Đoàn người đi một chút dừng lại, lúc giữa trưa đã vào trong thành Tô Châu, kiếm tửu quán lớn nhất, lên lầu hai ngồi gần cửa sổ, vừa ngắm cảnh vừa ăn.

Ăn cơm xong, xuống đường đi dạo một lúc, Vương gia đứng ở cửa một nhà có sân vườn quan sát. Kim Ưng liền đi lại hỏi: “Vương gia cần phải vào xem?”

Vương gia “Ân” một tiếng, Kim Ưng liền đi tới gõ cửa, Vương gia quay đầu nói với Thang Viên: “Chỗ này xây dựng thập phần tĩnh mịch, đêm nay qua đêm ở đây được không?”

“Vương gia, có thể đừng quấy rầy người ta được không? Nhà giàu như vậy, e là không thích người khác tới cư trú, cũng không phải khách ***… chi bằng chúng ta ở khách *** là tốt rồi.” Thang Viên trả lời.

Vương gia nhíu mày nhìn y, Thang Viên lại nói: “Huống hồ ở trong nhà người khác, bao giờ cũng bất tiện….” Đang nói, từ cửa đi ra một lão già, chắp tay thi lễ với Vương gia nói: “Xin hỏi vị khách nhân này thực sự đang tìm chỗ ngủ trọ?”

Vương gia cũng thi lễ, đáp: “Thật không biết chủ nhân có tiện hay không?”

Lão già cười nói: “Cũng không có gì bất tiện, gia chủ vốn thích làm việc thiện, giao tiếp bằng hữu rộng, ăn cơm ngủ lại đều là chuyện nhỏ, chỉ có một điều, tòa nhà này gần đây không an ninh… Ban đêm…”

Vương gia phất tay: “Không sao cả.”

“Vậy là tốt rồi, nhưng đến buổi tối, tốt nhất là không ra ngoài.” Lão già nói xong, dẫn bọn họ đến một tiểu viện vắng vẻ, nói: “Khách nhân ở chỗ này nghỉ ngơi đi! Ở nhiều ngày cũng không sao. Phòng bếp ở phía đông sân trong, mời khách nhân tự nhiên.”

Vương gia nói tiếng đã quấy rầy, rồi lập tức đi vào tiểu viện quan sát. Thang Viên đi theo phía sau, ăn cơm xong rồi, liền nói có chút lạnh, mặc áo choàng đội mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ ẩn vào bên trong.

Hạ nhân qua đây thu dọn quét tước, Kim Ưng cũng ra ngoài đi thực hiện công việc, tiểu viện chỉ có Vương gia và Thang Viên đứng ngắm cảnh.

Chỉ chốc lát phòng đã thu dọn xong, thỉnh Vương gia đi vào nghỉ ngơi, Thang Viên liền tự mình giúp Vương gia pha trà bưng lên. Vương gia bưng nước trà nhấp một ngụm nói: “Chắc là nước ở đây với kinh thành khác nhau? Trà cũng có vị khác.”

“Ừ, đúng vậy! Lúc ta mới đến kinh thành, cũng uống không quen nước ở đó. Quán ngữ có câu: Nhất phương khí hậu dưỡng nhất phương nhân (một địa phương dưỡng một tính cách)? Có thể thấy được nước ở đây khác các nơi khác.” Thang Viên nói, từ trong túi áo lấy ra một cái bánh hương đi tới cái lư hương đốt: “Phòng này sợ là đã lâu không có người ở, đầy mùi nấm mốc.”

Vương gia cùng Thang Viên đang ở trong phòng ngồi nói chuyện phiếm, Kim Ưng từ bên ngoài tiến vào, vỗ tay cười nói: “Vương gia thật đúng là nhãn lực tốt, vừa mới nói vườn của Tiêu gia không giống người thường muốn đi dạo, thật đúng lúc, nơi này chính là nhà cũ của Tiêu gia.”

Vương gia vẫn kinh ngạc, nói: “Cái này thật sự là đúng lúc.”

Thang Viên lại hỏi: “Đã là nhà cũ của Tiêu gia, thì nên có người ở chứ, sao lại hoang vu như vậy?”

“Hỏi thăm lão Kim – chính là lão già vừa rồi – nói, nơi này là dinh thự của Tiêu Ngọc Lâu, hai người con sau đó ra ở riêng, con trai trưởng vẫn ở đây, người con thứ ra ngoài mua nhà cửa, sau này con trai trưởng tán gia bại sản, bị người trong tộc gạch tên, uất ức mà chết. Người con thứ liền dời chỗ đến đây ở, từ khi đó bắt đầu không yên ổn. Thỉnh hòa thượng đạo sĩ đến làm phép, nói là âm hồn Tiêu Chu Đường do không tiêu tan, nên luôn trông coi nhà cũ, nhưng lại không thể có tên trong Từ đường, nên ở trong nhà làm ồn ào. Tiêu Họa Diêm ban đầu không tin, sau lại rất sợ, dứt khoát dời ra ngoài, nhà cửa ở đây vẫn để không. Lão Kim trông nhà nói, đến buổi tối, có thể nghe được có người thì thầm khóc, âm thanh thê lương, nhưng kỳ quái dọa người.”

Vương gia nghe xong không lên tiếng, vẫn là cúi đầu uống trà, Thang Viên sắc mặt lại trắng, nói: “Đã là chuyện ma quái, chúng ta không nên ở, tìm khách *** vẫn tốt hơn.”

“Ta thật muốn biết một chút về Quỷ Hồn!” Vương gia giương mắt nói.

(đọc xong sao mà đau tim với rung wa, ban đêm nữa chứ)

==========

Lúc ban đêm, Vương gia dẫn Thang Viên đi ra khỏi phòng.

Thang Viên vẫn mặc áo choàng, đội mũ, dưới chân mang một đôi giầy đế bạc, đi nhẹ nhàng không tạo tiếng động.

Ánh trăng sáng tỏ, trên mặt đất là bóng cây, theo gió múa may, hai người thỉnh thoảng bước trên lá rụng, phát ra tiếng sàn sạt.

Vương gia đến trước một vệt sáng trước cửa thì đứng lại, Thang Viên cũng đứng lại, hỏi: “Vương gia, muốn làm gì?”

“Vào xem.” Vương gia nói xong lôi kéo Thang Viên vào tiểu viện. Tiểu viện khắp nơi đều là cỏ dại, gần như là nơi không có ai đặt chân tới, hơn nữa không lớn, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy bên trong là hai gian nhà chính, hai bên đều là vách tường quét vôi trắng, lâu năm không tu sửa, vách tường vôi trắng đã biến thành xám trắng.

“Vương gia, hay là trở về đi, ta… ta sợ…” Thang Viên nhỏ giọng nói.

(em cũng sợ nữa…cho em về với…T.T…hok edit nữa đâu…huhuhu)

Vương gia ở trong viện dừng lại, quan sát xung quanh một phen, chỉ vào vách tường vôi trắng bên ngoài nói: “Đó là cây thụ gì?”

Thang Viên giương mắt nhìn cây thụ cao lớn kia, đen sì nên thấy không rõ lắm, liền nhìn Vương gia lắc lắc đầu.

Vương gia phi thân về phía trước, liền bay lên vách tường vôi trắng, lại nhờ lực phi thân, tay nắm lấy cành cây túm một cái, bay đến bên cạnh Thang Viên, tay mở ra cho Thang Viên xem, Thang Viên cúi đầu, Vương gia trên tay nắm hai quả quýt.

“Ra là cây quýt thụ.” Vương gia nói: “Nếu là cây quả hạnh, bổn vương liền ôm ngươi đi xem.”

Thang Viên hé miệng cười: “Vương gia thật hăng hái.”

Vương gia giơ hai quả quýt hỏi Thang Viên: “Bổn vương có thể so với người thông minh hơn nhiều, tuyệt đối sẽ không bị người ta bắt quả tang hái trộm.”

Thang Viên cười đang muốn nói cái gì đó, mặt lại tái nhợt, chỉ vào phía sau Vương gia, run lập cập: “Kia… đó là cái gì?”

Vương gia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong màn đêm sâu thẳm, không biết sao lại có một chút ánh lửa, chợt sáng chợp tắt. Vương gia liền lôi Thang Viên hướng chỗ ánh lửa kia đi đến. Thang Viên lắc đầu nói: “Vương… Vương gia, đừng đi…”

Vương gia xoay đầu nhìn y: “Làm sao?”

“Ta… ta sợ…” Thang Viên mặt trắng bách trả lời.

“Sao nhát gan như thế!” Vương gia quát nhẹ một tiếng, tay từ chỗ cong của chân túm lấy, ngồi xuống đem y bế lên, từng bước từng bước đi tới ánh lửa kia. Thang Viên sợ tới mức đầu chôn ở cổ Vương gia, nhỏ giọng nhắc: “Đừng… đừng đi…”

“Chớ có lên tiếng!” Vương gia quát. Thang Viên nghe lời ngậm miệng, chỉ ở trong lòng Vương gia run run.

Đến gần, có thể nghe được tiếng người nỉ non, hình như là âm thanh của một lão nam nhân, càng tới gần một chút, thanh âm rõ ràng có thể nghe thấy: “Lão gia, ta biết ngươi bị chết oan uổng, cầu ngươi đừng náo loạn, ta cúng cho người nhiều tiền một chút, để người ở bên kia cũng sống tốt hơn một chút.”

Vương gia nhẹ nhàng đi đến phía sau người nọ, tay vỗ vào bả vai người nọ, người nọ kêu to “A!” một tiếng, nhanh chóng dập đầu: “Lão gia, Lão gia, oan có đầu nợ có chủ, hại người của ngươi không phải ta a! Lão gia…”

“Lão gia nhà ngươi chết như thế nào?” Vương gia rét căm căm hỏi.

Người nọ nghe xong, chậm rãi quay đầu lại, thấy Vương gia đứng ở phía sau, liền thở dài một hơi, vỗ về ngực thuận khí nửa ngày mới mở miệng: “Khách nhân, làm ta sợ muốn chết! Ta không phải nói buổi tối ở đây không yên ổn, không cần đi loạn sao?” Thì ra là lão Kim trông cửa.

“Ở trong này giả thần giả quỷ chính là ngươi sao?” Vương gia tiếp tục hỏi.

“Ma quỷ không phải là giả, là có thật.” Lão Kim quỳ trên mặt đất đáp. Lúc này bọn họ đã trở về phòng, Thang Viên ngồi ở trên giường uống trà thuận khí, Vương gia ngồi ở phía sau của án thư híp mắt nhìn lão Kim. Lão Kim bị Vương gia nhìn đến lạnh rung, tiếp tục nói: “Lão gia nhà ta chính xác là chết không minh bạch, sau khi chết không được thờ trong Từ đường, không vào được phần mộ tổ tiên, liền tại trong viện này làm ầm ĩ.”

“Kỳ thật Lão gia nhà ta là một người thông minh, chỉ có chút lười nhác, thích loay hoay với hoa cỏ, nuôi những con vật khi còn sống, chuyện này vốn cũng không gì đáng trách. Chỉ là không tiếp tục thừa kế nghề nghiệp lâu đời, đó cũng là nguyện vọng của lão thái gia, không phải Lão gia nhà ta không làm việc đàng hoàng…”

“Lão gia nhà ngươi là Tiêu Chu Đường?” Vương gia hỏi.

“Đúng vậy. Khi Lão gia còn sống thì ta đang là người gác cổng, sau khi Lão gia mất, Nhị Lão gia vẫn giữ ta lại làm người gác cổng, sau đó Nhị Lão gia đi, liền đem ta giữ lại trông nhà cửa.” Lão Kim đáp.

“Lão gia nhà ngươi làm sao mà chết không minh bạch?” Vương gia mặt bình tĩnh hỏi.

“Lão gia nhà ta là một người nhàn rỗi lười nhác, vốn không thích con đường kinh doanh, hơn nữa Nhị Lão gia cố tình làm khó, mới rơi vào kết cục nghèo túng. Nhị Lão gia lúc bấy giờ cứ ép buộc Lão gia làm lại nghề nghiệp lâu đời, đi xây cho một nhà giàu có một tòa nhà, Lão gia là người hiếu đạo, không muốn làm trái nguyện vọng của lão thái gia, liền cự tuyệt. Không nghĩ Nhị Lão gia lại hám lợi đen lòng, không ngại cùng những người trong tộc gạch tên cùng ép buộc, Lão gia cũng phát cáu gay gắt, chết sống cũng không đồng ý. Nhị Lão gia liền dùng tiền bạc thông đồng với các quan, quả thực gạch bỏ tên Lão gia. Lão gia vốn thân thể không được tốt, sau đó lại bệnh tật triền miên, không quá nửa năm đã qua đời…”

“Nói như vậy, Lão gia ngươi là bệnh mà chết, sao lại nói không rõ ràng không sáng tỏ?” Vương gia hỏi.

“Lão gia nhà ta tuy nói là bệnh, mỗi ngày đều thỉnh đại phu tới xem, đại phu cũng nói, bệnh này chỉ cần điều dưỡng cẩn thận thì không có gì đáng ngại, nhưng…” Lão Kim nhìn nhìn Vương gia, lại tiếp tục nói: “Câu kế tiếp, chính là tiểu nhân đoán…”

“Cứ nói đi đừng ngại.” Vương gia nói.

“Từ khi Nhị Lão gia đến thăm một lần, bệnh kia liền càng ngày càng nặng, không bao lâu thì mất.”

“Ý của ngươi là, Nhị Lão gia nhà ngươi hại Lão gia nhà ngươi?” Vương gia hỏi.

“Tiểu nhân cũng chỉ suy đoán, ta còn nghe được Nhị Lão gia đòi cái gì đó của Lão gia, Lão gia liền nói: Chờ sau khi ta chết, ngươi mới có thể đoạt lấy.” Lão Kim híp nửa mắt trầm tư một hồi nói.

“Là cái gì?” Vương gia trầm giọng hỏi.

Lão Kim híp nửa mắt trầm tư một hồi đáp: “Hình như… hình như là quyển sách? Lúc ấy ta đứng cách khá xa, nghe không rõ…”

Vương gia cúi đầu trầm tư một hồi, nói: “Sau khi Lão gia nhà ngươi mất, Nhị Lão gia không có trở lại lấy quyển sách kia sao?”

“Lão gia chết nơi đất khách, chờ Nhị Lão gia đến đó, Lão gia đã sớm nhập liệm, quan tài chính là do ta mang về đây. Phu nhân mang đứa nhỏ đi tới nương tựa ở nhà ca ca ruột của mình, mấy người hạ nhân chúng ta đều ở lại làm việc ở nhà cũ.”

Vương gia “Ân” một tiếng, nói: “Việc này cũng đã nhiều năm, nếu muốn kiểm chứng cũng không thể một sớm một chiều. Ngươi đi về trước, bổn vương sẽ lưu ý.”

Lão Kim khấu đầu tạ lễ Vương gia rồi đi.

==========

Vương gia vẫn ngồi đó trầm tư hồi lâu, bưng chén trà lên nhưng lại không có nước, quay đầu xem thì Thang Viên đã dựa đầu vào giường ngủ. Vương gia nhẹ tay nhẹ chân đi tới, nhéo nhéo lỗ tai y, Thang Viên nhíu mày, đô đô miệng. Vương gia nhẹ nhàng ôm lấy y, cởi áo choàng, lại nhẹ nhàng đặt nằm trên giường, kéo chăn đắp trên người y, ở trên mũi y nhéo một chút, nói: “Ngươi yêu tinh, ngược lại còn muốn bổn vương hầu hạ ngươi!”

Thang Viên đang mộng đẹp bị quấy nhiễu, không hờn giận vặn vẹo người dưới, lẩm bẩm vài tiếng, xoay vào vách tường tiếp tục ngủ.

==========

Buổi sáng hôm sau.

Vương gia mở mắt, cúi đầu nhìn Thang Viên đang nằm trong lòng, vẫn đối mặt với vách tường hô hấp đều đều, tay xoa bóp lỗ tai y, cúi đầu hôn môi y, lại thấy y mở to mắt, làm cho Vương gia đang trục lợi bị hù nhảy dựng: “Ngươi tỉnh?”

Thang Viên mở miệng, thầm oán nói: “Đều là do Vương gia, Vương gia một đêm ngủ ngon, nhưng ta cả đêm gặp ác mộng! Hôm nay tỉnh dậy cả người mệt mỏi, không muốn nhúc nhích.”

Vương gia nghe xong, tay sờ sờ trán Thang Viên, quả nhiên có chút nóng, vội vàng đứng lên kêu Kim Ưng đi thỉnh đại phu.

Đại phu xem xong nói là bị chút phong hàn, lại hoảng sợ, uống một chút tễ thuốc giảm sốt tránh gió. Ý Vương gia muốn ở nơi này dưỡng bệnh rồi mới đi tiếp, Thang Viên lại nói, bệnh này nhẹ không sao, nên nhanh chóng đến Hàng Châu thì sẽ ổn, rồi chậm rãi điều trị, hiện nay đã là cuối tháng mười, nếu kéo dài tới lúc rét lớn mà còn đang trên đường đi, chỉ sợ lúc đó sẽ sinh bệnh nặng. Vương gia nghe xong, trầm ngâm một hồi nói: “Hôm nay đã muộn rồi, tạm thời ở đây thêm một ngày, ngày mai hãy đi.” Nói xong liền phân phó hạ nhân sắc thuốc, rồi phái một người thấu đáo đi đến Hàng Châu chuẩn bị chỗ ở, đến lúc đó đỡ phải vội vàng.

Thang Viên uống thuốc liền ngủ mê man, cả ngày đều lừ đừ. Đến buổi sáng hôm sau, Vương gia gọi y dậy, rửa mặt chải đầu rồi tự mình ôm ra xe ngựa.

Thang Viên nằm trong xe ngựa, phát hiện đệm trong xe ngựa đã được thay thành tấm đệm da dê dày, tấm thảm lúc trước cũng thay thành chăn bông gấm. Vương gia đem y bố trí ổn thỏa, liền ôm y ngồi. Thang Viên cười cười nói: “Nên đặt xuống, không đợi lát nữa chân sẽ tê rần.”

Vương gia nói câu “Không sao” lại muốn ôm sát hơn, Thang Viên dùng tay chặn lại đẩy hắn nói: “Bệnh thương hàn dễ lây bệnh, Vương gia nên cách ly với ta thì hơn!”

“Sao lại thành bệnh thương hàn! Đại phu nói bất quá là tức giận trong lòng, giải nhiệt xong là tốt rồi.” Vương gia ở trên lỗ tai Thang Viên cắn một cái nói: “Ngươi trong lòng có chuyện không muốn ta biết?”

“Ta làm gì có chuyện chứ!” Thang Viên nói xong, nhắm con ngươi lại nghỉ ngơi.

Hôm nay khởi hành trễ một chút, đến lúc chạng vạng thời điểm, thì đang ở vùng hoang vu, nếu như đi gấp, chỉ sợ là nửa đêm tới sáng mới có thể tìm được khách ***, Vương gia liền phân phó, tìm một nơi tránh gió ngay tại đó nghỉ tạm. Hạ nhân liền đánh xe ngựa đi tới phía sau sườn núi tránh gió, đốt một chậu than để vào trong xe ngựa sưởi ấm, chính mình cũng tìm các cành cây khô đốt đống lửa, mọi người ngồi vây quanh nướng chút gà rừng thỏ rừng, cũng thật thú vị.

Thang Viên cùng Vương gia ngồi ở trong xe ngựa, Thang Viên vừa ăn một chút gì đó, uống thuốc xong, đang cùng Vương gia tán gẫu, lại nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào, Vương gia liền ló đầu ra hỏi: “Sao vậy?”

Hai bóng đen quay lưng về phía xe ngựa, cầm binh khí trong tay, trầm giọng trả lời: “Có thích khách! Nhưng người cử tới không nhiều lắm, Vương gia chỉ nhìn thôi ạ.”

Thang Viên bị dọa nhảy dựng, cũng thò đầu ra ngoài xe ngựa xem, hai bóng đen phía trước xe ngựa như hai cây cột sắt chắn trước xe ngựa, nhìn trang phục thì đó là ám vệ Vương gia, Thang Viên nhận biết được. Nhìn xa xa, vài người cầm trường kiếm trong tay đang bị hạ nhân vương phủ bao vây, xem ra là đang rơi vào thế yếu, đang đánh kịch liệt, không biết từ đâu bay tới mấy chiếc lá trúc, bay thẳng vào chính giữa cổ họng của mấy tên thích khách, hạ nhân ngừng tay, đều nhìn vào chỗ lá trúc bay tới, chỉ thấy một trận gió thoáng quá, nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy. Một vài hạ nhân chạy tới khu rừng trúc.

“Có cao thủ.” Một gã ám vệ nói: “Bảo hộ Vương gia, đừng đuổi theo!” Hạ nhân đều dừng lại đi tới vây quanh xe ngựa.

Đợi một hồi, không thấy động tĩnh gì, một gã ám vệ đi tới kiểm tra miệng vết thương của thích khách, còn lại vài người thì đều quay lưng vào xe ngựa tạo thành một vòng tròn.

Ám vệ trước tiên nhìn lá trúc trên cổ họng thích khách, rồi mở quần áo thích khách ra nhìn kỹ, xem xét toàn thân một lần, trở lại trước xe ngựa nói với Vương gia: “Người vừa rồi nội công thâm hậu, xem ra đã đi theo chúng ta từ lâu, nhân lúc hôm nay phái tới vài tên lâu la để thăm dò chúng ta ….” Trầm ngâm một hồi, tiếp tục nói: “Vương gia, có cần triều hồi bọn Hắc Ưng tới hay không?”

“Không cần.” Vương gia trầm giọng đáp: “Bọn chúng xem ra tối nay sẽ không trở lại đâu, các ngươi đều nghỉ ngơi đi! Truyền tin cho bọn Hắc Ưng, hành sự phải cẩn thận.”

Ám vệ dạ một tiếng rồi đi. Vương gia quay hồi đầu nhìn Thang Viên, vẻ mặt Thang Viên khẩn trương nhìn Vương gia: “Không có chuyện gì đâu, ngươi ngủ đi.” Vương gia nói xong, đem Thang Viên ôm sát lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play