Tiểu Ngọc không phải là đại phu, nhưng nàng đối với việc trị mụn thì tự tin mười phần.

"Nếu như trán của cô luôn bị nổi mụn, chứng tỏ gan của cô có vấn đề, cũng có có thể là chứng hỏa vượng." Tiểu Ngọc lại hỏi: "Có phải cô bị các tật khó ngủ, lúc ngủ hay nằm mộng, hay tỉnh dậy sớm hay không?"

"Mèn ơi. . . . . . Nghe cô nói vậy, ta lại nghĩ tới. . . . . . Hình như đúng vậy đó."

Tiểu Ngọc biết cốt lõi chuyện này nằm đâu rồi. Nhìn nhà bọn họ đông người, gia cảnh thì bình thường, có thể thấy hằng ngày trong nhà nhất định đấu đá trong nhà không ngừng. Không bị tức chết sao? Nhìn đuôi mắt phụ nhân này hơi xệ xuống, bình thường người có gương mặt này không tính là rộng lượng, những chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ để trong lòng, cũng dễ dàng tính toán chi li, từ đó dẫn tới tụ hỏa.

Thật ra thì, trên mặt nổi mụn gì, ít nhiều cũng phản ánh trạng thái ngũ tạng lục phủ. Tiểu Ngọc nói với phụ nhân kia: "Bệnh của cô ngoài dùng dược cao, còn phải uống thuốc từ từ điều dưỡng. Bên cạnh chính là Thanh Tâm đường, ta dẫn cô đến tìm Thích đại phu xem mạch, bốc thuốc."

Phụ nhân kia vui mừng đi theo nàng. Tiểu Ngọc lúc đi vào Thanh Tâm đường thiếu chút nữa cùng đụng vào một người, hán tử thô đen kia cúi người xin lỗi, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Điền Tiểu Bảo vừa đúng đi ra, Tiểu Ngọc thuận miệng vừa hỏi: "Người khách kia có phải trong nhà có người bệnh nặng không, sao đi gấp như vậy?"

Điền Tiểu Bảo nói: "Ai biết chứ, chỉ là mua mấy túi hóa ứ đan mà thôi."

Tiểu Ngọc thấy Thích Thăng không có ở đây, đang muốn dẫn phụ nhân kia rời đi, trùng hợp Thích Thăng cả người phong trần mệt mỏi đi từ ngoài vào.

Lắm thầy nhiều ma, Tiểu Ngọc cũng không tiện hỏi Thích Thăng quá nhiều, bản thân tự mình về Mỹ Ngọc phường trước.

Đến tối Tống Tiềm trở về , Thích Thăng mới đến Tống gia nói cho bọn họ biết tối qua chộp được một tên tiểu tặc, nhưng để đầu đàn trốn thoát.

"Người nọ bị thương nặng, vài ngày tới chắc sẽ không xuất hiện. . . . . . Hai người các ngươi suy nghĩ một chút, rốt cuộc đã gây thù chuốc oán với nhà nào?" Thích Thăng nói.

Tống Tiềm và Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn nhau, bọn họ có thể gây thù với ai? Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất là đối thủ buôn bán của Mỹ Ngọc phường, nhưng cũng không tới mức phải giết cả nhà bọn họ chứ?

"Tiển Bỉnh đó, là người nơi nào?"

Tống Tiềm hỏi một câu. Đúng vậy, giờ bọn họ nhất định phải điều tra kĩ từng manh mối mới mong phát hiện gì đó.

Hiểu biết của Thích Thăng về Tiển Bỉnh cũng không nhiều hơn bọn họ, nhưng Thì Quý Phong chắc là biết.

Đây là một tên tướng cướp thủ đoạn tàn nhẫn, tuổi còn trẻ, chức vị lại cao, danh tiếng trong giới lục lâm không nhỏ. Người như vậy lại cam chịu làm tay sai, như vậy lai lịch ông chủ của hắn nhất định không nhỏ.

Thích Thăng bất đắc dĩ nhún vai nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể đề phòng. Thiên Thành, tối ta mang chăn nệm tới đây a, huynh chuẩn bị một phòng cho ta ở."

"A?"

Tống Tiềm cùng Tiểu Ngọc trợn tròn mắt, Thích Thăng là muốn ở gần bảo vệ bọn họ?

"Chuyện này. . . . . . Không phải nói người kia bị thương sao." Tiểu Ngọc nói.

"Ừ, ngực hắn trúng mấy chưởng của Thì Quý Phong, khá nghiêm trọng. Ta còn căn dặn Tiểu Bảo đến tất cả các tiệm thuốc xem có ai mua hóa ứ đan, xem có thể lần ra manh mối gì không."

Tiểu Ngọc nghe Thích Thăng nói, trong lòng giật mình. Hóa ứ đan?

Nàng kể chuyện hôm nay đụng phải người mua hóa ứ đan ở Thanh Tâm đường, sắc mặt Thích Thăng và Tống Tiềm cũng trở nên trầm trọng.

Tiểu Ngọc nghĩ thấy thật vô lý: "Hắn còn muốn giết chúng ta, sao ngược lại còn tìm tới cửa mua thuốc? Có lẽ chỉ là nhà bình thường mà thôi?"

Không thể phủ nhận Tiểu Ngọc nói rất có lý, nhưng ngay lúc nước sôi lửa bỏng này lại có người mua mấy túi lớn hóa ứ đan, thấy thế nào cũng khả nghi. Bất kể thế nào, sáng mai cứ sai người đi hỏi những cửa hiệu khác mới được.

Đêm đó Thích Thăng ngủ ở thư phòng Tống gia.

Bây giờ hắn không thể lơ là Tiểu Ngọc, nếu tên kia mặc kệ tánh mạng lợi dụng lúc họ lơi lỏng mà gây án, mặc dù hắn ở gần đó, cũng khó lòng tới nhanh ứng cứu.

Có người ngoài ở trong nhà, Tiểu Ngọc cũng không thể chia phòng ở với Tống Tiềm, hai người vừa hay diễn lại vở người trên giường kẻ dưới đất kể chuyện xưa. (^_^)

"Thiên Thành, chúng ta có thể phải cảm ơn Thì công tử và Thích Chi Vấn mới phải." Tiểu Ngọc nằm ở mép giường, cũng không buồn ngủ, câu được câu chăng nói chuyện với Tống Tiềm.

"Đó là tự nhiên. Có điều, quân tử cứu người nguy khốn, chuyện Quý Phong và Chi Vấn làm là lẽ thường tình. Đại ân này, chúng ta ghi nhớ là được." Tống Tiềm rất thản nhiên với sự trợ giúp của hai bằng hữu. Có thể hắn không rõ ý định của Thì Quý Phong, nhưng tình cảm của Thích Thăng với Tiểu Ngọc, hắn nhìn thấy được. Nhưng Tống Tiềm tính tình rộng rãi, lại biết trong lòng Tiểu Ngọc chỉ có mình, sẽ không sinh lòng ngăn cách với Thích Thăng.

Tiểu Ngọc có chút bất đắc dĩ nhìn đỉnh màn: "Thiên Thành, hôm nay ta phát hiện. . . . . . Mình thật vô dụng. Không giúp được gì, chỉ có thể chờ tên cướp kia xuất hiện." Sao nữ chính người ta xuyên không có thể lay chuyển trời đất, còn nàng thì như một Tiểu Bạch thỏ vô dụng chứ?

Tống Tiềm lật chăn ngồi dậy, nói với Tiểu Ngọc:

"Tiểu Ngọc, ta cũng vậy chẳng giúp được gì, vậy có phải nàng cảm thấy ta rất vô dụng?"

Tiểu Ngọc không nghĩ tới chuyện này, vội vàng nói với Tống Tiềm: "Không có đâu Thiên Thành, ta đang nghĩ tới mình mà. . . . . . Ai da, ta không có ý kia. . . . . ." Nàng vội giải thích, suýt cắn đầu lưỡi, lại càng thêm lắp bắp.

Tống Tiềm nhẹ nhàng cười: "Nàng đừng gấp. Ta lại không cảm thấy mình vô dụng. Từng nghe việc có trước sau, ai cũng có sở trường của mình, lời Xương Lê tiên sinh ta vẫn nhớ. Chi Vấn giỏi y, Quý Phong giỏi võ, bọn họ đều là những nhân tài trong sở trường của mình."

"Ta mặc dù bất tài, nhưng tự tin sở học của mình, sẽ có lúc phải dùng tới. Tiểu Ngọc, kì thi mùa xuân sang năm, ta tất nhiên sẽ không để nàng thất vọng. Cho nên, nàng cũng không cần cho là mình vô dụng, được không? Không có nàng, ta sao có được hôm nay?"

Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm thật tình nói, trong đầu mơ màng hiện ra cảnh hắn mặc áo gấm cưỡi ngựa dạo phố, bất giác nở nụ cười.

Ngày kế, Điền Tiểu Bảo dò hỏi khắp các y quán trong thành, mang về một tin tức không biết là thật hay giả. Hôm qua các y quán trong thành Lâm An không nhiều người mua hóa ứ đan lắm, mà mua nhiều nhất, chính là hán tử tới Thanh Tâm đường hôm qua.

Tiểu Ngọc và Điền Tiểu Bảo liều mạng nhớ lại diện mạo và hướng đi của hán tử thô đen nọ, nhưng ai lại có thể nhớ kĩ vậy chứ?

--- ------ ------ ---------

Cúc uyển.

Mặc dù đương lúc đầu đông, trăm hoa úa tàn, hoa cúc trong Cúc uyển vẫn điềm nhiên khoe sắc trong sương tuyết.

Từng có người hỏi Quan Quan: "Quan Quan cô nương sao chỉ yêu mình hoa cúc?"

Người hỏi cho là nàng sẽ nói hoa cúc thanh u cao thượng, hoặc thuần khiết trắng trong. Ai ngờ Quan Quan lại cười yếu ớt đáp lời:

"Táp táp tây phong mãn viện tài, nhị hàn hương lãnh điệp nan lai. Tha niên ngã nhược vi thanh đế, báo dữ đào hoa nhất xứ khai. Hoa cúc và hoa đào, đều là một trong bách hoa, nhưng hoa cúc một mình nở cuối thu, nhị hàn hương lãnh, thật sự là ông trời quá bất công. Nhưng mà. . . . . . Mặc dù trời bất công, hoa cúc cũng sẽ không cầu xin ông trời đồng tình hay thương hại —— đây chẳng phải là chỗ mê người của nó sao?"

--- ------ ------ ------ ---------làm phiền chút xíu---- ------ ------ ------ ------ ---

Đề cúc hoa (tác giả: Hoàng Sào)

題菊花

颯颯西風滿院栽,

蕊寒香冷蝶難來。

他年我若為青帝,

報與桃花一處開。

Đề cúc hoa

Táp táp tây phong mãn viện tài,

Nhị hàn hương lãnh điệp nan lai.

Tha niên ngã nhược vi thanh đế,

Báo dữ đào hoa nhất xứ khai.

Dịch nghĩa

Ào ào gió tây trong vườn trồng hoa cúc

Nhị tàn, hương lạnh, bướm khó bay qua

Năm tới nếu ta làm chúa xuân

Sẽ truyền cho hoa đào nở ở đây cùng một chỗ

Bản dịch của Hải Đà

Gió tây xào xạc thổi vườn hoa

Hương lạnh, nhụy tàn, bướm khó qua

Xuân đến nếu ta làm chúa tể

Hoa đào cùng nở lệnh ban ra.

--- ------ ------ ------ -------mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ------ ------ ------

Quan Quan đối với các khách nhân đều như nhau, thân thiết ôn tồn, từng người đã đến Cúc uyển đều có cảm giác như ở nhà. Tuy nói đêm thất tịch bởi vì Tú Tâm biểu hiện quá mức xuất sắc, nên Quan Quan mới mất đi chức hoa khôi, cũng mất đi rất nhiều người hâm mộ, nhưng Cúc uyển vẫn là nơi đám sĩ tử Lâm An thường lui tới.

Tối nay, Cúc uyển vẫn náo nhiệt như cũ. Bà chủ Quan Quan mặc hoa phục, cười đón tân khách, các ca cơ cũng ra sức làm việc —— có ai không biết bà chủ chẳng phải người thích ngồi không? Đừng thấy nàng dịu dàng yếu ớt, nếu ngươi lười biếng xem ngươi có sống tốt không.

Cúc uyển chính là Vương quốc nhỏ của Quan Quan, nàng khổ tâm kinh doanh bao nhiêu năm, mới có thể có được chỗ đứng như bây giờ.

Lão gia bị Tiển Bỉnh giết chết, trong nhà náo loạn như chim vỡ tổ, như rắn mất đầu, con dâu nuôi từ bé không có chút vị thế như nàng bị phu nhân bán cho câu lan viện. Nàng dùng gần mười năm thời gian, từ một tiểu nha hoàn trở thành hoa khôi Hoa phố, giai đoạn này phải đổi bằng bao nhiêu máu và nước mắt?

Không phải không có người muốn kết hôn với nàng. Người Tống phong lưu, cưới kỹ làm thiếp là tục lệ trong giới sĩ lâm, không ai vì vậy mà coi thường ngươi, ngược lại nếu danh kỹ kia thanh danh đủ vang dội, còn có thể khiến người người hâm mộ.

Nhưng Quan Quan chưa từng nghĩ tới hoàn lương. Đùa gì thế? Cơ ngơi hôm nay của nàng đều là tự tay kiếm được, sao phải luồn cúi chịu khổ trong trạch viện nhà giàu, buông bỏ thủ đoạn mười năm học được, tẩy sạch duyên hoa là canh thang —— phải hiền lương hơn thường dân gấp trăm lần, mới có được chút tán dương. Cuộc sống thê lương như vậy, không phải ai cũng chịu được. Có biết bao cô gái vui mừng gả cho người, sau đó còn không phải không chịu được cuộc sống tịch mịch lại lao đến phố hoa?

Quan Quan chưa từng nghĩ sẽ phó thác đời mình cho người nào. Ở nơi này bán rẻ tiếng cười, nàng đã sớm luyện thành tâm địa sắt đá, mỗi người đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là công cụ có thể lợi dụng. Có lẽ. . . . . . Chỉ có một người không giống vậy.

Tiển Bỉnh là người duy nhất nàng tin tưởng. Từ lúc hắn vì nàng giết người, sinh mệnh của bọn họ đã gắn kết chặt chẽ trong xương máu, không thể tách rời.

Mà Tiển Bỉnh đối với nàng, còn không phải là một mảnh thâm tình hay sao. Chỉ bất quá âm thầm nghe được chưởng quỹ Lương Thăng nói Mỹ Ngọc phường đoạt mối làm ăn của Lệ Hương phường, liền len lén chạy đi phóng hỏa đốt tiệm. . . . . .

Đúng vậy, Quan Quan chính là ông chủ lớn sau bức màn của Lệ Hương phường. Bí mật này, có rất ít người biết, tỷ như Nhị chưởng quỹ Quản Lương Thăng. Quản Lương Thăng cũng là người Tiển Bỉnh đề cử cho nàng, Tiển Bỉnh đã cứu mạnh của Quản Lương Thăng.

Quan Quan rất coi trọng buôn bán của Lệ Hương phường. Nàng quan trọng nhất là chuyện tiền bạc, vì nàng cảm thấy tiền vĩnh viễn cũng không đủ, nàng cần rất nhiều rất nhiều tiền —— đủ cho nàng có cảm giác an toàn.

Nghỉ ngơi hai ngày, Tiển Bỉnh đã khá hơn, nhưng cử động còn khó khăn. Quan Quan mang về tin tức, tuần kiểm Lâm An đang truy nã hắn, ở các cửa thành cũng lập trạm kiểm soát, hắn không thể ra thành lánh nạn được.

"Bỉnh ca, chàng cứ ở đây an tâm điều dưỡng đi!"

Khi Tiển Bỉnh nói hắn muốn tìm chỗ khác tránh mặt thì Quan Quan khổ sở khuyên nhủ. Nàng biết hắn sợ quan phủ tra ra nơi này, nhưng để một mình hắn ra ngoài, ai chăm sóc hắn?

PS: rất nhiều thứ, đều là mây bay. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play