Tiểu Ngọc vuốt bụng càng ngày càng lớn, có cảm giác thỏa mãn cực lớn.
Làm bà mối thành công rồi, ha ha ha!
Hồi tưởng lại kiếp trước rất nhiều thất đại cô bát đại di sốt sắng làm mai cho nàng, Tiểu Ngọc cảm thấy thật là nhiệt tình. Vẫn là lời nói của đại sư Tiễn Chung Thư chính xác: “Việc mai mối và làm mẫu thân là việc cao quý.”
Tống Tiềm đi một tháng rồi, đứa con trong bụng nàng cũng đã được sáu tháng. Thời tiết đã dần dần lạnh xuống, lúc này Tiểu Ngọc mới nhớ tới, không biết Gia Nhi sinh nam hay nữ đây?
Cái vấn đề này rất nhanh sẽ có đáp án, bởi vì đứa nhỏ mà Gia Nhi sinh ra không phải người bình thường, là long chủng!
Mấy ngày sau, tin tức Chu Hiền phi hạ sinh cho hoàng thượng một nam hài giống như mọc cánh bay khắp cả nước.
Triệu Yểu đã có ba nhi tử, theo lịch sử ghi lại một người trong đó sẽ trở thành người thừa kế của hắn, đứa con bất hiếu Tống Quang Tông, và miếu hiệu hiếu tông lão tử của hắn khác nhau một trời một vực. Đây là nhân sinh!
Nhưng Tiểu Ngọc biết mình xuyên qua đã mang tới hiệu ứng hồ điệp càng lúc càng lớn. Quách thị đã chết, từ trước tới nay cung đình luôn là nơi phải dựa vào địa vị của mẫu thân, việc mẫu thân được sủng ái quyết định địa vị nhi tử. Hiện tại Triệu Yểu chỉ sủng ái Gia Nhi, nhưng ai biết về sau hắn sẽ lập nhi tử nào làm thái tử?
Gia Nhi sinh con không tới một tháng, Triệu Yểu liền không kịp chờ đợi lấy lý do “Phụ đức xuất chúng, đứng đầu hậu cung” lập Gia Nhi làm hoàng hậu!
Tiểu Gia Nhi nữ giả nam trang gặp ở bên hồ Tây Tử, bây giờ đã là nhất quốc chi mẫu rồi.
Thật là khiến người ta không tưởng tượng nổi nha!
Tiểu Ngọc cảm thán số mạng trêu người, đồng thời lại nghĩ lúc nào thì mình và Tống Tiềm có thể đoàn tụ? Ông trời, nếu trời xanh có mắt đã nhặt lại tính mạng cho ta, hãy thành toàn cho chúng ta đi!
Tống Tiềm ở trong phủ Lâm An, nhìn trăng nhớ người, vô cùng phiền muộn.
Càng cách xa Minh Châu, hắn lại càng nhớ thương Tiểu Ngọc.
Đi tới Lâm An, một chính là hắn nói rõ với Hoàng đế mình thực sự mất trí nhớ. Hắn hiểu rõ ràng, có người có thể lừa gạt, có người thì tuyệt đối không thể lừa gạt. Tội khi quân, đây là tội danh lớn cỡ nào?
Nếu như Hoàng đế không tiếp tục để hắn xuất sĩ, hắn liền từ quan đi Nghiêm Châu tìm Tiểu Ngọc cũng tốt.
Mặc dù hắn còn chưa nhớ lại chuyện trước kia chung sống cùng Tiểu Ngọc, nhưng hai tháng Hồng Nhạn đưa tình, ở trong lòng của Tống Tiềm đã len lỏi tình ý sâu sắc.
Nghe nói thê tử xuất thân là nha hoàn, lại muôn vàn nhu tình viết xuống câu “Mặc y phục mang thai, ngây thơ đáng yêu không sợ người nghi ngờ” như vậy, làm cho hắn ban đêm khó ngủ. Mỹ nhân tình nồng, sao hắn có thể cô phụ? Nếu từ nay về sau không làm quan, cả nhà ba người bọn họ có thể ẩn cư dân gian, đó cũng là một loại hạnh phúc.
Nhưng mà Hoàng đế cũng không mất đi tin tưởng đối với Tống Tiềm, ngược lại để hắn có thể chủ động thừa nhận thiếu sót của bản thân, chính là hành vi quân tử.
”Trẫm cho ngươi mấy ngày nghỉ ngơi, tốt nhất ngươi đi đến làm quen các loại sự vụ một chút, chuẩn bị đi nhậm chức đi! Sau khi ngươi mất trí nhớ còn có thể dẫn dắt Nghiêm Châu dũng cảm đánh lui tàn quân quân Kim, có thể thấy được cũng không bởi vì ngươi mất trí nhớ mà mất đi tài trí. Ái khanh, trẫm tin tưởng năng lực của ngươi!”
Triệu Yểu chưa chắc dễ nói chuyện với người khác như thế, nhưng nếu người đó là Tống Tiềm thì không giống nhau.
Tống Tiềm là một người không đắc ý khi được khen ngợi. Triệu Yểu thưởng thức tài ba cùng khát vọng của hắn, cho là tương lai người này tất nhiên sẽ thành châu ngọc. Huống hồ, hắn là học trò giỏi của nhạc phụ Chu Minh Am.
Tống Tiềm lấy được tín nhiệm của hoàng đế, khiến rất nhiều người không nhìn được. Một Tiến Sĩ không hề có căn cơ, dù là Trạng Nguyên, lại nhảy một cái trở thành sủng thần thiên tử, điều này làm cho những danh gia vọng tộc kia làm sao mà chịu nổi?
Tống Tiềm đồng hành cùng Thích Thăng, đi bái phỏng Thời Quý Phong còn đang dưỡng thương trong nhà.
Ba nam nhân không hề giải thích gì. Đã từng là huynh đệ, một đời đều là huynh đệ, không cần nói thêm gì nữa. Thời Quý Phong càng sẽ không bởi vì Tống Tiềm mất trí nhớ mà đánh giá thấp hắn, lấy kiêu ngạo của hắn, người được hắn coi trọng cũng không nhiều lắm, nhưng Tống Tiềm chính là một trong số đó.
Tình cảnh Thời Quý Phong so với Tống Tiềm tốt hơn nhiều lắm. Phụ thân hắn đang làm việc ở trong triều đình, cũng coi là con cháu quan lại, bởi vì cựu thần trong triều đình cố ý lôi kéo hắn. Tính tình của Thời Quý Phong vốn lãnh ngạo, đối với trưởng bối cũng là lạnh nhạt, không ít người tiếp cận hắn đều bị hắn uyển chuyển từ chối.
Tống Tiềm suy tính một hai ngày, hãy để cho Thích Thăng thay hắn đến tìm Cố Ái Sinh, nói rõ tình huống của mình.
Hôm nay ở bên trong Lâm An thành, biết Tống Tiềm mất trí nhớ cũng chỉ có Hoàng đế, Thích Thăng, Thời Quý Phong cùng Cố Ái Sinh. Vài huynh đệ tốt đều rất ăn ý vì Tống Tiềm tìm đường sống trong cái chết liền hộ tống hắn, nói cho hắn biết toàn bộ người và sự việc mà Tống Tiềm gặp phải nửa đời trước, còn nói rõ ràng các quan hệ phe phái trong triều. Có mấy người này giúp một tay, rốt cuộc Tống Tiềm có thể bình yên thích ứng, đi nhậm chức rồi.
Sau khi Trần Văn Vũ đi, hai gian cửa hàng kia liền trống không.
Chu thị hoảng sợ không chịu nổi một ngày, cũng không dám đánh chủ ý lên Trần Văn Vũ, bởi vì nàng biết ngày đó bắt được mấy ác nhân giặc cướp chính là những người nàng sai sửa trị tiểu thúc!
Vì sao người nàng ghét đều tập hợp một chỗ thế này?
Trần Văn Vũ nói với Hải Đường, gian cửa hàng này cũng là sính lễ cho Thanh Tranh. Nhưng mà bây giờ dĩ nhiên không thể trực tiếp cho Thanh Tranh nên muốn nhờ Hải Đường trông coi giúp. Trần Văn Vũ nói, Hải Đường cùng Thanh Tranh có thể tùy ý sử dụng này hai gian cửa hàng, bên ngoài đã nói hắn thuê lại rồi.
Ôm túi thơm Thanh Tranh tự tay thêu trong lòng, Trần Văn Vũ rời Minh Châu đi biên cảnh, Hải Đường liền suy nghĩ cách mở lại hai gian cửa hàng này.
Vẫn là một câu của Tiểu Ngọc đánh thức người trong mộng: “Hiện tại Tô gia chịu hợp tác cùng các ngươi mua tơ lụa rồi, có thể nói buôn bán tơ lụa tương đối thuận lợi. Nhưng mà, ngươi phải mở tơ lụa thành sản nghiệp, Thanh Tranh thì cắt may làm y phục cho người ta, không bằng để cho nàng tiếp tục làm cái này đi?”
Đáy lòng Thanh Tranh đồng ý lời cầu thân của Trần Văn Vũ, liền lưu tâm đối với hai gian cửa hàng này. Nàng vốn là chỉ nghĩ đến xem, không để cho cửa hàng xảy ra chuyện, nhưng nữ nhân trong lòng có suy nghĩ riêng, hành động sẽ trở nên bất đồng. Thanh Tranh điềm tĩnh cũng quan tâm tới cửa hàng rồi!
”Cắt may — không bằng, mời một nhóm tú nữ, ta dạy các nàng kỹ thuật. Thuật thêu Minh Châu, hoa văn ít hơn so với ở Lâm An, chỉ là tú nương Minh Châu, cũng không ít.”
Vì vậy, cửa hàng Trần Văn Vũ lưu lại, biến thành một cửa hàng thêu thật lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT