Dương Bội Bội nghỉ ngơi một lúc, từ từ thong thả lấy lại sức. Thời gian nàng rơi xuống nước không lâu, chỉ uống hai ngụm nước hồ, ngược lại không làm tổn thương nguyên khí (tổn hại sức khoẻ) lắm.
Lan Hương cầm mảnh khăn vải đang lau đầu cho tiểu thư. Vị tiểu thư này, từ nhỏ đã thích chạy thích nhảy, ngày thường cũng là bộ dáng tiểu thư khuê các, nhưng vừa đụng đến chuyện gì cảm thấy hứng thú thì bắt đầu làm ầm ĩ. Trước kia trong hoàng cung là hai cô bé “Cùng một giuộc” với Vân Châu công chúa, không biết gây ra bao nhiêu chuyện cười.
Ôi, nếu danh tiếng này truyền ra ngoài, nhi lang nhà ai dám đến cưới! Thật may hiện giờ trong vòng phu nhân có rất ít người biết tính tình thật của Dương Bội Bội, chỉ coi nàng là một khuê tú xuất sắc biết tri thức hiểu lễ nghĩa, ngược lại người cầu hôn rất nhiều. Lan Hương lặng lẽ cầu nguyện: người mau tới cưới tiểu thư phá hoại của nhà ta đi, coi như làm đợt công đức đi mà!
Tần Xuân Nhạn bảo người hầu bưng chén canh nóng tới rót cho Dương Bội Bội, thật may bây giờ là thời tiết tháng sáu chứ không phải là mùa đông khắc nghiệt, nếu không vừa rơi xuống nước như vậy có lẽ sẽ sinh bệnh nặng.
“Bội Bội, ngươi cũng thật là, hái hoa sen cũng đừng chọn thời điểm tốt như vậy chứ.”Tình bạn của Tần Xuân Nhạn và Dương Bội Bội sâu nhất, lại là một đại phu (thầy thuốc), đương nhiên có tư cách dạy dỗ nàng nhất. Dương Bội Bội cúi đầu không nói, Tiểu Ngọc thấy vội hoà giải nói:“Ôi chao, người không có việc gì là tốt. Nhìn kìa, mưa đã tạnh rồi!”
Sự chú ý của mọi người đều ở trên người Dương Bội Bội, cho nên cũng không có chú ý đến tiếng mưa rơi dần dần nhỏ ngoài cửa sổ, ánh mặt trời lại rải đầy mặt hồ lần nữa.
“Trận mưa này thật là tới cũng nhanh, đi cũng nhanh!”Tú Tâm cho người mở cửa sổ ra, đúng là từng cơn gió nhẹ thổi qua, mặt hồ gợn sóng nhỏ, mưa đã tạnh.
Từ nhỏ ở nhà Dương Bội Bội đã quen gây rắc rối, chuyện hôm nay ngoài ý muốn, với người khác mà nói thì có lẽ cần thật lâu mới có thể trở lại bình thường, còn nàng đã đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Sau cơn mưa trời lại sáng, sau khi trải qua mưa to rửa sạch, hoa sen càng thêm tươi đẹp sáng rỡ, dáng vẻ thướt tha mềm mại, tươi đẹp lịch sự tao nhã, ai cũng nhìn cảnh tượng động lòng người này đến mất hồn, thật lâu không nói nên lời.
“Hoa sen trắng hồng nở cùng nhau, hai loại màu sắc một loại hương. Giống như Hán điện ba ngàn nữ, nửa là trang điểm đậm nửa trang điểm nhạt! Thiên Thành, nếu không phải huynh đề nghị, chúng ta hiếm có cơ hội ra ngoài giải sầu xem cảnh đẹp trời ban một chút!”
Âm thanh Dương Vạn Lý truyền tới từ ngoài bình phong. Tiểu Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối, thơ hoa sen này cũng là câu thơ nàng rất ưa thích lúc đi học, lại là tác phẩm tiêu biểu Dương Vạn Lý, không ngờ lại là bởi vì mình trong lúc vô tình mời mà thúc đẩy? Cảm giác này quá kỳ diệu!
“Oa, Tú Tâm tỷ tỷ, phu quân nhà ngươi rất có tài văn chương!”Y Từ Tâm cười trêu ghẹo Tú Tâm. Tú Tâm cười nói:“Nghe nói có người không thích tài tử!” Lời này đúng là muốn nói về phía Y Từ Tâm yêu thích Trâu Chú, Y Từ Tâm lập tức đỏ cả mặt.
Mấy người đang nhìn ngoài cửa sổ, trong lúc vô tình chợt có một chiếc thuyền hoa tới gần, người trên thuyền kia cũng đúng lúc mở ra cửa sổ nhìn về phía bên này ——
“Ơ, đây không phải là Tống phu nhân sao?”
Lúc này Tiểu Ngọc vừa vặn đứng ở trước cửa sổ, nghe tiếng người này thì nhướng mày, thật muốn quay đầu không để ý tới.
Lại gặp Kim Diệu Liên rồi, cô gái này thật là âm hồn không tan mà!
Kim Diệu Liên cũng không phải cố ý muốn tìm Tiểu Ngọc làm phiền, ai biết cứ khéo gặp phải như vậy?
Hôm nay nàng cũng ra ngoài dạo chơi với một vài phu nhân khuê nữ nhà mẹ đẻ, đang vô cùng buồn chán tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, thì lại thấy nữ tử mà nàng oán hận thật sâu.
“Tả phu nhân, thật là trùng hợp, ha ha.” Tiểu Ngọc cười giả dối hai tiếng, không muốn nói chuyện nhiều.
Kim Diệu Liên lại nói:“Sao Tống phu nhân không tới tụ họp trên thuyền của ta? Những tỷ muội chúng ta cũng nghe tiếng Tống phu nhân đã lâu!”
“Hi hi hi......” Tiếng cười của đám nữ nhân bên cạnh Kim Diệu Liên kia mập mờ không rõ, Tiểu Ngọc suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết “Nghe tiếng đã lâu” của Kim Diệu Liên là ý gì. Người xấu này nói xấu mình khắp nơi còn hả hê truyền đi cho mình nghe, ăn hiếp nàng không có núi dựa sao?
Tiểu Ngọc lạnh lùng bỏ lại một câu:“Tả phu nhân xin cứ tự nhiên!” Lạch cạch liền khép cửa sổ lại.
Mới vừa rồi vẫn không hiểu tình huống, các nàng vội vây lại hỏi Tiểu Ngọc xảy ra chuyện gì. Trừ Dương Bội Bội, mấy người cũng không biết Kim Diệu Liên có lai lịch gì. Nghe Tiểu Ngọc nói là một quan phu nhân xem thường nàng, các nàng cùng chung mối thù trở nên tức giận —— quan phu nhân có gì đặc biệt hơn người?
Ngược lại Dương Bội Bội biết lai lịch của Kim Diệu Liên, đã nói:“Kim thị này là con gái của Lễ Bộ Thị Lang Kim Trung đúng không? Ta nhớ thuở nhỏ nàng ta hơi kiêu ngạo, sao lại muốn gây khó dễ với ngươi.”
“Ai biết nàng ta uống lộn thuốc gì.” Tiểu Ngọc sẽ không nói ra Kim Diệu Liên là “Tình địch”của nàng.
Tần Xuân Nhạn suy nghĩ một chút, đột nhiên che miệng cười một tiếng, nhanh nhẹn đi tới chỗ bình phong khe khẽ hô một tiếng ra phía ngoài:“Thích Thăng đại phu!”
Đang nói chuyện phiếm với Cố Ái Sinh, Thích Thăng nghe vậy quay đầu lại đáp một tiếng đi tới, Tần Xuân Nhạn nói nhỏ vài câu với hắn, chỉ thấy Thích Thăng nhíu lông mày tỏ vẻ đồng ý.
Hai người đi tới trên sàn thuyền, phong cảnh trước mắt quang đãng muôn vàn sóng xanh mênh mông, thật là phong cảnh như vẽ.
“Đáng tiếc cảnh đẹp này, ôi!” Tần Xuân Nhạn khẽ cười một tiếng, liếc mắt nhìn Thích Thăng hai người cùng lúc lặng lẽ ra tay.
Lúc này thuyền hoa Tống gia và thuyền hoa Kim gia có lẽ cách không xa, hai người vừa cố ý ra tay, chỉ thấy mấy hòn đá nhỏ vèo về phía mặt hồ đập nát bấy cửa sổ thuyền hoa đối diện!
“Vùn vụt!”
Sau khi một cánh cửa sổ bị đập trúng rơi xuống nước, bắn lên một vùng bọt nước. Các nữ nhân Kim gia trên thuyền hoa không ngừng thét chói tai, co lại thành một cục.
“Lại sao thế?”
Mấy người Tống Tiềm và Cố Ái Sinh cũng đi tới trên sàn thuyền thấy đối diện lộn xộn, lại nhìn người đứng ở trên sàn tàu mình, biết chắc là Thích Thăng làm, lại ít ai biết Tần Xuân Nhạn cũng có phần.
“Chi Vấn, đây là xảy ra chuyện gì?”
Tống Tiềm hỏi. Tần Xuân Nhạn cướp lời:“Người trên thuyền kia bắt nạt Tiểu Ngọc tỷ tỷ! Cô ta tên Kim cái gì Liên, hừ.”
Dĩ nhiên Tống Tiềm nhớ vị tiểu thư Kim Diệu Liên này. Vẻ mặt của hắn sa sầm xuống, hừ một tiếng cũng không nói chuyện. Thì Quý Phong nghe nói có người bắt nạt Tiểu Ngọc, trong lòng còn ngại Thích Thăng ra tay quá nhẹ, chỉ là mình không thể ra tay.
Tần Xuân Nhạn và Thích Thăng bèn nhìn nhau cười, lần đầu Thích Thăng hiện rõ ra Tần cô nương này coi như rất đoan trang cũng có một mặt nghịch ngợm, thật đáng yêu.
Phía bên kia Tiểu Ngọc nghe thuyền hoa Kim gia ồn ào, mở cửa sổ ra vừa nhìn đúng lúc thấy dáng vẻ bối rối của Kim Diệu Liên, không khỏi mừng rỡ. Nàng thấy Tần Xuân Nhạn kêu Thích Thăng đi ra ngoài, cũng biết nàng ta muốn giở trò quỷ rồi. Thật không hỗ là khuê mật!
Nàng cất giọng nói:“Ơ kìa, Tả phu nhân, sao các ngươi thuê chiếc thuyền hoa rách nát như vậy, mưa gió diễn tấu một chút đã rơi cửa sổ xuống rồi sao? Ngươi thiếu tiền thì nói với ta nha, chút giao tình này hai ta vẫn có, ha ha ha...”
Mấy người Dương Bội Bội cũng bắt đầu cười theo, mới vừa rồi Kim Diệu Liên còn đang cười nhạo Tiểu Ngọc, bây giờ xấu mặt bị cười lại, hận đến ngứa răng. Nàng biết rõ là người trên thuyền Tiểu Ngọc đang giở trò, nhưng người ta ra tay quá nhanh không để lại chứng cớ, còn bị một câu “Mưa gió diễn tấu” của Tiểu Ngọc xoá đi sạch sẽ, trong lòng tức ghê lắm!
Kim Diệu Liên trừng về phía Tiểu Ngọc bên này, đột nhiên thấy Dương Bội Bội đang ở trên thuyền Tiểu Ngọc, kiêu ngạo biến mất ngay.
Thiên kim nhà quan chia ra rất nhiều loại, thiên kim Huyện lệnh và thiên kim tham chánh đương nhiên là không thể so được. Nếu như nói Kim Diệu Liên thuộc loại giai cấp thượng tầng, vậy Dương Bội Bội chính là giai cấp Quý tộc, cao hơn không chỉ là một cấp bậc so với Kim Diệu Liên.
Kim gia của nàng ta nhờ Lý Tiết độ sứ thổi gió mới phất lên, mà mẫu thân Dương Bội Bội lại là em gái ruột của Tiễn Vương, hoàn toàn không thể so sánh. Ở trong vòng phu nhân, loại quý nữ như Dương Bội Bội là đối tượng mà đám người Kim Diệu Liên tranh nhau nịnh bợ, cho nên lúc này Kim Diệu Liên vừa thấy Dương Bội Bội ở đây đành phải tự nhận xui xẻo, dặn dò người làm lái thuyền rời đi.
Sao gần đây mỗi lần gặp phải Tiểu Ngọc, cuối cùng đều có loại cảm giác buồn bực này? Thật uất ức! Kim Diệu Liên oán hận mãi, rồi lại không có biện pháp. Càng chết người là mất mặt trước mặt nhà bà con bên mẹ... Ài!
Mặt trời ngã dần về phía tây, một ngày dạo chơi cũng đến lúc tàn. Tuy nói có vài đoạn nhạc đệm nhỏ, nhưng mọi người đều chơi rất thoả thích.
Sau khi mọi người lên bờ tự nhiên có xe ngựa các nhà tới đón, Tằng Mậu đang sải bước đến con tuấn mã của mình, chợt bị một tiểu nha đầu gọi lại.
“Tằng đại nhân xin dừng bước!”
Nha đầu này chính là nha hoàn Lan Hương bên cạnh Dương Bội Bội. Nàng nói Dương Bội Bội muốn tự mình cảm tạ ơn cứu mạng của Tằng đại nhân, xin hắn đi một chuyến đến trước xe ngựa Dương phủ.
Tằng Mậu do dự một chút, vẫn đi theo Lan Hương đi tới trước cửa sổ xe ngựa Dương phủ, Dương Bội Bội đang vén rèm cửa sổ lên xấu hổ nhìn hắn.
“Tằng đại nhân... Đa tạ.” Dương Bội Bội nói một câu, muốn nói lại thôi, dường như có gì đó khó nói nên lời.
Tằng Mậu chắp tay đáp lễ: “Không cần, phải làm.”
“Cái đó... Tằng đại nhân, có thể đồng ý với ta một chuyện hay không?” Dương Bội Bội lấy hết can đảm cuối cùng mở miệng.
Dương Bội Bội hít một hơi thật sâu, mới mở miệng nói: “Có thể xin Tằng đại nhân quên chuyện hôm nay hay không?”
Tằng Mậu hiểu lầm ý Dương Bội Bội, cho rằng nàng là một cô gái chưa lấy chồng bị một đấng mày râu như mình ôm lên từ trong nước, chuyện này rất mất thể thống, nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn có tổn hại rất lớn với khuê dự của nàng.
Hắn đâu biết Dương Bội Bội vốn không phải ý này? Bởi vì lần trước Dương Bội Bội nữ giả nam trang theo Tiễn Vân Châu đi dạo thanh lâu, chuyện này bị hắn một năm một mười báo cáo với cha nàng hại nàng bị răn dạy rất lâu, cho nên lần này nàng vẫn sợ bị mắng mới không cho Tằng Mậu nói ra.
Dù thế nào, cuối cùng Tằng Mậu nhận ra được trong lòng Dương Bội Bội “Không muốn truyền chuyện này ra bên ngoài“.
“Xin yên tâm, chuyện hôm nay Tằng Mậu tuyệt đối sẽ không nhắc tới nửa câu với người khác.”
“Phù... Vậy thì tốt vậy thì tốt...” Cuối cùng Dương Bội Bội cũng yên lòng.
Tiểu Ngọc ngồi ở trên xe ngựa của mình nhìn Tằng Mậu và Dương Bội Bội xa xa đang nói chuyện với nhau, lại thấy Thích Thăng hộ tống xe ngựa của Tần Xuân Nhạn trở về phủ, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ.
“Thiên Thành, ta thấy rằng thật sự ta rất có thiên phú làm bà mai đấy... Vô tâm trồng liễu, liễu thành rừng!”
Tống Tiềm không hiểu ra sao: “Tiểu Ngọc nàng đang nói gì đó?”
Tiểu Ngọc mệt mỏi, ngáp một cái không chút để ý nói: “Ừ... Ta đang nói ta có thể làm người chủ trì tiết mục xem mắt... Thôi, chàng không hiểu. Lái xe đi!”
Lúc tiếng vó ngựa lộc cộc biến mất ở bên hồ Tây Tử, cuối cùng sắc trời cũng dần tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT