Thần sững lại rồi thoát khỏi vòng tay anh, coi như không nghe thấy gì
mà đi thẳng đến chỗ Nhan Nặc, Lâm Vũ Triết thất vọng nhìn vòng tay trống rỗng
rồi mau bước vào theo.
Nhan Nặc than thở với Liễu Tư Thần: “Còn kết hôn cái gì nữa? Tớ sắp bị anh ấy
làm cho tức chết rồi đây.”
Nhan Nặc chỉ bộ váy cưới vừa thử lúc trước, phụng phịu nói: “Bao nhiêu bộ váy
cưới thế này mà anh ấy không thích.” Sau đó, cô chỉ sang một bên: “Anh ấy lại
thích kiểu này. Tớ không chịu được.”
Liễu Tư Thần mau chóng nhận ra ý đồ của Tần Phóng, cô nói: “Hi hi, người ta
cũng lo cho cậu mà, thỉnh thoảng theo phong cách cổ một chút cũng được.”
Nhan Nặc chết cũng không đồng ý: “Tớ không thèm.”
Dường như cô đang làm trái ý Tần Phóng, cô cố ý chọn một bộ váy cưới gợi cảm để
thử, đẹp thì đẹp thật nhưng sắc mặt Tần sư tử không đẹp, đen như mặt Bao đại
nhân.
Anh cũng tức lắm, nhất quyết giữ vững lập trường của mình: “Anh không đồng ý.”
Lâm Vũ Triết lắc đầu, cặp cô dâu, chú rể này tính tình trẻ con quá, may là Liễu
Tư Thần có cách, cô nghĩ rồi nói: “Hay là thế này, tớ chọn váy cưới, có điều cả
hai người đều không được phản đối.”
Hai người cùng quay sang lườm nhau, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Cũng may Liễu Tư Thần không khiến hai người thất vọng, cô chọn một bộ váy cưới
hợp thời trang mà không quá hở hang, mặc dù Tần Phóng vẫn cảm thấy hở quá nhiều
nhưng cũng không có cách nào khác, còn phải lấy vợ nữa chứ! Nhan Nặc cũng chọn
com lê cho Tần Phóng, hai người đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi khiến Liễu Tư
Thần cảm động đến rơi nước mắt.
Lâm Vũ Triết ôm vai cô, cẩn thận nói: “Tư Thần, hay là chúng ta cũng...”
“Con người anh trí nhớ rất kém phải không? Tôi đã nói rồi, là “tôi” và “anh”,
cái gì mà chúng ta chứ, chúng ta không quen, OK?” Mặc dù nói như thế nhưng không
thể nào đẩy anh ra được.
Hai người ngay cả con cũng có rồi, làm gì có chuyện không thân chứ? Lâm Vũ
Triết thở dài, tự mình tạo nghiệt, tự mình gánh hậu quả, là điều anh phải chịu.
Đến lúc chụp ảnh cưới, họ lại bận túi bụi.
Chỉ chụp trong studio cũng đã đủ mệt rồi, nhiếp ảnh gia lúc thì nói biểu cảm
của chú rể cool quá, lúc thì nói động tác của chú rề cứng quá, nói chung là
chụp nửa ngày cũng không được mấy tấm vừa ý.
Nhưng Tần Phóng làm gì có chuyện mặc người khác sắp đặt chứ? Anh cứ làm mặt
lạnh đứng yên đó, ánh mắt ấy khiến nhiếp ảnh gia rùng mình, việc chụp ảnh cứ bị
ngừng giữa chừng.
Cuối cùng, vẫn là Nhan Nặc đe dọa, cô cấu eo anh rồi trừng mắt nhìn anh: “Nếu
anh còn không hợp tác thì để xem em có lấy anh không.”
Ai nói Tần Phóng cũng không nghe nhưng lời vợ có không muốn nghe thì cũng phải
cam tâm tình nguyện mà nghe, anh gượng cười. Chụp ảnh cưới xong, anh thở phào,
cũng may cả đời anh chỉ cưới một lần.
Nhưng khi anh nghe thấy Nhan Nặc và trợ lý studio thảo luận về việc chụp ảnh
ngoài trời, anh đờ người, sững sờ hỏi cô: “Không phải chụp xong rồi sao?”
Nhan Nặc nhìn anh như nhìn người nguyên thủy chậm rãi nói: “Anh Tần, áo cưới có
năm bộ, chúng ta mới chụp hai bộ, còn ba bộ nữa để chụp ngoài trời.”
Tần Phóng nghẹn ngào không nói nên lời, muốn từ chối nhưng nhìn đôi mắt ngập
tràn hạnh phúc của Nhan Nặc, anh lại mềm lòng.
Được rồi, chỉ cần cô ấy thích thì điều gì cũng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT