Tiểu Ngọc cảm thấy một đôi tay nhỏ bé mềm mại sờ tới sờ lui ở trên mặt mình, y y nha nha một vài tiếng không rõ ý nghĩa.
Minh Nhi tỉnh lại muốn tìm nương chơi hả? Đứa bé này giống như tất cả đứa bé khác, luôn không ngủ được lúc nửa đêm, đêm khuya càng làm ầm ĩ thì càng vui mừng. Tiểu Ngọc lại không muốn giống như các gia đình nhà giàu bình thường khác, mời vú nương đến chăm sóc con mình, còn bản thân người làm mẫu thân thì buông tay mặc kệ. Nàng thà chịu cực khổ một chút, kiên trì muốn tự mình ôm đứa bé, ngủ cùng đứa bé ở trên một cái giường.
”Minh Nhi!” Tiểu Ngọc mở mắt, quả nhiên nhi tử nằm ở trên người của nàng tìm đến nàng chơi. Tiểu Ngọc chậm rãi ngồi dậy ôm bé vào trong ngực, nhẹ nhàng đung đưa. “Minh Nhi ngoan, Minh Nhi mau ngủ ngủ…”
”Ha ha ha…” Ngược lại Minh Nhi sôi nổi hơn. Có lẽ hoàn cảnh xa lạ làm bé cảm thấy rất mới mẻ chăng?
”Ai nha, sao tiểu thiếu gia tỉnh lại rồi! Phu nhân, giao tiểu thiếu gia cho ta đi, ngài nghỉ ngơi thật tốt trước đã.” Huệ Nương nghe tiếng động đẩy cửa vào, đưa tay tiếp nhận Minh Nhi.
Tiểu Ngọc cũng không từ chối, giao Minh Nhi cho Huệ Nương, nhưng không ngủ tiếp.
Nàng lật người xuống giường, thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn là một màu đen như mực, hỏi “Giờ gì rồi?”
Huệ Nương vừa dỗ Minh Nhi vừa nói: “Qua giờ Mùi rồi. Phu nhân ngủ tiếp chứ?”
Tiểu Ngọc không trả lời, lại hỏi: “Tình huống lão gia như thế nào?”
”Còn chưa tỉnh lại.” Khi Huệ Nương nói ra những lời này, không tự chủ tránh ánh mắt của Tiểu Ngọc. Bà thật sự không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của phu nhân.
Tiểu Ngọc cũng không vướng mắc chuyện này quá nhiều, bảo Huệ Nương đi nghỉ ngơi, “Bà theo ta bận rộn vất vả suốt mấy ngày, cũng đã mệt mỏi rồi. Đưa Minh Nhi cho gia nhân khác trông chừng. Bà đi ngủ một giấc, sáng mai đến Tần gia mời Xuân Nhạn cô nương tới một chuyến”
”Aiz” Huệ Nương ôm Minh Nhi đi ra ngoài. Tiểu Ngọc đi tới trước chậu nước, nắm chắc khăn lau mặt một cái, đối diện với cái bóng đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn hiện trong chậu.
Nếu đây là cơn ác mộng, thì nàng thật mong nhanh tỉnh dậy một chút!
Nhưng dĩ nhiên nàng biết đó cũng không phải đang nằm mơ. Mỗi ngày nàng mong đợi nhìn thấy Tống Tiềm, rốt cuộc lúc này gặp lại, phu quân lại thành ra như vậy.
Không kịp hỏi Thì Quý Phong rằng Tống Tiềm bị thương như thế nào, nàng liền ngất đi. Nghe nói thân thể con người có năng lực tự bảo vệ mình, lúc gặp phải chuyện vô cùng không muốn đối mặt sẽ đột nhiên bất tỉnh, để cho mình có thể được tạm thời nghỉ ngơi. Nếu không phải ban nãy ngất xỉu như vậy…Nàng có thể tan nát cõi lòng mà chết hay không đây?
Tiểu Ngọc lắc đầu, vứt toàn bộ ý nghĩ bi quan tiêu cực ra khỏi đầu.
Khi nàng đi ra cửa phòng thì vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Bây giờ nàng phải nghĩ biện pháp khiến Tống Tiềm tỉnh lại trước, còn phải biết rõ, làm sao huynh ấy lại bị thương tổn như vậy.
Tất cả những chuyện phát sinh thế nào? Mặc dù mới vừa rạng sáng, rất nhiều người làm của Tống phủ vẫn không nghỉ ngơi, dựa theo sự phân phó của Huệ Nương, luân phiên trông chừng bên cạnh Tống Tiềm, ngộ nhỡ Tống Tiềm đột nhiên tỉnh lại mà không có ai chăm sóc thì thật không tốt. Đối với sự tỉ mỉ của Huệ Nương, Tiểu Ngọc luôn cực kỳ tán thưởng.
Lúc Tiểu Ngọc đi vào phòng ngủ của Tống Tiềm, Tống Hoa ngồi ngủ gà ngủ gật bên giường vội vàng đứng lên hành lễ với nàng. Tiểu Ngọc lạnh nhạt gật đầu một cái, đi tới trước mặt Tống Tiềm, nhìn xuống khuôn mặt ngủ say của huynh ấy.
Huynh ấy gầy đi.
Hơn nửa năm không thấy, hình như Tống Tiềm lại thêm mấy phần khí phách của nam nhân. Vết sẹo trải rộng trên mặt lúc trước đã sớm khôi phục. Da dẻ trở lại vẻ mịn màng, hơn nữa ngũ quan càng trở nên kiên nghị hơn, nguyên nhân là bởi vì làm việc trong triều đình sao? Loại dáng vẻ thư sinh lúc trước phai nhạt nhiều, giữa hai lông mày nhiều hơn mấy phần oai hùng.
Nếu như gặp nhau ở dưới tình huống tầm thường, bọn họ nhất định sẽ chăm chú nhìn dung nhan của đối phương không nỡ dời tầm mắt đi chứ?
Nhưng bây giờ Tiểu Ngọc không muốn nhìn nữa, càng xem, lòng của nàng lại càng đau.
Nàng không thể ngã xuống! Tiểu Ngọc yên lặng tự nhủ ở trong lòng. Nếu nàng cũng ngã xuống, Minh Nhi làm thế nào, Tống gia làm thế nào?
”Thích đại phu nói thế nào?” Tiểu Ngọc hỏi.
Tống Hoa là một lão gia nhân chững chạc, lập tức trả lời: “Sau ót lão gia bị đánh hai gậy, lực đạo rất mạnh, dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Thích đại phu nói phải khai thông máu bầm trong đầu ngài ấy, mới có thể khiến lão gia tỉnh lại. Nhưng ngài ấy cũng nói lấy máu sau ót quá nguy hiểm, sơ sẩy một cái, lão gia chẳng những không tỉnh lại, còn có khả năng…” Tống Hoa không nói ra nửa câu sau, nhưng Tiểu Ngọc đã hiểu.
Não bộ, từ trước tới nay luôn là chỗ yếu ớt nhất của con người. Mặc dù nền y học hiện đại rất phát triển nhưng giải phẫu khoang sọ vẫn được coi là giải phẫu vô cùng nguy hiểm cũng vô cùng khó khăn, tỷ lệ thành công cũng không tính là quá cao. Huống chi bây giờ còn đang ở cổ đại, khoa học kỹ thuật chưa phát triển, nói trắng ra là vô cùng lạc hậu.
Nhưng chỉ cần Tống Tiềm chưa đến hơi thở cuối cùng, nàng không thể vứt bỏ hi vọng. Thích Thăng không dám thử, vậy Tần Xuân Nhạn thì sao?
Ngày kế tiếp Tần Xuân Nhạn vội vã chạy đến, cũng khiến Tiểu Ngọc thất vọng.
Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn cùng nhau hội chẩn, Tần Xuân Nhạn châm cứu cho Tống Tiềm, nhưng Tống Tiềm vẫn không tỉnh lại.
Nàng chỉ có thể sử dụng kim châm để bảo vệ mấy mệnh môn của hắn, để cho hắn có thể kéo dài một khoảng thời gian nữa.
Chén thuốc, chân khí, kim châm, cũng không thể làm cho Tống Tiềm khôi phục thần trí. Phương pháp duy nhất chính là lấy máu sau ót, nhưng loại thủ pháp này chỉ từng nhìn thấy ở trong sách thuốc, Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn chưa từng nghe nói có người có thể hoàn thành thủ thuật này.
Nguy hiểm quá lớn!
Tiểu Ngọc phải lựa chọn, nhưng giữa hai lựa chọn khó khăn như thế nàng nên làm gì? Có nên đặt cược một lần, để cho bọn họ thử lấy máu sau ót cho Tống Tiềm một chút hay không?
Nhưng…
Mặc dù nàng không e ngại người khác công kích nàng nhân cơ hội mưu hại phu quân, nhưng Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn thì sao? Nàng có thể để cho hai bọn họ cùng gánh chịu tội danh “trị chết” Tống Tiềm sao?
Đây là một xã hội mà lời nói của con người rất đáng sợ.
Nàng bị áp lực khổng lồ ép tới mức hít thở không thông. Vì dời lực chú ý, nàng đi giải thích đầu đuôi chuyện này với gia nhân.
Giờ phút này tâm tình của Tri Phủ Lâm An - Hoàng Lễ Thư cũng không quá tốt.
Nếu không phải hắn đẩy Tống Tiềm tới trước đài, để cho hắn đi làm người hòa giải hai bên không được cám ơn đó, có lẽ Tống Tiềm cũng sẽ không biến thành bộ dạng hôm nay.
Sao có thể ngờ tới Tôn gia ương ngạnh đến nước này?
Nói đến chuyện này, cũng do bọn họ không phải. Ngươi xem đất đai sau nhiều ngày như vậy mà cũng không có một chút hồi âm nào, người trung gian không thể chỉ phục vụ một gia đình ngươi chứ? Người ta cũng phải ăn cơm đó.
Nhưng nếu như Ngô Lương mang gia đình đi xem đất đai chào hỏi Tôn gia trước, cũng miễn trận cãi vả này.
Thì ra người của Tôn gia quả thật thật lòng muốn mua đất. Đáp lại chậm trễ là chậm trễ, nhưng bọn họ quen được người hầu hạ, chưa từng nghĩ người phục vụ bọn họ còn muốn đi phục vụ người khác. Về sau, cũng là tranh chút thể diện rồi!
Tôn gia chúng ta dễ chọc sao? Chỗ Tôn gia nhìn trúng, sao có thể để cho người khác cướp đi?
Ôm loại tâm lý này, Tôn gia không nói hai lời bẩm báo nha phủ Lâm An. Mà một ngày kia, đại diện của nha phủ Lâm An tới nhà Tống Tiềm, vừa bắt đầu còn được Tôn gia thịnh tình khoản đãi.
Chẳng ai nghĩ tới biến cố sau này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT