Thang Viên nghe bọn hắn nói, đã biết vị Thập Cửu gia này đó là Thập Cửu Vương gia, nhưng không dự đoán được hắn lại đối với mình khách khí như vậy, lập tức có chút ngượng ngùng, mỉm cười nói: “Không sao, không sao, Thập Cửu gia khách khí quá rồi!”
“Ba vị công tử, nên ăn nhanh đi a, lạnh sẽ không ngon.” Lục Châu nói. Ba người ngồi xuống ăn viên tử, tiểu Liễu nhi liền nói với Thập Cửu gia: “Ngươi cũng là cao thủ, không ngại thì chỉ cho chúng ta vài điều đi, cùng Thang ca ca đánh một ván cờ thì sao?”
Thập Cửu gia cũng không chối từ, rửa tay, lại từ trong túi ở thắt lưng lấy ra một cái bánh hương, nói với tiểu Liễu nhi: “Đã chơi cờ, thì chúng ta cũng phải học theo cả phong thái thanh nhã, thắp hương thì sao?”
Thang Viên nhìn bánh hương trong tay Thập Cửu gia thì kinh ngạc, tiểu Liễu nhi lại nói trước: “Ơ? Ngươi sao cũng có cái này? Ta cũng có một cái a.” Nói xong cũng từ túi lấy ra một cái bánh hương, nói: “Lúc trước Cửu Vương gia thấy ta ngủ không được, không biết lấy từ đâu ra cái này đem đến cho ta, một lúc sau, quả nhiên hương vị ngọt ngào rất dễ ngủ. Ngươi giờ lấy cái này ra, bộ hy vọng cổ nhân sẽ xuất hiện báo mộng sao?”
Thập Cửu gia cũng nhìn bánh hương nho nhỏ trong tay Liễu nhi, có chút khó hiểu, nói: “Cái của ta không có công dụng trợ ngủ….”
Thang Viên tiếp nhận bánh hương trong tay Thập Cửu gia đưa lên ngửi, biết được đây là do mình làm. Khi còn ở Như Ý lâu, mọi người thích các mùi khác nhau, bình thường tiểu quan đều yêu thích các mùi nồng đậm, duy chỉ có Thanh Dung là thích mùi hương sen nhẹ này, mình làm cho hắn không ít, sau khi vào Vương phủ, còn định tặng thêm cho hắn, nhưng cũng không nghĩ hắn đã không còn ở Như Ý lâu, bánh hương kia vẫn giữ lại. Cái mà Thập Cửu gia cầm trong tay, quả đúng là bánh hương sen của Thanh Dung.
Thang Viên liền hỏi Thập Cửu Vương gia: “Không biết Thập Cửu gia có được bánh hương này từ đâu?”
Thập Cửu gia nhìn y thần sắc chăm chú, cũng không tươi cười nữa, nghiêm nghị đáp: “Lúc trước ta do gặp sự cố nên ở thiên lao mấy ngày, cái này là lúc ở thiên lao kết giao với một kì hữu (bạn chơi cờ) đã tặng cho.”
“Vậy… Vị kì hữu kia, tên là Thanh Dung?” Thang Viên vội vàng hỏi.
“Đúng a.” Thập Cửu Vương gia đáp, còn nói: “Ngươi quen sao?”
“Hiện nay hắn như thế nào?” Thang Viên vừa nghe chính xác là Thanh Dung, cũng bất chấp giải thích, một hơi hỏi: “Hắn là bị tội gì? Có bị thương hay không? Có bị khổ hình?”
Thập Cửu gia nhìn y lo lắng như thế, ngăn y lại nói tiếp: “Ngươi yên tâm đi, hắn thật sự rất tốt. Có thể cùng ta nhốt cùng một chỗ, tất nhiên là phải có người chiếu cố. Ta còn nói là người phương nào mà nể mặt như vậy, hóa ra là do có bút tích của Nhị ca.”
Tiểu Liễu nhi xem bọn hắn hai người nói được náo nhiệt, cũng chen vào nói: “Cái này không bình thường nha, ta cũng có bánh hương, Thang ca ca sao không hỏi ta, chỉ hỏi mình ngươi?” Hắn nói với Thập Cửu gia.
Thang Viên nghe vậy cười, nói: “Không dối gạt các ngươi, bánh hương này chính là do ta làm, ta sao lại không nhận ra. Cái trong tay ngươi là Mân Côi hương, an thần dễ ngủ. Cái kia của hắn là bánh hương sen, cũng chỉ có Thanh Dung mới có.”
“Ơ? Thang ca ca còn có thể làm cái này a?” Tiểu Liễu nhi ngạc nhiên nói. Lại lấy bánh hương của Thập Cửu gia đặt ở chóp mũi ngửi, nói: “Quả nhiên hương vị không giống nhau.”
“Ngươi không cần lo lắng, hiện nay sự việc còn chưa rõ ràng, đưa hắn vào trong thiên lao, cũng là để bảo vệ hắn. Ở nơi đó, người ở bên trong đi ra không dễ, người bên ngoài đi vào cũng khó.” Thập Cửu gia nhìn Thang Viên vẫn còn mang vẻ mặt ưu sắc, an ủi nói.
“Hắn ở trong thiên lao có phải chịu khổ không?” Thang Viên hỏi.
“Thật sự chưa từng.” Thập Cửu gia trầm ngâm một hồi nói: “Ta nhìn thấy hắn tinh thần sáng láng, ở trong đó rất vui vẻ!”
Thang Viên nghe xong lời này, mới thả lỏng một chút. Nhìn thấy sự việc lúc này, cũng không còn tâm trí chơi cờ, ba người nói chuyện phiếm một hồi, Thang Viên lại hỏi một chút tình hình gần đây của Thanh Dung, Thập Cửu gia trả lời từng câu một, không để ý cũng đã đến giờ cơm chiều, Thập Cửu gia liền đứng dậy cáo từ đi về.
Thang Viên tiễn bước Thập Cửu gia cùng tiểu Liễu nhi, ăn xong cơm chiều, lại cân nhắc một hồi, nghĩ đến Thanh Dung nếu cùng Vương gia nhốt cùng một nơi, nói vậy cũng sẽ giống như Vương gia, rất nhanh có thể đi ra. Nghĩ vậy, không khỏi đem tâm nới lỏng một chút. Chỉ là lại nghĩ đến Vương gia, cảm thấy chan chát thương tâm thập phần khó chịu, mở to mắt đến nửa đêm mới mơ màng ngủ.
==========
Như vậy mà qua hơn nửa tháng, thân thể Thang Viên dần dần chuyển biến tốt, so với lúc lễ mừng năm mới còn béo lên vài phần, trên mặt cũng có chút huyết sắc. (càng ngày tả càng giống bánh trôi…^_^)
Ngày hôm nay, Thang Viên rửa mặt chải đầu xong đang ngồi nhàn nhã trong phòng, nghĩ nếu là lúc trước tiểu Liễu nhi vào giờ này đã đến đây, hôm nay thế nào cũng không thấy bóng dáng. Đang kinh ngạc, Hồng Châu Lục Châu cùng mấy nha hoàn tiến vào, trên mặt cười hì hì, hướng về Thang Viên nói: “Chúc mừng công tử. Vương gia hôm nay đã trở lại, muốn đón người về a!”
Thang Viên trừng mắt nửa ngày mới tỉnh ngộ lại, Vương gia muốn đón mình về? Ngày thường muốn gặp Vương gia rất nhiều, hôm nay được gặp, trong lòng lại thập phần không yên, ngực giống như con thỏ bang bang đập loạn lên. Giật mình sững sờ do nha hoàn tiến lại giúp mình trang điểm, thay đồ quần áo màu đỏ thẫm dáng vẻ vui mừng hớn hở, lại đem búi tóc tháo ra chải lại từ đầu.
Đang bận rộn, tiểu Liễu nhi lại cười tủm tỉm từ bên ngoài đi vào, thấy hai mắt Thang Viên vô thần nhìn chằm chằm vào gương, cười nói: “Thang ca ca, hôm nay tu thành chính quả rồi, sao còn mất hứng?”
Thang Viên quay đầu cùng hắn nói chuyện, bất ngờ một túm tóc phất qua, quấn vào nút áo của hắn, Thang Viên gấp rút vùng vẫy đầu ra phía sau, nhưng lại càng bị túm chặt. Nha hoàn cũng ba chân bốn cẳng tiến lại muốn gỡ ra, nhưng là càng hoang mang càng loạn lại càng quấn chặt hơn.
Đang lúc gây cấn, từ cửa truyền đến một thanh âm lạnh lùng: “Các ngươi đang làm cái gì?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, là Cửu Vương gia đứng ngoài cửa. Thang Viên thấy Cửu Vương gia, trong lòng càng vội vàng, nhưng tóc vẫn quấn trên nút áo, như thế nào cũng tránh không được.
Nha hoàn thấy Cửu Vương gia sắc mặt không tốt, nhanh chóng giải thích, nói là tóc bị quấn. Cửu Vương gia đi tới nhìn, trừng mắt nhìn tiểu Liễu nhi liếc một cái nói: “Ta đã nói ngươi có tới cũng sẽ gây thêm phiền phức, ngươi lại càng muốn đến!” Xem ra không giống như đang nổi giận, thật cảm thấy thú vị.
Tiểu Liễu nhi còn chưa mở lời, Cửu Vương gia từ ngăn tủ lấy ra một cái kéo, nắm lấy túm tóc kia của Thang Viên, răng rắc một nhát cắt đứt (aaaa….anh…anh dám cắt tóc của anh Viên nhà ta…nhớ đó…huhuhu), tay đem tiểu Liễu nhi kéo vào trong lòng, đem nắm tóc kia giao cho Thang Viên nói: “Tự mình cầm đi! Mất công Nhị ca thầm oán ta không tốt với ngươi!” (cắt tóc người ta như thế mà tốt chỗ nào…?_*)
Thang Viên tiếp nhận tóc, không nói gì. Nhìn Cửu Vương gia xem tiểu Liễu nhi như bảo bối ôm lấy, trong lòng không biết cảm xúc gì, vừa chua xót lại sưng tấy, lập tức cúi đầu không nói.
Nha hoàn tiến tới tiếp tục giúp Thang Viên chải đầu, cũng may tóc Thang Viên dày, thiếu một túm tóc cũng không đáng ngại. Nha hoàn đem tóc Thang Viên chải đứng lên, ở trên đầu vòng một búi tóc, lại ở quanh búi tóc cắm vào hai cây trang sức kim loại hình phượng hoàng. Cánh phượng hoàng kia mở rộng, che búi tóc lại. Phía sau để một chút tóc tản mạn, trên trán cũng để lại một chút tóc.
Tiểu Liễu nhi nhìn bọn nha hoàn giúp Thang Viên trang điểm, cười nói: “Dáng vẻ Thang ca ca lúc này, càng lúc càng giống tân nương tử nha.”
Thang Viên nghe tiểu Liễu nhi nói như thế, liền xấu hổ, nghĩ muốn bác bỏ, nhưng e ngại Cửu Vương gia còn ở trong này nên không tiện tức giận, chỉ có thể từ trong gương đồng trừng mắt nhìn tiểu Liễu nhi liếc một cái. Tiểu Liễu nhi nhìn vào gương thấy được Thang Viên trừng hắn, liền làm mặt quỷ trêu tức Thang Viên.
Rửa mặt chải đầu xong, bọn nha hoàn liền dẫn Thang Viên đi vào sân, trước cửa đã có một cái noãn kiệu, Thang Viên nhíu mày, lúc trước xuất môn, đều là ngồi xe ngựa, hôm nay sao lại ngồi cỗ kiệu? Quay đầu nhìn Cửu Vương gia, Cửu Vương gia cũng cười quỷ dị nói: “Ngươi bệnh nặng mới khỏi, đi cỗ kiệu tiện hơn.” Nói xong phất tay ra hiệu cho nha hoàn dìu Thang Viên vào cỗ kiệu, mấy kiệu phu cùng dùng lực, nâng cỗ kiệu lên khiêng đi.
Thang Viên ngồi trong kiệu trong lòng không yên, thực tình tuy là vẫn muốn gặp Vương gia, nhưng một khi được gặp, cũng rất chột dạ. Không biết Vương gia lại muốn đem y xử trí như thế nào? Đang hoảng hốt, lại nghe thấy giọng của Vương gia, nghi là bản thân nghe nhầm, lại cẩn thận chăm chú, chính là Vương gia! Thanh âm đứt quãng, nghe không rõ là nói cái gì.
Thang Viên trong lòng vui vẻ, muốn nhìn, chính là noãn kiệu này không giống như xe ngựa, bốn phía đều bọc vải đỏ, không có cửa sổ, nên không thể nhìn thấy bên ngoài. Thang Viên trong lòng lo lắng, cũng bất chấp tất cả, đem màn kiệu vén lên thành một khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài quan sát. Thấy Vương gia đang ngồi trên lưng ngựa, cùng với Cửu Vương gia ở bên cạnh nói cái gì đó. Hai ba tháng không gặp, Vương gia so với lúc trước gầy đi một chút, nhưng sắc mặt rất tốt. Mặc trên người áo choàng đỏ thẫm đoàn cẩm, phía trên dùng chỉ vàng thêu hoa văn song long, tay áo thượng cũng là chỉ vàng thêu hoa văn mây, như che lấp một chút dáng vẻ vui mừng.
Thang Viên nhìn Vương gia, trong lòng có hàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không rõ là cảm xúc gì. Cuống quít buông màn kiệu xuống, như khúc cây ngơ ngác ngồi trong kiệu ngớ người ra.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cỗ kiệu dừng lại, Thang Viên hoàn toàn không biết, chỉ đang cúi đầu ngớ ra. Vương gia vén màn kiệu lên nhìn, thấy Thang Viên đang cắn môi dưới bộ dạng như muốn khóc, lập tức trong lòng căng thẳng, cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Thang Viên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hỏi han của Vương gia, không nói gì, thân liền nhào tới hai tay ôm lấy cổ Vương gia, kêu một tiếng: “Vương gia…” Liền nghẹn ngào không nói nên lời.
Vương gia bị hành động của y làm cho sửng sốt, hơn nửa ngày mới vỗ vỗ lưng y, lại duỗi tay vòng qua, bế y lên, quay đầu đi ra khỏi cỗ kiệu. Từ trong kiệu đi ra Thang Viên mới nhìn thấy, bốn phía ở đây hội tụ không ít người, hiện giờ vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm chính mình, Thang Viên liền xấu hổ, đem đầu dùng sức chôn vào trong lòng Vương gia, cảm thấy trên mặt nóng bỏng.
Vương gia ôm Thang Viên đang định đi vào, một lão bà đi lại bên cạnh nói: “Vương gia, cái này không hợp quy củ, người mới phải bước qua chậu than, để từ nay về sau mới có thể bình an thuận lợi phát tài hưng thịnh.”
Vương gia quay đầu trừng mắt nhìn lão bà kia liếc mắt một cái, lão bà kia cảm thấy một luồng khí lạnh thấu tim, thanh âm cũng dần dần nhỏ đi. Thang Viên vùi trong lòng Vương gia cũng hoàn toàn không phát giác, Vương gia ôm y bước qua chậu than, đi đến sảnh chính mới đem y buông xuống.
Thang Viên nghe bốn phía tiếng người ồn ào, đầu càng cúi thấp xuống, trong đám đông có người hô cái gì đó cũng không để vào tai. Đang lúc sững sờ, Vương gia trầm giọng ở bên tai nói: “Dập đầu!” Thang Viên “Phù phù” một tiếng liền quỳ xuống, trên mặt đất dập đầu xuống. Lão bà tiến tới bên cạnh nâng Thang Viên đứng lên, xoay qua hướng khác, Vương gia lại nói: “Dập đầu.” Thang Viên lại phù phù quỳ xuống dập đầu, lão bà kia lại nâng Thang Viên lên, lần này lại đối diện với Vương gia.
Thang Viên len lén nhìn Vương gia, thấy Vương gia đối với mình chậm rãi quỳ xuống, lập tức hai đầu gối mềm nhũn, không đợi Vương gia nói chuyện liền “Phù phù” quỳ xuống, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu như giã tỏi (ý là dập đầu như điên a …^.^): “Vương gia, tiểu nhân sai lầm rồi… Vương gia…. Tiểu nhân không dám nữa.”
Vương gia ung dung đứng lên, nhướn mi nhìn Thang Viên. Lão bà phía sau nhanh chóng tiến lại nâng y lên, đưa cho y một chén rượu có buộc sợi dây màu đỏ. Thang Viên nhìn sợi dây trên chén rượu, thấy đầu còn lại nối với chén rượu trên tay Vương gia. Vương gia vòng qua cánh tay Thang Viên, ngửa cổ uống rượu, nhướn mi nhìn Thang Viên: “Ngươi không uống?”
“Rượu hợp cẩn?” Thang Viên kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ) nhìn Vương gia. Vương gia nhướn mi, tay nắm lấy tay đang cầm chén rượu của Thang Viên, đem chén đặt bên miệng Thang Viên: “Há miệng!” Thang Viên nghe vậy ngoan ngoãn hé miệng, ngón tay Vương gia liền chỉnh chén rượu đổ vào miệng Thang Viên.
“Khụ khụ…” Thang Viên bị nghẹn ho khan vài tiếng, ngẩng đầu nhìn Vương gia, đã thấy Vương gia nét mặt ôn nhu khó gặp, tay đưa lên lau vài giọt rượu trên khóe miệng y. Thang Viên trong lòng căng thẳng, đang muốn mở lời, lại nghe thấy phía dưới trong đám người truyền đến một thanh âm: “Cung kính Tịnh Vương hoan hỉ đẹp đôi.”
Thang Viên cả kinh, giương mắt nhìn Vương gia, Vương gia nhìn y sắc mặt kinh nghi bất định, híp mắt khóe miệng khơi một đường cong nho nhỏ. Thang Viên nhìn sắc mặt khẳng định của Vương gia, rốt cuộc bất chấp xấu hổ, lập tức nhào vào người Vương gia, nghẹn ngào nói: “Vương gia… Ta không thể nghĩ còn được Vương gia đối đãi như thế….. Ô ô ô… Vương gia…”
Thang Viên ở bên Vương gia nửa năm, cũng chưa từng xúc động như thế, Vương gia trong lòng cũng rất đỗi ngạc nhiên, nửa ngày mới phục hồi tinh thần, tay liền đem Thang Viên ôm lấy, cũng không để ý khách khứa đông đúc, đi nhanh về con đường phía sau. Thang Viên đang xúc động, chỉ còn tiếng nghẹn ngào, làm sao còn chú ý đến động tác của Vương gia. Thẳng đến lúc Vương gia đưa y đặt trên giường, đem người áp chế y, lúc này mới nâng hai mắt đẫm lệ nhìn Vương gia. Chưa kịp mở miệng, liền bị Vương gia bắt được đôi môi, một trận triền miên. Chờ khi Thang Viên phục hồi tinh thần, quần áo trên người đã bị cởi bỏ thất thất bát bát (cởi bỏ hết 7, 8 phần), Thang Viên kinh hãi, tay đẩy Vương gia ra nói: “Vương gia, trời còn sớm mà!”
Vương gia “Hừ” một tiếng nói: “Ai quản chuyện đó!” lại hôn vành tai Thang Viên cọ sát.
“Vương gia… Còn có rất nhiều tân khách….” Thang Viên né tránh khước từ.
“Đã có quản gia tiếp đón!” Vương gia không kiên nhẫn rống lên một tiếng, đem Thang Viên kéo qua áp chế, đôi môi ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực y nhẹ nhàng cắn một ngụm.
“Ngô…a!” Thang Viên bị đau, kêu một tiếng, lui lại tránh né, làm sao mà tránh được chứ? Không bao lâu liền bị Vương gia lột quần áo, đáng thương cầu xin tha.
Vương gia cũng không để tâm, đưa y đặt ở dưới thân mình nhẹ nhàng vuốt ve niết rất hứng thú.
“Vương gia, tha ta đi!” Thang Viên vặn vẹo thân mình cầu xin tha.
“Ngươi để thuốc mỡ kia ở đâu? Đặt ở chỗ nào?” Vương gia hơi thở không đều hỏi.
“Không… Không mang theo.” Thang Viên đỏ mặt nói. Còn tưởng rằng Vương gia sẽ tìm y vấn tội, sao còn tâm trí đem cái kia trên người?
Vương gia đem thân mình xê dịch qua một bên, từ cái tủ bên giường kéo ngăn tủ lấy ra một thứ, nhỏ giọng nói: “May mà không vứt cái này….”
( (*.*”) Ah! Anh VG thì nói may, chỉ có em Viên là chịu khổ thôi…)
Thang Viên giương mắt nhìn lên, là cái hộp ngọc kia, bên trong có thúc giục tình dược, nhất thời xấu hổ đến mức giống như con tôm lớn đang bị luộc chín a, lui lại tránh né nói: “Đừng…. Vương gia… Không cần cái này a….”
Vương gia giữ chặt y trêu tức nói: “Ngẫu nhiên dùng một lần không sao đâu.” Nói xong lấy tay quét một chút thuốc mỡ để ở cửa vào của Thang Viên vuốt nhè nhẹ. Cảm thấy Thang Viên có chút thả lỏng, liền đem một ngón tay đi vào, chậm trừu sáp.
Thang Viên hai tay cầm lấy cổ tay Vương gia, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Ân… Không cần…”
Vương gia nhìn bộ dáng kia của y, làm sao còn có thể kháng cự, nét mặt ửng hồng hai mắt ngầm sắc xuân, cắn chặt môi dưới nhưng vẫn có sợi chỉ nhè nhẹ tràn ra ngoài miệng, Vương gia chỉ cảm thấy bụng căng thẳng, nhịn không được động thân đưa y áp chế, đem vật cực đại của chính mình chống đẩy tiến vào cửa mình mềm mại của y, trên lưng nhẹ nhàng dùng sức, liền tiến quân thần tốc.
“Ngô….” Thang Viên vừa thống khổ vừa si mê kêu một tiếng, hai tay nắm chặt cổ tay Vương gia, nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình: “Vương gia… Chậm… Một chút…”
Vương gia chỉ cảm thấy nửa thân dưới nóng bỏng như muốn thiêu hắn, cũng bất chấp tất cả, động tác càng lúc càng nhanh. Thang Viên càng mãnh liệt cầu xin tha, kêu lên: “Vương gia… Chậm một chút… Chết mất….”
“Vương gia… Tha ta đi… Tha mạng a….” Thang Viên nức nở cầu xin tha.
“Bổn vương càng ngày càng thích dáng vẻ cầu xin của ngươi!” Vương gia thở hổn hển ở bên tai Thang Viên nói, “Nếu ngươi cầu ta mau chút dùng sức một chút, có lẽ…” Vương gia kéo dài thanh âm đùa với Thang Viên, lại ngậm vành tai y cắn cắn.
“Vương gia…” Thang Viên kêu một tiếng, lại cắn môi dưới nói không nên lời, câu nói xấu hổ như vậy thì làm sao có thể nói ra miệng, mắt thấy Vương gia càng ngày càng di chuyển nhanh hơn, Thang Viên thật sự chịu không nổi, cắn răng nói: “Vương gia… Mau chút… Dùng.. Dùng…” Chữ sau như thế nào cũng nói không nên lời.
Vương gia mới ở bên gáy của y ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt y, trêu đùa nói: “Hảo.” (ah…*_*…mắc mưu rùi)
A? Thang Viên mắt ngấn đỏ nhìn Vương gia, lại thấy trong đáy mắt Vương gia một mảnh ý cười, cắn môi gắt giọng: “Ngươi… Ngươi gạt ta!”
“Ba tháng không gặp, ngươi lá gan lớn nhỉ? Không gọi Vương gia?” Vương gia cười hỏi.
“Vương gia… Ta…” Thang Viên ấp a ấp úng.
“Kêu tên ta… Ta muốn nghe ngươi kêu tên ta.” Nói xong, đem hai chân y nâng lên, hung hăng đẩy y một cái nói: “Huống hồ, ngươi cũng lừa ta rất nhiều lần, ta mới lừa ngươi một lần mà thôi.”
“A!” Thang Viên kêu to ra tiếng, lại thở dốc một hồi mới có thể mở miệng: “Vương gia, tiểu nhân không dám, sẽ không dám nữa, tha ta đi, tha ta, Vương gia…”
“Tên của ta…” Vương gia kiềm chế nói ra tiếng.
“Triệt… không cần… không cần như vậy… thả ta xuống…” Thang Viên khóc nức nở cầu xin.
==========
Bên ngoài phòng tân hôn có hai bóng người lén lút đang trốn ở bụi hoa dưới cửa sổ. Một lát sau, người có vóc dáng thấp nhỏ nói: “Thang ca ca đang… khóc?” Trong giọng nói mang theo sự do dự, chợt tỉnh ngộ, xoay qua…trừng mắt với người bên cạnh nói: “Ngươi gạt ta còn nói là thoải mái! May mà lúc trước ta không cho người làm!” Nói xong đứng lên chạy mất. Còn lại Cửu Vương gia đang ở bụi hoa cười khổ, thầm nghĩ: Nhị ca, ngươi sao lại nói thoải mái như vậy chứ, chỉ hại cho thân ta! Bây giờ muốn lừa tiểu Liễu nhi sẽ không dễ dàng như vậy nữa!
Khách nhân đến Vương phủ chúc mừng đợi không được Vương gia, ăn uống xong từng người tự đi về. Cửu Vương gia trước khi đi về còn không quên nói móc quản gia, nói nào là thậm chí hạt dưa cũng chuẩn bị có một mâm, không khó có thể thấy mọi người giương mắt ếch nhìn a? Lục Vương gia trông thấy sắc mặt người trong nhà không tốt, nhanh chóng lôi kéo hắn đi về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT