*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiếc nhẫn vẫn rung lên từng hồi. Thần sắc Thái Mi không hề thay đổi, đối diện với gương mặt của Hào Cường, cô vẫn là ánh mắt lạnh nhạt như thường: “Sau vụ vừa rồi, thuộc hạ của Chu Khắc Kiệt cũng đã tăng cường cảnh giác hơn. Hựu Đình cũng không ngốc nghếch mà trò cũ diễn lại. Lúc này hẵn là ông ta đang lo sốt vía che dấu chứng cứ, tránh bản thân mình thoát nạn trước Chu Khắc Kiệt, còn tâm tình gì mà giết được tôi hay không.”
Cảm nhận chiếc nhẫn ngừng rung, thần sắc Thái Mi vẫn không hề thay đổi.
“Đó là vì cô không hiểu ông ta. Ông ta đã quyết tâm làm việc gì hầu như sẽ làm đến cùng. Nếu đã muốn giết cô mà thất bại ông ta tuyệt đối sẽ không để cô sống cho tới lúc Kiệt ca trở về. Ông ta tất nhiên sẽ kính nễ Kiệt ca, nhưng ông ta có dượng chóng lưng.” Hào Cường chậm rãi phân tích.
Chiếc nhẫn lại rung lên, thần sắc Thái Mi lần này không thể không thay đổi. Cô sầm mặt, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn.
Hào Cường lại vô tư không biết đang xảy ra điều gì, thấy Thái Mi có biểu hiện như vậy cứ nghĩ rằng lời anh nói cô không thuận tai. Nhưng những lời vừa rồi anh nói ra đều từ tận đáy lòng lo lắng tính mạng của cô mà ra. Thế nên anh rất kiên trì, cố thuyết phục Thái Mi bằng được: “Đêm nay cô hãy để tôi ở lại đây với cô. Tôi thề là sẽ không có hành động gì quấy rối cô cả. Đợi ngày mai Kiệt ca từ Nhật trở về, cũng chẳng còn ai dám làm hại cô, tôi cũng không quấy rầy cô…”
Rung… rung… Phiền phức chết đi được. Sau hồi nhẫn nại xem như không có gì lại vì sự phiền toái không ngừng làm phiền khiến tâm tình của cô rơi xuống mức tồi tệ nhất. Cô một chút cũng không muốn nhẫn nhịn, hai bàn tay cô vẫn luôn để dưới bàn liền nhanh chóng xoay xoay điều chỉnh chiếc nhẫn.
Gương mặt Thái Mi vốn hồng hào nay chuyển sang sắc đỏ, hai mắt thẫm lại, nghiến răng nghiến lợi, hung hăng hét lớn: “Tôi vì sao lại phải nghe lời anh?”
Một lời quát mắng vang ra, lập tức ngắt kết nối, ngắt luôn đường liên lạc không cho đối phương có cơ hội làm phiền. Thái Mi mặt hờn mặt giận, bực tức nghiến răng kèn kẹt, hận là không thể trước mặt hắn mà chữi hắn một trận tơi bời. Mặc dù cô biết rõ, đối diện với con người cuồng bạo bá đạo đó, chỉ cần hắn khẽ nhếch mắt, hồn vía của cô đã bay tận mất đâu, làm gì còn dám lời nặng lời nhẹ với hắn như vừa rồi.
Bị một tiếng quát lọt vào tai, Hào Cường hơi sững người, anh nhìn Thái Mi có phần khó hiểu lẫn chút xót xa. Anh quan tâm đến cô như vậy, vì cô bị thương, vì cô mà hết lòng hết dạ xuống nước nhỏ nhẹ đủ điều, cô lại đáp trả anh bằng một lời cự tuyệt cùng một thái độ chán ghét này sao?
Lòng Hào Cường lúc này còn đau hơn cả vết thương trên tay, ánh mắt tan thương lẫn tuyệt vọng nhìn Thái Mi, khàn giọng mở miệng: “Cô tuyệt tình vậy sao?”
Nghe thấy câu hỏi, vẻ bực tức của Thái Mi mới bị phân tán mà dời sự chú ý sang Hào Cường. Kể từ khi chiếc nhẫn rung lên lần một lần hai, tuy vẫn đang nói chuyện với anh ta, nhưng tâm trạng Thái Mi rõ là đã bị phân tâm bởi Huy Vũ. Thấy hai mắt Hào Cường nhìn cô với vẻ kinh ngạc xót xa, trong cô liền dáy lên một chút áy náy, không vui vẻ nhã ra bốn chữ: “Không phải nói anh.”
“Vậy cô nói ai? Trong phòng này chỉ có tôi và cô?” Hào Cường có vẻ hiếu kì.
“Được rồi, nếu anh muốn ngủ lại đây cũng được thôi. Nhưng tôi ngủ trên giường còn anh thì ngủ ở ghế sofa.” Thái Mi dứt khoác quyết định. Nếu Huy Vũ muốn cô đuổi Hào Cường ra khỏi phòng, cô lại chính là muốn làm trái ý hắn đấy.
Hào Cường như không tin vào hai lỗ tai của mình, mất vài giây tiếp nhận thông tin anh mới vỡ ra mà cười rạng rỡ: “Tất nhiên rồi!”
Ngồi nhìn Thái Mi bỏ đi đến tủ quần áo lấy đồ rồi vào trong phòng tắm. Ánh mắt Hào Cường thẵm lại, anh đứng lên đi ra khỏi phòng thì người da đen cùng với năm người thuộc hạ đã đứng canh sẵn tự lúc nào. Anh căn dặn trong đêm nay phải tăng lượng canh gác gấp ba lần so với bình thường, không những trong ngoài biệt thự mà rãi rác từ các cửa thang máy cho đến dọc hành lang kéo thẳng đến phòng Thái Mi đều phải có người trấn giữ. Thấy ai khả nghi liền không hỏi nhiều mà bắt nhốt lại, vì đối phương lần này là người trong nội bộ. Nên dù quen hay lạ mặt đều vẫn phải kiêng dè.
Hào Cường đúng là vì si mê Thái Mi nhiều đến nổi làm quá vấn đề. Bình thường bản doanh Chu gia người người canh gác đếm sơ sơ cũng phải hai ba trăm người. Lúc này chỉ thị lại là gấp ba, con số có thể nói là cao hơn cả mang lính đi đánh giặc. Anh ta đúng là cả đêm không cho ai ngủ.
Rãi rác một vài mét lại có người đứng canh, súng ống trang bị thì đeo khắp cả người, vẻ mặt thận trọng, ánh mắt cảnh giác không ngừng đảo mắt thăm dò. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm cả đám người căng thẳng, phập phồng không yên. Bình thường chẳng thấy con chuột nào chạy ngang, nay vì một con chuột lục lọi đồ đạc khiến bọn họ phải hùng hồn sát khí vác súng trên tay, dở đủ nghiệp vụ tấn công đối phương. Đến cuối cùng là vỡ lẻ một con chuột khiến cả đám cảm thấy nhụt nhã ê chề.
Nhưng bọn họ có thể không lo sợ hay hoang mang sao? Vừa rồi Chu Khắc Kiệt có lệnh từ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT