Công Tôn Sách vừa rời khỏi phòng Triển Chiêu thì đụng phải Bao đại nhân vừa xong buổi chầu chuẩn bị tới thăm Bạch Ngọc Đường.
Công Tôn Sách vội nâng tay áo lau đi nước mắt đọng trên gò má, hỏi: “Đại nhân, hoàng thượng có nói sẽ xử trí Bạch thiếu hiệp thế nào không?”
Bao Chửng khẽ lắc đầu, đáp: “Hoàng thượng chưa nói.”
Công Tôn Sách có chút nóng vội: “Hoàng thượng còn muốn làm gì nữa đây?”
Bao Chửng thở dài một tiếng, giọng nói ngập đầy chua xót: “Hết thảy đều là Hoàng thượng dựng lên vì Triển hộ vệ, hiện giờ người đã mất rồi, có truy cứu nữa cũng làm được gì kia chứ? Có lẽ hoàng thượng cũng chẳng còn lòng dạ nào tranh chấp với Bạch thiếu hiệp…”
Mấy chữ cuối cùng, thanh âm như đang nức nở.
Công Tôn Sách cũng thở dài, ngữ điệu bi thương: “Hi vọng như thế, nếu như cái chết của Triển hộ vệ có thể khiến hoàng thượng hiểu ra việc đời đâu dễ cưỡng cầu, sau đó bảo hộ Bạch thiếu hiệp và hài nhi trong bụng, thì Triển hộ vệ… Coi như hi sinh không uổng…” Nói chưa dứt câu, đã lại nghẹn ngào rơi lệ.
Bao Chửng không đành nhìn tiếp, nghĩ đến mục đích tới đây, vội lo lắng hỏi: “Bạch thiếu hiệp hiện giờ sao rồi, thai nhi vẫn ổn phải không? Triển hộ vệ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, Triển gia mấy đời độc đinh, giá nào chúng ta cũng phải giữ gìn chút hương hỏa này của họ.”
Nhắc đến chuyện này, Công Tôn Sách càng thương tâm không thôi: “Bạch thiếu hiệp dùng hết nội lực bảo hộ thai nhi, cho nên đứa bé vẫn được an toàn, chỉ là cơ thể y trải qua một phen giày vò, vô cùng suy yếu, không thể chịu được kích thích, nếu lỡ để y biết Triển hộ vệ đã… Chỉ e ngày đứa bé chào đời cũng là ngày y đi gặp Triển hộ vệ.”
Bao đại nhân vội vàng ngắt lời ông: “Ngàn vạn cũng đừng để cho y biết được, bằng không, y sẽ làm ra việc gì đó khó lòng vãn hồi.”
So với Bao đại nhân, Công Tôn Sách đương nhiên hiểu rõ tình trạng Bạch Ngọc Đường hơn hẳn, thế nhưng ông việc này lại làm ông thực khó xử.
“Học trò cũng biết, có điều giấy không gói được lửa, chúng ta có thể giấu được bao lâu? Bạch Ngọc Đường là người thông minh, thời gian này Triển hộ vệ không ở bên, y chắc chắn sẽ sinh nghi ngờ.”
Huống chi mới rồi ông ngồi thương tâm, chẳng ngờ Bạch Ngọc Đường chợt nhiên tỉnh giấc, nhất thời luống cuống, lời nói hành động chồng chất sơ hở, hẳn rằng y cũng đoán ra được phần nào.
Bao đại nhân vừa đau lòng vừa bất lực, ngày thường dù có gặp phải vụ án khó khăn đến mấy, ông cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ tìm hướng giải quyết. Vậy mà giờ này ông đã không có đối sách, lại phải cố gắng dằn lòng, trầm giọng đáp: “Bất kể thế nào, giấu được chừng nào hay chừng đó, ít nhất cũng phải chờ khi thân thể y tốt lên đã. Hiện tại tuyệt đối không được để y biết, nếu không y làm sao chịu nổi đả kích nặng nề như vậy. Lúc này, mọi việc đều phải lấy Bạch thiếu hiệp và đứa nhỏ làm trọng, đó cũng là tâm niệm tối cao của Triển hộ vệ khi còn sống, chúng ta nhất định không thể để cho huyết mạch của Triển hộ vệ đứt đoạn.”
Bao Chửng cố gắng bình ổn nội tâm đau đớn, ông vẫn luôn coi Triển Chiêu như con ruột, mà Triển Chiêu sớm đã không còn thân nhân, từ ngày vào Khai Phong Phủ, Triển Chiêu đã coi mọi người ở đây như người thân, coi Bao đại nhân như cha ruột, giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau của ông so với người khác càng thêm sâu nặng.
Song ông cũng hiểu, đoạn thời gian này, dẫu tất cả đều đau xót khôn nguôi, ông cũng phải gắng giữ tỉnh táo, bởi nếu như ông hỗn loạn, ai sẽ thay Triển Chiêu bảo hộ hài nhi?
Công Tôn Sách nghe xong, cũng ráng lấy lại bình tĩnh.
Đúng thế. Thay vì buồn đau thương tiếc, bọn họ còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Ông khẽ quay nhìn bầu trời phía Tây, nói nhỏ: “Triển hộ vệ, ngươi ở trên trời có thiêng, xin hãy phù hộ Bạch thiếu hiệp bình an sinh nở.”
“Ngài, ngài nói… Cái gì? “Trên trời có thiêng” là ý tứ gì? Triển Chiêu… Hắn… Hắn làm sao vậy?”
… …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT