Bốn chiếc xe dừng lại trước một đội người ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn thấy ba người từ trong xe chính bước ra, cả đội người lập tức khom người cung kính. Những người này đều là người của Long gia điều đến để giám sát tình hình làm việc ở đây. Huy Vũ đưa mắt nhìn về phía sau đám người chào đón, hắn đảo mắt quan sát tình hình làm việc cũng như việc khai thác xung quanh.

“Tam vị thiếu gia, mời vào!” Người đàn ông Ả Rập vốn đưa rước đám người Huy Vũ tên là Nedast Rappu, ông là giám đốc của Ghawar vội khom người làm ra vẻ mời đón.

Ba người Huy Vũ bước vào, đám người Long gia ngồi bên trong xe Jeep liền đi theo sau. Khi đi giữa dòng người và máy móc cũng như những thùng dầu ở khắp nơi, ai nấy cũng đều dừng hoạt động cúi đầu chào ba người Huy Vũ.

Huy Vũ không để tâm đến, hắn chỉ tiện mắt nhìn đám công nhân Ả Rập cơ thể ốm o gày yếu, mặt mũi tái trắng hiện rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng làm việc.

“Gọi Trung ra đây?” Hạo Nhân đột nhiên lên tiếng khi nhìn quanh vẫn không thấy Trung đâu.

Nedast Rappu cất nụ cười nịnh hót: “Lý ngũ thiếu, Trung hiện đang đi khảo sát tình hình ở sâu dưới lòng mỏ, tôi đã cho người đi gọi cậu ấy. Nhưng có lẽ cũng phải mất thời gian khá lâu mới lên được tới đây. Mong ba vị thiếu gia cứ từ từ quan sát.”

Dương Nhẫn nhếch mép: “Lẽ nào Trung không biết chúng tôi đến đây?”

Trung là thuộc hạ được bọn họ tính nhiệm giao quyền kiểm soát tình hình ở đây. Trước khi đến đây bọn họ cũng đã báo tin cho Trung biết lẽ nào anh ta biết bọn họ đến đây vẫn không thể sắp xếp thời gian đi đón.

Nghe thấy câu hỏi của Dương Nhẫn, Nedast Rappu cất đi nụ cười nịnh hót mà thay vào đó là gương mặt tươi cười: “Không thể nào, tin tam vị thiếu gia đến đây cũng là Trung báo cho tôi biết, nhưng vì dưới lòng hầm mỏ xảy ra vấn đề đột xuất nên Trung phải đích thân đi xem. Cậu ta có nói muốn tôi thay cậu ta đi đón ba vị.”

“Vậy sao, thì ra là dưới hầm mỏ, thảo nào tôi liên lạc mãi vẫn không được.” Hạo Nhân khẽ cười, anh ta không để tâm vào chuyện của Trung nữa mà đưa mắt nhìn tình hình xung quanh.

Dương Nhẫn nhìn quanh một lượt: “Tớ muốn đi dạo xung quanh, hai cậu cứ vào trong trước.”

Sắc mặt Nedast Rappu chợt nhiên thay đổi mang nét lo lắng nhưng rất nhanh chóng đã trở về trạng thái ban đầu, ông ta tươi cười trước Dương Nhẫn: “Dương lục thiếu, ngài không rành về địa hình ở đây, tôi sẽ cho người đưa ngài đi quan sát.”

“Được!” Dứt lời Dương Nhẫn bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của Nedast Rappu trong tích tắc đã ánh lên tia cười nham hiểm.

Nedast Rappu nhìn người thuộc hạ đứng cạnh, ông liền ra lệnh: “Chăm sóc Dương lục thiếu tận tình vào.” Ngay sau đó người thuộc hạ đứng cạnh lập tức vâng dạ liền đi theo Dương Nhẫn.

“Nếu Trung không có mặt, ông báo cáo tình hình khai thác ở đây cho tôi.” Huy Vũ cất giọng lạnh lùng, hắn vừa định bước đi thì nghe thấy tiếng roi quất cùng với tiếng la thét thê thảm nên không bỏ đi mà đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một người đàn ông ăn mặc phong phanh rách rưới để lộ ra những phần cơ thể luôn có những vết roi đỏ hằn thẫm máu. Ông ta có dáng vóc gày còm, da dẻ nhăn nheo với đầu tóc lấm tấm màu bạc trắng, cơ thể run khắp không phải vừa bị lãnh một roi vào người mà vì ông ta đã lao lực quá độ dẫn tới không còn sức lao động. Bị ăn một roi vào người, ông già ngã quỵ trên nền đất, bị tên đứng cạnh chính là quản giám cầm roi hăm he nhưng ông dù cố gắng mãi vẫn không thể đứng dậy với cơ thể mảnh mai có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

“Ông già, còn không mau đứng dậy tiếp tục làm việc.” Tên quản giám đứng cạnh cầm sợi roi mây trên tay hăm he buông lời đe dọa.

Một thanh niên với tướng mạo khỏe khoắn hơn nhưng nhìn vào anh ta vẫn thấy được sự vật vả khổ cực đến mức nào, anh ta đặt một tảng đá to đùng xuống dưới vội chạy về phía ông già đang nằm la liệt trên nền đất: “Ông ấy đã mệt lắm rồi, hãy cho ông ấy được nghỉ ngơi.”

Huy Vũ và Hạo Nhân đứng nhìn tình cảnh trước mắt sắc mặt hai người không chút thay đổi, cả ánh mắt vẫn lạnh lùng vô cảm không chút động lòng thương xót.

“Thế nào là mệt. Còn không mau đứng lên làm việc. Mày không lo làm việc của mày, muốn bị ăn đòn sao?” Dứt lời tên quản giám liền vung cây roi đánh mạnh vào người ông già. Mà người thanh niên ngồi cạnh không đành lòng chứng kiến cảnh ông già đáng tuổi cha mình bị đánh đến gần chết liền lao người tới dùng thân thể mình che chắn.

Đoàn. Một tiếng súng vang ra, viên đạn lạnh lùng xuyên thủng đầu kẻ cầm roi đánh người. Tên quản giám máu đầu tuôn chảy ngã ạch xuống nền đất. Mọi người cũng như Nedast Rappu kinh ngạc nhìn về phía người vừa bắn. Đó là người của Long gia, là thuộc hạ đứng phía sau Huy Vũ.

“Long gia không ngược đãi thuộc hạ.” Người thuộc hạ của Huy Vũ gương mặt vô cảm không nhanh nhẹn mà thao tác chậm rãi cất khẩu súng vào trong, hành động này là cố tình cho mọi người xung quanh nhìn thấy.

Không ngoài dự tính, tất cả mọi người đều nhìn thấy, tất cả mọi người đều kinh hãi trước hành động tuyệt tình tàn nhẫn của người trong Long gia.

Nghe đồn Long gia quy tắc nghiêm chỉnh, nhưng không ngờ thuộc hạ của Long gia lại sử dụng luật lệ của Long gia ngay trước hai người Huy Vũ trong khi vừa rồi cả đám người không ai nhìn thấy hai người Huy Vũ có biểu hiện khác thường nào.

Hạo Nhân nghiêm túc đưa mắt đảo quanh, cất giọng trầm trầm: “Nếu để tôi biết các người còn ngược đãi công nhân, thì chắc chắn sẽ không phải chỉ một phát súng kết thúc mạng sống như người này.”

Cả đám công nhân dường như cùng một biểu hiện kinh ngạc nhìn về phía Hạo Nhân, bọn họ không thể tin người của Long gia lại bảo vệ bọn họ.

Ngược lại với ánh mắt cảm kích cũng như đang nhóm dần ngọn lửa hy vọng của mọi công nhân là dáng vẻ sợ hãi của đám quản giám cũng như thuộc hạ của Nedast Rappu. Đám người Huy Vũ vừa đến, chỉ một hành động không thuận mắt của bọn họ đã khiến một người phải chết. Nếu bọn họ còn có những hành động tương tự phải chăng người chết kế tiếp chính là bọn họ.

Huy Vũ sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía Nedast Rappu, cất giọng lạnh nhạt: “Ông có cần cho tôi một lời giải thích.”

Nói xong hắn bỏ đi ngay không đợi biểu hiện của Nedast Rappu phản ứng ra sao.

Hạo Nhân nhìn sang ông già đang nằm vất vưỡng bên cạnh người thanh niên: “Mọi người được nghỉ ngơi.” Ngay sau đó cũng theo cùng Huy Vũ đi vào trong.

Nedast Rappu vốn đang hoang mang trước lời đe dọa của Huy Vũ lại nghe thấy lời nói của Hạo nhân ông ta lập tức choàng tỉnh, khắp mặt ông ta ướt đẫm mồ hôi liền lớn giọng với đám thuộc hạ của ông ta: “Còn không mau làm theo lời của Lý ngũ thiếu.” Đưa tay lao mồ hôi trên trán, ông bước chân không vững vội chạy theo sau đám người Huy Vũ đang vào trong.

Lần lượt những công nhân vốn thân thể sơ nhược, sắc mặt nhợt nhạt thiếu sức sống nay cũng nở ra tia cười hy vọng. Đây là lúc sáng sớm, ba vị thiếu gia của Long gia vừa đến đã cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi. Trong khi bọn họ đã phải luôn làm việc suốt cả ngày chỉ có mười lăm phút nghỉ trưa và ba tiếng dành cho buổi tối đi ngủ. Cuộc sống bọn họ tưởng chừng là địa ngục lại không ngờ đến ngày hôm nay lại có một tia sáng hồi sinh. Nhìn theo Huy Vũ và Hạo Nhân bước vào trong, tuy hai người bề ngoài mang vẻ lạnh lùng đáng sợ nhưng hành động của bọn họ lại nói lên tất cả.

“Sa mạc quái quỷ.” Thái Mi cột dây yên lạc đà vào thân cây bên cạnh, không hiểu hôm nay cô thế nào lại chọn bãi sa mạc nóng như lửa này chọn làm điểm tham quan, cô đúng là bị chạm mất dây thần kinh nào rồi.

Đi theo đường bản đồ dẫn cô đến một ốc đảo, sa mạc nóng bức tưởng chừng như cơ thể cô bốc hỏa, có nước thật tốt quá. Thái Mi đứng nhìn những hàng cây thưa thớt nhưng xanh tươi ngào ngạt, một cơn gió nhè nhẹ thoảng qua người khiến cô có cảm giác khoang khái. Nụ cười trên môi nở rộng đến tận mang tai, Thái Mi vui mừng phấn chấn hẳn lên, cô không e ngại một hơi chạy nhanh vào ốc đảo.

Ngay sau bóng lưng Thái Mi chạy vào trong, một đoàn xe Jeep gồm năm chiếc được dẫn đầu bởi chiếc xe địa hình chạy đến và dừng lại gần đó. Tô Chí Khanh và Thẫm Thế Phong cùng lượt bước ra khỏi chiếc xe địa hình, hai người đưa mắt nhìn về dáng người con gái đang khuất dần trong những lùm cây phía trước.

“Cậu thử nói xem cô ta một mình đến đây làm gì?” Thế Phong tỏ vẻ không hiểu quay sang nhìn Chí Khanh.

Chí Khanh khẽ cong môi cười: “Trang gia mở rộng thị trường đến Trung Đông, hôm nay là ngày khai trương khách sạn ở Ả Rập Saudi. Thái Mi đến Ả Rập là thăm Trang Thừa Ân.”

Thế Phong liếc xéo: “Trang gia kinh doanh khách sạn không nằm trong tầm để mắt của chúng ta. Cậu biết rõ tình hình như vậy là quan tâm đến việc kinh doanh của Trang gia hay là quan tâm đến cô ta?” Không ngờ Chí Khanh lại bận tâm đến Thái Mi như vậy, cứ tưởng Chí Khanh nhất thời hứng thú với cô ta nhưng có lẽ anh ta đã lầm, Chí Khanh là thật lòng xem cô ta như em gái.

Không phải Chí Khanh cho người theo dõi Thái Mi, tin tức Trang gia mở chi nhánh ở Ả Rập cũng chỉ vô tình biết đến. Vốn tính làm xong nhiệm vụ Chí Khanh sẽ tìm đến Thái Mi nhưng không ngờ lại gặp cô ở đây. Chí Khanh đưa mắt nhìn Thế Phong rồi lại nhìn về phía con lạc đà đã bị cột ở thân cây, đó là thứ duy nhất giúp Thái Mi di chuyển trên mảnh đất sa mạc rộng thênh thang này.

Thế Phong nhìn Chí Khanh với ánh mắt bất lực, anh ta không nói lời gì, mà cũng không biết nên nói gì lẳng lặng đi về phía con lạc đà. Sợi dây yên cột con lạc đà được Thế Phong dễ dàng tháo ra, một phát đánh vào mông con lạc đà giật thốt bỏ chạy thục mạng. Thế Phong quay người nhìn Chí Khanh nở nụ cười méo xệch: “Bây giờ tớ mới biết cậu thủ đoạn ngay cả em gái kết nghĩa.”

Nghe xong lời châm biếm của Thế Phong, Chí Khanh vẫn giữ nụ cười trên khóe môi đi vào ốc đảo. Đây chỉ là một tiểu ốc đảo, cây cối không nhiều lại nghe thấy giọng hát mang tâm trạng vui vẻ của Thái Mi vang ra. Đi theo nơi phát ra giọng hát, không tốn bao nhiêu thời gian Chí Khanh và Thế Phong đã nhìn thấy Thái Mi ngồi phá nước bên bờ hồ.

Đứng nhìn Thái Mi một mình giữa ốc đảo vẫn có thể vui cười, Chí Khanh cố gắng lắng nghe vẫn không hiểu được Thái Mi đang hát gì, nhưng xem ra tâm trạng của cô rất tốt: “Em rất vui vẻ?”

Giọng nói không trầm không bổng vang ra trên không trung, Thái Mi bất chợt dừng lại bài hát, cô nhíu nhíu hai đầu lông mày, giọng nói này chẳng phải là của Chí Khanh. Thái Mi xoay nhanh người nhìn Chí Khanh với gương mặt rạng cười: “Chí Khanh!”

Chí Khanh tưởng rằng Thái Mi sẽ có biểu hiện kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta nếu không thì cũng có phản ứng phòng vệ khi có người đột nhiên xuất hiện sau lưng. Nhưng không ngờ Thái Mi chỉ mới xoay người chưa kịp nhìn thấy Chí Khanh đã có thái độ vui mừng, thật khiến cho anh ta phải ngất ngây trước gương mặt rạng cười đang bày ra như ánh sáng bình minh rực rỡ. Bất giác nụ cười trên môi Chí Khanh cũng theo đó mà nhếch lên: “Em biết là anh?”

Thái Mi cất giọng cau có: “Khi nãy em gặp anh ta.”

Thế Phong không biết Thái Mi ám chỉ đến ai, anh ta mở miệng: “Ai?”

“Em đã gặp Huy Vũ?” Chí Khanh đột nhiên lên tiếng hỏi Thái Mi nhưng cũng là câu trả lời cho Thế Phong.

Thế Phong đáy mắt mang tia cười, thì ra người cô ta nhắc đến là Huy Vũ. Cô ta ghét Huy Vũ đến mức không thèm nhắc đến tên, xem ra chuyện lần trước Huy Vũ ra tay đánh thuộc hạ một trăm gậy cô ta đến giờ vẫn để bụng.

“Anh ta đã đến đây thì việc anh có mặt ở đây cũng không có gì phải kinh ngạc. Nhưng sao anh lại có mặt trong ốc đảo này?” Thái Mi ném bộ mặt cau có sang một bên tươi cười đi về phía Chí Khanh. Cô không bận tâm đám người Huy Vũ kéo đến đây làm gì nhưng việc gặp lại Chí Khanh khiến cô rất vui.

Chí Khanh dịu dàng đưa tay lên lau đi những giọt nước còn dính trên mặt Thái Mi: “Anh nhìn thấy em vào đây. Một mình em đi lại giữa sa mạc hoang vắng rất nguy hiểm.”

Thế Phong nhìn thái độ dịu dàng của Chí Khanh đối với Thái Mi có cảm giác không quen, anh ta liếc xéo: “Ai có thể mang nguy hiểm đến được với cô ta?” Một mình cô ta dám đến đây đương nhiên cũng có bản lĩnh đối phó nếu gặp phải tình huống không may. Chí Khanh cho rằng cô ta là cành vàng lá ngọc, tiểu thư yếu đuối cần được bảo vệ sao? Nghĩ đến việc Thái Mi dám dùng ánh mắt thách thức đối mặt với Huy Vũ thì cô ta chẳng phải dạng người dễ bắt nạt. Biết đâu khi chạm phải người xấu, người bị hại không phải là cô ta mà là những người xấu bất hạnh đó cũng nên lắm.

Thái Mi lập tức trừng mắt với Thế Phong, cô cất giọng lanh lảnh: “Đương nhiên rồi, trong đó có cả anh.” Từ lần đầu chạm mặt, anh ta luôn là người kiếm chuyện với cô.

Thế Phong bất giác cười ha hả: “Chỉ cần tôi không thích, nếu tôi muốn, ra tay với cô tôi không thiếu cách. Tôi vì nễ Chí Khanh, đợi sau khi cậu ấy không còn để tâm đến cô, thì đó cũng chính là ngày cô ân hận nhất khi làm người.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Thế Phong, Thái Mi tỏ ra không quan tâm, cô mỉm cười gật đầu với anh ta: “Vậy thì phiền anh hãy ráng đợi đến khi tôi và Chí Khanh trở mặt.” Nói rồi cô dẹp ngay nụ cười trên môi lập tức trừng mắt nhả ra từng chữ nặng nề: “Tôi không biết Long gia lại có kẻ lắm lời như anh.”

“Cô…” Thế Phong tối sầm mặt, anh ta phun ra một chữ rồi ngưng bặt, trước những lời Thái Mi vừa nói anh ta hoàn toàn cứng họng. Nuốt nghẹn cục tức vào người, Thế Phong quay sang nhìn Chí Khanh: “Chúng ta còn có việc phải làm, cậu muốn ở đây nói chuyện với cô ta?”

Chí Khanh mỉm cười: “Anh phải đi, em muốn đi cùng anh không?”

Thái Mi lập tức lắc đầu không kiêng nễ: “Các anh đều có mặt ở đây e là nơi đây sắp có đại chiến. Em không đi cùng anh, em sẽ rời khỏi sa mạc này ngay lập tức.” Đám người Huy Vũ và Chí Khanh xuất hiện ở đâu nơi đó đều có đại nạn, Chí Khanh muốn cô đi cùng, xin lỗi cô quý trọng Chí Khanh nhưng cô quý trọng khoảng khắc yên bình hơn.

Thế Phong nhếch môi cười khinh bỉ: “Nhát gan!”

Thái Mi chỉ lườm mắt Thế Phong mà không lên tiếng tranh cãi. Chí Khanh từ khi gặp Thái Mi nụ cười trên môi anh ta dường như không tắt đi, đưa tay xoa xoa đầu tóc Thái Mi: “Vậy nên em phải rời khỏi đây ngay, anh không muốn em gặp nguy hiểm.”

Thái Mi nhíu mày hất tay Chí Khanh ra khỏi đầu tóc: “Anh làm tóc em rối rồi.”

Thế Phong lườm mắt với Chí Khanh, có thật không muốn cô ta gặp nguy hiểm không? Vừa rồi không biết là ai nhờ anh ta thả lạc đà chạy mất.

“Đâu mất rồi!” Vừa ra khỏi ốc đảo, Thái Mi mở to hai con mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía thân cây trơ trọi mà chẳng thấy bóng dáng con lạc đà đâu, vừa rồi cô rõ ràng cột nó ở đó mà.

Chí Khanh và Thế Phong đi sau Thái Mi, nhìn thấy Thái Mi đang đứng ngây ra ở phía trước Chí Khanh lên tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thái Mi quay sang nhìn Chí Khanh: “Lạc đà của em mất rồi.” Cô bày ra vẻ mặt hoang mang, không có lạc đà cô làm sao đi khỏi sa mạc này?

“Em cột lạc đà ở đó sao?” Đứng cạnh Thái Mi, Chí Khanh quay sang nhìn thuộc hạ đứng gần đó: “Anh thấy không?”

Người thuộc hạ Long gia đứng gần vội đi nhanh tới cúi đầu cung kính: “Tô nhị thiếu, tôi không nhìn thấy con lạc đà nào cả.”

Thái Mi ngó quanh sa mạc trãi dài vô tận lại nhìn người thuộc hạ của Long gia: “Vừa rồi tôi cột lạc đà ở đó, các anh đứng đây không thấy thật sao?”

Người thuộc hạ khẳng định: “Vâng, thưa tiểu thư!” Gương mặt anh ta bày ra vẻ chân thật, dù Thái Mi có đánh chết anh ta, anh ta cũng không dám khai lạc đà là do Thẫm thất thiếu thả mất.

Thái Mi trầm mặc, cô rõ ràng cột lạc đà rất kĩ, lẽ nào khi cô vào trong ốc đảo đã có người cướp mất. Nhưng Chí Khanh vì nhìn thấy cô vào ốc đảo nên mới vào theo, đám thuộc hạ đứng gần sao lại không nhìn thấy con lạc đà, quá vô lí. Vô tình nhìn thấy bốn chiếc xe Jeep đang đậu phía trước, Thái Mi như chớp được hy vọng, cô liền bày ra ánh mắt tươi cười nhìn Chí Khanh: “Chí Khanh…”

“Người của anh ngồi đủ trong bốn chiếc xe, nếu thiếu một chiếc vậy những người còn lại sẽ không có xe mà đi.” Thái Mi chưa kịp mở miệng Chí Khanh đã lên tiếng từ chối, không cần Thái Mi nói anh ta vẫn biết được trong đầu cô đang tính toán điều gì. Chí Khanh đã thả lạc đà chạy đi, đương nhiên sẽ không từ biện pháp nào cũng sẽ lôi kéo Thái Mi đi cùng anh ta.

Niềm hy vọng duy nhất lại bị dập tắt ngay khi nhóm lên, Thái Mi gương mặt ỉu xìu, không còn lạc đà, lại không có xe cô làm sao có thể đi bộ ra khỏi sa mạc này, huống chi bản đồ và la bàn cô đều để trên con lạc đà. Bây giờ cô là kẻ mù đường, nói đúng hơn một mình cô cô sẽ đi lạc.

Chí Khanh nở nụ cười dịu dàng: “Không còn cách nào khác, em phải đi cùng anh.”

Thái Mi trừng mắt nhìn Chí Khanh: “Thuộc hạ của anh đứng đây chỉ để trưng bày thôi sao?” Cả một đám người lại không bảo quản được một con lạc đà, Thái Mi hằng học ném ra một câu sau đó đi về phía xe địa hình tự mở cửa xe ngồi vào.

Thế Phong nhìn dáng vẻ miễn cưỡng nhưng phải chấp nhận ngồi vào xe của Thái Mi không tránh khỏi phải quay sang nhìn Chí Khanh mỉa mai: “Cậu lợi hại!”

“Vấn đề này trước tiên phải cám ơn cậu!” Chí Khanh khóe môi cong lên tia cười, để lại Thế Phong đứng đó anh ta ngồi vào chiếc xe địa hình ngay cạnh Thái Mi.

Thế Phong thầm lên tiếng mắng chữi, mặc dù anh ta chẳng biết lời mắng chữi đó là giành cho ai. Là cho cô ta, cho Chí Khanh hay cho chính bản thân anh ta đã tháo dây thả con lạc đà chạy đi. Nếu nói Thái Mi miễn cưỡng ngồi vào xe thì lúc này Thế Phong chẳng muốn ngồi vào xe có Thái Mi chút nào. Nếu không phải vì có việc gấp phải giải quyết, thì anh ta cũng tự biết gọi cho mình một chiếc trực thăng hay chiếc xe tới rước anh ta đi, tránh xa tầm nhìn với cô ta rồi làm gì có chuyện anh ta ngồi cùng cô chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play