“Đây là vật gì?” Ngô hoàng hậu cũng tò mò theo.

Tiểu Ngọc đưa bình ra, đó là một bình sứ trắng như sữa, còn có mùi hương thanh mát.

“Đây là thanh xuân lộ tiện thiếp làm vì nương nương, hy vọng nương nương có thể nhận phần tâm ý này của tiện thiếp.”

Ngô hoàng hậu không khỏi có chút ngạc nhiên. Mai thị này cũng quá không hiểu quy củ, làm gì có đạo lí vừa gặp mặt hoàng hậu lại đưa lễ vật? Huống chi lại là thứ dùng trên người, không biết là thuốc hay là thứ gì, điều này ...

Nhưng Ngô hoàng hậu đối với Tiểu Ngọc có ấn tượng không tệ, xem phần nhiệt tình của nàng, nên miễn cưỡng nói: “Ừ, bản cung nhận. Thúy Nga!”

Cung nữ được gọi nhẹ nhàng tiếp nhận bình sứ trên tay Tiểu Ngọc, đưa đến trước mặt Ngô hoàng hậu. Ngô hoàng hậu trước giờ chưa gặp chuyện như vậy, tùy ý hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là dầu cao dùng tuyết nhĩ tinh luyện. Mỗi ngày dùng nó bôi chỗ khóe mắt, kiên trì một khoảng thời gian, có thể làm giảm nếp nhăn, làm cho da thịt trơn nhẵn như gương.”

Kỳ thật dược cao này không phải chế tạo vì Ngô hoàng hậu, mà là Thích Thăng trước đó vài ngày căn cứ vào phương thuốc của Tiểu Ngọc chế thành. Tiểu Ngọc mãi lo chuyện Tống Tiềm đi thi, cũng không lo đẩy mạnh tiêu thụ ở Mĩ Ngọc phường. Hoàng hậu triệu kiến gấp, nàng cũng không nghĩ nhiều đã đem lọ thuốc này theo, nghĩ có lẽ có thể làm quà tặng cho hoàng hậu.

Phương thuốc này vô cùng đơn giản, lúc Tiểu Ngọc ở hiện đại, nếu mấy ngày liền tăng ca, sắc mặt có vẻ tiều tụy. Dùng ngân nhĩ thêm một chút nước nấu khoảng một giờ, tốt nhất là ninh thành hỗn hợp, sau đó đắp trên mắt, dùng không hết có thể để trong tủ lạnh, dùng xong hiệu quả tốt lắm, nét mặt rạng rỡ; Nàng giới thiệu cho vài đồng nghiệp tuổi trung niên, có một người kiên trì dùng nửa năm, cả người thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi, làn da vừa mịn vừa trắng.

Đây là bởi vì ngân nhĩ chứa nhiều anbumin và vitamin, cho nên bột ngân nhĩ có tác dụng ngăn ngừa lão hóa, đắp mặt nạ thường xuyên có thể giảm tàn nhang nữa. Phụ nữ trung niên như Ngô hoàng hậu, dùng ngân nhĩ cao này khẳng định sẽ có tác dụng trị liệu -- cho nên, Tiểu Ngọc đặt tên nó là “Thanh xuân lộ”, chủ yếu muốn nói nó có thể giúp người ta duy trì tuổi thanh xuân.

Ngô hoàng hậu đột nhiên phát hiện trên bình sứ có dấu màu đỏ, nhìn kỹ, kinh ngạc nói: “Đây là ngươi làm?”

Tiểu Ngọc đáp: “Đúng vậy.”

“Trên này viết ‘Mĩ Ngọc phường’...... Chẳng lẽ tiệm này là sản nghiệp của nhà ngươi?”

Tiểu Ngọc đáp: “Bẩm nương nương, Mĩ Ngọc phường đúng là sản nghiệp của Quan nhân (chồng) nhà tiện thiếp, tiện thiếp cũng chỉ biết kê vài phương thuốc thôi.”

Ngô hoàng hậu không ngờ nở nụ cười.

“Ai ya, thật không ngờ. Son phấn nhà người rất tốt, có vài loại son màu sắc nhẹ, bản cung thấy Y phu nhân bôi rất lịch sự tao nhã, cũng bảo bọn họ mua cho ta, không hề kém cống phẩm. Cũng là ngươi làm?”

“Bẩm nương nương, son trong Mĩ Ngọc phường, là một vị tỷ muội của tiện thiếp làm.”

Ngô hoàng hậu vẫn không vì Tiểu Ngọc buôn bán mà bất mãn với nàng, nói: “Ngươi đã có ý tốt, vậy sáng mai bổn cung sẽ dùng thử thanh xuân lộ của ngươi vậy!”

Thẳng đến nhiều ngày sau, khi Tiểu Ngọc kể chuyện mình tiến cung cho Gia Nhi biết, mới nghe Gia Nhi nói hành vi của mình hôm đó là không hợp lễ pháp.

Gia Nhi cũng đổ mồ hôi lạnh vì nàng: “Tiểu Ngọc, ngươi cũng quá to gan, đâu có ai tùy tiện dâng lễ vật cho hoàng hậu? May mắn Ngô hoàng hậu là người rộng lượng, không so đo với ngươi, bằng không......”

Tiểu Ngọc nay mới biết nghĩ mà sợ. “Vậy ngươi nói...... Hoàng hậu sẽ dùng thanh xuân lộ của ta không?”

Gia Nhi xưa nay tao nhã lại trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi nói đi?”

“Ta nghĩ là......” Tiểu Ngọc bị Gia Nhi trừng vô cùng chột dạ.

Nhưng thế sự khó liệu, mới từ Phổ An vương phủ về không đến một ngày, Tiểu Ngọc lại bị Ngô hoàng hậu triệu kiến.

Sẽ không phải muốn bắt mình hỏi tội chứ?

Tiểu Ngọc trong lòng âm thầm kêu khổ. Bây giờ nàng đã biết tính lỗ mãng của mình gây ra rắc rối thế nào, đáng tiếc đúng người sai thời điểm, những chuyện như vậy cũng đã vô phương cứu vãn rồi.

Nhưng lúc Ngô hoàng tiếp kiến Tiểu Ngọc, sắc mặt rất hòa nhã, hoàn toàn không giống bộ dáng muốn hỏi tội.

Bị Gia Nhi giáo huấn, Tiểu Ngọc nhát gan hơn. Ai ngờ Ngô hoàng hậu vừa mở miệng, cũng là khen thanh xuân lộ nàng dâng lên hiệu quả không tệ!

Hoàng hậu thật sự dùng!?

Tiểu Ngọc nhìn trộm đánh giá hoàng hậu, quả nhiên so với vài ngày trước có chút khác nhau. Tuy rằng đều xinh đẹp, nhưng ban đầu Ngô hoàng hậu có vài nếp nhăn nơi mắt phượng, giờ giảm rất nhiều, xem ra mỗi ngày bà đều dùng thanh xuân lộ.

Tiểu Ngọc âm thầm tự khen, cái tên thanh xuân lộ tuy có tục một chút, nhưng tục cũng có vẻ phong nhã của nó! Vừa nghe tên này, ngay cả hoàng hậu của một nước cũng không kháng cự sự mê hoặc của nó.

Ngô hoàng hậu vẻ mặt ôn hoà nói: “Mai thị, thanh xuân lộ ngươi chế tạo, sử dụng rất thoải mái. Mĩ Ngọc phường nhà ngươi, còn có phương thuốc nào nữa không?”

Tiểu Ngọc trong lòng cười trộm, hoàng hậu cũng là nữ nhân mà! Xem ra làm đẹp là theo đuổi cả đời của phụ nữ, tự cổ chí kim.

Tiểu Ngọc cười trộm thì cười trộm, mặt ngoài vẫn nghiêm trang trả lời: “Nương nương, tiện thiếp về nhà hai ngày nay, đã nghiên cứu chế tạo cho người một loại thuốc mỡ mới, gọi là mặt nạ cỏ linh chi, không biết nương nương có hứng thú thử một lần?”

Những lời này cũng là lời nói dối. Sau khi nghiên cứu ra mặt nạ cỏ linh chi, Tiểu Ngọc cũng chưa bán ra thị trường, nhưng trong tay vẫn có một lọ, hơn nữa hôm nay không dám mang đến -- nàng bị dọa sợ.

“Cỏ linh chi?”

Ngô hoàng hậu nghe hai chữ đó, mắt sáng ngời. “Cỏ linh chi trừ bỏ làm thuốc, còn có thể dùng ở trên mặt?”

Tiểu Ngọc nghiêm trang nói: “Cỏ linh chi được xưng là ‘Tiên thảo’, uống thuốc kéo dài tuổi thọ, thoa ngoài da để dưỡng da thịt, tăng cường đàn hồi. Bỏ thêm chút mật ong, lúc dùng thì trộn thêm lòng trắng trứng lấy đắp mặt, ba bốn ngày một lần, một tháng sau, nương nương sẽ nhận ra công hiệu của nó.”

Những thứ mặt nạ cỏ linh chi này, Tiểu Ngọc ở hiện đại chưa từng thử qua -- nàng đâu dám tin tưởng cỏ linh chi bán trong các tiệm thuốc ở đó? Nói sau cũng không đáng, so với một lọ estee lauder cũng không rẻ hơn bao nhiêu.

Nhưng mới tháng trước Thích Thăng nhập về một mớ cỏ linh chi, nàng nghe Điền Tiểu Bảo nói mới nhớ lại lúc trước có đọc phương pháp dùng cỏ linh chi trộn lòng trắng trứng đắp mặt nạ ở một trang web, sau đó mới nói với Thích Thăng chế thử một lọ cho nàng.

Tiểu Ngọc mơ hồ nhớ rõ, trong cỏ linh chi có một hoạt chất, có thể xúc tiến quá trình trao đổi chất của da, có tác dụng hoạt hóa tế bào, làm da nhẵn mịn, dễ chịu. Còn mật ong thì khỏi nói, quả thực trong các phương pháp làm mặt nạ, thường trộn thêm mật ong.

Ngô hoàng hậu vừa nghe, nhịn không được vui mừng. Tiểu Ngọc ngầm hiểu, sau khi trở về cầm một lọ mặt nạ cỏ linh chi gần như có một trên đời cấp tốc đưa vào trong cung đi, còn bảo đám nhân công gấp rút chế tạo số lượng lớn thanh xuân lộ. Trừ bỏ đưa cho hoàng hậu, còn trưng bày ở Mĩ Ngọc phường, bảo đám nữ nhân viên giới thiệu với khách hàng: “Đây là thanh xuân lộ Ngô hoàng hậu thích dùng!”

Không đến ba ngày, thanh xuân lộ đã bán hết.

Buổi tối lúc Tiểu Ngọc đối chiếu sổ sách, đột nhiên lại thở dài.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nàng đang muốn rửa tay gác kiếm không buôn bán nữa, sau chuyện làm ăn lại ngày càng tốt thế này?

Ta nói chứ, muốn gác kiếm thì gác kiếm, chỉ tại Tiểu Ngọc tham tiền mà thôi ^^

Xong nửa truyện rồi mọi người ơi, ta phải nghỉ ngơi một xíu, đầu học kì mà học như trâu bò, chịu hết nổi rồi. Sắp Trung thu rồi ta không đảm bảo lịch post như trước được, giờ rảnh lúc nào post lúc đó, ta đi làm lồng đèn đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play