Sau khi thắng lớn ở Trấn Giang, Thì Quý Phong và Ngu Doãn Văn đều được triều đình khen thưởng.
May mắn có linh dược của Thích Thăng, Thì Quý Phong mới nhặt được tính mạng về. Nhắc tới cũng thật khéo, ngày đó Thích Thăng đang trên đường từ Nghiêm Châu đi Lâm An, nửa đêm đi tới Trấn Giang thì đụng phải trận chiến lớn giữa hai nước Tống - Kim. Thân là người Tống, lại là một thầy thuốc, đương nhiên Thích Thăng nghĩa bất dung từ (không thể chối từ), tham gia vào đội ngũ cứu trợ thương binh của quân Tống. Tất nhiên hắn đã sớm biết Thì Quý Phong đang trấn thủ ở Trấn Giang, vừa nghe được tin Thì Quý Phong bị trọng thương, hắn lập tức chạy tới ngay.
Mạng của Thì Quý Phong cũng là chưa đến đường cùng. Nếu là đại phu khác, dù có kê đơn thuốc tốt hơn nữa cũng khó có thể cứu được hắn, bởi vì hơi thở của hắn gần như đã không còn. May mắn là nội công của Thích Thăng thâm hậu, dùng nội lực của bản thân không ngừng đưa vào trong cơ thể Thì Quý Phong, kích thích tiềm năng của hắn, lại kết hợp với thảo dược, mới khống chế được thương thế của Thì Quý Phong.
Đợi đến lúc Thì Quý Phong có thể mở miệng nói chuyện, đã là ba ngày sau khi trận chiến kết thúc rồi.
Cũng vào lúc này, Thích Thăng mới đưa hắn đi Nghiêm Châu tìm Tống Tiềm, sau khi tìm được Tống Tiềm lại phát hiện Tống Tiềm mất trí nhớ, liền nói chuyện này cho Thì Quý Phong. Thì Quý Phong chưa từng nghe đến việc có người mất đi trí nhớ nên rất kinh ngạc. Nhưng chính hắn đã lượn một vòng ở Quỷ môn quan nên cũng nghĩ thông, đành nói: “Giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt! Người còn sống, tốt hơn bất cứ điều gì khác. Chính huynh ấy cũng nói, chuyện trước kia không nhớ được cũng không sao, chỉ cần từ nay về sau bắt đầu trí nhớ một lần nữa là được rồi. Dù sao cũng còn hơn gãy tay cụt chân.”
Thích Thăng cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Chẳng qua ta vẫn phải tìm tiểu Ngọc nhanh một chút để nàng an tâm. Có lẽ nàng cũng đã trở về Lâm An rồi. Cho dù hiện tại không ở Lâm An, thì chiến tranh cũng đã kết thúc, Lâm An đã an toàn, nàng cũng sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
Thì Quý Phong gật đầu một cái. Hắn ít khi phát biểu ý kiến đối với chuyện của tiểu Ngọc, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng hắn không có tiểu Ngọc - mà ngược lại, bởi vì quá quan tâm, nên mới không muốn nói ra ngoài.
Chân chính yêu một người, là phải để ở đáy lòng.
Trước kia Thì Quý Phong không biết chuyện tình yêu là gì. Hắn đọc trong sách nhìn thấy những câu chữ tình cảm nồng nàn kia luôn luôn bỏ qua, cảm thấy lãng phí sinh mạng trong những thứ tình tình ái ái kia còn không bằng đọc binh thư nhiều hơn một chút. Nhưng gặp gỡ tiểu Ngọc đã làm thay đổi toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Hỏi thế gian, tình là chi?
Câu nói của tiểu Ngọc lúc nào cũng vang vọng trong trái tim hắn.
”Lúc này huynh cũng nên được thăng chức rồi chứ? Đừng luôn vùi mình ở nơi này làm một chức Thông Phán nho nhỏ, nhanh chóng trở về Lâm An, ta còn chờ uống rượu cùng huynh đấy.” Thích Thăng nói.
Nhận được lời chúc của Thích Thăng, việc thăng chức của Thì Quý Phong rất nhanh thành hiện thực, hắn bị điều trở về Lâm An đảm nhiệm chức Xu Mật thừa chỉ của Xu mật viện. Chẳng qua, người bổ nhiệm hắn không phải là Triệu Cấu, mà là tân hoàng đế Triệu Yểu!
Triệu Cấu đã làm hoàng đế 36 năm.
Từ lúc hắn kế vị cho tới nay, thực sự chưa được sống một ngày thoải mái nào, cả ngày phải lo lắng đề phòng. Lúc này, hắn đã vô cùng vô cùng chán ghét cuộc sống đế vương rồi.
Mà nguyên nhân quan trọng thúc đẩy Triệu Cấu nhường ngôi, là một quy định trong đàm phán hòa bình của Tống - Kim năm đó, Hoàng đế của triều Tống phải gọi hoàng đế của nước Kim là thúc thúc!
Triệu Cấu đã sắp sáu mươi tuổi, nhưng Hoàn Nhan Ung mới đoạt ngôi lên làm hoàng đế của nước Kim, mới không tới bốn mươi tuổi, đang lúc tráng niên.
Để cho một người qua năm là sáu mươi như Triệu Cấu phải gọi Hoàn Nhan Ung là “Thúc thúc”, làm sao hắn cam tâm được?
Vì tránh loại vũ nhục này, Triệu Cấu lựa chọn thoái vị.
Sau khi Triệu Yểu nhận được tin tức này, phản ứng đầu tiên là từ chối, kiên quyết không chấp nhận vương vị.
Ai mà biết Triệu Cấu có phải lại muốn thử hắn hay không? Triệu Yểu còn nhớ rõ, trong hai mươi năm hắn ở trong hoàng cung, vẫn chịu đủ loại khảo nghiệm của Triệu Cấu.
Gia Nhi cũng cảm thấy lo lắng thay cho trượng phu. Với trí thông minh của nàng, cũng không nhìn thấu dụng ý thực sự của Triệu Cấu. Dù sao từ cổ chí kim, Hoàng đế nhường ngôi quá ít, trừ phi là trường hợp bị ép buộc.
”Nếu như ngươi không nhận ngôi vị hoàng đế này, thì chính là bất hiếu!” Triệu Cấu nói chuyện đến mức này, thì Triệu Yểu biết phụ hoàng nghiêm túc với chuyện này rồi.
Ngày cử hành đại điển nhường ngôi, mưa to tầm tã. Bầu trời giống như bị xuyên một lỗ thủng, nước ào ào trút xuống, có đại thần cầu điềm tốt thuận lành, lén lút nói: “Mưa thuận gió hòa, mưa thuận gió hòa!”
Sau khi hoàn thành đại lễ, Triệu Cấu đã nhường ngôi vị hoàng đế, sẽ phải chuyển đến cung Đức Thọ.
Triệu Yểu thấy phụ hoàng phải đi, liền nhanh chóng đuổi theo, cởi long bào trên người ra, đỡ Triệu Cấu lên kiệu tiễn đi.
Triệu Yểu cứ từng bước đi theo cỗ kiệu ra ngoài trong cơn mưa xối xả như vậy, có thái giám vội mang dù tới che cho hắn, cũng bị Triệu Yểu phất tay đuổi đi.
Không ai có thể ngăn cản vị tân đế này đưa tiễn phụ hoàng của mình - không, phải nói là phụ thân. Lúc ra đến cửa cung, Triệu Yểu đã bị nước mưa xối ướt sũng, nhưng hắn vẫn chưa dừng bước, muốn đưa Triệu Cấu đến tận Đức Thọ Cung.
”Xin Bệ hạ nhanh chóng quay lại, bảo trọng long thể!” Hiện tại đến phiên Triệu Cấu gọi Triệu Yểu là bệ hạ, mặc dù đây là con trai của hắn.
Khuyên giải vài lần mới khuyên được Triệu Yểu quay lại. Triệu Cấu ngồi trên cỗ kiệu, vành mắt từ từ ướt át. Bản thân đã chọn đúng người kế vị rồi!
Mặc dù Triệu Yểu không phải là con ruột của ta, nhưng so với con trai ruột, còn hiếu thuận hơn. Xem ra sau này, đại sự quốc gia đều có thể yên tâm giao cho hắn rồi!
Sau khi Triệu Yểu kế vị, chuyện đầu tiên chính là khắc phục hậu quả của đại chiến Tống - Kim. Hắn đàm phán với hoàng đế nước Kim Hoàn Nhan Ung, phái Ngu Doãn Văn làm Sứ giả đến nước Kim. Lần đàm phán này, tình hình rất có lợi cho Nam Tống, trong hiệp ước đàm phán hòa bình ở Thiệu Hưng, tiền bồi thường của Nam Tống cho nước Kim bớt đi rất nhiều. Ban đầu là hai mươi lăm vạn lượng, giảm bớt còn hai mươi vạn lượng.
Hoàng đế mới lên ngôi, dĩ nhiên cũng không tránh được lệ thường vua nào triều thần nấy. Hắn bổ nhiệm thân tín của mình làm đại thần trọng yếu, người được thăng chức đầu tiên đương nhiên là thập đệ của hắn Sử Hạo. Mà Thì Quý Phong và Tống Tiềm đang ở nơi xa xôi, cũng không bị hắn quên lãng.
Thì Quý Phong được điều trở lại kinh thành, bổ nhiệm vào triều đình, kiêm chức đại phu, chịu trách nhiệm trụ cột, xử lý một số việc cho thái tử. Mà Tống Tiềm thì được bổ nhiệm làm Thông Phán phủ Lâm An! Tống Tiềm được quay trở về Lâm An rồi!
Tiểu Ngọc biết được tin tức này trong thư của Tống Tiềm. Hai tháng này, bọn họ vẫn thư từ qua lại, từ tiểu Ngọc đơn phương tương tư, về sau biến thành Tống Tiềm cũng bắt đầu viết một vài câu thơ bao hàm tình ý.
Tống Tiềm vẫn không thể nhớ được cuộc sống trước kia với tiểu Ngọc.
Nhưng hắn lại càng ngày càng nhớ nhung thê tử chỉ sống trong những bức thư này. Dáng vẻ của nàng thế nào? Có thể có một đầu tóc đen mềm mượt như mây, trải dài trên đầu gối của mình, mềm mại như nói “Mời chàng mặc sức yêu thương”
Giọng nói của nàng giống như tiếng chim hoàng oanh hót, hay là lưu luyến uyển chuyển giống như tiếng sáo trúc trong trẻo du dương?
Hắn càng ngày càng muốn gặp tiểu Ngọc, thậm chí có loại kích động, vào ngày được nghỉ phép ở hạ tuần* sẽ phi ngựa đến Minh Châu để gặp nàng.
*Một tháng chia làm ba tuần: thượng tuần, hạ tuần, trung tuần. Mỗi tuần là 10 ngày.
Không ngờ vào lúc này, lại nhận được lệnh bổ nhiệm về Lâm An?
Đồng liêu cực kỳ hâm mộ hắn, cho rằng hắn thật may mắn. Cũng có người tin tức linh thông, biết Tống Tiềm là “Có công cần vương “, vào lúc Triệu Yểu còn là Quận Vương Phổ An đã có qua lại với Triệu Yểu, chỉ có thể chua chát nói: “Người ta đã biết trước từ lâu“.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cầm bút lên, viết lá thư này.
Lúc tiểu Ngọc nhận được thư, có một loại cảm giác dở khóc dở cười. Quá hoang đường. Ba tháng trước, mình mạo hiểm từ Lâm An lao tới tìm Tống Tiềm. Bây giờ tìm được phu quân yêu dấu rồi, hai bên vẫn chỉ có thể qua lại bằng thư từ đã quá khổ, lại......
Hắn lại có thể bị điều về Lâm An.
Lâm An và Minh Châu cách nhau một vùng biển, ngồi thuyền cũng chỉ mất hai ngày. Nhưng Tần Xuân Nhạn nói cho nàng biết, tốt nhất nàng không nên mạo hiểm, bởi vì nàng đã mang thai năm tháng thật sự không thích hợp ra biển.
Huống chi, trên biển còn có Hải Tặc đáng sợ như vậy. Trong đầu Tiểu Ngọc hiện ra dáng vẻ anh tuấn ngông cuồng của thủ lĩnh hải tặc Liệt Diễm. Phải làm sao bây giờ?
Trong thư Tống Tiềm nói, hắn về Lâm An trước, đợi nàng sinh con xong, rồi trở về cũng không muộn. Dù sao, thân thể của nàng cũng không chịu nổi!
Tiểu Ngọc vuốt cái bụng đã nhô ra, nàng cười khổ nói: “Con à, con có biết bởi vì con, phụ mẫu lại phải có một thời gian dài không được gặp mặt rồi không?”
Triệu Yểu lên ngôi, đúng lúc cần dùng người, rất nhanh thì thúc giục Tống Tiềm nhậm chức. Tri châu đại nhân tổ chức một bữa tiệc đưa tiễn Tống Tiềm.
Tống Tiềm lần lượt uống rượu từ biệt với các đồng liêu. Hắn từng mất trí nhớ ở chỗ này, hiện tại hắn phải trở về Lâm An mà hắn hoàn toàn xa lạ rồi!
”Tống đại nhân, có thư nhà!” Sau khi trở lại từ bữa tiệc, Tống Tiềm lại nhận được thư nhà do người sai vặt đưa tới.
Tống Tiềm mở ra xem, đó là mấy câu thơ nổi tiếng:
”Nhất biệt chi hậu, lưỡng địa tương huyền
Chích thuyết thị tam tứ nguyệt, hựu thùy tri thị ngũ lục niên.
Thất Huyền Cầm vô tâm đạn, bát hành thư vô khả truyện, Cửu Liên Hoàn tòng trung chiết đoạn,
Thập lý trường đình vọng nhãn dục xuyên. Bách tư tưởng, Thiên hệ niệm, vạn bàn vô nại bả lang oán.
Lục nguyệt phục thiên nhân nhân diêu phiến ngã tâm hàn.
Ngũ nguyệt thạch lưu hồng thắng hỏa, thiên ngộ trận trận lãnh vũ kiêu hoa đoan;
Tứ nguyệt tỳ ba vị hoàng, ngã dục đối kính tâm ý loạn.
Cấp thông thông, tam nguyệt đào hoa tùy thủy chuyển;
Phiêu Linh linh, nhị nguyệt phong tranh tuyến nhi đoạn.
Y! Lang nha lang, ba bất đắc hạ nhất thế nhĩ vi nữ lai ngã vi nam.”
Đây là sau khi Tư Mã Tương Như vào kinh thi đậu được công danh, sinh ra ý niệm hưu thê, vì vậy liền viết thư cho Trác Văn Quân; một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười ** trăm ngàn vạn mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một. Ý là chúng ta từ lúc bắt đầu cho đến lúc thành thần tiên, nhưng hoàn cảnh thay đổi, kể từ bây giờ chúng ta cũng trở lại dáng vẻ ban đầu. Trác Văn Quân thương thấu tâm, liền dùng nội dung bức thư của hắn viết một lá thư trả lời, có thể nói là một tác phẩm kinh điển. Sau khi Tư Mã Tương Như nhận được thư rất là xấu hổ, bỏ đi ý định hưu thê.
Tạm dịch:
Sau khi ly biệt, hai người cùng nhớ nhung
Chỉ hẹn rằng ba bốn tháng, nào ngờ lại năm sáu năm
Đàn bảy dây không lòng dạ nào mà gảy, tám dòng thư không thể gửi, chín vòng tay cũng bị bẻ gãy,
Đứng bên đình mòn mỏi trông xa mười dặm. Trăm nỗi nhớ mong, ngàn lần vương vấn, vạn bất đắc dĩ oán trách chàng.
ngàn lời vạn chữ cũng nói không hết, trăm lần buồn chán, vạn lần mong mỏi.
Lễ trùng cửu lên núi ngắm cánh nhạn cô đơn, trung thu tháng tám trăng tròn mà người không được đoàn viên.
Rằm tháng bảy thắp hương cầm đuốc soi hỏi ông trời,
Tháng sáu nóng nực người người phẩy quạt lòng thiếp lạnh lẽo.
Tháng năm cây lựu hoa đỏ hơn lửa, gặp trận trận mưa lạnh táp cánh hoa ;
Tháng tư hoa Sơn Trà chưa kịp vàng, thiếp nhìn gương mà nghĩ lung tung.
Vội vã, tháng ba hoa đào trôi theo dòng nước ;
Gió thổi nhẹ, tháng hai cánh diều đứt dây.
Chao ôi! Chàng ơi chàng, ước gì kiếp sau chàng là nữ còn thiếp là nam.
Tiểu Ngọc sợ hắn thay lòng sao? Nếu như nàng biết hiện tại người phu quân này chẳng những ngay cả hình dáng của nàng thế nào cũng không nhớ nổi, có thể đau lòng muốn chết hay không?