*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn nhớ lần tạm biệt gần nhất chính là ở The Venetian Macao, sau khi Thái Mi giết chết Chu Khang đã nhanh chóng trốn đi. Hào Cường lại có việc đột xuất quan trọng cần giải quyết nên không thể đi tìm Thái Mi. Không ngờ việc quan trọng chưa giải quyết xong lại nghe tin Thái Mi cùng với đám người Long Huy Vũ lên một hòn đảo hoang đến sống chết không rõ. Anh liền ném bỏ việc quan trọng sang bên lập tức cho người xác nhận tọa độ hòn đảo nhưng dù có là người hiểu rõ nhất về Thái Bình Dương hay thiên tài máy tính, tất cả hầu như đều bất lực trước một hòn đảo chưa từng nghe nhắc đến.

Hào Cường đã từng liên lạc đến Chu Khắc Kiệt chỉ để hỏi vị trí hòn đảo nhưng Khắc Kiệt lại tuyệt tình không cho biết. Trong lúc hoang mang lại lo cho tính mạng của Thái Mi, Hào Cường đành điều nhân lực cùng với năm chiếc máy bay và tàu lớn nhằm rãi rác khắp nơi trên Thái Bình Dương để tìm hòn đảo đó. Nhưng Thái Bình Dương rộng lớn, nhiều nơi lại có sương mù ẩn quanh, không thể nói tìm thấy hòn đảo là có thể tìm được.

Dù là vậy Hào Cường vẫn quyết tìm cho bằng được Thái Mi, chỉ cần là những hòn đảo hoang hay những hòn đảo không nằm trong bản đồ hải lí thì anh đều cho người tìm đến. Tìm kiếm chỉ mới hai ngày thì hay tin đám người Long Huy Vũ đã trở về bản doanh chính an toàn. Hào Cường còn cho rằng anh đã quá lo xa, Thái Mi đi cùng Long Huy Vũ thì có nguy hiểm nào có thể đến được với cô. Lo lắng cho tính mạng của Thái Mi ngui đi, Hào Cường tuy muốn tìm Thái Mi xem cô có bị thương hay không nhưng bản doanh của Long gia, anh rất tiếc là không thể đến được. Hào Cường đành phải kiềm lại nỗi niềm thương nhớ Thái Mi sang bên mà tiếp tục giải quyết việc quan trọng còn đang dỡ, mặc dù đã quá muộn dẫn đến Phương gia bị thua vốn nặng nề. Chính vì điều này mà Hào Cường đã bị ba của anh mắng cho một trận tơi bời. Nếu không phải Chu Khắc Kiệt đến nói giúp vài lời với ba của anh thì có lẽ giờ này Phương Hào Cường anh vẫn còn đang bị giam lỏng trong phòng làm gì còn có thể đứng đây nhìn Thái Mi.

Hay tin Thái Mi bị thương nặng đến nguy hiểm tính mạng, Hào Cường vô cùng lo lắng. Nhưng anh lại đau lòng hơn khi biết nguyên nhân dẫn đến việc cô bị thương nặng chính vì muốn báo tin đến Tô Chí Khanh. Cô chỉ vì an nguy của một người đàn ông mà bất chấp nguy hiểm. Hào Cường anh chưa từng được Thái Mi quan tâm đặc biệt đến vậy.

Nghe Hào Cường hỏi, Thái Mi tỏ vẻ không hài lòng: “Chí Khanh là anh trai tôi, an nguy của anh ấy tất nhiên đối với tôi là rất quan trọng.”

“Huống chi, nếu không phải do người anh tốt của anh lập ra kế hoạch dẫn dụ tôi, tôi có thể đến được Thái Bình Dương tìm được Chí Khanh để rồi nguy hiểm cứ thế mà ùn ùn tìm đến tôi sao?” Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến lại không thể nuốt được cục tức này, nếu không phải Chu Khắc Kiệt bày ra kế hoạch hãm hại đám người Huy Vũ, thì cô sẽ không phải bị thương nặng thế này. Mặc dù đến giờ cô vẫn không hiểu vì sao Chu Khắc Kiệt đã đưa cô đến nguy hiểm lại vì sao còn cứu sống cô, đối kháng với ba của anh ta?

“Nói vậy có nghĩa cô sẽ vì Tô Chí Khanh mà chết?” Hào Cường trầm lặng vài giây rồi lên tiếng.

Vốn Thái Mi đang suy nghĩ về Chu Khắc Kiệt, bất giác nghe Hào Cường hỏi như vậy, không suy nghĩ nhiều chỉ tùy miệng trả lời: “Không đến mức phải chết vì Chí Khanh. Nhưng Chí Khanh thật lòng với tôi. Nếu có người muốn hãm hại anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ liều mạng với kẻ đó.”

Nhìn thấy dáng điệu hời hợt của Thái Mi, cô không cần suy nghĩ thiệt hơn liền luôn một hai là Tô Chí Khanh. Như vậy đã quá rõ ràng vị trí của Tô Chí Khanh trong lòng Thái Mi là vô cùng đặc biệt. Như thế nào lại luôn miệng nói là anh trai kết nghĩa. Giữa hai người khác giới cùng có một mối quan tâm đặc biệt với nhau như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới tin hai người là anh em kết nghĩa. Hào Cường trong lòng bức bối, nhưng rõ ràng là trái tim cứ như bị bóp nghẹn lại có chút vỡ nát.

Cảm giác nơi vết thương có chút ê ẩm lại có chút đói bụng khiến trong người cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ngẩng đầu lên nhìn Hào Cường định hỏi có gì đó ăn không thì thấy vẻ mặt rầu rĩ của anh ta khiến Thái Mi có chút tò mò liền lên tiếng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Hào Cường không hề có ý che dấu vẻ mặt buồn bực: “Không có gì.”

Thái Mi nhíu mày: “Không có gì mà vẻ mặt hậm hực như vậy. Anh không phải có chuyện không vui tìm đến tôi trút giận chứ?”

“Tôi…” Hào Cường vội nhuếch môi nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Thái Mi đang nhìn mình chăm chăm, chỉ là một ánh mắt hiếu kì ngoài ra lại không mang chút biểu hiện gì. Hào Cường vốn buồn bực lại vì ánh mắt hời hợt của Thái Mi lại khiến tâm trạng anh tăng dần cảm giác ghen tuông, liền buôn lời hằn học: “Tô Chí Khanh thật lòng đối tốt với cô, cô có thể liều mạng vì anh ta. Vậy tôi đã từng vì cô không ít nhiều lần đã lao vào nguy hiểm mà tìm kiếm cô, vậy cô

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play