Đáy mắt Chu Khang sau vài giây kinh ngạc liền ánh lên tia cười bất lực, đưa tay lao mồ hôi trên trán, suy nghĩ cả ngày trời cuối cùng mới lắc đầu một cái, lên tiếng: “Hà tiểu thư, lợi hại!”

Dương Nhẫn như không tin vào mắt, anh ta lập tức bước đến bên cạnh Thái Mi để có thể nhìn rõ hơn. Nhìn vào kết quả bên trên mặt bàn, sáu hột xí ngầu không thấy đâu chỉ thấy một đóng nhỏ hạt mịn trắng tinh dồn gọn vào nhau như một kim tự tháp Ai Cập.

Tầm nhìn của mọi người bên trong căn phòng vốn tập trung vào bàn chơi thì lúc này lại chuyển sang nhìn La Vĩ Thành đang toàn thân căng cứng. Casino tuy lượt khách đông đảo nhưng nhiệt độ vẫn luôn đạt mức mát mẻ thế mà giờ đây từ con người mang dáng vẻ sát thần kia lại truyền ra tia nóng bức người. Trong phút chốc mọi người trong căn phòng còn lầm tưởng bọn họ đang đứng ngay trung tâm sa mạc Sahara.

“Hà tiểu thư, công lực của cô quả thật hơn người. Có thể lắc sáu hột xí ngầu trở nên nát vụn thế này, quả thật là người có một không hai. Chu Khang tôi bái phục.” Nói xong, Chu Khang vì quá hưng phấn liền bật cười ha hả, dáng vẻ nho nhã ôn hòa vừa rồi đã tan biến vì đắc ý.

Quay mặt sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, Dương Nhẫn trợn trừng hai mắt đầy phẫn nộ, lời nói vang ra từ cửa miệng mang một ngữ điệu thấp nhất: “Hà Thái Mi, cô lợi hại lắm!”

“Cám ơn lời khen, tôi không để các anh phải thất vọng!” Lời nói Dương Nhẫn mang ngữ điệu nặng nề giết người thì lời nói của Thái Mi lại nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.

Thái Mi khẽ khom người, trước tia cười chế nhạo của mọi người cô cúi đầu xuống mặt bàn bên dưới. Những hạt trắng mịn lần lượt được Thái Mi thổi bay. Tia cười vốn đang kiềm chế từ mọi người nhanh chóng tan biến, bọn họ không biết Thái Mi đang làm trò gì.

Dương Nhẫn nhíu mày, lẽ nào bên trong lớp hạt trắng kia có vấn đề. Suy nghĩ vừa thoáng qua, không hiểu vì sao Dương Nhẫn lại có niềm tin từ Thái Mi, anh ta tin Thái Mi, cô ta dù bản tính ham vui nhưng là người biết giới hạn chừng mực.

Không nôn không vội, một cách chậm rãi lần lượt những hạt trắng mịn được Thái Mi thổi bay lên không trung. Đóng hạt mịn từng chút một dần được thu nhỏ để lộ ra góc cạnh của hột xí ngầu. Đáy mắt mọi người lập tức nhướng lên, vẫn còn một hột chưa bị nát.

Chu Khang cơ mặt hơi biến đổi, hai con mắt dán chặt không dám rời khỏi hột xí ngầu đang mỗi lúc một lộ rõ bên dưới lớp hạt trắng mịn kia.

“Không thể nào!” Chu Khang đầu như bị nổ tung, ánh mắt cả kinh ngẩng đầu nhìn Thái Mi.

Phương Hào Cường vô cùng kinh ngạc nhìn hột xí ngầu duy nhất còn nguyên vẹn. Điểm nhất to tròn một màu đỏ nổi trội giữa những hạt trắng mịn li ti.

Ngay cả Dương Nhẫn đứng bên cạnh Thái Mi, dù anh ta đã đoán trước một phần nào đó kết quả nhưng không ngờ lại là một điểm. Tuy rất kinh ngạc về bản lĩnh lắc xí ngầu của Thái Mi nhưng anh ta lại vui mừng hơn là tò mò.Nhưng vẫn là vì phong độ của một thiếu gia trong Long gia, anh ta dù hưng phấn đến đâu vẫn phải biết giới hạn trước mặt mọi người. Trở lại với gương mặt tao nhã vốn có, Dương Nhẫn mỉm cười lên tiếng: “Thái Mi, cô quả thật không làm tôi thất vọng!”

“Một điểm! Hà Thái Mi Hà tiểu thư của Long gia thắng!” Dealer lớn giọng, lập tức công bố kết quả.

Dealer vốn vừa rồi trong lòng chẳng xem Thái Mi ra gì. Nhưng ngay khi nhìn thấy kết quả trên mặt bàn, anh ta vô cùng thán phục. Anh ta vào nghề này đã nhiều năm, có thể chứng kiến có người lắc được sáu hột xí ngầu sáu điểm là chuyện hiếm thấy nhưng lắc được sáu hột xí ngầu thành một điểm thì đây là chuyện không phải muốn thấy là có thể thấy được.

Mặt nhất trên hột xí ngầu trở thành đểm trung tâm tầm nhìn của mọi người. Chu Khang chậm rãi đưa tay lên tháo mắt kính, đôi mắt đen láy sâu thẳm là tia nhìn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thái Mi với vẻ hoang mang: “Hoàng Du Nhược là gì của cô?”

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc nửa ngờ nửa vực của Chu Khang, Thái Mi vẫn nở nụ cười rất cuốn hút, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia sáng mê hoặc: “Còn nhớ lần thách đấu cuối cùng giữa ông và Hoàng Du Nhược chứ? Đứa bé đi cùng với bà ta lần đó chính là tôi.”

Chu Khang nheo mày, trầm mặc một lúc đột nhiên lên tiếng: “Cô là con gái nuôi của Hoàng Du Nhược?”

Một tiếng ồ đầy kinh ngạc đồng loạt vang ra giữa những người đang đứng xung quanh, mọi người cả kinh liền chuyển tầm nhìn về phía Thái Mi với đủ dòng biểu cảm, bất ngờ, hâm mộ, tán thưởng thậm chí là không tin.

Vị giám đốc casino sau hồi ngây ngô trầm giọng lên tiếng: “Hoàng Du Nhược được mệnh danh là Nữ hoàng cờ bạc. Còn nhớ những năm tháng cô ta còn sống luôn luôn được nhiều người hâm mộ, là thần tượng của các tay cờ bạc trong hai giới hắc bạch đạo. Tất cả những ván bạc của cô ta đều tốc chiến tốc thắng. Nhưng trong trận thách đấu với Chu Khang, Hoàng Du Nhược thua cuộc dẫn đến cái chết. Chu Khang thế danh Hoàng Du Nhược, trở thành Vua cờ bạc. Nhưng vì sự tôn trọng cũng như kính nễ về bản lĩnh phi thường có một không hai, mãi cho đến tận ngày nay danh hiệu Nữ hoàng cờ bạc vẫn luôn được lưu truyền. Hoàng Du Nhược chết là điều đáng tiếc, nhưng đáng tiếc hơn chính là những kĩ xảo của cô ta cũng đã thất truyền theo cái chết của cô ta.”

Thừa Ân đưa mắt thương cảm nhìn về Thái Mi, cô chưa từng nghe Thái Mi nhắc đến người mẹ nuôi này.

Thái Mi khẽ cười nhạt, cất giọng đều đều: “Ông muốn có một cuộc thách đấu công bằng với mẹ tôi để một là đổi lấy mạng sống và hai là danh hiệu Vua cờ bạc. Cờ bạc không có đạo lí, nhưng mẹ tôi lại tin vào lời thách đấu của ông. Giống với lần này, sáu hột xí ngầu được làm bằng ngà voi được ông lắc ra sáu mặt nhất. Nhưng ông lại tráo đổi thành sáu hột xí ngầu giả khiến mẹ tôi không thể thi chuyển kĩ xảo, thua ông thảm hại.”

Chu Khang hừ một tiếng, ánh mắt nửa hoang mang nửa câm phẩn lên tiếng cắt ngang: “Đó chỉ là lời ngụy biện để che đậy. Hoàng Du Nhược thua cuộc là công khai, hột xí ngầu là giả ai có thể làm chứng?”

Khóe môi vẫn nhếch lên tia cười, Thái Mi khẽ gật nhẹ: “ Đúng thật là tôi không có bằng chứng. Khi đó tôi còn quá nhỏ, năng lực không có không thể ra mặt bảo vệ mẹ.” Nói rồi cô lại nhướng mắt nhìn Chu Khang: “Viên đạn đó ông bắn đúng vào tim của mẹ, máu của mẹ quăng dính đầy mặt của tôi. Mùi máu tanh nồng xọc vào mũi nhưng không là gì với nỗi đau mất mẹ. Khi đó tôi đã thề rằng chỉ cần còn sống, nhất định sẽ có ngày tôi đánh thắng ông, tận tay giết ông để trả thù cho mẹ tôi.”

Kí ức xa xưa luôn là nỗi ám ảnh của trẻ thơ. Thái Mi vốn bị bắt vào tổ chức khi cô chỉ mới bảy tuổi. Nhưng cô lại được may mắn hơn bao đứa trẻ khác, cô được Hoàng Du Nhược nhận làm con nuôi và hết lòng yêu thương cô. Hoàng Du Nhược không chỉ là Nữ hoàng cờ bạc, bà còn là một tay sát thủ khét tiếng. Những kiến thức mà bà truyền dạy cho Thái Mi đều là những kĩ năng bí truyền không phải ai cũng có thể học được. Lạc mất cha mẹ, anh trai xa lạ mà cô rất mực yêu thương chết, ngay cả người mẹ nuôi mà cô tin rằng có thể cả đời sống nương tựa cùng bà cũng chết.

Cuộc đời trớ trêu đẩy đưa con người ta vào đường cùng không lối thoát. Sau khi Hoàng Du Nhược chết, lẽ ra Thái Mi đã có cơ hội bỏ trốn nhưng cô lại quay trở lại tổ chức. Nếu số phận đã bắt ép cô đi vào con đường này thì cô sẽ không trốn tránh nữa. Cô cần phải kiên trì, phải mạnh mẽ, xung quanh cô không còn ai, là cô đơn độc trước cuộc đời tàn độc. Để có được một Hà Thái Mi như ngày nay, là cô đã tự dùng sức lực và máu của chính mình rèn luyện mà nên.

Căn phòng không còn mang khí lạnh bức người giữa sát khí trùng trùng của hai gia tộc Chu – Long, nơi đây chỉ còn động lại là sự đồng cảm. Phương Hào Cường mắt không rời khỏi nụ cười tẻ nhạt của Thái Mi, không ngờ được quá khứ của cô lại tan thương đến mức này. Nhưng cái kiểu cười nhạt nhẽo này của Thái Mi, anh ta không muốn nhìn thấy chút nào, nó làm tim anh đau nhói.

La Vĩ Thành và Dương Nhẫn trầm mặc không nói gì, gương mặt không đổi sắc chỉ có đáy mắt ánh lên sự đồng cảm. Bề ngoài nhìn cô năng động hoạt bát nhưng không có nghĩa trong lòng không có vết thương. Hóa ra quá khứ của Thái Mi chẳng thua kém gì bọn họ.

Chu Khang đưa mắt nhìn mọi người đang nhìn ông với ánh nhìn khinh bỉ, ông chuyển tia nhìn về phía Thái Mi liền nhấn mạnh: “Hoàng Du Nhược uổng công mệnh danh là Nữ hoàng cờ bạc lại không thể nhận ra trò bịp đó của tôi. Cờ bạc là gian lận, bà ta thua thì vẫn là thua. Kết quả của người thua cuộc chính là cái chết.”

Nghe vậy đuôi mắt Thái Mi lập tức nheo lại: “Trước kia là ông gian lận mới thắng được mẹ tôi. Lần này là tôi quan minh chính đại thắng ông. Lần thắng cuộc này là tôi thay mẹ đòi lại, Chu Khang, ông nên hối hận vì khi đó đã không giết luôn tôi.” Thái Mi dứt lời, con dao rút ra từ trong chiếc đầm đỏ phóng thẳng về phía Chu Khang.

Chu Khang lách người sang bên, con dao bay thẳng vào người thuộc hạ đứng phía sau. Ngay khi thuộc hạ Chu gia rút súng thì bên này đám người La Vĩ Thành cũng đã cầm súng trong tay. La Vĩ Thành và Dương Nhẫn, hai tay súng cự phách bắn chết những kẻ đang cầm súng hướng về phía Thái Mi.

“Cái mạng rách của Chu Khang là của cô!” La Vĩ Thành vừa bắn vừa lên tiếng. Đây là chuyện riêng tư của Thái Mi, kẻ thù giết chết mẹ nuôi của cô vẫn là nên tự tay cô giết chết.

Hai bên bắn giết, đạn bay bốn phương, những người khách đang đứng xem một số hoảng loạn một số có trật tự ẩn mình dưới những bàn chơi để tránh đạn.

Liếc mắt nhìn thấy Trang Thừa Ân đang được sự bảo vệ từ Dương Nhẫn, Thái Mi đã có thể yên tâm. Cô lập tức tung người lên bàn chơi, khẩu súng trên tay bắn về phía Chu Khang. Đã có sự bắn ỉm trợ của La Vĩ Thành và Dương Nhẫn cô không còn vướng bận bởi những thuộc hạ Chu gia. Khẩu súng trên tay liên tục bắn về phía Chu Khang đang vừa bắn về phía cô vừa ẩn núp dưới các mặt bàn lánh đạn.

Súng không còn đạn, Thái Mi lập tức ném sang bên, hột xí ngầu vốn còn đang nằm trên mặt bàn được Thái Mi nhặt lấy. Chu Khang nghĩ rằng súng của Thái Mi không còn đạn thì ở vị trí xa như thế này Thái Mi sẽ không gây hại gì được ông. Nhưng khi nụ cười trên khóe môi của Chu Khang vừa hé ra đã lại tắt ngúm. Mi tâm ông bị thủng một lỗ to tròn, dòng máu đỏ tươi lăn tăn chảy ướt cả gương mặt hãi hùng. Chu Khang trợn mắt kinh hãi nhìn Thái Mi đang đứng hiên ngang trên mặt bàn, dáng người mảnh mai dưới lớp áo màu đỏ bó sát người cùng với gương mặt xinh đẹp mang tia cười yêu mị.

Là ông đã chủ quan khinh địch hay vì mạng của ông đã tận. Cả đời ông tung hoành ngang dọc, bôn ba trên chốn giang hồ ai nghe thấy đều nễ phục. Nhưng hôm nay danh hiệu Vua cờ bạc không những bị mất, cả mạng sống cũng không còn bởi một cô gái trẻ đáng tuổi con ông. Báo ứng, đúng là báo ứng!

Chu Khang ngã người nằm dài trên nền nhà, hột xí ngầu Thái Mi phóng ra cấm thẳng vào mi tâm cướp lấy mạng sống của kẻ mà suốt mười năm nay hận thù không dứt với cô.

Tiếng súng dừng lại sau cái chết của Chu Khang. Thuộc hạ Chu gia như rắn mất đầu trở thành bại tướng của đám người La Vĩ Thành. Một số đã chết, một số bỏ súng đầu hàng.

Phương Hào Cường bước ra từ một vị trí an toàn, anh ta đưa mắt nhìn về Thái Mi vẫn đang ung dung đứng trên mặt bàn cúi đầu nhìn thi thể của Chu Khang. Chiếc đầm màu đỏ máu không lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ tôn vinh dáng người cô độc. Nhịp tim như bị thắt nghẹn, vô thức đôi chân tiến về phía Thái Mi, lúc này anh ta chỉ muốn ôm lấy cô, dùng đôi cánh tay này che chở cô, không để quá khứ dày vò cô nữa.

La Vĩ Thành từ đâu xuất hiện bước tới chận đầu Phương Hào Cường, gương mặt điềm tĩnh, dáng người lạnh nhạt hoàn toàn không giống với người vừa mới bước ra từ cuộc bắn giết.

Không thể đi tiếp vì bị La Vĩ Thành ngăn cản, Hào Cường nhíu mày: “Anh vì sao lại cản đường tôi?”

“Hà Thái Mi là người của Long gia!” La Vĩ Thành cất giọng âm trầm.

Chỉ là một lời nói nhưng ngụ ý lại quá rõ ràng. Hà Thái Mi là em kết nghĩa của Chí Khanh thì cũng là thành viên của Long gia. Phương gia qua lại thân mật với Chu gia, Phương Hào Cường vẫn là nên hạn chế gặp gỡ Thái Mi. Huống chi vừa rồi Thái Mi đã giết chết tâm phúc của Chu Khắc Kiệt, Chu gia không thuận mắt đương nhiên cũng xếp cô vào danh sách kẻ thù nên giết.

“Tôi không cần biết!” Hận thù giữa Chu gia và Long gia Phương Hào Cường anh không bận tâm, lúc này anh chỉ muốn đến bên cạnh Thái Mi, anh muốn dùng cả đời của anh để bảo vệ cô, che chở cô.

Nhìn thấy Hào Cường bước ngang qua người, Vĩ Thành lập tức xoay người, thân thủ chớp nhoáng không cho Hào Cường có cơ hội phản đòn thì con dao vừa được rút ra đã hướng mũi nhọn vào sát cổ Hào Cường. Hào Cường dừng chân, cơ thể không dám cử động, liếc nhìn con dao trên tay Vĩ Thành đang hướng mũi nhọn vào cổ mình rồi lại nhìn lên con người mang gương mặt điềm tĩnh đến lạnh người.

Vĩ Thành mở miệng: “Tôi vì một người nên mới tôn trọng cậu. Phương thiếu, cậu nên cư xử có chừng mực, tôi không có kiên nhẫn.”

Không vì bị mũi dao sắc nhọn đang nằm trên cổ mà run sợ, Hào Cường lên tiếng: “Tôi đến nói chuyện với Thái Mi, liên quan gì đến anh?”

Đuôi mắt Vĩ Thành khẽ nheo lại, cổ tay đang cầm con dao dần chuyển động. La Vĩ Thành hành sự không có uy hiếp chỉ có thẳng tay. Nếu không phải vì một người ngay từ đầu anh đã thẳng tay hạ sát, làm gì còn có một Phương Hào Cường đứng ở đây.

Vừa nhìn thấy mũi dao chuyển động, Dương Nhẫn vội hét lên: “Vĩ Thành!”

Vĩ Thành dừng lại ngay sau tiếng gọi của Dương Nhẫn, anh ta biết Dương Nhẫn đang nhắc nhở anh điều gì. Con dao dần thu hồi, chậm rãi rời khỏi cổ họng của Hào Cường, Vĩ Thành lên tiếng: “Vẫn lời nói cũ, tôi vì một người mà tôn trọng cậu. Nhưng không phải cậu muốn làm gì thì làm.”

Hào Cường tỏ vẻ kinh ngạc trước những lời nói và hành động khó hiểu của Vĩ Thành cũng như Dương Nhẫn. Chỉ là tia ngờ vực thoáng qua, Hào Cường chuyển tia nhìn về phía Thái Mi, dù rất muốn đến bên cạnh cô, nhưng anh không thể. Năng lực giữa anh ta và La Vĩ Thành như trời như vực, đành bất lực chôn chân đứng nhìn về phía cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play