Tiểu Ngọc đối với câu nói 'Đã lâu không gặp' đó của Kim Diệu Liên cảm thấy danh xứng với thực. Tính ra, khoảng cách từ lần trước tới cửa gặp mặt đến hôm nay cũng đã tròn một năm rồi.

Tết Đoan Ngọ năm ngoái, Kim Diệu Liên phái người mời Tiểu Ngọc đang xem thuyền rồng vào trong thuyền hoa của nàng ta, muốn 'đàm phán' với Tiểu Ngọc, bảo Tiểu Ngọc nhường lại vị trí Tống phu nhân. Tiểu Ngọc không chịu uy hiếp phất tay áo bỏ đi, Tống Tiềm lập tức bẩm lên hoàng đế bản thân đã lấy tỳ nữ làm thê, khiến cho kế hoạch tốt của Kim Diệu Liên thành vô ích. Từ khi đó, Tiểu Ngọc và Tống Tiềm đã trải qua không ít trắc trở, nàng gần như đã quên mất vị thiên kim của Lễ bộ thị lang này rồi.

Nếu không phải Kim Diệu Liên uy hiếp một phen, có lẽ thân phận thực sự của nàng sẽ không bị vạch trần nhanh như vậy, Tống Tiềm cũng sẽ không bị giáng chức đến Nghiêm Châu.... Nhưng ngược lại, cũng nhờ có nàng ta, mới khiến Tống Tiềm hạ quyết tâm để lộ thân phận của Tiểu Ngọc ra ngoài ánh sáng, quang minh chính đại lấy Tiểu Ngọc vào cửa.

Ở trong cuộc sống của Tiểu Ngọc, Kim Diệu Liên người này tuyệt đối không thể nói là nhân vật không hề có ấn tượng.

Nhưng nhìn dáng vẻ phụ nhân này của nàng ta, Tiểu Ngọc cũng không tiện nhắc tới những chuyện xấu đã qua. Nếu người ta đã chào hỏi, nàng cũng đáp lại một tiếng thôi!

”Nghe nói Tống đại nhân thăng chức thành tri phủ Lâm An, chúc mừng chúc mừng!” Nụ cười Kim Diệu Liên rất sâu, cái 'vẻ bề ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười' rất là tinh túy, Tiểu Ngọc cũng giả bộ cười đáp lễ: “Nào có, làm chức quan nhỏ gì đều là làm mà, ngược lại Kim tiểu thư gả cho phu quân giữ chức vị gì?”

Nàng biết loại nữ nhi của nhà quan không thể nào gả cho thương nhân, nhất định là gả cho nhà quyền quý trong triều đình. Nghe Tống Tiềm nhắc tới Lễ bộ thị lang cũng là một chức quan lớn trong đám quan viên cả nước, phu gia (nhà chồng) của Kim Diệu Liên chắc chắn cũng không kém.

”Ha ha, phu quân của ta sao có thể so với Tống đại nhân chứ? Cũng chỉ là khoác cái chức vụ nhàn hạ Viên ngoại lang ở Thủy Bộ, mỗi ngày không có việc gì làm, ta luôn nói hắn không có suy nghĩ vươn lên. Đâu giống như Tống đại nhân vừa trông nom chính sự còn quản cả chuyện buôn bán, thật sự là quá bận rộn mà.”

Kim Diệu Liên nói mấy câu đó có ẩn ý lớn hơn. Ngoài mặt khiêm tốn nói trượng phu mình giữ chức quan nhỏ, nhưng một chữ 'khoác' liền chứng minh phu gia không phải là nhà bình thường, người bình thường muốn ‘khoác' là có thể ‘khoác’ được sao? Chỉ có con cái của những quan lớn kia, dựa vào tổ tiên, chỉ ở trong triều treo cái chức đó rồi nhàn rỗi nhận lương. Lại một câu 'Mỗi ngày không có chuyện gì làm', nói rõ rằng phu quân hoàn toàn không cần vì sinh kế mà bôn ba, ám chỉ Tống Tiềm vì kiếm tiền mà đi làm thương nhân, dụng tâm đó không thể không nói là không độc.

Phải hiểu thời đại này, quan viên làm thương nhân không phải là chuyện tốt, thương nhân có địa vị cực thấp, còn kém hơn một đoạn so với nông phu.

Trên mặt Tiểu Ngọc một chút vẻ khó chịu cũng không có, cười ngọt ngào nói: “Kim tiểu thư quá khiêm tốn rồi, phu quân ngài chọn thì làm sao kém cỏi được? Nhất định là một nhân tài đệ nhất!”

Lời này chính là đánh thẳng vào mặt Kim Diệu Liên rồi. Ngươi châm chọc phu quân ta sao? Ai chả biết ngươi là không ăn được quả nho thì nói quả nho còn xanh!

Ngày đó, lời Kim Diệu Liên từng nói qua với nàng vẫn còn văng vẳng bên tai, Tiểu Ngọc nhớ rất rõ ràng. Nữ nhân này cho là mình xuất thân nha hoàn sẽ làm liên lụy đến Tống Tiềm, mà thân là thiên kim nhà quan nàng ta mới là nữ nhân tốt có thể hỗ trợ Tống Tiền bước lên mây xanh*. Vẻ mặt ngạo mạn ấy, bây giờ nhớ lại vẫn làm cho người ta tức giận.

* ý là chỉ sự quyền cao chức trọng

Chảnh cái gì mà chảnh, không phải là đầu thai đúng nơi tốt hay sao?

Bây giờ ngươi đã biết châm chọc phu quân ta sao? Ban đầu không phải ngươi rất coi trọng hắn, 'chọn trúng' hắn sao?

Rốt cuộc mặt nạ của Kim Diệu Liên đã bắt đầu xuất hiện vết rách, dĩ nhiên nàng ta biết Tiểu Ngọc đang cười nhạo nmình chọn Tống Tiềm, nhưng Tống Tiềm không coi trọng mình.

Ở nửa đời trước của Kim Diệu Liên mọi việc đều rất thuận lợi, chỉ phát sinh qua một chuyện thất bại lớn, chính là bị người nam tử tên Tống Tiềm mà nàng ta hâm mộ gián tiếp cự tuyệt. Tuy nhiên, phu quân hiện tại của nàng ta là Tả Uyên điều kiện cũng rất tốt, chẳng những là thứ tử của Hộ bộ thượng thư Tả Phi, mà còn đang nhậm chức ở một trong năm công bộ của Thủy bộ, tiền độ vô khả hạn lượng (không thể định lượng). Nhưng Tống Tiềm... lại là người làm nàng ta động lòng!

Với thân phận thiên kim Lễ bộ Thượng thư của nàng ta, đi cầu một sĩ tử tân khoa xuất thân hàn vi, thế nhưng lại tơi tả trở về!

Đây là chuyện mà người tâm cao khí ngạo như Kim Diệu Liên không thể chịu được!

Kim Diệu Liên không muốn cùng Tiểu Ngọc tiếp tục nói, nói thêm một câu nàng ta liền càng khó chịu một phần. Sự tồn tại của Tiểu Ngọc, lúc nào cũng nhắc nhở mình đã từng thất bại. Tiểu Ngọc nhìn thấy có thể làm cho Kim Diệu Liên tức mà bỏ đi, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.

Nhưng nàng vẫn hướng Kim Diệu Liên nói thêm một câu: “Ai nha, Kim tiểu thư đừng đi nhanh như vậy, ngươi còn chưa giới thiệu phu quân mình họ gì mà. Ngươi nói ngươi đã là phụ nhân, ta suốt ngày gọi ngươi là tiểu thư cũng không hay lắm, đúng không?”

Kim Diệu Liên miễn cưỡng giật giật khóe miệng, nói: “Phu quân ta họ Tả!” Nói xong, vội vã rời đi.

Thậm chí nàng ta có thể cảm nhận được đôi mắt đầy ắp ý cười của tiện nhân Tiểu Ngọc đó đang nhìn mình rời đi. Hừ, tiện nhân, đừng có rơi vào tay ta nữa! Ta nhất định sẽ trừng trị ngươi một phen, mới có thể làm nguôi cơn giận này!

Mấy ngày sau, Thích Thăng phái người đưa mấy loại dược cao làm đẹp mới đến Tống phủ.

Tiểu Ngọc nhớ cũng đã lâu không cùng mấy tỷ muội gặp mặt, liền để gia nhân mời Tú Tâm, Văn Quyên, Tần Xuân Nhạn, Y Từ Tâm tới phủ, cùng nhau thử những sản phẩm mới này.

Chúng mỹ nữ tề tụ, tự nhiên có một phen náo nhiệt. Tiểu Ngọc nghĩ thầm: đáng tiếc Gia Nhi đang ở thâm cung, Thanh Tranh và Hải Đường lại ở Minh Châu xa xôi, nếu không, mấy người đó đều đến đây sẽ chơi càng vui hơn. Hết cách rồi, người trưởng thành, khó tránh khỏi chuyện ly tán, quỹ tích cuộc sống của mỗi người đều không giống nhau, có thể cùng nhau đi qua một đoạn, nên cảm kích trời cao an bài cùng quý trọng thời gian sống cùng nhau.

Cho nên nhìn thấy bọn tỷ muội tán chuyện cười vui ở trong hoa viên phía sau của Tống gia, trong lòng Tiểu Ngọc trở nên cực kỳ mềm mại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười vui sướng.

Y Từ Tâm mang điểm tâm tự mình làm đến cho mọi người.

”Đúng, cái này dùng lê thủy tinh chưng thành mứt lê. Cái đĩa này là vừng nắm, nhân bên trong làm bằng đậu đỏ, nhưng ta không bỏ đường, cho nên sẽ không quá ngọt. Còn đây là lồng bánh bao thịt dê cỡ nhỏ có thể nhúng sốt tương để ăn, ta đảm bảo tuyệt đối không có nhiều dầu mỡ!”

Khuôn mặt Y Từ Tâm vẫn ngọt ngào đáng yêu như vậy, vừa mở miệng chính là toàn nói về đồ ăn. Tiểu Ngọc lén lút cười, ăn một miếng bánh quả mận mà nàng long trọng đề cử, chua chua ngọt ngọt thật là ngon miệng. Nàng giống như vô ý nói: “Bên trong này có cả do Trâu Chú làm à?”

”Hắn đâu có làm điểm tâm chứ, người kia....Á, Tiểu Ngọc tỷ tỷ ngươi tự tìm đường chết!”

Mặt cười của Y Từ Tâm nóng lên, chúng tỷ muội cười hi hi ha ha điểm nhẹ mũi nàng, Y Từ Tâm nhấc làn váy liền chạy đến phía sau núi giả ở hậu hoa viên ẩn núp rồi. Tâm sự của nữ nhi gia (con gái nhà người ta) bị nói ra trước mặt mọi người, có thể không xấu hổ sao?

Biểu tỷ muội Tần Xuân Nhạn của nàng hướng về phía mọi người làm mặt quỷ, vui cười đuổi theo nàng. Tiểu Ngọc thấy quỷ kế thành công, làm cho Y Từ Tâm thất bại, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui mừng.

”Đến đến đến, thừa dịp hai người bọn họ không có ở đây, chúng ta ăn hết điểm tâm đi. Tú Tâm, muội ăn đi.”

Tú Tâm dịu dàng cười cười, cầm một miếng mứt lê lên tỉ mỉ nhai.

”Ừm, cái này kết hợp với trà ta vừa mới lấy ra, ngược lại không tệ.”

Tú Tâm vẫn là thích trà như mạng như vậy, Tiểu Ngọc vội vàng quay đầu phân phó Tiểu Trân: “Lấy trà lúc nãy Dương phu nhân đưa tới, pha một bình trà mang lên đây.”

”Hì hì, Tiểu Ngọc tỷ tỷ, nhờ vào thể diện của ngươi, chúng ta mới được hưởng ké trà ngon của Tú Tâm tỷ tỷ!”

Văn Quyên nhỏ tuổi nhất, hơn phân nửa những món điểm tâm này đều vào bụng của nàng. Nàng vỗ vỗ tay nhỏ nhắn nói: “Được rồi, chúng ta cũng đã ăn no, Tiểu Ngọc tỷ tỷ mau mang dược cao mới ra xem một chút đi!”

Vừa nói đến mỹ phẩm sản phẩm dưỡng da, không nữ nhân nào là không cảm thấy hứng thú. Ngay cả Y Từ Tâm đang trốn cũng đi theo phía sau Tần Xuân Nhàn trở lại, chỉ là sắc hồng trên mặt chưa tiêu tan, có vẻ càng thêm đáng yêu. Mấy người tỷ muội cũng không nỡ trêu chọc nàng nữa, chỉ lôi kéo nàng ngồi xuống, nói: “Muội còn không trở lại, chúng ta sắp ăn hết điểm tâm ngon của muội rồi!”

”Hừ, vỡ bụng các người!” Y Từ Tâm vẫn tức giận, chỉ có điều ánh mắt nàng không khỏi bị những bình mỹ phẩm dưỡng da do Tiểu Ngọc mang từ trong nhà ra hấp dẫn.

”Đây chính là sản phẩm mới?”

Chúng nữ đồng thời xông lên.

Lần này Mỹ Ngọc phường làm ra tổng cộng bốn loại sản phẩm mới. Một là loại đậu xanh bạch chỉ dùng dưỡng trắng, dùng bột đậu xanh làm nguyên liệu chủ yếu, có thể dưỡng da mịn màng, đưa tới hiệu quả dưỡng trắng.

Hai là hai sản phầm trị mụn rỗ: dịch của ngư tinh thảo (lá diếp cá) cùng đại hoàng tử thảo loại bỏ dầu. Ngư tinh thảo có công dụng kháng khuẩn tiêu viêm, trị liệu mụn ở tuổi thanh xuân, ngư tinh thảo ngoại trừ làm trà uống, còn có thể ép ngư tinh thảo lấy dịch, dùng chất lỏng bôi lên mụn, cũng có thể đặt một vài lát lá tươi mềm sau khi hấp, buổi tối trước lúc ngủ, nhân lúc còn nóng thoa lên chỗ viêm. Dĩ nhiên, loại dịch ngư tinh thảo này của Mỹ Ngọc phường đã được Thích Thăng dùng phương pháp đặc biệt luyện chế, so với ngư tinh thảo sống còn hiệu quả hơn gấp mấy lần.

Đại hoàng tử thảo có công hiệu trừ bỏ dầu nhờn, thanh nhiệt giải độc, kháng khuẩn tiêu viêm, lưu thông mát máu. Đối với các loại mụn sưng đỏ càng hữu hiệu, đối với sẹo do mụn gây ra, cũng có tác dụng tiêu trừ.

Thì ra Tiểu Ngọc vẫn dự định nếu vết sẹo của Tống Tiềm mà không tốt hơn, sẽ dùng phương thuốc đại hoàng tử thảo này chữa trị cho hắn. Chỉ là da Tống Tiềm cũng không chịu thua kém, dùng bột bạch chỉ thì tốt hơn rồi. Hắc hắc, cái phương thuốc này cũng chẳng kém bột bạch chỉ đâu!

Loại sản phẩm mới thứ tư là cao hoàng kỳ làm mờ vết nhăn. Đây là loại dược cao nhằm vào thị trường các quý phụ trung niên, thành phần chủ yếu là hoàng kì, bạch chỉ, đương quy, tam thất cùng mật ong. Rất hữu hiệu với các loại nếp nhăn của phụ nhân trung niên.

Mấy người tỷ muội sờ sờ bình này ngửi ngửi bình kia, đều cảm thấy rất tốt.

”Ừ, Tiểu Ngọc, xem ra lần này cửa chính Mỹ Ngọc phường sẽ bị người chen hỏng rồi!” Tú Tâm cười nói.

Nhưng Tiểu Ngọc lại đang suy nghĩ một vấn đề khác: “Hiện tại ta đang nghĩ, tìm vị mỹ nhân nào làm người phát ngôn cho sản phẩm mới đây? Tuổi Bích Đào cô nương hơi lớn một chút....” Bích Đào của Bích Thủy cư là một vị danh kỹ có thanh danh không thua kém Tú Tâm Hải Đường lúc trước. Chỉ là đã qua hai năm, tuổi của Bích Đào hơi lớn một chút, nghe nói sắp hoàn lương xuất giá rồi.

Tiểu Ngọc nghĩ đến thân phận hiện tại của mình cũng không tiện tới phố hoa. Chỉ có thể để Thủy Thanh Vân các nàng nghĩ biện pháp khác.

Qua vài ngày, Tiểu Ngọc để Thủy Thanh Vân chọn một người xuất sắc trong mấy vị hoa khôi đang nổi bây giờ, liên hệ xem có thể mời người đến làm chiêu bài sống cho Mỹ Ngọc phường hay không. Muốn mở rộng phát triển sản phẩm mới, lực độ tuyên truyền không đủ thì không thể được!

Không ngờ Thủy Thanh Vân vừa đi, lại chọc tới chuyện phiền toái rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play