Úy Mình Tuyện cùng Thước Mộng làm lành rồi, hai người đã cởi bỏ được tất cả hiểu lầm, cũng chiếm được sự đồng ý của cha mẹ Thước Mộng, quang minh chính đại mà hẹn hò rồi. Hình Hòa nhìn thân ảnh hai người ân ái, trong lòng vì họ mà cao hứng đồng thời đã có chút buồn bực.
Đã vài ngày không gặp Phi Nhiên rồi, gọi điện thoại cho em cũng không ai bắt máy, đi đến nhà tìm em cũng không có ai ở đó, đi đến công ti của em tìm thì không phải là đang đi công tác thì cũng là đi ra ngoài làm việc. Hỏi Thước Mộng làm thế nào mới có thể tìm được Phi Nhiên, Thước Mộng cũng rất mờ mịt lắc đầu nói không biết.
“Rốt cuộc là trốn đi nơi nào rồi?!” Hình Hòa hung hăng mà đấm xuống thành ghế salon.
…
Gần đây anh em trong Hải Diễm bang cũng không dám ở gần Hình Hòa quá. Bọn họ hiểu rõ Hình Hòa, ngay cả khi mỉm cười tủm tỉm anh đã rất đáng sợ rồi, huống hồ mấy ngày nay anh lại luôn lộ ra vẻ mặt như là có người nợ anh vài tỉ.
“Giúp tôi đem tài liệu này giao cho Hình Hòa.” Úy Minh Tuyệt ngồi sau cái bàn to đùng trong phòng làm việc, cũng không ngẩng đầu lên đưa tài liệu cần xử lí.
“Đưa cho… Hình Hòa sao…” Thuộc hạ nơm nớp lo sợ cầm lấy tài liệu, chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa.
Phát hiện ngữ khí lạ thường của thuộc hạ, ánh mắt Úy Minh Kiện rời khỏi mớ giấy tờ. “Đúng vậy, Hình Hòa. Làm sao vậy?”
“Không, không có gì… Em sẽ đem đến cho anh ấy…” Thuộc hạ cười cười xấu hổ, chỉ mong lập tức không có làm ra hành vi gì khiến cho Hình Hòa mất vui đi.
Gõ cửa phòng làm việc của Hình Hòa, thuộc hạ đầu tiên là rất lễ phép hỏi thăm sức khỏe, sau đó lại cẩn cẩn thận thận cung kính vạn phần đưa tài liệu Úy Minh Tuyệt giao cho, hết thảy bình thường, hít một hơi chuẩn bị rời đi, lại bị Hình Hòa gọi lại, trái tim thoáng cái nhảy tuốt lên cổ, chẳng lẽ mình đã làm ra chuyện gì khiến Hình Hòa khó chịu rồi sao?
“Này, cậu! Làm sao vậy, tôi sẽ ăn thịt cậu sao, nhìn thấy tôi lại bày ra vẻ mặt kinh khủng như vậy?” Hình Hòa rất không vui mà nhìn gã. Như thế nào lại thành như vậy, bây giờ mỗi người ai gặp anh cũng y như là nhìn thấy quỉ, khiến cho anh càng thêm buồn bực.
“Không, không có mà… cái kia… Em còn có việc… Anh Hình nếu không có gì dặn dò thì em đi trước…”
“Làm sao vậy? Tôi thật sự đáng sợ như vậy sao?”
“Không, không phải… Chỉ là, cái kia…” Xui xẻo đụng trúng kho thuốc nổ gã kia ư ư a a một hồi không tìm ra lí do nào cho tốt. Hình Hòa nhìn bộ dáng của hắn liền phiền lòng một trận, xua xua tay, ý bảo hắn rời đi được rồi. Như được đại xá, thuộc hạ kích động vạn phần nhanh chóng bò ra khỏi phòng làm việc.
Hình Hòa kích động kéo cổ áo sơ mi, cầm lấy tài liệu đọc, mặc dù hai mắt vẫn nhìn vào đó, nhưng mà trong đầu tất cả đều là thân ảnh của Phi Nhiên. Âm thầm mắng một tiếng, cầm tài liệu trong tay tùy tiện nhét vào một bên, day day lên thái dương anh hít thở thật mạnh.
Úy Minh Tuyệt khi đi vào phòng làm việc của Hình Hòa, liền nhìn thấy vẻ mặt cùng bộ dáng rất đau đầu.
“Làm sao vậy, cơ thể không khỏe sao?” Úy Minh Tuyệt quan tâm hỏi.
Không có gì, Hình Hòa cười cười vô lực, phản phất như Hình Hòa trước kia lúc nào cũng vân đạm phong khinh, “Có thể gần đây ngủ không ngon, hơi mệt chút.”
“Nếu vậy, cậu về nghỉ ngơi trước đi. Trong khoảng thời gian này vừa bận rộn chuyện công ti còn thêm sự vụ trong bang phái, thật phiền cậu rồi.
“Không có gì, nói thế nào thì thiên hạ của anh cũng có nửa phần của tôi, tôi đương nhiên phải làm cho thật tốt rồi.” Hình Hòa cười cười bình đạm, thu dọn chút đồ vật: “Tôi về trước đây, những chuyện còn lại làm phiền anh vậy.”
Úy Minh Tuyệt mở ra nụ cười trấn an với Hình Hòa. Hình Hòa gần đây… Chính là rơi vào bể ái tình rồi phải không? Thật hi vọng cậu ta có thể nhanh nhanh tìm được hạnh phúc của riêng mình.
…
Hình Hòa điều khiển xe hơi chạy không mục đích trên đường. Mặc dù rất mệt, nhưng mà không muốn trở về một chút nào, mỗi lần về đến nhà, sẽ nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm đó, sau đó trong lòng liền quặn đau, cộng thêm hối hận. Thật không rõ anh ban đầu nghĩ như thế nào nữa, lại đi làm loại chuyện tình như vậy với Phi Nhiên. Phi Nhiên chính là người anh thích không phải sao, vậy thì anh hẳn là phải che chở em thật chu đáo, chiếu cố cho em, không để em phải chịu bất kì tổn thương nào. Nhưng mà đêm đó, đã làm cho Phi Nhiên rất thất vọng rồi…
Đi đến đèn đỏ, Hình Hòa ngừng lại, trong lúc nhàm chán chờ đợi, ánh mắt tùy tiện nhìn ra bên ngoài. Trên đường cái, học sinh tụm năm tụm ba lộ ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ như nắng xuân, những ai đi cùng người yêu, trên mặt cũng ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào. Hạnh phúc của anh đang ở nơi nào? Hình Hòa nghĩ thầm.
Đột nhiên, ánh mắt mạnh mẽ bị hấp dẫn, cũng không dời ra được. Mãi cho đến khi phía sau liên tục vang lên tiếng còi cùng tiếng chửi bậy, Hình Hòa mới hồi phục tinh thần trở lại, phát hiện đèn đỏ đã sớm chuyển thành màu xanh, vội vàng khởi động xe hơi, quay đầu xe, đuổi theo hướng mình vừa nhìn thấy…
Mới vừa rồi không phải là Nhiên sao?! Nhất định là Phi Nhiên! Em trốn anh mấy ngày nay, làm cho anh cũng nghĩ rằng em đi đến hành tinh khác luôn rồi, không nghĩ đến em hóa ra vẫn còn đang ở trong thành phố. Thật không ngờ được, em lại né tránh anh như vậy, nhưng trong lúc vô tình lại để anh gặp được trên đường, còn có… bên cạnh em còn có một cô gái?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT