==========

Phần này em “được” anh mang về Vương phủ…^^

Em nghĩ anh lấy tiền của em mà đau lòng….thấy mà bùn cười

Được sống trong cái triều đại an nhàn giống trong đây cũng thú vị lắm nhỉ???? ^^

==========

Không biết mất bao lâu, Thang Viên mới từ từ tỉnh lại. Chậm rãi đứng thẳng người dậy, thấy trên đầu giường bày ra vài mẩu vàng như hạt đậu, không khỏi trợn tròn mắt, này… Chính là tiền thưởng của mình sao? Cho dù là vũ công hạng nhất Tư Vũ của Như Ý lâu cũng không đáng giá như vậy a! Y vội vàng mặc quần áo vào đem mấy mẩu vàng thu vào cổ tay áo, nếu để Tú bà thấy, chỉ sợ không đến tay mình. Cả người ẩn ẩn đau, hơn nữa chỗ kia do bị sử dụng quá độ, lại đau rát như lửa đốt. Tối hôm qua bị người nọ gây sức ép lăn qua lộn lại, cũng không biết là lộng bao lâu, đến cuối cùng y sớm không còn ý thức, miệng nói xằng, khóc cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, về sau đang ngủ còn bị kêu dậy hai lần bắt y châm trà pha nước, cũng không biết hắn đi khi nào. Người nọ mặc dù có chút dữ dằn, nhưng rốt cuộc không hề quái gở, cũng không có ngược đãi y, bởi vậy, Thang Viên còn có thể đi lại.

Thang Viên đỡ thắt lưng chậm rãi đi ra khỏi phòng, khóe mắt thoáng nhìn thấy Tư Vũ đang đứng ở thang gác miệng hướng y cười lạnh. Thang Viên kiên trì chậm rãi tiêu sái đi tới, vừa mới đi đến trước mặt Tư Vũ, Tư Vũ duỗi chân ngáng y, Thang Viên bùm một cái lập tức té ngã, may mắn cách thang gác vài bước, chưa ngã xuống.

“Hừ, không biết tự lượng sức mình!” Tư Vũ nhỏ giọng nói xong, đi thẳng.

Thang Viên nằm ở trên mặt đất thở dốc một hồi, miễn cưỡng đứng lên. Y trong lòng biết người đêm qua cự tuyệt người nọ, chính là Tư Vũ. Tư Vũ không tiếp, tiểu quan khác cũng không dám tiếp, bởi vậy Tú bà mới sắp đặt y. Tư Vũ là người xinh đẹp nhất của Như Ý lâu này, cũng có tiếng bá đạo, các tiểu quan không người nào dám đắc tội hắn, Thang Viên không phải tiểu quan, so với tiểu quan còn không bằng, ở Như Ý lâu này tiểu quan tùy tiện đều có thể sai khiến y. Thang Viên lắc đầu cười khổ, từ từ thong thả đi về phía sau vựa củi.

Trở lại vựa củi lấy nước sạch tẩy trừ chính mình, cầm thuốc trị thương bôi lên, Thang Viên nằm ở trên giường suy nghĩ, mình thật là sơ suất, Tư Vũ không tiếp, đơn giản là mượn sự hung dữ của khách nhân thoát thân, Tú bà sợ tiểu quan bị thương, mấy ngày không thể kiếm tiền, bởi vậy mới ngầm đồng ý, mang mình đi tiếp người nọ, mình lại nghênh ngang đi ra, không phải là chạm đến đồ xui rủi Tư Vũ sao? Nghĩ đến đây, Thang Viên có biện pháp, giả vờ bệnh vài ngày, làm cho Tú bà biết người nọ quả thật lợi hại, chỉ có Tư Vũ là không thể nói gì.

==========

Thang Viên ở nơi này giả bệnh tạm thời không nói, chỉ nói ngày ấy Lễ bộ Thị Lang Vương Sĩ Lang đem Vương gia để tại Như Ý lâu, lúc này lo lắng phát hỏa. Vương Sĩ Lang ở Như Ý lâu có tình nhân, gọi là Thanh Dung, bởi vậy là khách quen, chính là gần đây bận rộn, không đến đó. Ngày ấy cùng Vương gia đi Như Ý lâu, vốn là vì chuyện chính sự, ai ngờ Tú bà thấy hắn mấy ngày không đến, nghĩ Thanh Dung đắc tội hắn, bởi vậy kêu Quy Công ở trong trà bỏ thêm thứ đó, phân phó Tư Vũ ra tiếp khách, chờ hắn nếm qua ngon ngọt, tự nhiên sẽ không trách tội, về sau thường xuyên qua lại cũng là tự nhiên. Tú bà tính toán như vậy, Vương Sĩ Lang lại không biết, Tư Vũ bưng trà lên, hắn liền kính Vương gia trước, chính mình một ngụm cũng không có uống, chỉ cùng Vương gia nói chuyện. Tư Vũ đi ra ngoài bưng rượu và thức ăn, cũng không thấy, đợi cho hắn phát hiện, ánh mắt Vương gia không bình thường. Vương Sĩ Lang âm thầm kêu khổ, Nhị Vương gia này thường ngày nói năng thận trọng, với chuyện phong nguyệt cũng không mặn không nhạt, cưới hai vị thê thất thì đều bệnh tử, Vương gia cũng không tái giá, chỉ chừa một tiểu thiếp hầu hạ, ngày thường kể chuyện cười thì mặt âm trầm, lại càng không phải dạng chơi gái! Hắn không dám nói rõ đây là Vương gia, chỉ dặn dò Tư Vũ hầu hạ liền chuồn mất.

Tư Vũ này thường ngày là dạng ngại kiểu người nghèo khổ thích giàu có nịnh bợ quyền quý, gặp Vương gia ăn mặc tùy tiện, bộ dạng lại khó coi, thế nhưng lại còn uống trà hắn tự tay bưng tới, trong lòng sinh khí, xiêm áo hé ra mặt khó chịu chính là không tiếp, Tú bà cũng không có biện pháp, chỉ kêu xướng khúc Thang Viên đến.

Vương Sĩ Lang cũng không biết chuyện sau này, thầm nghĩ Vương gia có tìm hắn tính sổ hay không, một lòng chỉ lo thu giọng nói ánh mắt. Ngày thường hắn đều sớm đi vào phòng nghỉ, nghe mọi người nói một chút chuyện mới mẻ, tương trợ nhau một chút tin tức, giảm tối thiểu ở trước mặt Hoàng Thượng mà làm sai. Hôm nay trong lòng có quỷ, vừa đợi cho chuông vàng khua vang mọi người đều hướng vào Kim Điện, lúc này mới lén lút theo ở phía sau, nghĩ xen lẫn trong dòng người Vương gia chắc nhìn không thấy, chờ tan triều thì lòng bàn chân đi nhanh một chút, sớm hồi phủ, Vương gia chỉ còn có thể ở cửa phủ chửi đổng? Ai ngờ người tính không bằng trời tính, Vương gia hôm nay tới trễ! Gây sức ép một đêm, trời gần sáng mới ngủ, có thể không đến trễ sao?

Vương Sĩ Lang chậm rãi đi theo sau mọi người từ từ hướng vào Kim Điện, chợt nghe phía sau tiếng bước chân “Thùng thùng” đặc biệt trọng, trong lòng liền dâng lên dự cảm bất hảo, len lén nhìn lại, phía sau không phải là Nhị Vương gia sao? Nhanh chóng lui bước nhường đường Vương gia vào, dùng sức kéo tay áo của Công Bộ Thượng Thư ở trước mặt, gần như muốn đem ông che chắn bản thân, cả người giấu ở phía sau ông ta. Công bộ Thượng Thư đang cùng Hộ Bộ Thị Lang nói chuyện, thình lình bị hắn nhéo tay áo, nghĩ thầm Vương Sĩ Lang ngươi muốn chết sao? Đây là nơi để cù cưa hay sao? Quay đầu căm tức nhìn Vương Sĩ Lang muốn răn dạy, lại thấy Nhị Vương gia vội vã đi tới, ngọc bội lệch sang một bên, một bên giày còn lộ ra mảnh gấu quần, không khỏi chấn động. Nhị Vương gia bình thường một mực nghiêm túc chỉnh tề, hôm nay sao lại có bộ dạng thế này vào triều? Vương phủ bị cháy sao?

Phía trước mọi người cũng đều nghe thấy tiếng bước chân Nhị Vương gia, đều quay đầu, vừa thấy mặt mày Vương gia, đều thấp đầu lui ra hai bên. Vương gia vốn cúi đầu, thấy tất cả mọi người hướng hai bên lui, ngẩng đầu nhìn trái phải, cau mày dọc theo dũng đạo mọi người tạo ra đi vào.

Vương Sĩ Lang giấu người phía sau, lén lút nhìn Vương gia đi vào, thế rồi mới đem quả tim thả lỏng, thở dài ra một hơi, đang muốn cất bước, lại thấy Vương gia quay đầu giống như không nhìn hắn, nhất thời cảm thấy lạnh dọc gáy cổ, cổ họng phát đắng, hai chân như nhũn ra, suýt nữa đã quỳ gối ngoài Kim Loan điện.

Trên Kim điện, ấn ban trạm hảo, quân thần xả chút chuyện tào lao, vốn là, Hoàng Thượng kế vị không quá vài năm, phe cánh chưa đủ, thời điểm làm việc đại tước đại khảm còn không có, Tiên Hoàng lưu lại cơ nghiệp như vậy, nói nhiều không nhiều nói ít không ít, việc bại trận cũng đủ tiêu tốn vài năm, huống chi đương kim Hoàng Thượng cũng không phải lụi bại, không đến nổi tạo thành vấn nạn gì đó trong nước; mấy ngoại bang chủ yếu là do vội vàng nội chiến, cũng không có thời gian đến quấy rầy biên cảnh. Loạn trong giặc ngoài đều không, mọi người đến thượng triều tán gẫu vài chuyện tào lao, chờ Hoàng Thượng ngồi đến mông cũng mệt mỏi, các đại thần đứng chân cũng mỏi nhừ, tiểu thái giám hô một tiếng bãi triều, mọi người liền quay về các nha môn, nhìn quầy công việc của chính mình.

Hôm nay cũng như thường lệ không có đại sự gì, chỉ nói phía đông nạn châu chấu nên không thu hoạch, đem lương thực phía nam vận chuyển qua, các đại thần chủ động đưa ra ý kiến giảm bớt bổng lộc trợ giúp thiên tai, Hoàng Đế cũng muốn giảm bớt hậu cung, đại thần khuyên can không có kết quả, chỉ còn biết nghe theo.

Vương gia là gia, đứng ở đằng trước bách quan. Vương Sĩ Lang nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ so với Vương gia cách ba người, bách quan nghị luận hắn một tiếng cũng không dám nói, sợ Vương gia nhớ tới hắn, nơm nớp lo sợ đợi bãi triều, cúi đầu lo nhổ chân bước đi, Công Bộ Thượng Thư có gọi, hắn cũng làm bộ như không biết.

Vương gia trái lại không cùng hắn so đo, chậm rì rì bước chân ra triều đình. Ngoài cửa cung có gã sai vặt hầu hạ, thấy Vương gia đi tới, dắt ngựa cùng roi ngựa, kéo dây cương hướng về vương phủ.

==========

Thang Viên hai ngày này qua ngược lại rất thanh nhàn, mượn cớ ốm ngay cả đi ra đằng trước cũng không đi, chỉ ở phía sau vựa củi dưỡng (thương…^.^…).

Giờ ngọ ngày hôm đó, Thanh Dung tới đây nhìn y, cho y một chút món ăn hiếm lạ, cùng nói chút chuyện phiếm.

Ở Như Ý lâu, đối xử với Thang Viên tốt nhất là Thanh Dung. Thanh Dung so với Thang Viên nhỏ tuổi hơn, Thang Viên năm nay hai mươi lăm, Thanh Dung chỉ mới hai mươi tuổi, làm thiếp quan dĩ nhiên là lớn.

“Ta cũng không phải bệnh gì nặng lắm, chỉ là sợ mặt Tư Vũ khó coi nên giả bộ, ngươi làm cái này tốn kém rất nhiều….” Thang Viên vừa ăn gà lá sen Túy Hương lâu do Thanh Dung mang tới vừa quở trách.

“Ngươi ăn nhanh đi! Gà lá sen cũng lấp không được miệng ngươi! Một con gà thì có thể tốn kém gì chứ? Lại còn dông dài!” Thanh Dung vừa xé chân gà tiếp theo đưa cho y vừa nói.

“Nên tiết kiệm bớt đi! Ngươi cũng không còn nhỏ, nên tính toán một chút chứ. Ngươi không thể so với ta, ngươi nguyên là tự bán thân, gom đủ bạc thì có thể đi liền, không giống như ta, dù có bạc cũng không thể chuộc thân…” Thang Viên cắn chân gà, hàm hàm hồ hồ nói: “Ta thấy Lễ bộ Thị Lang kia đối với ngươi không tồi, ngươi cùng hắn qua lại nhiều, vạn nhất có thể chuộc thân cho ngươi?”

“Ta nếu muốn để cho người khác chuộc thân thì đã sớm đi rồi!” Thanh Dung khoát tay nói: “Ta không muốn người khác chuộc thân cho ta! Ngươi ở trong này nhiều năm như vậy, cũng nên biết, ở nơi này nếu được người ta chuộc thân ra ngoài, còn có kết quả tốt sao? Đã đến nơi này, thì có mấy người thiệt tình đến cùng? Hiện nay chỉ là mê tiện nghi, muốn người khác chuộc thân, chờ khi người ghét, lúc ấy cái có thể trông cậy cũng không còn, dù có bạc, cũng có thể chuộc thân, nhưng chỉ có thể mặc cho người ta bài bố. Muốn chuộc thân sạch sẽ, thanh trong không nợ nần!”

“Dù vậy, ngươi cũng nên sửa sửa tính tình. Lễ bộ Thị Lang kia đã bao lâu không có tới rồi? Nhưng ngươi lại làm nét mặt cau có cho người ta thấy? Ngươi nha, nếu cúi đầu được thì cúi đầu!”

“Ta chưa từng đắc tội hắn? Hắn mấy ngày nay có chính sự, chí công vô tư, đến đây bất quá lấy ta phát hỏa, ta làm sao dám trêu ghẹo hắn?” Thanh Dung trầm ngâm một hồi còn nói: “Trái lại ta có hỏi qua hắn chuyện chuộc thân của ngươi, hắn nói tìm vài người bảo lãnh không khó, chính là, Như Ý lâu này ai cũng có thể chuộc, duy nhất mình ngươi là không thể chuộc thân, nói là do có cấp trên gây sức ép, không biết rõ sợ là lúc cha ngươi làm quan có đắc tội cấp trên…”

“Cha ta cũng đã chết bao nhiêu năm rồi, nhiều cừu hận còn muốn bám lấy ta không tha sao?”

Hai người đang nói, bên ngoài đã có người kêu Thang Viên, là Tư Vũ phái gã sai vặt đến muốn chút hương phấn hương bánh, Thang Viên vừa định đứng lên, Thanh Dung đè y lại, chính mình đi đến ngăn tủ lấy đưa cho hắn, gã sai vặt kia thường ngày đi theo bên cạnh Tư Vũ, cũng quen thói kiêu ngạo, nói vài câu không tốt lành gì, Thanh Dung vừa định tranh cãi, Thang Viên khoát tay ý bảo hắn quên đi.

“Sắc trời không còn sớm, ngươi cũng nên trở về đi, nếu còn ở đây, khó tránh khỏi lại rước lấy chuyện phiếm với Tư Vũ…”

“Ta mà sợ hắn sao?”

“Thà đắc tội quân tử không nên đắc tội tiểu nhân, ta ở nơi này cũng không có chuyện gì, ngươi cũng nên trở về nghỉ một lát đi!”

Thanh Dung nhìn y mệt mỏi, cũng không tiện quấy rầy, liền cáo từ rồi đi. Thang Viên thu thập cái bàn, dựa vào bên giường ngồi ngẩn người.

==========

Đúng buổi trưa, thời tiết có chút nóng, lại vừa mới nếm qua này nọ, liền có chút buồn ngủ, Thang Viên mông mông lung lung dựa vào mép giường ngủ gật, lại nghe thấy bên ngoài một trận tiếng động ồn ào. Nghĩ đến hiện nay bản thân đang giả bệnh, nhanh chóng cởi giầy leo lên giường nằm, kéo cái chăn mỏng lên.

“Thang Viên! Còn không mau đứng lên diện kiến Vương gia!” Ngoài cửa truyền đến tiếng quát lớn của Tú bà.

Thang Viên nâng đầu dậy, thấy Tú bà đang đứng ở cửa nhìn y. Từ cửa phòng mở rộng nhìn ra phía ngoài, một đám người đứng ở bên ngoài, đứng đầu là cái mặt đó, là người hôm đó! Thì ra là Vương gia!

Thang Viên vội vàng từ trên giường đứng lên, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu. Tú bà chắn ở cửa, đối với Vương gia cười gượng nói: “Y bệnh đã nhiều ngày, chỉ ở trong này dưỡng bệnh … Nơi này thanh tĩnh… thanh tĩnh…”

Vương gia đứng trong viện, híp mắt nhìn nhìn tình trạng căn phòng, đối với người hầu bên cạnh phất tay: “Mang lại đây!”

Hai người cường tráng đi vào, mỗi người kéo một tay Thang Viên, chân y không chạm đất bị mang đi ra. Thang Viên cũng không biết Vương gia muốn làm cái gì, chỉ biết dập đầu thật mạnh, trong miệng không ngừng than thở: “Vương gia tha mạng! Tiểu nhân sai rồi!”

Vương gia vốn bởi vì vựa củi quá mức u ám, thấy không rõ diện mạo, mới muốn cho người đưa y ra ngoài, nay nghe được y không ngừng cầu xin tha thứ, cũng không thèm nhìn nữa, trực tiếp hướng người hầu phất tay: “Mang đi!”

Thang Viên nghe câu này xong, trong lòng lại càng sợ hãi, bất chấp tất cả, đầu dập càng hăng: “Vương gia tha ta đi! Ta nguyện ý chuộc thân…”

Vương gia nghe câu này xong, xoay người lại, suy nghĩ một lát: “Lấy cái gối nằm của y mang đi!”

Hai người hầu nhìn nhau trao đổi ánh mắt, đều làm biểu tình bất đắc dĩ, đi vào nhà lấy cái gối nằm của Thang Viên cầm trong tay.

Vương gia nghiêng đầu nhìn hết bốn phía, chỉ vào một chậu hoa lan trên cửa sổ: “Mang đi!” Lại cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Thang Viên, nhíu mày, chỉ vào tử huyên dưới cửa sổ phía tây: “Cái kia cũng mang đi!”

Vương gia nói một câu Thang Viên liền run rẩy, mặt trắng bách, Vương gia nhìn buồn cười, cố ý cúi đầu nghiêng một bên, ánh mắt cố ý làm như vô tình hướng về cây mai thụ ở chân tường phía đông nhẹ nhàng tung bay, Thang Viên vẻ mặt cầu xin cái mũi thút thít, Vương gia mới xoay người đi: “Đi thôi!”

“Vương… Vương gia? Vừa rồi đã lấy đồ vật này nọ của tiểu nhân, vậy thì đem tiểu nhân thả ra?” Thang Viên tội nghiệp nhìn thấy của cải bản thân cả đời tích góp đều bị người khác ôm đi, bản thân cũng bị coi như con gà con đứng lên bước theo, do dự lên tiếng hỏi. Vương gia cũng không rên một tiếng lập tức đi ra cửa xe ngựa trước Như Ý lâu, Thang Viên kêu vài tiếng cũng bị nhét vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play