*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cơn đau ê ẩm nhè nhẹ kéo tới khiến Thái Mi từ từ mở mắt sau giấc ngủ dài. Cô đưa mắt đảo nhìn quanh căn phòng một màu trắng xóa. Không biết cô đã ở lại đây bao lâu cũng không đoán được nguyên nhân vì sao Chu Khắc Kiệt lại đưa cô về đây. Ban đầu cô còn tưởng anh ta muốn dùng cô để đối phó với Long gia. Nhưng trong những ngày vừa qua mặc cô không để mắt tới nhưng Chu Khắc Kiệt vẫn tận tình chăm sóc cô, cả Alix lẫn thuộc hạ và người hầu đều tỏ thái độ kính trọng.
Thái Mi nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra nguyên nhân nhưng từ trước đến nay ngoại trừ việc đích thân Chu Khắc Kiệt đưa cô đến Thái Bình Dương gặp phải nguy hiểm trùng trùng thì anh ta chưa một lần đối xử tệ với cô. Những ngày qua cũng đều là anh ta sớm tối đến bầu bạn cùng cô. Vậy nên ngoài mặt cô tỏ rõ thái độ câm ghét nhưng trong lòng cũng không mấy oán hận. Huống chi mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Khắc Kiệt cô lại nhớ đến Huy Vũ. Không biết Huy Vũ thế nào rồi, nhưng nghe Khắc Kiệt nói Hạo Nhân đã kịp thời đưa Huy Vũ về bản doanh và được Dương Nhẫn cho uống thuốc giải, tình trạng sức khỏe có lẽ đến nay đã khá hơn.
Thái Mi thầm nghĩ khi Huy Vũ tỉnh lại nghe tin cô bị Khắc Kiệt bắt đi không biết có làm hắn tức chết đi không. Với bản tính ngạo mạng và sĩ diện như hắn có lẽ sẽ không để yên cho chuyện này. Nghĩ đến Huy Vũ, khóe môi Thái Mi nhẹ nhàng cong lên tia cười, đáy mắt cũng trở nên sáng ngời.
Hất tấm chăn sang bên, Thái Mi khẽ nheo mày, gương mặt có chút nhợt nhạt vì đau đớn, cô lom khom ngồi dậy rồi bước ra khỏi phòng. Đây là bản doanh của Chu gia, Huy Vũ và Chí Khanh có lẽ không dám tùy tiện vào đây cứu cô, cô không nên trong đợi vào họ. Tuy với năng lực của cô không đủ sức để thoát khỏi đây nhưng cô vẫn là nên thử. Phải tự mình cứu lấy mình đó mới chính là cách sống của cô.
Đi qua một lượt dãy hành lang, Thái Mi nhìn thấy phía trước chính là hai chiếc thang máy. Cả người cô rã đầy mồ hôi, cơn đau ê ẩm khiến sức lực của cô giảm đi đáng kể. Tuy vậy cô vẫn muốn tiếp tục đi tiếp, căn biệt thự này quá rộng, trong một vài ngày cô nhất định phải nắm rõ các lối đi. Đợi đến khi vết thương lành hẵn rồi cô sẽ lên kế hoạch chạy trốn.
Đứng nhìn con số trên tầng thang máy, Thái Mi thầm nguyền rủa Khắc Kiệt, hắn giam lỏng cô trên tận tầng bốn cơ đấy. Tầng bốn không phải là tầng cao nhất trong tòa biệt thự nhưng cũng là cao nhất so với tình trạng vết thương của cô. Bây giờ Thái Mi mới hiểu vì sao Khắc Kiệt không khóa cửa cũng không cho người canh gác. Anh ta không phải không lo sợ việc cô bỏ trốn mà vì anh ta biết rõ với tình hình của cô, hai từ bỏ trốn quả thật rất xa xỉ.
Rời khỏi thang máy Thái Mi định tìm cửa đi ra ngoài sân nhưng ngay khi cô đi hết dãy hành lang vẫn chưa đặt chân vào sảnh chính đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Cô vội vàng lùi người về sau một bình hoa lớn rồi mới chậm rãi lưu thông hơi thở. Thái Mi cúi xuống nhìn vết thương bên ngực đang đau nhức vô cùng, cảm giác có chút ươn ướt, có lẽ do cô đi lại nên vết thương đã lại ra máu.
Nếu phía trước đã có người, cô vẫn nên quay lại phòng nghỉ ngơi, hôm nay đi đến đây là đủ. Ngay khi Thái Mi định lặng lẽ quay người rời đi thì lại nghe thấy một giọng nói đều đều: “Tất cả các lô hàng đều đã vào đúng vị trí. Lão đại, chỉ cần đúng thời gian đã định, sản phẩm của chúng ta sẽ có mặt trên toàn thế giới.”
Lão đại? Lẽ nào là lão đại của Chu gia, Chu Thiên Cát. Thái Mi có chút hiếu kì, cô không quan tâm đến nội dung câu nói vừa rồi, cô chỉ hiếu kì muốn xem mặt của một lão đại khét tiếng trên hai giới hắc bạch đạo. Đập vào mắt Thái Mi là một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô, và một người đàn ông khác đang ngồi trên ghế sofa. Thái Mi đoán ngay ông ta chính là lão đại ở đây liền chăm chú quan sát nét mặt của ông ta.
Chu Thiên Cát tuổi ngoài năm mươi, ngũ quan hài hòa nhưng gương mặt luôn tỏ ra nghiêm nghị, ánh mắt thâm sâu sắc lạnh. Nhìn ông ta, bất giác Thái Mi có cảm giác sợ hãi, người này rất nguy hiểm, cô tốt nhất không nên day vào. Cô chưa từng tiếp xúc qua lão đại của Chu gia, nhưng giang hồ đồn đại ông ta thủ đoạn tàn ác thế nào cô đã từng được nghe đôi chút. Nếu ông ta nhìn thấy cô đứng đây, lầm tưởng cô nghe lén có phải sẽ thẳng tay ban cô một phát đạn tiễn cô đi gặp Diêm Vương không?
Thái Mi vừa nhích chân thì vết thương lại một lần nữa nhói lên cảm giác cắt thịt, cô không dám rên đau cũng không dám nhúc nhích, cô vẫn nên đứng đây thêm chút nữa, đợi cơn đau giảm xuống cô sẽ rời khỏi đây một cách ma không hay quỷ không biết.
Chu Thiên Cát ngồi trên ghế dáng vẻ ung dung chậm rãi thưởng thức ngụm trà nóng hổi. Lẳng lặng đặt lại tách trà lên bàn rồi nói: “Chuyện càng suôn sẽ càng phải đề phòng.”
Người đang đứng liền cúi đầu cung kính: “Vâng, lão đại!”
Chu Thiên Cát tựa lưng vào thành ghế, ngẩng đầu lên nhìn Hựu Đình, cất giọng đều đều: “Khắc Kiệt đâu? Từ khi trở về tôi vẫn chưa thấy nó.”
Hựu Đình liền đáp trả: “Thiếu gia bận chút việc, có lẽ sẽ không về kịp trong chiều nay.”
Thiên Cát khẽ cười nhạt: “Nó không hài lòng trong kế hoạch trên đảo.”
Từ khi Thiên Cát còn đỏ ửng, số phận của Hựu Đình đã định sẵn là thuộc hạ của Thiên Cát. Cho tới tận nay đã trãi qua tận cùng vô số lần vào sinh ra tử, Hựu Đình luôn là cách tay đắc lực của Thiên Cát. Ông là người trầm tĩnh và lý trí nhất trong số những thuộc hạ của Thiên Cát, ông hiểu rõ có những lời ông có thể nói và những lời không nên nói ông tốt nhất vẫn nên giữ im lặng. Vậy nên sau lời nói của lão đại, ông vẫn giữ thái độ im lặng.
“Chú nói thử xem, vì sao Khắc Kiệt lại đưa người phụ nữ đó về nhà?” Thiên Cát mở
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT