Thái Mi cau mày, cái thứ gì đang quấy rày giấc ngủ của cô vậy chứ? Theo bản năng cô nắm lấy điều phiền toái trên mũi của cô. Tuy vẫn đang day dưa với cơn buồn ngủ, nhưng Thái Mi cảm thấy thứ cô đang nắm trên tay có gì đó khác lạ. Là tay người, Thái Mi lập tức mở mắt cảnh giác hét lên: “Ai?”

Đập ngay vào mắt là một gương mặt lạnh nhạt, một đôi mắt màu đen sâu thẳm lại có tia cười ấm áp, khóe môi Chí Khanh đang mỉm cười. Thái Mi vừa rồi vì cảnh giác mà hai mắt bật mở to hết cỡ nhưng ngay khi nhìn thấy Chí Khanh, hai con mắt vốn mang sát khí giờ lại như bị đeo chì, nặng nề kéo hai con mắt cô sụp xuống, cô lào bào: “Chí Khanh, em đang ngủ, anh đừng phá em!” Cô thả ngay bàn tay của Chí Khanh sang bên, tiếp tục cuộc hành trình du lịch cùng Chu Công.

Chí Khanh mỉm cười: “Gần tám giờ rồi, em còn chưa chịu dậy.”

“Vẫn còn sớm mà, em muốn ngủ tiếp.” Hai con mắt vẫn nhắm chặt như bị keo dán, cô cất giọng thầm thì.

“Anh đến đón em đi ăn sáng!” Không thấy Thái Mi có biểu hiện gì Chí Khanh nói tiếp: “Có rất nhiều món ăn ngon, em không muốn ăn?”

Đáp trả lại những gì Chí Khanh nói cũng chỉ là sự yên lặng vốn có, Thái Mi đã nhanh chóng chạy theo Chu Công ném thẳng Chí Khanh sang một bên.

“Sủi cảo tôm hấp cách thủy, súp lơ xào mộc nhĩ,…” Chí Khanh cất giọng đều đều, không nhanh không vội lại cố tình đọc ra tên các món ăn: “Tôm rang muối chiên giòn, cải xào chua ngọt…”

Lần lượt các món ăn đều được bày lên trên bàn, mùi thơm phức nồng nàn như được gió dẫn dắt bay ngang qua mũi Thái Mi. Đồng hồ báo thức đối với Thái Mi là vô hiệu nhưng đồ ăn lại rất hiệu lực. Thái Mi bật nhanh người ngồi dậy nhìn về phía mùi thơm phát ra chính là một bàn ăn với nhiều món ăn vô cùng cuốn hút. Cô hất tấm chăn vướng víu trên người cô sang một bên rồi như con chim xổ lồng nhanh chóng rời khỏi chiếc giường lao về phía bàn ăn.

Nhìn những món ăn với các loại sơn hào hải vị, đôi mắt Thái Mi trở nên long lanh rạng ngời. Thái Mi tay cầm thìa đưa vào miệng ngậm, ánh mắt cô rối tung rối mù với các món ăn trước mắt, cô không biết phải ăn trước món nào.

“Canh phỉ thúy, gan ngỗng rán, vịt om tương, sườn xào chua ngọt,…”

Đang trong lúc phân vân thì từ phía sau vang ra tên của một loạt các món ăn. Thái Mi không quan tâm đến người phục vụ phía sau, cô đưa thìa về phía món sườn xào chua ngọt với nụ cười lên đến tận mang tai. Nhưng ngay khi chiếc thìa vừa mới chạm vào miếng thịt sườn thì dừng lại, Thái Mi nhíu nhíu mày suy nghĩ, giọng nói của người phục vụ này sao quen quá. Cô lập tức xoay người thì chiếc thìa trên tay liền rơi xuống nền nhà, mắt cô mở to tròn kinh ngạc khi nhìn thấy Long Huy Vũ đang ngồi dựa vào chiếc ghế đối diện.

“Long Huy Vũ!” Thái Mi giật mình hốt hoảng, theo bản năng thụt lùi người về sau thì chạm phải mặt bàn khiến lưng cô đau đớn.

Ánh mắt Huy Vũ sắc lạnh mang tia cười yêu diễm nhìn Thái Mi, hai chân hắn vắt chéo lên nhau, tựa lưng vào ghế vô cùng sảng khoái. Dáng vẻ hắn nhìn cô đăm chiêu như đang thưởng thức trò vui.

Thái Mi nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?”

Huy Vũ khẽ cong môi cười, hắn nhếch môi: “Mang đêm đổ hết cho tôi.”

Ngay sau đó có ba người bước vào vội vàng thu dọn các món ăn rời đi. Thái Mi kinh hãi, cô đứng lên dùng thân thể che các món ăn vẫn còn chưa dọn nhưng ba người đó vẫn dốc lực dọn sạch sẽ hoàn toàn. Đồ ăn cô chưa ăn đã bị cướp lấy, cái tên Long Huy Vũ này quá đáng đến mức khiến cô muốn giết người.

Thái Mi mặt đỏ hừng hực chỉ tay về phía Huy Vũ: “Long Huy Vũ, anh cướp đồ ăn của tôi tôi giết anh!” Đá ngay chiếc ghế sang bên cô lao về phía hắn sẵn sàng bóp chết hắn cho hả cơn hận.

Thái Mi bật nhanh người ngồi dậy: “Sườn xào chua ngọt, canh phỉ thúy…”

Đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn trống không, sau khi ngồi ngây ngốc vài giây Thái Mi mới định thần: “Là mơ sao?”

“Sẽ là thật nếu lúc này em mau chóng đi rửa mặt.”

Thái Mi nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy Chí Khanh đang đứng bên cạnh giường, cô cau mày thắc mắc: “Chí Khanh, sao anh lại vào phòng em?” Chẳng phải Chí Khanh đang ở Ghawar, đây là khách sạn Trang gia, anh ta đến đây từ khi nào chứ?

Chí Khanh trầm giọng: “Không có luật cấm anh trai vào phòng em gái. Em mau rửa mặt anh đưa em đi ăn sáng.”

Thái Mi đưa tay vò bụng, những món ăn cùng với mùi thơm nồng nàn trong giấc mơ vừa rồi đã kích thích bao tử của cô. Hất tấm chăn sang bên, cô bước xuống giường: “Chẳng phải anh đến đây vì công việc vậy mà cũng có thời gian đưa em đi ăn sáng sao?” Ả Rập Saudi đâu phải là một vương quốc dễ bắt nạt, đám người Long gia tự tin sẽ lấy được Ghawar đến mức không lo lắng, không lo sợ, đúng là ngạo mạn đến mức bá đạo.

Chí Khanh lên tiếng: “Bọn anh làm việc đều có sắp xếp.”

Thái Mi bĩu môi: “Ý em là anh quá nhàn rỗi rồi!” Cô nhún vai, dù sao chuyện của đám người Chí Khanh, cô không muốn biết thế nên bọn họ muốn làm sao thì làm, cô bây giờ là nên giải quyết cái bụng trống không.

Thừa Ân vì không thích đám người Long gia nên cô không ra mặt gặp Thái Mi, mà dù có gặp Thái Mi cũng chẳng có gì để nói. Điều cô muốn nói nhất chính là không muốn để Thái Mi đi cùng đám người Huy Vũ, nhưng cô biết Thái Mi tính cách tùy ý, Thái Mi đã muốn đi thì dù cô có nói nhiều lời cũng chỉ là vô nghĩa.

Đường phố Damman mới sáng đông xe qua lại, trước khách sạn Paradise lại càng nhộn nhịp bội phần. Một dãy xe hơi sang trọng đủ màu sắc đậu dài chiếm cả một phần đường vỉa hè. Thái Mi đứng bất động nhìn hai bên dãy xe không tránh phải lắc đầu thầm thán, trước khách sạn đã như thế này xem ra bãi đậu xe đã chật kín. Trang gia mở chi nhánh, về thế lực cũng như danh tiếng, những nhân vật trong giới làm ăn lẽ tất nhiên sẽ đến chúc mừng.

Nhìn tình hình này, cô khó mà thuyết phục Thừa Ân rời khỏi đây trong một hai ngày tới.

“Đi thôi!” Thấy Thái Mi cứ đứng ngây ra đó Chí Khanh bên cạnh lên tiếng thúc giục.

Đập vào mắt Thái Mi là hai chiếc Cadillac màu đen vô cùng bắt mắt đậu ngay trước cửa khách sạn. Đúng là quá ngông cuồng, nhưng với địa vị của Chí Khanh trong Long gia, xe của Chí Khanh đậu đương nhiên phải nằm ở vị trí trung tâm. Thái Mi không do dự, cô liền bước tới chiếc Cadillac đầu tiên và mở cửa xe chui vào.

Ngay khi vừa chui được nửa thân người vào trong xe Thái Mi liền bất động, đôi mắt cô mở to trao tráo kinh ngạc nhìn người đang ngồi bên trong. Long Huy Vũ đang ngồi chỉnh tề, hắn quay đầu nhìn cô, ánh mắt hắn vô cùng lạnh nhạt hoàn toàn không mang chút cảm xúc.

Thái Mi giật mình cả kinh, sau khi định thần trong giây lát, cô vội hét lên: “Lộn xe rồi!”

Gương mặt Huy Vũ vẫn mang tia lạnh lùng vốn có, nhưng từ người hắn lại toát ra một luồng khí lạnh lẽo.

Lời hét chưa dứt câu, nửa thân người bên trong của Thái Mi vội vàng lùi ra ngoài thì thình lình một bàn tay to khỏe từ phía sau đẩy cô một cái. Thái Mi chưa nhận thức chuyện gì, vẫn là đang muốn nhanh chóng biến mất khỏi Long Huy Vũ thì cơ thể của cô trong nháy mắt lao ngay vào lồng ngực của hắn.

Nín thở, im lặng, bất động. Thái Mi úp mặt vào lồng ngực của Huy Vũ, cảm giác cơ thể của hắn đang dần căng cứng, nhiệt độ lạnh lẽo như hàm băng từ cơ thể hắn nhanh chóng truyền sang người cô khiến cô nhất thời bị đóng băng. Thái Mi chớp mắt, cô dồn hết thẩy dũng khí đang còn xót lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn Huy Vũ. Hắn lạnh nhạt cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, không cảnh cáo, không uy hiếp, cũng không mang sát khí giết người.

Chỉ là một tia nhìn lạnh nhạt đã khiến một chút dũng khí yếu ớt của Thái Mi bị đánh tan tành mây khói.

Thái Mi không biết sinh mạng của cô lúc này sống chết ra sao, chỉ biết một điều cô phải rời khỏi chiếc xe ngay lập tức. Thái Mi quay đầu chuẩn bị bay ra khỏi xe thì từ bên ngoài Chí Khanh lại đẩy cô ngồi lại, ngay sau đó anh ta cũng ngồi vào bên cạnh cô.

Vừa nhìn thấy Chí Khanh, Thái Mi cuốn quýt: “Chí Khanh, em không đi ăn sáng nữa.”

Không để lời nói của Thái Mi vào tai, Chí Khanh đóng cửa xe hướng mắt nhìn về phía người lái xe: “Đi!”

Thái Mi như muốn nhảy dựng, cô vội nắm lấy bàn tay của Chí Khanh đang để trên đùi: “Em không muốn đi. Chí Khanh, em quên là đã có hẹn ăn sáng cùng Thừa Ân. Anh mau cho dừng xe lại.” Nhìn thấy chiếc xe đang mỗi lúc một chạy xa dần, Thái Mi càng nôn vội thúc giục.

Chí Khanh dáng ngồi nhàn rỗi, anh ta cúi đầu nhìn bàn tay Thái Mi đang nắm chặt lấy tay anh ta, nói: “Em nghỉ ai cũng ăn sáng muộn như em, cô ta có công việc của cô ta, thời gian dùng điểm tâm đương nhiên sẽ không phức tạp như em.” Khách sạn đông khách ra vào, Trang Thừa Ân làm gì còn thời gian tiếp đãi Thái Mi, huống chi muộn như thế này điểm tâm sáng mà cô ta ăn có lẽ cũng gần tiêu hóa hết rồi cũng nên.

“Nhưng mà, Chí Khanh, em không thấy đói, em không muốn đi, anh cho em xuống đi!” Thái Mi mặt mày nhăn nhún, cô không muốn ngồi lại bên trong xe chút nào.

“Em đừng lộn xộn, anh đợi em hết cả buổi sáng không phải chỉ để em muốn nói không đi là không đi.” Chí Khanh trầm giọng, hoàn toàn không có ý nuông chiều, vô cùng cứng rắn.

Thái Mi định nhếch môi phản đối thì bắt gặp đôi mắt của Chí Khanh như không còn kiêng nhẫn, cô đành bất lực bỏ cuộc mà ngồi an phận. Cuộc đời của cô đúng là xui xẻo, mới nằm mơ thấy Long Huy Vũ giờ lại phải ngồi cạnh hắn, tại sao Chí Khanh lại đưa cô đi ăn sáng cùng hắn chứ, Chí Khanh đâu phải là không biết cô không thích hắn. Thái Mi len lén quay mặt nhìn sang Long Huy Vũ, hắn lúc này đã nhắm mắt hoàn toàn không để tâm đến cô. Nghiếng răng nghiếng lợi, cô dứ dứ nắm đấm về phía hắn một cách không tiếng động. Trời xui đất khiến thế nào lại khiến hắn mở mắt, một đôi mắt lạnh lẽo mang khí lạnh từ âm ti tràn về chiếu thẳng vào cô. Nắm đấm dừng lại trên không đối diện với gương mặt sát thần của hắn. Thái Mi nuốt nước bọt, miệng cố gắng gượng nở ra nụ cười miễn cưỡng, nắm đấm dần được thu về, hèn nhát giấu tận trong lòng bàn tay còn lại. Nhẹ nhàng và chậm rãi, Thái Mi từ từ nhích mông dịch chuyển về phía Chí Khanh, để lộ một khoảng trống giữa cô với Huy Vũ. Tuy vào tình huống này cô chỉ có thể tránh xa hắn bằng chừng này khoảng cách, nhưng vẫn tốt hơn là phải ngồi san sát với hắn như vừa rồi.

Huy Vũ trầm mặc, cất giọng lạnh lùng: “Cô tốt nhất nên an phận cho tôi!”

Dứt lời hắn lại nhắm mắt, hoàn toàn ném bỏ dáng vẻ sợ hãi trốn tránh của Thái Mi sang bên.

Thái Mi thầm thở dài, không ngờ hắn lại bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, chắc có lẽ vì Chí Khanh đang ngồi bên cạnh. Chí Khanh? Thái Mi chợt nhớ ra điều gì đó, cô lập tức quay sang trừng mắt với Chí Khanh đang ngồi cạnh, Chí Khanh không nói cho cô biết có Huy Vũ đi cùng.

Chí Khanh cúi đầu nhìn vẻ mặt câm phẫn của Thái Mi không tránh khỏi phải mỉm môi cười. Chính vì biết Thái Mi sợ Huy Vũ nên anh ta mới cố tình đưa Thái Mi đi ăn cùng bọn họ. Thái Mi là em kết nghĩa, Huy Vũ lại là anh em tốt, đương nhiên người đứng giữa như Chí Khanh sẽ không muốn hai người bất hòa. Tuy không biết hảo ý của anh ta sẽ có kết quả thế nào nhưng vẫn là phải thử mới biết. Huống chi còn một điều quan trọng hơn, anh ta muốn ăn sáng cùng Thái Mi và còn có một dụng ý khác.

Xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, Thái Mi lập tức lao ra ngay khi Chí Khanh bước ra khỏi xe. Hít lấy không khí ngoài trời khiến tâm trạng Thái Mi dần khá hơn nhiều, bên trong xe tràn đầy khí lạnh của Huy Vũ, thật khiến cô như chết ngợp, ra được bên ngoài rồi đúng là tốt quá.

“Cô đừng để người khác lầm tưởng cô vừa mới từ trại giam bước ra.”

Thái Mi xoay người thì nhìn thấy Hạo Nhân, Dương Nhẫn và Thế Phong từ chiếc xe đằng sau đi tới. Cô liền nhận ra đó là giọng nói của Thế Phong, cô nhếch môi cười cợt: “Nói vậy xe của các anh là nhà tù?”

Gương mặt Thế Phong mang tia cười không đổi sắc, anh ta cất giọng đều đều: “Tôi là đang nói về cô, nhìn cô chẳng khác nào như được thả gió.” Nói rồi Thế Phong đưa mắt nhìn về phía Huy Vũ, tuy anh ta vừa rồi không ngồi cùng xe, nhưng nhìn dáng điệu của Thái Mi vừa bước ra khỏi xe, kẻ ngốc cũng đoán được vừa rồi cô ta đã phải chịu áp lực thế nào khi ngồi cùng Huy Vũ.

Thái Mi trầm mặc, cô hiểu ám chỉ của Thế Phong trong lời nói, cô đưa mắt liếc sang nhìn người đứng bên cạnh. Huy Vũ không nói lời nào bước về phía cửa chính khách sạn. Thầm nhẹ nhỏm trong lòng, cô liếc mắt nhìn Thế Phong: “Đó là phải xem lại nội thất bên trong xe của các anh, tốt nhất là nên điều chỉnh lại nhiệt độ.” Dứt lời cô liền nắm tay Chí Khanh kéo đi theo sau Huy Vũ, để lại sáu con mắt kinh ngạc đang dõi nhìn theo.

Tô nhị thiếu Tô Chí Khanh của Long gia nổi tiếng lạnh lùng vô cảm nay lại bị một cô gái kéo đi hiên ngang giữa nơi đông người. Chuyện này nói ra thật khó tin nhưng không ngờ Chí Khanh lại để mặc Thái Mi muốn làm gì thì làm, một người lạnh lùng bị một người hoạt bát kéo đi, đây đúng là một chuyện trái ngược đạo lý.

Dương Nhẫn bật cười thầm lắc đầu bất lực. Thế Phong há hốc mồm kinh ngạc nhìn theo tình cảnh trước mắt: “Cô ta, sao có thể làm thế được, còn đâu là uy danh của Long gia?” Trước mặt bao nhiêu thuộc hạ đang đứng mà cô ta kéo Chí Khanh đi thong dong thật khiến anh ta cảm thấy vô cùng mất mặt. Chí Khanh vô cảm được bao nhiêu người thần tượng và sợ hãi nay lại bị một cô gái kéo đi, mất mặt, mất mặt, đúng là quá mất mặt.

“Rất thú vị!” Để lại câu nói Hạo Nhân tươi cười bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play