Đông Huyền đế đô, không thể nghi ngờ là một tòa thành hùng vĩ nhất vào lúc bấy giờ, trải qua gần trăm năm mưa gió mà vẫn sừng sững không ngã, vô luận là Tây Sở hay Thục Xuyên, không có tòa thành nào có thể so sánh với nó, ngoài thành có sông đào cực rộng bảo vệ, nước sông trực tiếp dẫn từ sông Lạc Hà, vốn không cần đến nhân lực để lấp nước vào. Tường thành cực cao, thông thiên trụ cao chót vót dùng để chống đỡ được làm từ hàng vạn sợi dây thép tinh chất nhất, người người ra ra vào vào, tựa như một đàn kiến bé nhỏ, người khác từ xa nhìn lại, tâm không khỏi kính sợ.
Ở trung tâm đế đô là hoàng cung nguy nga lộng lẫy, tựa như một con sư tử oai hùng đang nằm sấp mà ngủ say sưa ở trên đại địa. Ngọn ngọn cung đăng tỏa ra khắp nơi, đem hoàng cung chiếu sáng như ban ngày.
Trong Đông Vũ điện, cung nữ người hầu tiến tiến xuất xuất, trên tay luôn cầm một cái khay đựng đầy mỹ tửu giai hào tinh xảo, đặt lên cái bàn tròn to to ưu nhã ở giữa điện.
Trong đại sảnh, Thiên tử tôn quý nhất Đông Huyền, Thụy Đế Huyền Thụy, đang ngồi ngay ngắn ở chủ tọa, một thân long bào minh hoàng hoa quý, trên mặt còn lộ ra một chút lãng duệ, thần sắc đạm nhiên ôn hòa, chợt nhìn lại, tuyệt không có một chút gì như một ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng, mà tựa hồ chỉ là một phụ thân trung niên bình thường. Thế nhưng lúc này đây, chỉ cần ông ngẩng đầu lên nhìn người một cái, bên trong ánh mắt kia hàm chứa biết bao duệ lợi, lập tức khiến người ta như bị băng sương đánh qua, trong lòng không khỏi khẩn trương lên.
Ngồi bên cạnh Thụy Đế là một nữ tử có vẻ mặt ung dung, tầng tầng lớp lớp y sam yên hồng (đỏ tươi), thập phần trang trọng, thần tình cũng có chút nghiêm túc nhưng lại khiến người ta có cảm giác gần gũi thân thiết. Không thể nghi ngờ, nàng chính là người đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ Trình hoàng hậu. Trình hoàng hậu chính là thiên kim duy nhất của thừa tướng đương thời Trình Chương Chi, môn sinh của Thừa tướng trong triều rất đông đảo, thế lực bàn căn thác tiết (rắc rối phức tạp), nàng vừa có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lúc sinh ra đã xinh đẹp cực kỳ, thuở nhỏ được phụ mẫu cưng chìu đến tận xương cốt. Hôm nay làm hoàng hậu cao quý, cũng chính là thân sinh mẫu thân của trưởng hoàng tử, có thể tưởng tượng được thân phận của nàng tôn quý như thế nào. Về việc ranh chấp hậu vị hai mươi năm trước đây, dưới sự nâng đỡ của người thân, nàng đã trở thành người chiến thắng lớn nhất.
Ngồi bên cạnh nữa là hai vị quý phi, một người là Phương quý phi, sinh mẫu của Ngọc Trữ công chúa, nữ nhi duy nhất của Thụy Đế, còn một vị khác chính là Đổng quý phi, tuy rằng chưa có con, nhưng tuổi trẻ mỹ mạo, tính tình thẳng thắn hoạt bát, gần đây rất được Thụy Đế sủng ái.
Phía đối diện bàn tròn chính là ba vị điện hạ gần đây nháo đến dư luận xôn xao, về phần Ngọc Trữ công chúa, trước đó vài ngày bị nhiễm phong hàn nên đang ở trong tẩm cung nghỉ ngơi, hôm nay không có tới. Thụy Đế vẫn luôn thương yêu vị minh châu công chúa này, còn đặc biệt phái người đem linh chi ngàn năm vài ngày trước được cống phẩm tặng cho nàng bồi bổ.
Thụy Đế tựa hồ rất hiền hòa, chuyên chọn mấy chuyện thường ngày của gia đình để nói, người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng đây bất quá cũng chỉ là một bữa cơm đoàn viên của bách tính bình thường, chứ không phải là hoàng thiên hậu duệ tôn quý.
Trình hoàng hậu biết Thụy Đế trước nay luôn có tính cách minh bạch giả hồ đồ, nàng ngẩng đầu liếc mắt với Đại hoàng tử, ưu nhã bỏ xuống đôi đũa bạc trên tay, thản nhiên nói: “Huy nhi, thương thế của ngươi sao rồi?”
Lời này vừa nói ra, thanh âm của hai vị phi tử đang nói cười bên cạnh bỗng nhiên tiêu tán mất, cúi đầu xuống ăn, trong sảnh nhất thời an tĩnh lại.
Đôi đũa trong tay Thụy Đế dừng một chút, lại cười cười nói: “Cũng đã lâu vậy rồi, một chút tiểu thương cũng nên khỏi thôi, Diệu nhi chẳng phải cũng êm đẹp sao, đừng nói những đều này nữa, dùng bữa dùng bữa đi.”
Huyền Lăng Diệu liếc nhìn Đại hoàng tử đang ngồi bên cạnh, lại hướng Thụy Đế cười nhạt nói: “Chỉ là trên đường hồi cung đụng phải một đám đạo tặc, bị chút tiểu thương mà thôi, phụ hoàng đừng quá quan tâm.”
Lời này đương nhiên khiến sắc mặt Đại hoàng tử càng thêm khó coi, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhị đệ thật sự bất cẩn, ly cung một mình như vậy, vì sao không mang theo thị vệ a, xảy ra chuyện cũng không tốt.”
Trình hoàng hậu thoáng câu lên khóe miệng, tiếp lời nói: “Thân là hoàng tử, lại tự ý đi một mình, thật sự là có phần thất thân, Lăng Diệu cũng thật không hiểu chuyện tí nào, đường đường là hoàng tử lại bị thương ở ngoại ô đế đô, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chả phải thể diện của hoàng thất Đông Huyền ta đều mất hết hay sao?”
Một câu nói khinh khinh phiêu phiêu như thế lại đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Huyền Lăng Diệu, lại còn lôi cả thể diện của hoàng thất ra, lời này quả thật là rất nặng.
Huyền Lăng Quá nhíu nhíu mày, trầm mặc dùng bữa, ở loại thời gian này, hắn từ trước đến nay đều không có quyền lên tiếng.
Huyền Lăng Diệu buông đũa xuống, hướng hoàng hậu nở nụ cười: “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, bọn đạo tặc này vô pháp vô thiên, nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Y dừng một chút, vẻ tươi cười kia khiến trong lòng hoàng hậu có chút phát lạnh.
Huyền Lăng Diệu hơi cười lạnh nói với hoàng hậu: “Chuyện Tây Sở gian tế lẻn vào lớn như vậy, ngự lâm quân của đế đô cư nhiên lại hoàn toàn không biết gì, vạn nhất đối phương lẻn vào cung, phụ hoàng và mẫu hậu chẳng phải gặp nguy hiểm sao? Chuyện ngự lâm quân của chúng ta vô năng mà truyền ra ngoài, không những khiến Tây Sở chê cười, mà hoàng thất chúng ta mới quả thật mất mặt a.”
Sắc mặt Huyền Lăng Huy nhất thời trắng nhợt, ai cũng biết thống lĩnh ngự lâm quân Trình Giản là người của hoàng hậu, cũng là tâm phúc của hắn, hiện giờ lại chết bất đắc kỳ tử như vậy, người chết không có đối chứng, cái chuyện oan ức không làm tròn trách nhiệm vô luận thế nào cũng sẽ liên lụy tới Đại hoàng tử, bằng không, nếu Trình hoàng hậu đem chuyện này làm nghiêm trọng lên, vạch trần sự thật, thì việc tiếp chưởng ngôi vị Hoàng đế của Huyền Lăng Huy quả thật rất bất lợi.
Về phần Trình Giản chết như thế nào?
Có trời mới biết.
Hoàng hậu bị mất mặt, cười nhạt hai tiếng, cũng không nói gì nữa, hướng Thụy Đế nói rằng thân thể không khỏe, kêu thị nữ đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.
Thấy bầu không khí có chút xấu hổ, người mở miệng trước cư nhiên lại là Đổng quý phi trẻ tuổi. Nàng giơ bàn tay ngọc ngà của mình lên gắp một khối thịt bò luộc cực mềm bỏ vào bát của Thụy Đế, lại gắp thêm một khối nữa bỏ vào bát của Đại hoàng tử, cười nói: “Đại điện hạ gần đây chắc hẳn cũng đã cẳng thẳng vì việc phòng vệ trong cung rồi, mau ăn một chút để bồi bổ thân thể.”
Thụy Đế cũng thuận theo mà tiếp tục cười nói.
Huyền Lăng Huy nhìn Đổng phi liếc mắt, lại cúi xuống dùng cơm, tựa hồ có chút không được tự nhiên.
Các món trân tu này, thật sự cũng ăn không ra vị gì cả.
Sắc trời từ lâu đã tối đen. Hành lang trong cung đều được thắp đèn sáng trưng, thái giám cung nữ cầm theo ***g đèn bát giác dẫn đường phía trước, thiếp thân thị nữ thì khom người đỡ hoàng hậu chậm rãi đi về Phượng Tê cung.
Móng tay dài nhỏ của hoàng hậu vén lên một lọn tóc dài xõa trên vai, bên môi lộ vẻ cười nhạt: “Hừ, hôm nay tiểu tử kia quả thật rất cuồng.”
Trong lòng thị nữ rùng mình, thấp giọng nói: “Cho dù có cuồng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của nương nương đâu ạ.”
“Ha ha, bổn cung thích nghe lời này, trở lại tự đi lĩnh thưởng.” Hoàng hậu cũng không hay cười, nụ cười này duyên dáng xinh đẹp, thế nhưng thanh âm lại lạnh tới tận xương. Nàng nhìn lên ánh trăng tròn tròn trên bầu trời đen nhánh kia, cách đây không lâu, vào một đêm ánh trăng cũng đồng dạng như vậy, dưới những mưu kế của nàng, chốn thâm cung nặng nề này đã chôn dấu không biết bao nhiêu bí mật đen tối mà không một ai biết đến.
Trình hoàng hậu nheo lại đôi mắt đen láy của mình, Huyền Lăng Diệu, rất nhanh thôi, cái loại tiện chủng như ngươi cũng sẽ đoàn viên với mẫu thân ngươi ở âm tào địa phủ!
Đêm đã khuya.
Không biết tự bao giờ có một đám mây đen bay tới, che mất khuôn mặt thanh tao ưu nhã của nguyệt thần. Trong hoàng cung Đông Huyền, đại đa số mọi người đều đã đi ngủ. Ban đêm tĩnh lặng, bức tường cao to tựa như một ***g giam không có điểm dừng, bao phủ trong bóng tối.
Đại hoàng tử vốn nên ngủ trong điện của mình, bỗng nhiên nhận được một tờ giấy nhỏ, chỉ kịp khoác tấm áo choàng lông dày dày, ngay cả một hộ vệ cũng không mang theo, liền vội vã ly khai.
Huyền Lăng Huy cố tìm lý do để đánh lạc hướng thị vệ xung quanh, một mình vội vã đi về phía rừng cây bên cạnh hồ Ương Bích vắng lặng.
Bốn phía là một mảnh đen kịt, mặt hồ ở phía xa phản chiếu ánh cung đăng trong chủ điện cách đây mười dặm, tựa như một tấm gương trơn nhẵn, dưới cơn gió đêm lại bị phá thành nhiều mảnh nhỏ.
Thần sắc Đại hoàng tử mang theo một tia lo lắng cùng mừng rỡ, một thân hắc sắc cẩm bào cứ vậy mà dung nhập bóng đêm.
Vòng qua giả sơn, hắn đi vào một rừng cây nhỏ hẻo lánh, vòng vo hai vòng, xác định thị vệ đều đã đi xa rồi, mới hạ giọng nói: “Ta tới rồi, ngươi mau ra đây đi.” Thanh âm phát ra lúc này, lại toát ra một vẻ ôn nhu gần gũi, cẩn cẩn dực dực, dường như rất sợ đối phương sẽ bị mình dọa sợ mà chạy mất.
Phía sau rừng cây phát sinh âm thanh “Sàn sạt”, Huyền Lăng Huy xoay người lại, thấy một mạt bóng người đang nhẹ nhàng đi ra.
“Lăng ——” Nhãn tình hắn sáng lên, mới vừa kêu một tiếng, dáng tươi cười trên mặt bỗng nhiên ngưng lại, thần sắc trong nháy mắt tái nhợt một mảnh.
“Sao lại là ngươi?!”
“Ha ha, đúng là thiếp mà…” Thanh âm này uyển chuyển êm tai, lại mang theo một chút điềm đạm đáng yêu, dĩ nhiên là của một nữ tử.
Nữ tử cẩn thận vén lớp váy hoa quý của mình lên, bước đi ưu nhã chậm rãi tới gần, dưới ánh trăng, dung mạo trầm ngư lạc nhạn hiện lên từng ly từng tý, nàng chính là người đã gắp thức ăn cho Đại hoàng tử trong tiệc tối hôm nay, Đổng quý phi.
Thắt lưng mềm mại như vô cốt (ko xương) của Đổng phi nhẹ nhàng dán vào bờ ngực rộng lớn của Huyền Lăng Huy, trên mặt lại mang theo một nụ cười ngây thơ trong sáng, tựa như đang một lòng say mê mà hướng tình lang của mình tâm sự: “Thiếp thân ở thâm cung, ngày đêm tưởng niệm điện hạ, hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội gặp mặt, điện hạ lại không có vẻ gì là vui mừng, thật sự khiến thiếp buồn khổ.”
“Lẽ nào một năm qua, điện hạ không có nghĩ về thiếp chút nào sao?” Đôi liễu mi của nàng cau lại, thần sắc ai oán, nói một chút lại rơi lệ, nếu như bậc trượng phu nào thấy được, e rằng ngay cả tâm cũng phải thương yêu đến xuất huyết.
“Vô liêm sỉ!” Trên trán Huyền Lăng Huy bạo khởi gân xanh, không có một chút gì là thương hương tiếc ngọc, trở tay quăng một cái tát lên mặt Đổng phi, đánh người đến lảo đảo, thanh âm khàn khàn, phẫn nộ nói: “Là ngươi giả mạo Lăng Quá đưa giấy cho ta?! Lăng Quá đâu?”
Đổng phi bị đánh ngã xuống đất, bưng một bên mặt, trên mặt hằn lên rõ ràng một dấu tay năm ngón, nước mắt trong phút chốc ngập đầy viền mắt: “Lăng Quá, Lăng Quá… Trong mắt ngươi vĩnh viễn cũng chỉ có hắn! Đúng, hôm nay vốn là ta dẫn ngươi tới đây, không có liên quan gì tới Huyền Lăng Quá! Hôm nay thật vất vả lắm mới thấy ngươi ở gia yến, chỉ muốn… chỉ muốn đơn độc gặp ngươi mà thôi, cho nên…”
“Ngươi…” Một câu nói kia quả thật đều khiến đám mây trong lòng Huyền Lăng Huy tiêu tan hết, hắn túm lấy vạt áo của Đổng phi, đem nàng ấn xuống đất, nhãn thần sắc nhọn như đao kiếm: “Nghe kỹ cho ta, đồ *** phụ ngươi! Nhớ kỹ thân phận hôm nay của ngươi là gì, ngươi là quý phi mà phụ hoàng thân phong! Không còn là đại gia tiểu thư như trước nữa, thân phận này đều là giả! Là ta đưa cho ngươi! Những chuyện trước đây, ngươi phải quên hết! Bằng không vạn nhất làm sơ hở chân tướng, đừng trách ta thủ đoạn độc ác! Nhất là…” Nói đến chỗ này, Huyền Lăng Huy tựa hồ kiêng dè cái gì đó, lập tức ngậm miệng.
“Hắc hắc hắc…” Đổng phi nhưng lại dừng rơi lệ, khóe miệng nhẹ nở một nụ cười, mị nhãn như tơ, “Nhất là cái gì? Là thiếp cùng với điện hạ, những ngày triền miên ân ái sao? Hay là sau khi thiếp vào cung, cùng điện hạ yêu đương vụng trộm? Hay là… Điện hạ có một bí mật không thể cho ai biết, dùng chung một nữ nhân với phụ thân mình?!” Nàng càng nói càng kích động, ngôn từ chuẩn xác, đâu còn dáng vẻ động lòng người như lúc nãy.
“Câm miệng! Tiện nhân!”
Huyền Lăng Huy mạnh bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của nàng, lạnh lùng nói: “Còn nói thêm chữ nào nữa, ta sẽ giết ngươi!” Lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, một nửa là phẫn nộ, một nửa là khẩn trương, nữ nhân này… Quả thật điên rồi!
Đổng phi có chút khó thở, trên mặt nhiễm một tầng ửng hồng không bình thường, hai tay nắm lấy cổ tay của hắn, nét mặt lại không lộ ra một chút thần sắc sợ hãi nào: “Điện hạ, vô luận muốn thiếp cả đời làm theo phân phó của hoàng hậu, trở thành tay chân ngầm của người, hay là ở bên tai Hoàng thượng mà thổi chút chẩm phong (ý là hầu hạ chuyện chăn gối), thiếp cũng không có chút oán hận nào… Chỉ là… Chỉ là…”
“Chỉ là rất nhớ điện hạ, khó mà kìm lòng nổi…” Thấy Huyền Lăng Huy có chút dao động, Đổng phi lặng lẽ thở phào một hơi, ngọc thủ xoa nhẹ lên gương mặt âm trầm của đối phương, nâng lên chu thần (môi đỏ), ôn nhu tựa như giọt nước mềm nhẹ chảy xuống.
Huyền Lăng Huy nhất thời có chút sửng sốt, trong trí nhớ của hắn, nữ nhân này chỉ dùng để làm tai mắt bên người phụ hoàng, tuy rằng để khống chế nàng cũng phải bỏ không ít tâm tư, nhưng lá gan của *** phụ này cư nhiên lại lớn như vậy, dùng tên của Lăng Quá mà hẹn hắn đến đây để yêu đương vụng trộm.
Đổng phi thấy đối phương không đẩy mình ra, không khỏi có chút mừng rỡ, càng thêm ra sức mà lấy lòng hắn, kéo bàn tay to của Huyền Lăng Huy qua, đặt lên bộ ngực đầy đặn của mình.
Thanh âm uyển chuyển, thì thầm nỉ non nói lời tâm tình, Đổng phi trực tiếp tháo đai lưng xuống, một đôi chân ngọc từ trong váy vươn ra, lã lướt mà ma sát.
Huyền Lăng Huy từ sáng sớm ngày ấy đã bị Huyền Lăng Quá khơi dậy một bụng tà hỏa, đến nay vẫn ẩn nhẫn chưa phát, bây giờ lại có nữ nhân câu dẫn hắn ngay trước mắt, hắn cười nhạt mấy tiếng, vươn tay dùng sức nắm lấy đôi chân thon mềm trắng nõn kia, ôm lấy Đổng phi, khiến nàng khẽ kêu một tiếng, hai người liền tiến vào sâu trong rừng cây sau giả sơn, bắt đầu không kiêng nể gì mà phát tiết hết ra.
Chìm đắm trong loại kích thích đặc biệt cùng với khoái cảm khi lén lén lút lút này, hai người bọn họ không hề chú ý tới, trong rừng cây có một con bạch sắc tuyết ưng, đôi mắt nhỏ rất có nhân tính mà hăng hái nhìn chằm chằm hai khối bạch nhục (thịt luộc 8-}) đang nhún nhảy kia, một lúc sau mới vỗ đôi cánh bé nhỏ của mình, phần phật bay đi mất.
Phương hướng mà nó bay đi, chính là một nơi khác gần Ương Bích hồ, thông với Minh Hi điện của Nhị điện hạ.
Mặt trời lúc này đã nhô cao, ánh ban mai rọi sáng khắp nơi trên mặt đất.
Ở trung tâm của Đông Huyền đế đô là cung điện hùng vĩ nguy nga trầm tĩnh, dưới ánh mặt trời, lại có một vẻ thần bí mà cao quý.
Mấy ngày qua, từ lúc Nhị điện hạ dưỡng thương cho tới nay, bọn thị vệ trong Minh Hi điện có một phát hiện, Nhị điện hạ hình như đã có niềm vui mới.
Chuyện này đối với Nhị hoàng tử xưa nay nếu không đọc sách thì là luyện công kiện thể mà nói, quả thật là chuyện lạ hiếm thấy.
Đặc biệt, niềm vui này lại chính là họa tranh và dưỡng điểu. (nuôi chim)
Đồn đãi, chung quy vẫn là đồn đãi, có người nói, mấy bức tranh mà Nhị điện hạ vẽ đều được cẩn thật cất vào một hộp gỗ tinh xảo bằng cây tử đàn trong thư phòng, về phần con điểu kia, có người nói là đã gặp qua, toàn thân nó trắng như tuyết, rất là khả ái, nhưng tên có hơi kỳ quái, kêu là Barbie.
Chỉ là, có người nói Nhị hoàng tử thập phần yêu thương con điểu này, thế cho nên tiểu đông tây kia suốt ngày đều được cho ăn no thật là no, lúc trước vốn chỉ là một con tiểu tuyết ưng gầy teo nho nhỏ, bây giờ thiếu chút nữa đã thành một con bạch mẫu kê (gà mái trắng), bay cũng bay không nổi.
Đêm hôm nay, bạch mẫu kê, a~ không phải, là tuyết ưng Barbie mới đúng… Dưới sự hướng dẫn của tuyết ưng Barbie, một mạt hắc ảnh (bóng đen) lặng lẽ chạy vào Minh Hi điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT