Nhà mới của Tống Tiềm và Tiểu Ngọc ở cách Thì phủ không xa, so với trạch viện trước kia, mặt tiền có hơi nhỏ hơn một chút.
Trạch viện lớn ban đầu vẫn chưa bán đi, cửa hiệu ở mặt tiền là Mĩ Ngọc phường, phía sau để lại một loạt sương phòng cho đám nữ nhân viên ở, còn những sương phòng khác thì cho thuê.
Bởi vì trong nhà không có đám nữ nhân viên Mĩ Ngọc phường, cũng không cần nhà lớn như vậy. Huệ nương và bốn hộ viện cũng đi theo, hơn nữa thư đồng mới mua, nha đầu, đầu bếp, trong nhà cũng có hơn mười nhân khẩu.
Huệ nương đi theo Tiểu Ngọc đến bố trí phòng mới cho Tống Tiềm còn cố ý vô tình nhớ kỹ: “Ai, gian phòng phía bắc này thật rộng rãi, đúng là nên mua mới, phòng cũ không đủ rộng.......”
Câu này có ý muốn Tiểu Ngọc và Tống Tiềm nhanh nhanh ở cùng phòng.
Huệ nương theo Tiểu Ngọc một năm, vẫn thấy hai người bọn họ tương kính như tân ở khác phòng, cũng không gấp có đứa nhỏ, chị cũng cảm thấy sốt ruột thay cho Tiểu Ngọc. Bây giờ thân thể lão gia đã khỏe, thân phận lại khác trước. Phu nhân nếu còn không sinh người nối dõi, thì sẽ bị người ta nói tới đâu đây!
Tiểu Ngọc sáng suốt, tất nhiên biết Huệ nương đang suy nghĩ vì mình.
Huệ nương tuy làm người có hơi chất phác, nhưng làm người thành thật, chủ tớ bọn họ đều cảm thấy dễ chịu, đối với ý tốt của Huệ nương, Tiểu Ngọc đương nhiên cảm kích, nhưng... Còn chưa tìm được cơ hội khẳng định tên tuổi và thân phận của mình.
Sau khi chuyển nhà, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc vẫn ở riêng.
Tống Tiềm làm quan, Tiểu Ngọc cũng đã rất ít lộ diện trước mặt người khác, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở trong nhà, nhưng Thủy Thanh Vân, Văn Quyên, La chưởng quầy, Phương chưởng quầy đều phải đến Tống phủ báo cáo tình hình với nàng.
Tống Tiềm đã quen nhìn nàng hay ra ngoài chạy loạn, bây giờ lập tức thay đổi nhiều như vậy, ngược lại lo lắng cho Tiểu Ngọc.
Nàng cười trấn an hắn: “Thiên Thành, ta ở nhà cũng có thể làm ăn mà, không phải là không có việc gì làm.”
Sự đời khó toàn vẹn. Không phải Tống Tiềm vì nàng hy sinh danh dự, nàng cũng nên vì Tống Tiềm thay đổi cách sống của mình. Tại xã hội cổ đại này, quá mức khác người là không được.
Tiểu Ngọc không thể tưởng được mình đã cẩn thận như thế, tai họa vẫn như cũ tìm tới cửa.
Lúc Mai Minh Châu xông tới Tống phủ, Tiểu Ngọc đang kiểm kê thu chi hôm qua của Mĩ Ngọc phường.
Tiểu Trân tỳ nữ mới của nàng từ bên ngoài hấp tấp chạy vào, Tiểu Ngọc nhướng mày, khiển trách: “Tiểu Trân, có chuyện gì không thể từ từ sao?”
Tiểu Trân thở hổn hển nói: “Phu nhân, bên ngoài có hai nữ tử rất hun hăn tới đây, người mau ra xem sao!”
Tiểu Ngọc cả kinh, ai lại đến nhà gây sự?
Trong nháy mắt, nàng cư nhiên còn nghĩ đến một ý niệm hoang đường, sẽ không phải là Tống Tiềm ở bên ngoài có nữ nhân, người ta lớn bụng tìm tới cửa chứ......
Nghĩ đến đây Tiểu Ngọc bật cười, thật sự là bị phim truyền hình đời sau đầu độc, làm gì lại có chuyện cẩu huyết như thế.
Ai ngờ vừa đi đến ngoài sân, Tiểu Ngọc liền cười không nổi.
Mẹ con Mai gia một béo một gầy đang đứng trong viện trợn mắt nhìn nàng, Hinh Nhi đứng ở không xa nhìn nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng. Bốn hộ viện vây chung quanh các nàng như bốn cây trụ sắt, mẹ con Mai gia nhìn thấy cảnh này, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huệ nương nhìn thấy Tiểu Ngọc thì thưa: “Phu nhân!”
Vẫn là tìm tới cửa!
Tim Tiểu Ngọc thoáng trầm xuống.
Mẹ con nhà này tới làm chi?
Dù việc có bất ổn, mặt ngoài Tiểu Ngọc vẫn bình tĩnh như thường. Nàng từng gặp hoàng đế, tiến vào thâm cung, sao có thể luống cuống trước mặt hai người phụ nữ tầm thường? Thua người không thua trận, huống chi người cũng không thua, vẫn còn chưa biết mèo nào cắn miểu nào đâu.
“Tiểu Trân, mời hai vị này đến đại sảnh ngồi, các ngươi giải tán đi!”
Tiểu Ngọc phất tay với bọn hộ viện, xoay người đi vào trong.
Mẹ con Mai gia đang đầy bụng tức giận, nhưng khi thật sự đến Tống phủ, thấy Tiểu Ngọc, lại do dự.
Sau khi Tống Tiềm đậu trạng nguyên, Mai gia cũng náo nhiệt hẳn lên. Người dưới quê chỉ biết thê tử của Tống Tiềm là Mai gia tiểu thư, cũng không biết việc Tiểu Ngọc thay gả. Nữ tử cổ đại đều ở chốn khuê phòng, người bình thường làm sao biết trong nhà có một con gái hay hay con gái?
Người dưới quê đến Mai gia chúc mừng, Mai lão gia đành phải tốn rất nhiều bao lì xì ban thưởng cho họ, vẻ mặt cứng ngắc. Mọi người cứ nghĩ Mai lão gia vui mừng quá nên vậy, ai biết ruột gan lão có bao nhiêu chua xót đâu?
Mai phu nhân vội vàng khuyên Mai Minh Châu.
“Con à, phụ thân con đang tìm người có gia cảnh tốt đính thân cho con, con còn không vui sao? Phụ thân con nói, sẽ thêm nhiều đồ cưới hơn....”
Mặt Mai Minh Châu đầy nước mắt, ngẩng đầu lên khóc với mẫu thân: “Người trong sạch? Hắn là trạng nguyên sao?”
Câu nói đầu tiên đã làm nghẹn hết những lời an ủi của mẫu thân.
Nhưng dần dần mọi người đều cảm thấy không thích hợp, sao Tống Tiềm đậu trạng nguyên, trạng nguyên phu nhân Mai tiểu thư lại không về nhà mẹ đẻ?
Lập tức có nhiều chuyện xưa được thêu dệt, nói lúc Tống Tiềm bệnh trầm kha, Mai lão gia gả con gái xong rồi thì không để ý tới sống chết của bọn họ, sau đó Mai tiểu thư gấp gáp bán hết đồ cưới mới chữa hết bệnh cho Tống Tiềm. Bây giờ Tống Tiềm ghi hận nhạc phụ vô tình vô nghĩa, không chịu tới nhà thăm lão......
Lời này truyền đến truyền đi, liền biến thành Mai lão gia ngược đãi Tống trạng nguyên.
Vì thế những bà mối Mai lão gia nhờ làm mai đã trả lại hồng bao, tìm đủ các lý do, ai cũng không chịu làm mối giúp con gái lão. Ai biết Tống trạng nguyên có áo gấm về nhà, đến chỗ Mai lão gia gây khó dễ hay không?
Mai Minh Châu ở chốn khuê phòng, vốn không nghe được những lời đồn đãi này. Nhưng tình cờ, buổi tối nàng ta ngủ không được, đứng dậy đến trong viện tản bộ, lại nghe thấy hai tiểu nha đầu đang thì thầm to nhỏ.
“Ai, ta nghe Chu tẩu nói, lại có một bà mối trả lại hồng bao cho lão gia!”
“Không phải đâu? Vậy bây giờ chẳng phải không còn bà mối nào hay sao?”
“Đúng vậy. Người bên ngoài đều nói lão gia năm đó bạc đãi Tống trạng nguyên, cho nên bây giờ Tống trạng nguyên không chịu tới cửa. Những người dưới quê cũng không dám lui tới nhà chúng ta nữa!”
“Vậy hôn sự của tiểu thư làm sao bây giờ? Cứ một năm rồi một năm......”
Người kia thở dài nói: “Ai biết được? Nếu sớm gả cho Tống trạng nguyên, làm gì có hôm nay!”
“Ai ya, hôm đó tiểu nha đầu nhà ai... Hình như là Lưu gia, nói là thấy trạng nguyên dạo phố, một chút cũng không khó coi, là một lang quân tuấn tú đó!”
“Ta cũng nghe nói, hoàng thượng không biết thích hắn bao nhiêu, lúc ở trường thi còn khen ngợi hắn.... Bây giờ Tiểu Ngọc tỷ tỷ thật phú quý! Sau năm đó lão gia lại không chọn ta chứ?”
“Hì hì hi, ngươi cứ vọng tưởng...”
Mai Minh Châu nghe được cả người run run, cũng không biết bản thân làm sao về phòng được.
Rõ ràng là nhân duyên của mình, sao lại thành toàn cho người khác?
Mai Minh Châu rốt cuộc nhịn không được nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT