Bộp, bộp, bộp… Ông già tóc bạc đưa tay lên vỗ tán thưởng, nhìn ba người Huy Vũ với gương mặt cười cười: “Xem ra các cậu thông minh. Nhưng dù các cậu có thông minh thế nào thì ngày hôm nay, chính là nơi này sẽ là nơi kết thúc mạng sống của ba người.”
Lời ông vừa dứt, mười người thuộc hạ đứng phía sau đồng loạt rút súng nhắm về phía ba người Huy Vũ. Xung quanh bàn họp, phía sau những vách tường nhiều người cầm súng lao ra. Chưa đầy hai giây sau lời nói của ông già tóc bạc thì hơn ba mươi người của ông đã vây lấy toàn bộ mọi người, những họng súng đen ngòm lạnh lùng hướng thẳng về phía ba người Huy Vũ và bảy người thuộc hạ Long gia.
Im lặng, bất động, kim chỉ giây từng khắc từng khắc trôi đi, mọi người trong phòng đều im lặng. Hà Thái Mi đang ngủ trên ghế sofa không biết đang mơ thấy gì, trên khóe miệng lại cong ra tia cười vui sướng. Nhưng ngoài đồ ăn ra thì lúc này có thứ gì có thể khiến cô cười vui vẻ thế được.
Nhìn tình hình trước mắt, đám người Huy Vũ đã hoàn toàn rơi vào tay của bọn họ như kế hoạch B đã dàn dựng. Ông già tóc bạc cũng như bốn người ngồi cạnh đều thỏa mãn nụ cười trên gương mặt có nhiều nếp nhăn. Ông ta ánh mắt sáng ngời nhìn Huy Vũ trước mắt, cất giọng ngạo mạng: “Không ngờ đúng không? Lại rơi vào tay chúng tôi dễ dàng. Tôi nói cho các cậu biết, đừng mong đợi gì vào đám người đang đợi ở bên ngoài. Lúc này bọn họ có lẽ cũng đã chết sạch rồi. Chúng tôi ngồi đây thực chất cũng chỉ đợi đám người bên ngoài bị tiêu diệt sau đó sẽ cô lập các người bên trong này. Vốn chỉ muốn các cậu kí trả một nửa Ghawar, nhưng mọi chuyện đã lộ, chúng tôi buột phải ra tay giết các người.”
Ông ta bật cười ha hả, tiếng cười quỷ dị như một phù thủy đang vui mừng với thành công của bản thân, ông ta tiếp tục nói: “Lúc này các cậu có hối hận cũng không còn kịp. Tung hoành trên giang hồ, hô mưa gọi gió, giết người chớp mắt, ai nghe tới đều phải sợ hãi. Nhưng bây giờ lại chết trong tay chúng tôi. Thỏa mãn, đời làm người này của tôi quá thỏa mãn rồi.”
Bảy người thuộc hạ của Long gia trước sau không di rời vị trí, kể cả khi nhìn thấy đám người Ả Rập lao tới đưa họng súng về phía bọn họ. Chỉ là đưa mắt nhìn ngoài ra không có hành động phản kháng. Kể cả là lúc này, không hoang mang, không lo sợ, trong ánh mắt ngoại trừ tia cảnh giác ngoài ra hoàn toàn là dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm vốn có.
Ba người Huy Vũ thân thủ hơn người, tính cảnh giác phải nói là nhanh nhẹn như chớp mắt. Hành động tấn công bất ngờ của đám người xung quanh lại hoàn toàn không khiến bọn họ để tâm đến.
Hạo Nhân và Dương Nhẫn ngồi im không có biểu hiện sợ hãi, trên gương mặt cũng chỉ là sự đắc ý hài lòng. Bọn họ là đang chờ đợi điều này.
Ba mươi khẩu súng xung quanh đang hướng về phía bọn họ, sẵn sàng nả đạn bất kì lúc nào thế nhưng trong mắt Huy Vũ đó chỉ là không khí. Ánh mắt lạnh lẽo thường ngày lại lóe lên tia cười, trầm giọng lên tiếng: “Cá người đã thấy và nghe rõ rồi chứ?”
Ông già tóc bạc rạng rỡ đắc ý thì bổng dưng nhìn sang Huy Vũ, cậu ta là đang lên tiếng nói với ai?
Chiếc màng hình phẳng một trăm icnh luôn đặt trước bàn họp lập tức khởi động. Màng hình hiển thị một đám người đang ngồi vây quanh một bàn tròn. Bọn họ hầu như là người của nhiều quốc gia khác nhau. Nhưng ông già tóc bạc nhanh chóng nhận ra đó đều là những người đứng đầu trong OPEC. Vị chủ tịch, chính là ông già có bộ râu màu trắng đang ngồi ở ghế trung tâm nhìn về phía màng hình mở miệng nói: “Long thiếu gia, chúng tôi vốn không tin nhưng bây giờ mọi chuyện đã rõ như ban ngày. Tôi thật không ngờ bọn họ lại có dã tâm như vậy.”
Ông già tóc bạc cả kinh như chết điếng, đám người Huy Vũ cài đặt máy quay ở đây. Những gì vừa rồi bọn họ nói ra đều đã được hội đồng OPEC nghe thấy hết.
Vị chủ tịch OPEC trong màng hình đưa mắt nhìn về phía ông già tóc bạc đang tràn đầy sự hoang mang trên gương mặt mà nói: “Long gia và Ả Rập bắt tay hợp tác, mỗi bên một nửa nắm quyền hành cai quản Ghawar. Thế nhưng bấy lâu nay các người lại bí mật giấu lượng hàng lớn bán sang nhiều nước, lợi nhuận Ghawar hoàn toàn bị các người ăn chặn suốt cả khoảng thời gian dài. Bắt cóc Trang tiểu thư của Trang gia và em gái kết nghĩa của Tô nhị thiếu để uy hiếp các vị thiếu gia. Liên tục các kế hoạch lần lượt bày ra cũng chỉ để muốn tiêu diệt Long gia thống nhất Ghawar. Long gia bấy lâu đã là thành viên của OPEC, các người đã quy phạm hiệp định hòa bình của OPEC không xứng đáng để cai quản Ghawar, chúng tôi quyết định bầu chọn Long gia, ủng hộ Long gia thống nhất Ghawar.”
“Long thiếu gia, Lý ngũ thiếu, Dương lục thiếu! Các nhà lãnh đạo Ghawar đi sai hợp đồng, hãm hại đối tác. Lẽ ra phải do OPEC chúng tôi xử phạt, nhưng vẫn là nên để các vị giải quyết, chúng tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp.”
Màng hình vụt tắt trở lại một mặt phẳng đen ngòm. Năm người lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau, gương mặt đắc ý vừa rồi không biết tự khi nào đã biến mất. Ông già tóc bạc đưa mắt nhìn Huy Vũ: “Là các người đã uy hiếp bọn họ. Nếu không bọn họ vì sao lại dứt khoát giao toàn bộ quyền hành Ghawar cho Long gia. Vốn dĩ trong lòng họ hoàn toàn không muốn các người can dự vào OPEC.”
Hội đồng OPEC biết rỏ Long gia âm mưu thống nhất ngành dầu mỏ. Ngay từ đầu ý định bày mưu đuổi Long gia ra khỏi OPEC cũng từ hội đồng khởi xướng. Nhưng nghe qua những lời trốn tránh trách nhiệm vừa rồi của vị chủ tịch OPEC, đã quá rõ ràng ngay cả bọn họ cũng đã bị Long gia khống chế.
Huy Vũ lạnh nhạt đứng lên xoay người bước đi, khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười yêu diễm: “Bọn họ khôn khéo chỉ đứng sau chỉ lối đưa đường, các người mới là người trực tiếp nhún tay. Đến lúc không thể, để bảo toàn địa vị và mạng sống, tất nhiên sẽ tự biết rút khỏi cuộc chơi.”
Bốn người Ả Rập lập tức hướng họng súng theo mỗi bước chân di chuyển của Huy Vũ. Không thấy Huy Vũ có hành động khác thường nào lại không được lệnh từ năm vị lãnh đạo nên bọn họ chỉ đưa súng bám sát theo cùng hắn.
Hai trong số bảy người thuộc hạ Long gia đang đứng. Một người Mỹ tên Chris, một người Trung Quốc tên Lâm, cả hai đều là cánh tay đắc lực của Huy Vũ. Vừa thấy Huy Vũ đứng lên rời đi, hai người không màng những họng súng xung quanh xoay người bước theo cùng Huy Vũ. Ba người lạnh nhạt, lạnh lùng đi ngang qua những họng súng tử thần nhưng lại không một chút hoang mang sợ hãi, đến một cái liếc mắt cũng không màng nhìn. Điều này càng khiến cho đám người Ả Rập đã hoang mang càng thêm thấp thoảng sợ hãi. Nếu là bọn họ, một khi bị vây giữ hàng chục họng súng, thì có lẽ chân tay rã rời làm gì còn có dáng vẻ ung dung thế kia.
Năm người lãnh đạo vẫn ngồi nguyên vị trí thuận mắt nhìn theo Huy Vũ, hoàn toàn không biết hành động này của hắn là như thế nào.
Ngay cả Hạo Nhân và Dương Nhẫn cũng tỏ vẻ hiếu kì xoay người nhìn theo hướng đi của Huy Vũ. Phía trước chỉ có Thái Mi đang nằm ngủ, Huy Vũ đến đó vào lúc này để làm gì?
“Dù là có hay không có OPEC hậu thuẫn, Ả Rập vẫn không đủ sức đối đầu với Long gia.” Huy Vũ tiến lại gần bộ ghế sofa, hắn vừa lên tiếng nói chuyện vừa ngồi xuống chiếc ghế dài, cách khoảng đầu nằm với Thái Mi không quá hai mươi centimet.
Hạo Nhân và Dương Nhẫn đưa mắt nhìn nhau, sâu trong ánh mắt là tia kinh ngạc tột cùng, không hiểu nguyên nhân, không lời lý giải. Huy Vũ là cớ vì sao không ngồi lại đây mà đi đến ngồi cùng một ghế với Thái Mi. Tất nhiên lí do đánh thức cô là không phải. Vị trí nơi ba người Huy Vũ ngồi vốn dĩ đã được sắp đặt trước, nhìn tuy nguy hiểm nhưng lại là nơi rất an toàn. Còn nơi Thái Mi đang nằm ngủ, không một thuộc hạ Long gia nào gần đó. Huy Vũ, lẽ nào là đến để bảo vệ cô ta.
Huy Vũ ngồi tựa người vào sau ghế, hai chân vắt chéo vào nhau, tiện mắt nhìn xuống Thái Mi đang ngủ say mê, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ông già tóc bạc, không nôn không vội lên tiếng: “Vương quốc Ả Rập không mấy rộng lớn, nhưng 95% lãnh thổ là sa mạc và bán sa mạc. Tuy là nước có chi tiêu quân đội lớn thứ tư sau Mỹ, Trung Quốc và Nga. Nhưng vũ khí của các người đều mua từ Long gia. Lượng vũ khí của các người đang dùng và lưu trữ không cần xem duyệt cũng đủ biết quá ít ỏi so với vũ khí của chúng tôi. Nếu nói tới hai bên trở mặt, chưa bắt đầu giao chiến, Long gia chúng tôi chỉ cần vài quả bom khởi đầu vẫn có thừa khả năng tiêu diệt các người. Hội đồng OPEC đã rút khỏi cuộc tranh giành, chứng tỏ bọn họ không dám đối đầu với chúng tôi.”
Năm người lãnh đạo nghe tới Long gia chiếm đánh Ả Rập, sắc mặt bọn họ mỗi lúc một tệ hơn. Vốn dĩ vẫn tin tưởng OPEC một lòng chống lưng cho Ghawar, nhưng xem ra bây giờ Ả Rập phải đơn thân độc chiến với một Long gia tàn nhẫn tuyệt tình. Ông già tóc bạc hai bàn tay đặt phía dưới bàn nắm chặt vào nhau, cố đè nén cơn run rẫy. Đầu ông rỗng tuếch, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.
Hạo Nhân như chẳng mấy bận tâm vào cuộc nói chuyện giữa Huy Vũ với ông già tóc bạc. Điều anh ta bận tâm chính là tình cảnh trước mắt vô cùng nhức mắt. Long Huy Vũ dáng người lạnh băng đang ngồi canh giấc ngủ cho Hà Thái Mi, hai bên chiếc ghế dài là hai người Chris, Lâm đứng cạnh. Còn bốn người Ả Rập kia đứng nguyên bất động tuy hướng súng về phía Huy Vũ và hai người Chris, Lâm. Nhưng dáng vẻ thông thái lạnh nhạt của ba người Huy Vũ lại khiến bốn người cầm súng toát mồ hôi lạnh. Lại nhìn tình hình bên trong căn phòng, ngoại trừ súng cũng chỉ là sát khí trùng trùng. Vậy mà đại thiếu gia của Long gia lại có thể ung dung canh giấc ngủ cho người đẹp. Theo như Tiểu Tuyêt vẫn hay lẽo đẽo theo anh, kể cho anh nghe những câu chuyện cổ tích bé thích. Thì đây có phải là cảnh lãng mạn nhất của chuyện tình công chúa và hoàng tử hay không?
Dương Nhẫn lắc đầu kêu than: “Lúc này tớ thật sự tin lời Thái Mi nói. Cô ta là trẻ em, còn chúng ta là bảo mẫu. Xem ra Huy Vũ hoàn thành rất tốt nhiệm vụ được giao từ Chí Khanh.”
Hạo Nhân nghe xong bất giác cười phì. Hai người đưa mắt nhìn nhau, không cần trao đổi vẫn tâm ý tương thông.
“Ba người các người hiện đang nằm trong tay chúng tôi, mạng sống của ba người đã là của tôi. Nếu lúc này tôi giết luôn ba người. Bảy con rồng của Long gia chỉ còn lại bốn người. Thử nói xem, thuộc hạ của các cậu sẽ suy sụp đến mức nào. Long Huy Vũ, một khi cậu chết Long gia như rồng mất đầu. Đừng nói Long gia còn tâm trạng trả thù chúng tôi, chỉ e khi đó Long gia đại biến, thời gian và sức lực cũng chỉ có thể lo đối phó với sự tấn công của Chu gia.” Ông già tóc bạc trong hồi chốc thất thần đã nhanh chóng lấy lại khí thế, ông dù sao vẫn đang uy hiếp bọn họ, ông còn lo sợ điều gì.
Bị gọi đích danh, Long Huy Vũ chỉ nhếch lên tia cười lạnh nhạt: “Ông xem thường các cậu ấy quá rồi. Long gia dù không còn ba người chúng tôi vẫn sẽ còn bốn người còn lại. Năng lực của Tô Chí Khanh các người không phải không biết, cậu ấy dư thừa khả năng làm lão đại của Long gia. Nhưng dù không có Tô Chí Khanh, thì vẫn còn Phạm Long, La Vĩ Thành hay Thẫm Thế Phong đều có thừa năng lực đó. Chu gia muốn công khai tấn công Long gia, bọn họ vẫn chưa dám làm được điều đó.”
Ngoại trừ những lần dở thủ đoạn đánh lén, Chu gia chưa quá ba lần công khai đấu với Long gia. Tô Chí Khanh năng lực ngang bằng với Long Huy Vũ. Không còn Long Huy Vũ, Chu gia cũng phải kiêng dè Tô Chí Khanh.
Ông già tóc bạc cứng họng, ông vốn định mang ba mạng sống của ba người Huy Vũ ra uy hiếp để đổi lấy một Ghawar hoàn chỉnh và sự an toàn cho Ả Rập. Nhưng không ngờ bọn họ đã không sợ hãi ngược lại còn có thái độ bất chấp. Ông không tin đám người Huy Vũ đang trong tay ông lại không sợ hãi ngoại trừ… Kế hoạch bọn họ vẫn hoàn toàn chưa bày ra hết.
“Không liên lạc được!” Một trong năm người lãnh đạo cầm điện thoại trên tay đã mất sóng liên lạc. Ông không hiểu tại sao lại mất sóng liền quay mặt nhìn sang ông già tóc bạc.
Bốn người còn lại lần lượt lấy điện thoại ra xem, tất cả đều bị mất sóng. Ông già tóc bạc vội điều khiển máy liên lạc đeo bên tai đều không chút phản ứng, máy liên lạc cũng đã mất sóng. Mất sóng liên lạc thảo nào ngồi trong đây lâu như vậy năm người bọn ông vẫn không nhận được lệnh của chính quyền Ả Rập, càng không nhận được thông báo của đám thuộc hạ bên ngoài đã giải quyết thuộc hạ Long gia thế nào.
Đáy mắt ông già thoáng hiện tia kinh ngạc, lông tơ của ông phút chốc như dựng đứng. Ông bày ra tia nhìn kinh hãi hướng về phía Huy Vũ: “Các người đã làm gì trên đường sóng liên lạc của chúng tôi?”
Huy Vũ không lên tiếng hồi đáp, hắn cúi mặt nhìn xuống Thái Mi đang đổi tư thế ngủ. Dù vị trí ngủ không mấy tiện lợi nhưng cô nàng lại ngủ rất say mê, không một chút đề phòng cảnh giác dù hắn đã ngồi đây lâu như vậy.
Không thấy Huy Vũ bận tâm đến, như không muốn trả lời. Dương Nhẫn gương mặt mang tia cười: “Các người đang muốn biết tình hình bên ngoài. Được thôi!”
Năm người lãnh đạo đưa mắt nhìn Dương Nhẫn, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao? Bọn họ đang không biết chuyện đầu đuôi thế nào, đang có cảm giác bất an thì lập tức nghe thấy bốn chữ từ miệng Dương Nhẫn nhả ra: “Cho vào một người!”
Ngay sau lời nói của Dương Nhẫn, cánh cửa lớn lập tức mở ra, một người mặc quân phục Ả Rập cơ thể thương tích máu me bị hai người ngoài cổng ném mạnh vào trong.
Năm người lãnh đạo vội quay người nhìn về phía thuộc hạ của họ đang dáng vẻ thất thần, cơ thể đầy màu đỏ máu nằm gục trên nền nhà hoàn toàn không còn chút sức lực. Lại nhìn thấy hai bên ngoài cánh cửa lớn là hai người Trung Quốc mặc véc đen gương mặt nghiêm nghị không nôn vội đóng ngay hai cánh cửa vào nhau. Ông già tóc bạc trong đầu nổ tung, đó chẳng phải là thuộc hạ của Long gia. Nhưng vừa rồi theo cùng ông vào trong tòa nhà chỉ có bảy người thuộc hạ Long gia. Tại sao trước cửa phòng họp lại có thêm hai người đó. Lẽ ra vị trí gác cửa phải là thuộc hạ của ông mới đúng.
“Xảy ra chuyện gì?” Ông già tóc bạc ánh mắt hoảng hốt vội vàng lên tiếng hỏi.
Người mặc quân phục Ả Rập bị thương khắp người chưa kịp định thần vẫn đang nằm dài trên nền nhà. Anh ta ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh. Là người của phe anh ta đang thế thượng phong, khống chế đám người Long gia nhưng xem ra Long gia lạnh nhạt chẳng chút hoang mang, vẫn là người của Long gia đã hoàn toàn chiếm giữ lợi thế. Gương mặt trắng tái vì mất máu và đau đớn bởi vết thương nhưng không là gì với sự thật đang phơi bày bên ngoài. Anh ta cất giọng nặng nề tan thương: “Chúng ta trúng kế rồi!”
“Cậu nói gì?” Một vị lãnh đạo nhướng mày kinh ngạc.
“Người chúng ta phái đến tiêu diệt những thuộc hạ của Long gia đang đứng bên ngoài đều đã bị thuộc hạ của Long gia tiêu diệt sạch sẽ. Những nhóm người bố trí khắp bên trong tòa nhà mà chúng ta bí mật cài đặt để đối phó với ba vị thiếu gia cũng đã bị người của Long gia bất ngờ tấn công. Bên ngoài cửa phòng đều là người của Long gia canh giữ.”
“Cái gì? Bị tiêu diệt là thế nào?” Người đàn ông tóc bạc như không tin vào tai mình. Tiêu diệt, thế nào mà lại nói tiêu diệt hết.
Khi giao tiếp ba người Huy Vũ và năm vị lãnh đạo Ghawar đều dùng ngôn ngữ Anh. Nhưng khi người mặc quân phục Ả Rập vào báo tin lại dùng ngôn ngữ của nước họ, ba người Huy Vũ nghe không hiểu tiếng Ả Rập. Một thuộc hạ đứng phía sau Hạo Nhân và Dương Nhẫn lên tiếng phiên dịch. Nhưng dù không được người thuộc hạ phiên dịch, thì ba người Huy Vũ vẫn đoán được người đàn ông kia bị ném vào đây là đang báo tin tức gì.
“Ông không cần biết đám quân nhân của ông giả danh dân tộc thiểu số bị thuộc hạ của tôi tiêu diệt như thế nào. Ông chỉ cần biết, cả ngày hôm qua lẫn hôm nay, hai lần chúng tôi bị tấn công đều từ quân nhân Ả Rập. Là các người muốn giết chúng tôi để nuốt trọn Ghawar, bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi. Long gia có tự ái của Long gia, ăn miếng phải trả miếng. Chúng tôi tất nhiên sẽ phản đòn, nếu các người muốn Ghawar được thống nhất, vậy chi bằng cứ để Long gia chúng tôi nắm trọn quyền hành.” Hạo Nhân nhàn rỗi lên tiếng giải thích, tránh để ông già đau đầu suy nghĩ.
Những lần họp trước, đám người Huy Vũ đến cuộc họp chỉ mang theo thuộc hạ rất ít, vũ khí cũng chỉ là những thứ phòng thân. Nhưng ngày hôm nay lại mang theo số lượng gấp đôi, chỉ lấy lí do mang theo bảo vệ ba người Huy Vũ đến cuộc họp an toàn đề phòng bất trắc bị đám dân tộc thiểu số và Chu gia tấn công như ngày hôm qua. Hơn ba mươi thuộc hạ Long gia đứng bên ngoài, tuy nói đợi tam vị thiếu gia của họ trở ra. Nhưng thực chất là đợi sự tấn công của cảnh sát Ả Rập đội lốp dân tộc thiểu số tấn công bọn họ. Hiểu ra điều này, ông già tóc bạc nghiến răng nghiến lợi, tất cả mọi kế hoạch ông lập ra không những không làm gì được Long gia ngược lại mỗi bước tiến hành theo kế hoạch lại là mỗi bước đi theo kế hoạch của Long gia. Ngu ngốc, ông đúng thật quá ngu ngốc vì tự tin rằng kế hoạch của bọn ông vô cùng hoàn hảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT