Đêm khuya mùa hè, thời tiết nóng bức dần hạ xuống là lúc thoải mái nhất.

Tống Tiềm choàng một tấm áo khoác, ngồi trong đình viện của phủ, nhìn cành liễu nhỏ phất phơ, trăng mờ mây mỏng, kinh ngạc ngây ngô.

Trên bàn đá trước mặt hắn là một tượng đất nhỏ do gia đinh Tần gia mới đưa đến ngày hôm nay.

”Trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng, sống cùng chỗ, chết cùng huyệt....” Tống Tiềm nhìn bầu trời đêm, tự lẩm bẩm.

Nửa đêm hắn tỉnh lại, khó ngủ lại nên mới đến đình viện ngồi.

Tối nay nằm mơ, hình như hắn mơ thấy mình đang sánh vai đi cùng một thiếu nữ có khuôn mặt tròn trịa trên một con phố náo nhiệt, thiếu nữ kia ôm một pho tượng đất nhỏ trong ngực, thỉnh thoảng khẽ cười nhìn hắn.

Đột nhiên, khuôn mặt đang tươi cười của nàng biến thành đẫm lệ, khóc thút thít, nói với hắn: “Thiên Thành, Thiên Thành.....”

Hắn giật mình tỉnh lại, mới biết đó là mơ, một giấc mơ quá chân thật!

Thiếu nữ có nụ cười ngọt ngào kia chính là thê tử Mai Tiểu Ngọc của hắn sao?

Về chuyện Tiểu Ngọc, phần lớn Tống Tiềm nghe từ trong miệng Thích Thăng, dĩ nhiên, Tri châu đại nhân cũng đã từng nói qua.

Tri châu đại nhân nói lúc Mai Tiểu Ngọc tới, đã lấy đi “di vật” của hắn, tượng đất nhỏ bị binh mã đạp bể.

Xem ra tượng đất hai người này được ghép lại từ những mảnh vỡ kia?

Tống Tiềm không có chút ấn tượng nào với những chuyện nửa đời trước của mình, nhưng kỳ lạ là chỉ là quên đi những người đã quen và mọi chuyện về họ, còn những thứ ngũ kinh đã học qua và quan hệ bên ngoài, hắn lại nhớ rất rõ. Thích Thăng nói chứng thất hồn này coi như là nhẹ rồi, theo ghi chép, cũng có người mắc phải chứng bệnh này, ngay cả đi vệ sinh cũng không biết.

Nếu là ở đời sau, bệnh này của Tống Tiềm sẽ được chẩn đoán là mất trí nhớ có lựa chọn, song người đương thời lại cho rằng trong ba hồn bảy phách, bị mất đi một ít nên dẫn tới tình trạng này.

Thích Thăng sốt ruột đi thông báo cho Tiểu Ngọc, không lên đường tới Minh Châu. Bằng không hắn đến Minh Châu tìm Tần Xuân Nhạn, lấy kim châm của Tần gia chữa bệnh cho Tống Tiềm, còn nhiều hơn mấy phần hy vọng.

”Thiên Thành, sao tinh thần ngươi kém vậy?”

Hôm sau đến phủ nha, Tri châu Đại nhân thấy sắc mặt Tống Tiềm không tốt liền quan tâm hỏi.

”Không sao, không sao. Chỉ có điều, Tri châu Đại nhân, tinh thần của ngài cũng không tốt lắm, chẳng lẽ bị ốm?” Tống Tiềm nhìn sắc mặt còn tái nhợt hơn hắn của Tri châu Đại nhân, không khỏi hỏi.

”Ài!” Tri châu Đại nhân thờ dài, nói: “Lo lắng chuyện quốc sự thôi! Vài ngày trước đó, ta mới bình định phỉ loạn, hiện tại quân Kim lại muốn tới gây phiền toái!”

Quân Kim?

Thần kinh Tống Tiềm không khỏi căng thẳng, hỏi: “Quân Kim xâm chiếm Nghiêm Châu à?”

Tri châu vừa lắc đầu, vừa nói sơ lược tin tức mới truyền tới cho Tống Tiềm. Thì ra quân Kim chịu thua ở Trấn Giang, nhưng giờ lui lại, muốn gây phiền toái với Nghiêm Châu.

Mày rậm của Tống Tiềm nhướng lên, tâm tình càng thêm nặng nề.

****

Mà lúc này, tâm tình cuả Thì Quý Phong cũng không thoải mái hơn so với Tống Tiềm là bao, hắn đứng ở tường thành không còn hoàn chỉnh nhìn trận hình khổng lồ của quân địch phía dưới, trên khuôn mặt dính đầy mồ hôi và bụi bậm lộ ra một nụ cười khổ.

Ở bên cạnh hắn là một lão thư sinh gầy, mặc dù khuôn mặt cũng đầy bụi đất nhưng tinh thần lại quá mức sung sức, sống lưng thẳng tắp.

Đây là Thư Xá Nhân Ngu Duẫn Văn được hoàng đế Triệu Cấu phái tới tiền tuyến an ủi đại quân,.

Đợt tấn công của Hoàn Nhan Lượng bị Thì Quý Phong kiên cường chống đỡ, hai quân giằng co trên hai bờ Trường Giang. Triệu Cấu phái Ngu Duẫn Văn mang theo ít vật tư tới cho đại quân, khi hắn tới Trấn Giang thì những đại quan của Trấn Giang người thì chết, người thì trốn, chỉ còn lại Thì Quý Phong mang theo quân và dân thề kháng chiến.

Tuy Ngu Duẫn Văn chỉ là một quan văn, nhưng lại có thể văn võ song toàn. Nhớ năm đó Triệu Cấu phái hắn đi sứ Kim Quốc, hoàng đế Kim Quốc thiết yến chiêu đãi, trên yến hội, người Kim Quốc đưa cho hắn một cây cung, để cho hắn bộc lộ tài năng. Bọn họ biết Ngu Duẫn Văn là quan văn, cho rằng văn nhân Tống Triều đều là kẻ hèn nhát tay trói gà không chặt, cố ý muốn nhìn Ngu Duẫn Văn bị chê cười. Không nghĩ tới, Ngu Duẫn Văn lại giắt trường bào vào eo, giương cung kéo dây, một mũi tên trúng bia.

Ngu Duẫn Văn một thân văn võ song toàn tự nhiên cũng thưởng thức người toàn tài như Thì Quý Phong, vô cùng tán thưởng đối với việc hắn kháng chiến tới cùng.

”Quý Phong à, quân đội của tướng quân Lý Hiển Trung sẽ tới ngay thôi, chúng ta chỉ cần cầm cự qua đợt tấn công này của quân Kim, đại thắng sẽ nằm trong tay!”

Ngu Duẫn Văn vuốt chòm râu dài, nói. Thậm chí hắn còn đích thân ra trận giết địch, hôm nay đã giết được mấy người, bảo đao không già!

Thì Quý Phong nói: “Đại nhân, ta cảm thấy hành động phô trương của người Kim có chút kỳ lạ.”

”Sao? Kỳ lạ như nào?”

Ngu Duẫn Văn nghe Thì Quý Phong nói thế, liền giương mắt nhìn trận hình của quân địch.

”Tinh thần của kẻ địch rất bất thường rồi, vô cùng —— uể oải!”

Thì Quý Phong châm chước nói.

Ngu Duẫn Văn là người có kiến thức phi phàm, nghe vậy bèn suy tư một lúc, gật đầu nói: “Đúng là kỳ lạ, hai trận tranh đấu trước đó rõ ràng chúng ta đã rơi xuống hạ phong, nhưng quân địch lại không thừa thắng xông lên, ép chúng ta vào thành thu binh, đây không phải là tác phong của Hoàn Nhan Lượng ——”

Ngu Duẫn Văn đã từng gặp Hoàn Nhan Lượng ở ngoài, ấn tượng vô cùng khắc sâu đối với vị hoàng đế Kim Quốc ương ngạnh phách lối này, hắn là một người không đạt múc đích sẽ không bỏ qua, sao bây giờ lại ——

”Đại nhân, ta muốn tối nay trà trộn vào doanh địch, tập kích ban đêm!” Thì Quý Phong nói lên đề nghị to gan.

Ngu Duẫn Văn giật mình, nhưng ngay sau đó cười ha ha: “Quý Phong à, ngươi đúng là nghé con không sợ cọp! Tốt! Nếu ta cản ngươi, có vẻ như lòng dạ ta đàn bà. Vừa đúng lúc ta mang theo những vũ khí bí mật kia. Tối nay để chúng phát huy tác dụng thôi!”

Thì Quý Phong thấy Ngu Duẫn Văn đồng ý, càng thêm quyết tâm trà trộn vào doanh địch vào đêm nay, hắn nhất định phải biết, đám người Hoàn Nhan Lượng đang chơi trò quỷ gì!

****

Hoàn Nhan Lượng còn muốn thắng cuộc chiến này hơn ai hết, bởi vì hắn không còn đường lui.

Hiện tại người Tống còn chưa biết, nhưng một ngày nào đó bọn họ sẽ biết, chính là —— Hoàn Nhan Lượng hắn, hiện tại đã không phải là hoàng đế Đại Kim Quốc!

Mà đã trở thành phế đế!

Hoàn Nhan Lượng vô cùng hối hận, tại sao không sớm giết cái tên khốn Hoàn Nhan Ung kia chứ!

Hoàn Nhan Ung là tộc đệ của Hoàn Nhan Lượng, hai người đều là TÔN TỬ của Thái tổ hoàng đế Kim Quốc. Lúc Hoàn Nhan Lượng giết hoàng đế lên ngôi vua thì Hoàn Nhan Ung chỉ là một nhân vật nhỏ đóng giữ Tây Kinh.

Trong mắt Hoàn Nhan Lượng vốn không hề có bóng dáng của tên tộc đệ cẩn thận dè dặt này, chỉ có thể trách thê tử của Hoàn Nhan Ung quá nổi danh!

Thê tử của Hoàn Nhan Ung là Ô Lâm Đáp thị là một mỹ nữ Kim Quốc, nghe nói làn da tựa tuyết, dung mạo như hoa, mắt sáng môi son, là nhan sắc tuyệt vời thế gian hiếm có. Sau khi Hoàn Nhan Lượng nghe, liền muốn nhét đệ muội vào hậu cung của mình —— Đây không phải lần đầu hắn làm chuyện này, chỉ cần mỹ nữ trong tộc bị hắn nhìn trúng, bất kể là có quan hệ thân thích gì, toàn bộ đều bắt làm phi tử, bao gồm nữ nhi của thúc thúc Kim Ngột Thuật hoành hành thiên hạ năm đó.

Vị thê tử mỹ nhân này của Hoàn Nhan Ung đi được nửa đường thì tự sát để tuẫn tiết, lòng Hoàn Nhan Lượng không thoải mái, liền nảy sinh ý định giết chết Hoàn Nhan Ung. Ai mà biết mạng tộc đệ này quá lớn, dù trong tối hay ngoài sáng đều tránh được mấy lần ám sát, lần này thì thừa dịp hắn xuất binh Nam Tống, liên hợp với Hoàn Nhan, Phúc Thọ, loại bỏ hàong đế chính quy là hắn!

Sau khi nghe tin Hoàn Nhan Ung ở đông kinh thành Liêu Dương tuyên chính, Hoàn Nhan Lượng không thở được, suýt nữa tắt thở. Hắn xuất binh mở rộng lãnh thổ, cho rằng làm nên bá nghiệp, ai ngờ bá nghiệp chưa thành, lại biến thành phế đế, bị hạ xuống thành “Quận Vương Hải Lăng”!

Hắn cố gắng phong tỏa tin tức trong quân nhưng không có tác dụng, đã bắt đầu xuất hiện binh lính đào ngũ. Mỗi ngày đều có binh lính lén lút chạy trốn, còn có người nói thầm: “Chủ soái không còn là hoàng thượng, chúng ta còn đấu đá cái gì hả, không bằng quay về đầu nhập vào hoàng đế đi.”

Cho nên những ngày qua, Hoàn Nhan Lượng công thành rất không thuận lợi, binh lính thì muốn bảo vệ tính mạng, không có bất kỳ tên nào đấu tranh anh dũng cho hắn! Mà tiểu tướng quân bên Tống kia không biết có lai lịch gì, lại có thể đánh như vậy. Nghe nói là một tiểu thư sinh mới đậu Tiến sĩ —— Chẳng phải thư sinh người Tống yếu đuối có thể ức hiếp sao? Lấy ở đây ra cái khí phách nam tử hán đây!

Hoàn Nhan Lượng rất phiền não, bây giờ hắn nên tiếp tục tấn công Trấn Giang, hay là mang đội quân quay đầu lại giành lại ngôi vị hoàng đế của mình đây?

Nghĩ đến chết già, sao Hoàn Nhan Lượng có thể ngủ được, cho tới tận đêm khuya, hắn vẫn đang cùng mấy tâm phúc của mình thương nghị trong lều chủ soái, bọn họ không biết Thì Quý Phong mặc áo đen đã lặng lẽ âm thầm lẻn vào doanh trại.

Thì Quý Phong không có lòng tin có thể chém chết Hoàn Nhan Lượng.

Cho tới bây giờ hắn sẽ không phạm sai lầm là khinh địch. Ngu Duẫn Văn đã nói qua với hắn, mặc dù Hoàn Nhan Lượng là một bạo quân nhưng không có nghĩa cái gì hắn cũng tệ, ngược lại, năm đó hắn có thể chiến thắng trong cung biến đã chứng minh hắn không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Người Kim là một dân tộc sống trên lưng ngựa, hoàng đế Kim Quốc muốn ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế, đầu tiên phải là một anh hùng hơn người.

Mà Thì Quý Phong kiên định bước vào doanh trại của Kim Quốc. Hiện tại Ngu Duẫn Văn đã đến, cho dù mình chết trong tay địch cũng không sợ Trấn Giang sẽ như quần long không ai quản!

Lúc này Quý Phong đang nằm rạp xuống đất sau một tảng đá lớn, len lén nhìn lều chủ soái đang sáng đèn ở phía xa, rất nhiều binh lính canh chừng xung quanh. Hoàng đế Kim Quốc sợ chết như vậy sao?

Nhưng hắn không biết, đây là bởi Hoàn Nhan Lượng sợ binh lính có ý làm phản, giết chết mình để dâng công trạng, đầu phục vào tân hoàng nên mới phái binh lính gấp ba lần tới lều chủ soái.

Trong lều chủ soái, Hoàn Nhan Lượng hỏi ý kiến của thuộc hạ nên đánh hay trờ về?

”Bệ hạ, thần muốn nói.” Một mưu sĩ chắp tay, nói.

”Có gì thì nói mau!” Hoàn Nhan Lượng không nhịn được, thúc giục. Tối nay hắn sẽ phải đưa ra quyết định!

”Bệ hạ xâm nhập nơi khác, chưa tấn công mà quay về, nếu cứ như vậy, có lẽ người Tống sẽ đuổi theo đánh chúng ta.”

Hoàn Nhan Lượng gật đầu một cái. Đúng vậy, muốn rút lui không phải chuyện dễ dàng như vậy. Huống chi hiện tại thoạt nhìn tướng lãnh người Tống rất hăng hái, nếu cứ để cho bọn họ tấn công phía sau, bản thân sẽ chịu thiệt.

”Đúng, hạ thần cũng nghĩ thế, cho nên tiến binh đánh chiếm Trấn Giang trước, giáng một đòn nặng nề cho người Tống, rồi thuận tiện đánh Bắc Nguyên!”

Mưu sĩ này nói rất có đạo lý, trước đánh bại người Tống rồi trở về, như vậy sẽ không sợ người Tống đuổi theo.

Trong lúc Hoàn Nhan Lượng suy nghĩ thì đột nhiên nghe được tiếng binh khí giao nhau bên ngoài trướng!

Mặt hắn lập tức biến sắc, chẳng lẽ có thích khách?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play