Mặt trời mọc trên biển nhanh hơn buổi sáng trên đất liền một chút. Tiểu Ngọc cảm giác mình mới chợp mắt một lát đã nghe được người bên cạnh đi tới đi lui, nghĩ đến trời đã sáng.
Tiểu Ngọc ngồi dậy, Huệ Nương cũng tỉnh theo, vội đi múc nước rửa mặt cho nữ chủ nhân. Trên thuyền phương tiện đơn sơ, không được thoải mái như ở nhà, Tiểu Ngọc cũng không so đo nhiều, cầm lấy khăn lông chấm nước lạnh xoa xoa mặt, lại đi tới trên boong thuyền dùng muối tinh rửa sạch miệng.
Thanh Tranh và Tần Xuân Nhạn đều đã tỉnh lại, không lâu sau cũng đều lên boong thuyền. Mặt biển lúc sáng sớm rất yên tĩnh, gió biển thổi ngang qua gò má Tiểu Ngọc, chung quanh một mảnh yên lặng. Trong nháy mắt Tiểu Ngọc thậm chí cho là tình hình nguy hiểm tối hôm qua là một cơn ác mộng.
Nhưng trên boong thuyền bừa bãi khắp nơi, còn có vết máu đỏ tươi, đang nhắc nhở Tiểu Ngọc tối hôm qua nơi này quả thật đã trải qua một trận ác đấu.
Tên hải tặc kia —— Khiếu Liệt Diễm?
Tiểu Ngọc nhớ đến cái tên này, ngoại trừ cảm thấy hơi sợ hãi, còn mơ hồ cảm thấy buồn cười.
Làm ơn, một người ở trong nước kiếm sống, lại mang tên lửa. Kim khắc Mộc, nước dập tắt lửa, hắn vậy mà không kiêng kỵ sao? Hay là lá gan hắn quá tốt, cái gì cũng không quan tâm?
Nhớ tới ngoại hình tuấn vĩ và tính tình cuồng nịnh của Liệt Diễm, Tiểu Ngọc không khỏi lắc đầu. Đáng tiếc cho vẻ ngoài đó, người đàn ông này trong xương thật là mười phần cường đạo!
Tiểu Ngọc tựa vào mép thuyền hít thở không khí dễ chịu mát mẻ lúc sáng sớm, vừa tùy ý quan sát thuyền bè chung quanh bến tàu. Bến Tam Giang là bến tàu lớn, khắp nơi đều đậu đầy thuyền bè. Chiếc thuyền hàng có kích thước trung bình của bọn họ có thể nói là không thu hút mấy trong những con thuyền của mọi người, bỏ neo gần bọn họ phần lớn đều là du thuyền có kích thước giống nhau.
Chợt Tiểu Ngọc nhìn thấy một tiểu cô nương ăn mặc kiểu tỳ nữ trên thuyền đối diện, đang cầm một chậu nước đi tới mép thuyền hướng dưới biển đổ nước xuống. Có lẽ cũng đang phục vụ chủ nhân rửa mặt đi? Song khi tiểu nha hoàn đổ hết nước xoay người muốn vào khoang, Tiểu Ngọc thình lình nhìn thấy khuôn mặt của nàng, không nhịn được kêu lên một tiếng: “Thu Lam!”
Tiểu nha hoàn nghe vậy chấn động, theo tiếng nhìn sang, bất giác mừng rỡ, cũng kêu: “Tống gia nương tử!”
Nha hoàn da trắng mắt sáng, chính là tỳ nữ thân cận bên người bạn khuê mật Hải Đường của Tiểu Ngọc!
Tiểu Ngọc nhất thời nghĩ tới Hải Đường tất nhiên sẽ ở trên chiếc thuyền này. Quả nhiên Thu Lam đem chậu nước rửa mặt cứ như vậy để xuống đất, nhấc váy liền chạy vào khoang, duyên dáng kêu to: “Tiểu thư, tiểu thư, Tống gia nương tử ở phía đối diện a!”
”Làm sao vậy?” Tần Xuân Nhạn không biết Thu Lam, nhìn bộ dáng Tiểu Ngọc mừng rỡ, vội nói: “Tỷ cũng không nên lúc thì kinh sợ lúc thì vui mừng, cẩn thận đứa bé!”
Thanh Tranh cũng đã từng gặp qua Thu Lam, cũng nhớ lại thị nữ của Hải Đường, liền đối với Tần Xuân Nhạn nói: “Trên thuyền kia có cố nhân của Tiểu Ngọc.”
Quả nhiên không tới một khắc, trên thuyền bên kia chợt vang lên tiếng bước chân bình bịch, một mỹ nhân tóc mây quần áo xốc xếch không chỉnh tề vọt tới trên boong thuyền, hướng về phía Tiểu Ngọc kêu: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ! Tiểu Ngọc tỷ tỷ!”
Tiểu Ngọc cùng Thanh Tranh vừa nhìn, đây không phải là Hải Đường thì là ai?
Tính toán ra, kể từ mùa đông năm ngoái Hải Đường lấy chồng ở Minh Châu, họ đã hơn nửa năm không gặp.
Không ngờ trong lúc vô tình lại trùng hợp gặp nhau ở nơi bến tàu xa lạ này! Cuộc sống người hiện đại tin tức nhanh chóng thì không thể hiểu được cảm giác mừng như điên khi trong lúc lơ đãng tha hương gặp được cố nhân. Họ cách một đoạn mặt biển ngắn ngủn hướng đối phương kêu gọi, cũng không đi bận tâm cái gì dáng vẻ lễ tiết gì nữa. Những người chung quanh cũng vui mừng lây theo các nàng, đều lộ ra nụ cười hiểu ý.
”Tiểu Ngọc tỷ tỷ, các người bây giờ muốn đi nơi nào?” Đôi tay Hải Đường tạo thành hình loa hướng Tiểu Ngọc hô.
”Minh Châu!” Tiểu Ngọc dùng phương thức y hệt kêu trở về.
Hải Đường càng thêm vui mừng, “Đến bên này, ngồi thuyền ta đi! Ta cũng vậy, ta cũng phải về Minh Châu!”
”Cái này —” Tiểu Ngọc quay đầu lại nhìn Tần Xuân Nhạn và Thanh Tranh một cái: “Có được hay không?” Nàng hỏi ý kiến hai vị ‘Người giám hộ’, nhưng trong mắt rõ ràng toát ra cực độ khát vọng.
Thanh Tranh thì miễn, Tần Xuân Nhạn lại đem chuyện này ngẫm nghĩ nghĩ, mới gật đầu tán thành.
Tiểu Ngọc cũng không biết suy nghĩ trong lòng Tần Xuân Nhạn. Xương ống chân Tần Xuân Nhạn tối hôm qua cùng Liệt Diễm giao thủ bị thương, nàng cảm thấy tên thủ lĩnh hải tặc này tràn đấy ý chí chiến đấu, cộng thêm chuyện nghe nói hắn có cừu oán tất báo, cũng liền để ý.
Hôm nay còn phải đi đường biển một ngày, đến rạng sáng mai mới có thể đến Minh Châu. Nếu tối nay Liệt Diễm không để ý thương thế lần nữa mò lên thuyền —
Đổi thuyền, đúng là một chọn lựa không tồi!
Nếu Tần Xuân Nhạn cũng gật đầu đồng ý, Tiểu Ngọc liền cùng chủ thuyền nói rõ tình huống, đoàn người dời thuyền đến trên thuyền Hải Đường.
Lúc này rốt cuộc Hải Đường đã trang điểm chỉnh tề, nhưng trên mặt vẫn có một tầng đỏ ửng hưng phấn chưa từng rút đi. Mặc dù nàng đã gả làm vợ người nhưng vẫn chỉ là một cô nương còn nhỏ tuổi hơn Tiểu Ngọc, tâm tính thiếu nữ chưa mất, vừa thấy được Tiểu Ngọc tới đây liền lôi kéo nàng nói chuyện không ngừng.
Thu Lam thì cao hơn so với năm trước, tiểu nha đầu lớn nhanh, lập tức đã lớn thành đại cô nương. Mấy ngày gần đây hiếm thấy tiểu thư nhà mình vui vẻ như vậy, Thu Lam cười nhắc nhở nói: “Tiểu thư, phải cho Tống gia nương tử ngồi xuống nha.”
”Đúng đúng đúng, ngươi xem ta đều vui mừng đến hồ đồ. Mọi người ngồi, mọi người ngồi! Thu Lam, nhanh đi dâng trà.”
Hải Đường ngày đó là một trong ba đại danh kỹ phố Hoa. Giao thiệp một hồi công phu nhưng không lạnh nhạt, vài ba lời liền đem Tần Xuân Nhạn và Thanh Tranh tiếp đón cẩn thận, vẫn cùng Huệ Nương nói mấy câu việc nhà. Trần Phú, Ngưu Bưu biết bên trong đều là nữ quyến, cũng không đi vào, thủ vệ ngay tại boong thuyền.
Niềm vui mừng gặp lại ngoài ý muốn qua đi, Tiểu Ngọc lại cảm thấy có chút kỳ quái.
”Hải Đường, trên thuyền này —— trừ chủ tớ hai người, cũng chỉ có thủy thủ đoàn hả?”
Thật ra thì nàng muốn hỏi là, thế nào mà Hải Đường là một phụ nhân đã kết hôn, cũng một mình ra biển. Chẳng lẽ cũng giống mình đi ra ngoài tìm phu quân? Không thể nào chứ ——
Nghe được Tiểu Ngọc hỏi, trên mặt Hải Đường vốn là hào hứng bừng bừng nhất thời che lên một tầng u ám, hốc mắt hồng hồng.
”Ai —— nói rất dài dòng!”
Hóa ra lúc ấy Hải Đường bị xem tử khóa kích thích, cảm thấy cho dù ở trong thanh lâu là hoa khôi cao quý, nhưng mà cũng chỉ là cảnh tượng huyền ảo. Nữ nhi gia đúng là vẫn nên tìm một nam nhân gả cho là đúng đắn nhất. Vừa gặp phú hào Trần Kế Hán ở Minh Châu, dùng nhu tình tấn công làm nàng rung động, lại thêm nàng cũng nản lòng thoái chí với kiếp phong trần, liền đồng ý đi theo Trần Kế Hán trở về Minh Châu, làm tiểu thiếp thứ hai của hắn.
Trần Kế Hán cũng không phải người phụ lòng, đối với Hải Đường có thể nói là tình thâm ý trọng. Nhưng nàng vừa vào Trần gia thì phát hiện quan hệ nhân mạch trong nhà này cực kỳ phức tạp. Phía trên nàng là một đại nương một thiếp thất, đều không phải là đèn đã cạn dầu, vả lại đều vì Trần Gia sinh hạ tử nữ. Chẳng qua Trần Kế Hán đối với nàng rất tốt, ăn mặc chi phí tiền tiêu đều cho nàng, còn nghĩ danh nghĩa đem tiền lời một cửa hàng tơ lụa toàn bộ cho Hải Đường tới trông coi.
Minh Châu, tơ lụa mua bán phát đạt, Trần Kế Hán cũng là làm nghề này lập nghiệp. Cưới Hải Đường, hắn càng thêm hăng hái, lại tính toán ra biển làm mấy chuyến mua bán lớn.
Ai biết trong tháng trước, Trần Kế Hán đi thuyền ra biển buôn bán gặp phải bão lớn, thuyền lớn cứ như vậy bị sóng biển nuốt chửng, trên thuyền không người nào còn sống. Hải Đường mới gả mấy tháng, chớp mắt thành quả phụ, ngay cả một đứa bé cũng không có.
Trần Kế Hán nguyên quán ở Ngô Giang, ba người các nàng mang theo con cái Trần Kế Hán trở về làm tang sự cho hắn, liền tại từ đường Trần gia do trưởng bối chủ trì phân nhà.
Đại phòng có hai đứa con trai, thiếp thất cũng sinh một trai một gái, đương nhiên có quyền phát biểu tuyệt đối trong việc phân chia tài sản. Nàng một cô nương xứ khác có thể làm cái gì? Thật may là trưởng bối Trần gia coi như có chút lương tâm, xem nàng cũng là cưới hỏi đàng hoàng vào cửa, đem phân cửa hàng tơ lụa nàng quản lý kia cho nàng, những gia sản khác nàng cũng không cần suy nghĩ tới nữa.
Hải Đường mang theo Thu Lam mướn chiếc thuyền này chính là muốn từ Ngô Giang trở về Minh Châu. Ai ngờ trùng hợp liền gặp Tiểu Ngọc!
Tiểu Ngọc nghe nói Hải Đường thành tân quả phụ, mới phát giác cả người nàng mặc tố y, thái dương còn trâm một đóa hoa lụa trắng. Chỉ là vừa mới gặp gỡ hưng phấn quá mức, lại quên luôn sự khác thường của nàng.
Hải Đường thấy sau khi nói xong, không khí trong khoang có chút trầm buồn, tức thì ho hai tiếng, cố cười nói: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta cuối cùng lại tụ chung một chỗ rồi. Vì sao tỷ đến Minh Châu?” Hải Đường vốn tưởng rằng nói đề tài này khiến Tiểu Ngọc vui vẻ lên chút, không ngờ nói trúng chỗ Tiểu Ngọc đau lòng. Tiểu Ngọc mới vừa còn bởi Hải Đường không may mà buồn, giờ phút này Hải Đường vừa hỏi, Tiểu Ngọc mới nhớ tới phu quân của mình không phải là sống chết chưa biết sao.
Tiểu Ngọc đơn giản đem chuyện Nghiêm Châu nói một lần. Hải Đường vừa nghe Tống Tiềm bị thương trên chiến trường, mà Tiểu Ngọc còn bụng lớn đi ra ngoài tìm phu quân, một phát bắt được tay Tiểu Ngọc nói: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ cũng quá cực khổ!”
Không chỉ Tiểu Ngọc, ngay cả đám người Thanh Tranh, Xuân Nhạn, Huệ Nương cũng cảm động. Hải Đường là một quả phụ, chuyện phiền lòng có một đống lớn, vẫn còn lo lắng cho Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc sớm biết Hải Đường thiện lương, nếu không thời gian ở Lâm An hai người cũng sẽ không hợp ý như vậy, nhớ Tú Tâm mới từ phủ Bình Giang đi Lâm An cũng là được Hải Đường chiếu cố, mới có vị trí nho nhỏ ở phố hoa.
Mấy người ngồi ở trên thuyền Hải Đường nói một chút tình hình sau khi xa cách, đương nhiên là một phen thổn thức.
Tiểu Ngọc ngồi thuyền rời cửa Tam Giang, theo kế hoạch ban đầu đi về phía Minh Châu.
Chủ thuyền Lưu Tam gia nghĩ tới hàng hóa của mình trong kho bị cướp sạch, thế nào cũng không vui mừng nổi. Hải tặc đáng ghét! May mắn ngày hôm qua hắn không có bị tổn thương tính mạng. Ai, chuyến này bàn giao với các thương gia như thế nào đây?
Đêm khuya, lúc Lưu Tam gia đứng ở đầu thuyền, chưa tới hai canh giờ sắp đến Minh Châu rồi. Hắn căn bản là ngủ không yên, cả buổi tối đều nghĩ xem đàm phán với các thương gia chờ hàng như thế nào. Hắn tựa vào trụ thuyền, trong biển ‘ào ào’ một tiếng đột nhiên thoát ra một cái bóng đen!
”Ưmh!” Lưu Tam gia còn chưa kịp phản ứng, đã bị người che miệng đánh mạnh một quyền vào bụng. Cặp mắt hắn trợn trừng, cơm trong bụng trào lên, thiếu chút nữa thì đau đến ngất đi!
”Nữ nhân kia ở nơi nào?”
Bên tai Lưu Tam gia truyền tới một tiếng cười nói của nam nhân. Đây không phải là tiếng thủ lĩnh hải tặc Liệt Diễm tối hôm qua sao?
Tại sao hắn lại đến đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT