Kim Diệu Liên thật không ngờ, mình nói chuyện với Tiểu Ngọc, lại mang đến kết quả như vậy.

Tống Tiềm quả nhiên nói là làm, bẩm báo với Triệu Cấu chuyện mình cưới tì nữ làm vợ.

Vấn đề hôn nhân đối với quan viên, cho dù ở hiện đại ngàn năm sau, cũng vẫn còn là một uy hiếp. Cho dù bọn quan viên bên ngoài ăn chơi thế nào, nhưng vẫn luôn cẩn thận với hôn nhân, bởi vì từ xưa cho tới bây giờ, quốc gia này luôn lấy quan niệm “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ” làm gốc. Vị quan không thể làm chủ việc gia đình, sẽ làm cho người ta không yên tâm.

Mà ở thời Tống, hôn nhân của một kẻ sĩ không chỉ có môn đăng hộ đối, mà còn phải chú ý tới danh phận, tằng tịu với người của giai cấp thấp sẽ bị toàn bộ xã hội phỉ nhổ. Tống Tiềm thẳng thắn bẩm báo như vậy, rất nhanh đã làm chấn động tầng lớp thượng lưu trong triều đình.

Theo lý thuyết, Tống Tiềm cưới một nha hoàn làm vợ, tuy rằng nhà gái thân phận thấp kém, cũng không làm gì. Làm cho người ta chấn động, là chuyện “Gả thay” này, nói cách khác, lúc hỏi cưới là người này, cưới về nhà lại là người khác. Ở triều Nam Tống coi trọng đạo lí tam cương ngũ thường, chuyện như vậy làm sao có thể chấp nhận?

Triệu Cấu cho dù sủng ái Tống Tiềm, cũng không thể không để ý đàm tiếu bên ngoài.

“Tống khanh gia, sao ngươi lại bẩm báo với trẫm việc này?”

Triệu Cấu vẫn có tâm muốn bảo vệ Tống Tiềm, nhưng ông không biết vì sao Tống Tiềm phải tự nói tới việc xấu trong nhà.

Tống Tiềm nói: “Vợ chồng chính là nhân luân, không thể danh bất chính mà ngôn không thuận. Vi thần đã ủy khuất nội tử một năm, không muốn tiếp tục để nàng chịu uất ức. Nói cho cùng, việc này sớm muộn cũng không giấu được, so với để người khác nói, còn không bằng vi thần tự mình trần tình với Hoàng thượng.”

Sau khi biết được tin này, Triệu Bá Tông và Triệu Bá Cửu có hai phản ứng hoàn toàn khác nhau.

Triệu Bá Tông vì Tống Tiềm cảm thấy nóng lòng. Tống Tiềm vừa mới bước vào quan trường, đúng lúc chuẩn bị kế hoạch lớn, lại xảy ra mâu thuẩn nội bộ, việc này, sợ là trong thời gian dài sẽ không được trọng dụng.

Mà Triệu Bá Cửu thì vui vẻ ra mặt.

“Tống Tiềm ơi Tống Tiềm, cái này còn không bắt được nhược điểm của ngươi?”

Trong nhất thời, tấu sớ công kích đạo đức cá nhân của Tống Tiềm như tuyết rơi xuống án thư của Triệu Cấu, thậm chí có người còn nói Tống Tiềm cùng nha hoàn sống chung, đạo đức bại hoại, người như vậy sao có thể làm gương cho kẻ sĩ trong thiên hạ? Phải tước đi công danh của hắn mới đúng!

Tống Tiềm và Tiểu Ngọc ở trung tâm vòng xoáy, tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh.

Rốt cục đã nói hết mọi chuyện.

Tiểu Ngọc có cảm giác vô cùng thoải mái. Vẫn lo lắng đề phòng sợ hãi người khác vạch trần chính mình, sợ hãi thân phận của mình sẽ gây phiền toái cho Tống Tiềm, cũng sợ bọn họ sẽ bị thế tục chia rẽ.

Nhưng bây giờ, không cần sợ gì nữa. Việc đã đến nước này, sợ còn có ý nghĩa sao?

Tống Tiềm bị lệnh cưỡng chế ở nhà tu tỉnh. Tình cảnh hai vợ chồng ở nhà cũng không bi thảm như người ngoài tưởng tượng, cùng với những ngày thường không có gì khác biệt.

Tống Tiềm sau khi đậu trạng nguyên, trong nhà thường có khách tới. Nhưng Tống phủ ngày xưa đông như trẩy hội, những ngày này trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, không người đến thăm.

Lòng người dễ thay đổi, bởi vậy cũng có thể thấy được thế thái nhân tình.

Đương nhiên, cũng có người hoàn toàn không để ý Tống Tiềm đang ở nơi đầu sóng ngọn gió mà đến thăm, tỷ như Cố Ái Sinh và Hình Quang.

Mà để cho Tiểu Ngọc kinh ngạc, là Gia Nhi cũng tự mình tới nhà thăm.

“Gia Nhi tỷ tỷ, không phải tỷ đang có thai sao, sao lại đi lung tung thế này.” Tiểu Ngọc đã sớm nghe nói Gia Nhi có thai, không nghĩ nàng như vậy còn tới thăm mình.

Gia Nhi kéo tay Tiểu Ngọc, tươi cười: “Tiểu Ngọc, nhìn thấy muội vẫn còn tinh thần, thật tốt!”

Tiểu Ngọc biết Gia Nhi cho tới bây giờ cũng xem mình như muội muội, nghe nàng ân cần thăm hỏi, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

“Gia Nhi tỷ tỷ, để tỷ lo lắng rồi.”

Kỳ thật lấy thân phận của Gia Nhi, không nên tới cửa thăm hỏi Tiểu Ngọc. Nàng thân trắc phi của Phổ An quận vương, nhất cử nhất động sẽ đại diện cho khuynh hướng chính trị của Triệu Bá Tông, cho nên Gia Nhi trước khi ra cửa đã có hỏi ý kiến của Triệu Bá Tông.

Triệu Bá Tông lại không chút do dự nói: “Đi thôi, các nàng tỷ muội tình thâm, đi thăm nàng ấy cũng tốt.”

Triệu Bá Tông đối với nữ tử gan dạ như Tiểu Ngọc dám đơn độc đến Vương phủ cầu cứu có ấn tượng rất tốt. Biết được Tiểu Ngọc có xuất thân nha hoàn, Triệu Bá Tông không ngờ tới. Nữ tử gan dạ sáng suốt hơn người này sao lại là một hạ nhân?

Gia Nhi nói với Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, muội cũng đừng quá lo lắng. Hoàng thượng bây giờ cũng không quyết định xử trí Thiên Thành thế nào, bằng sự sủng ái của hoàng thượng với Thiên Thành, nghĩ rằng khiển trách sẽ không quá nặng. Ta sẽ nhờ vương gia nghĩ cách giúp các ngươi!”

“Quên đi, Gia Nhi tỷ tỷ.” Tiểu Ngọc cười từ chối ý tốt của Gia Nhi, “Đừng làm cho vương gia khó xử. Bây giờ Ân Bình quận vương sẽ không bỏ qua cho Thiên Thành, vương gia nhà tỷ không tốt lộ diện đâu.”

“Nhưng mà......” Gia Nhi còn muốn nói, bị Tiểu Ngọc ngăn lại. “Gia Nhi tỷ tỷ, khó được tỷ tới một chuyến, đầu bếp trong nhà vừa vặn làm chút tân điểm tâm, chúng ta cùng ăn nhé? Đừng nói những chuyện phiền lòng này nữa.”

Bị Tiểu Ngọc lần nữa ngắt lời, Gia Nhi cũng không tiếp tục kiên trì. Sao nàng lại không hiểu Triệu Bá Tông.

Tống Tiềm cũng mặc kệ triều đình sẽ xử trí hắn thế nào.

Từ sau khi cha mẹ tạ thế, hắn lưu lạc làm ăn xin, thì rất ít chuyện có thể đả kích hắn. Người ngoài thấy Tống Tiềm luôn kính cẩn khiêm nhường, kì thực kiên cường hơn bất cứ ai.

Hắn bị giao trách nhiệm ở nhà tu tỉnh, nhưng cũng không nhàn rỗi. Trên thực tế, bây giờ trên dưới Tống gia ai cũng không rảnh, bởi vì Tống Tiềm đang chuẩn bị hôn lễ, một hôn lễ đường đường chính chính, là hôn lễ của hắn và Tiểu Ngọc.

Mục Duẫn Hà nhận được thiếp mời của Tống Tiềm, mang theo hai lão gia nhân, từ nông thôn đến thành Lâm An.

“Thiên Thành, chuyện này, con làm rất đúng!”

Mục Duẫn Hà chẳng những không trách cứ Tống Tiềm, ngược lại rất tán thưởng việc làm của hắn.

“Quân tử ngay thẳng, tiểu nhân vòng vo. Con có thể làm người ngay thẳng, phơi bày sự thật ra ánh sáng, không thẹn là người quân tử.”

Tiểu Ngọc cảm thấy sợ hãi khi bái kiến Mục Duẫn Hà. Lúc Mục Duẫn Hà đến, tâm trạng nàng không yên, sợ vị lão nhân này sẽ nhìn nàng trừng trừng không hài lòng. Không nghĩ tới Mục Duẫn Hà thấy nàng, lại còn chủ động nâng nàng dậy, nói: “Hiền tức, vất vả cho con!”

Tiểu Ngọc nghe Mục Duẫn Hà nói như vậy, nhất thời vô cùng cảm động.

Vị lão nhân đức cao vọng trọng này không có ghét bỏ nàng làm phiền hà Thiên Thành, còn trái lại an ủi nàng. Mục Duẫn Hà nói: “Hiền tức, con đừng lo lắng. Thiên Thành đã kể hết mọi chuyện cho ta biết, làm khó con một năm nay làm nhiều chuyện vì Thiên Thành như vậy...... Thiên Thành nói, nó phải cưới hỏi con đàng hoàng, ta vô cùng tán thành!”

Có Mục Duẫn Hà ra mặt chủ trì hôn lễ, Tống Tiềm tìm người xem ngày, liền chuẩn bị thành thân cùng Tiểu Ngọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play