Huyền Lăng Quá thấy y không có thần sắc gì khác thường, xem ra là đã sớm biết, âm thầm cười nhạo chính mình chuyện bé xé ra to, lại tiếp tục nói: “Tuy rằng hoàng huynh một mình ly cung, thế nhưng cũng là bởi ngày ấy săn bắn trong núi đột nhiên có mai phục, đành phải ra hạ sách này, bọn sát thủ kia trên người tuy rằng mặc…” Hắn dừng lại một chút, thần sắc hơi có chút dị dạng, lại nói: “Mặc trang phục của Thiên Huy tổ, thế nhưng cũng đã tra ra chứng cớ là của sát thủ Tây Sở, cho nên cuối cùng vẫn cho rằng chuyện này là do Tây Sở phái người ám sát, đồng thời giá họa cho Đại hoàng huynh, có ý đồ muốn hoàng thất Đông Huyền nội loạn, Tây Sở ngư ông đắc lợi.”

Huyền Lăng Diệu cuối cùng cũng lộ ra một tia cười nhạt, trào phúng nói: “Nếu bản thân không có kẽ hở, làm sao nói một câu giá họa là giá họa được.”

Huyền Lăng Quá dừng một lát, nhìn thần sắc y, nói: “Chuyện ngày trước phụ hoàng bị hạ độc, cũng có chuyển biến. Tâm phúc đại thái giám Phúc công công bên người phụ hoàng nghe nói lúc còn trẻ có nghiên cứu qua độc dược, sau khi kiểm tra, mới phát hiện là trong rượu bị bỏ một loại mê dược liệt tính có thể làm người mê man, chứ không phải là tà nguyền rủa như pháp sư nói. Tuy rằng chuyện này quả thật không thể coi thường, thế nhưng cũng không nên nói Thục Xuyên phái một sứ giả tới hạ độc rõ ràng như vậy, thật là có phần quá ngu xuẩn.”

Huyền Lăng Diệu gật đầu, trong mắt hiện lên một tia trầm duệ: “Thế nhưng tuy rằng mọi chuyện thoạt nhìn tưởng như sai lầm, phụ hoàng cũng không nên phóng thích sứ giả Thục Xuyên kia một cách dễ dàng như vậy, cũng như đem chuyện quái lạ xảy ra trên Cổ Phong nham chốt lại quá sớm.” Nghĩ đến đủ loại kết quả này, ánh mắt y trầm xuống, lạnh lùng nói, “Thật sự là ếch ngồi đáy giếng.”

Trong lòng Huyền Lăng Quá biết người y chỉ là ai, cũng trầm mặc không nói.

Một hồi lâu, Huyền Lăng Quá dường như nghĩ tới cái gì đó, nói: “Hôm qua nghe nói, Đại hoàng huynh thương thế đã phục, đi vấn an Hoàng hậu, Hoàng hậu có đề nghị an bài một gia yến (tiệc gia đình) vào ngày mai, phụ hoàng đã đáp ứng rồi. Nhị ca ngươi, sợ là trốn cũng không được đâu.”

Huyền Lăng Diệu giương mi, buông chung trà trong tay, hỏi: “Vì sao phải trốn?”

Huyền Lăng Quá vội la lên: “Hoàng hậu và Đại hoàng huynh…” Hắn hơi dừng một chút, đè thấp thanh âm hấp tấp nói: “Bọn họ rõ ràng không có hảo ý…”

Huyền Lăng Diệu từ trong thư trác đi ra, lại mở song cửa sổ, hoa đào nở rộ đập vào mi mắt, ánh mặt trời ấm áp ở phía xa đã lên cao, rọi vào trường bào ngân lam tú kim (màu xanh bạc thêu kim tuyến) của y, ngọc bội huyền thanh bên hông lấp lánh lưu quang.

Y chợt nhớ tới ngày ấy ở Thục Xuyên, ánh mắt của nam nhân nọ tràn đầy thần thái mạnh mẽ tự tin, dường như không hề đem toàn bộ thiên hạ vào trong mắt, nói với mình, vô sở bất năng. (không chuyện gì là không làm được)

Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên nở nụ cười, nghiêng mặt lại, trong đôi mắt hiện lên một tia ngạo nghễ sáng rực: “Thì sao nào? Còn có thủ đoạn gì nữa, cứ việc phóng mã ra đây (ý là cứ giở thủ đoạn), ta đều đón, Huyền Lăng Diệu ta không sợ bọn họ!”

Dáng vẻ phong thần tuấn lãng của Nhị ca chiếu vào trong mắt Huyền Lăng Quá, hắn chỉ cảm giác trái tim yên lặng của mình bỗng nhiên đập rất mạnh, hỏa nhiệt vùng lên, nhịn không được đi về phía trước, cầm tay người nọ, hít sâu một hơi: “Nhị ca, mặc kệ ngươi quyết định như thế nào, Lăng Quá đều đứng bên cạnh ngươi!”

Kinh ngạc chợt lóe lên, Huyền Lăng Diệu rút tay về xoa xoa đỉnh đầu đối phương, trong mắt như đã được an ủi phần nào.

Huyền Lăng Quá có chút bất mãn nói: “Nhị ca, ta không phải là tiểu hài tử.”

Bên môi Huyền Lăng Diệu nổi lên tiếu ý, nói: “Mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi, ngươi vẫn là tam đệ của nhị ca.”

Giọng nói trầm tĩnh quanh quẩn ở bên tai, mang theo bao dung cùng ấm áp, Huyền Lăng Quá kinh ngạc nhìn người nọ, trong lòng vừa cay đắng vừa cảm động, ngũ vị tạp trần.

Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng ngoài cửa chợt vang lên tiếng bẩm báo của thị vệ, nói Thường Bùi đại nhân cầu kiến.

Thần sắc Huyền Lăng Diệu khẽ động, giương giọng nói: “Mau truyền.”

Thầm thở dài, Huyền Lăng Quá biết mình cũng nên đi, đành nói cáo từ. Đối phương xem ra rất để tâm tới tình hình tìm kiếm của Thiên Diệu tổ, cũng không giữ hắn lại. Hắn đè xuống cô đơn trong lòng, khom người lui ra.



Lại nói hôm nay trong sơn cốc, lúc trời vừa hửng sáng, Tiêu Sơ Lâu đã một mình ly khai tiểu mộc ốc.

Hắn liếc mắt nhìn Hạ Kiệt vẫn còn nằm trên cỏ ngủ say như trước, nhớ tới một tháng nay ở trong sơn cốc, nhớ tới tình nghĩa hào phóng chân thành của người nam nhân này, trên môi bèn lộ ra một tia tiếu ý, cũng không có ý định đánh thức đối phương dậy, lập tức phi thân nhảy vào trong rừng cây.

Thế nhưng hắn không có thấy, Hạ Kiệt vốn đang ngủ, hai mắt lúc này bỗng nhiên mở to. Toàn bộ động tĩnh y đều nghe được rất rõ ràng, nguyên lai y đã một đêm không ngủ. Y không có quay đầu lại, càng không có động tác gì, chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh sâu thẳm, sau đó nhắm hai mắt lại.

Chướng khí trong rừng cây vẫn lượn lờ như cũ, tước điểu bình thường không dám tiến nhập, sương mù sáng sớm xuyên thấu qua tầng tầng lá cây, gió thổi bóng cây xào xạc, trông như những tinh linh (yêu tinh) đang nhảy múa.

Mảnh rừng rậm này rất dài, gắn bó chặt chẽ, càng đi vào trung tâm thì càng u thâm tĩnh mịch, cổ thụ che trời nơi nào cũng có, tập trung vào một chỗ, ngay cả ánh dương quang cũng không thể rọi vào.

Tuy rằng chỉ mới đầu hạ, nhưng ở chỗ này, dường như lúc nào cũng u hàn như mùa đông.

May mà công lực của Tiêu Sơ Lâu đã khôi phục bảy tám phần, lúc trước ở trong sơn cốc, Đường Túc Trì cũng đã chỉ qua cho hai người một ít trùng thảo dược (thuốc từ trùng và cỏ), trong đó có một số dược thảo đặc biệt trị chướng khí. Tiêu Sơ Lâu sớm đã chuẩn bị một ít, lúc này vừa lúc phát huy công dụng.

Hắn lấy từ trong lòng ra một túi gấm nhỏ đựng thiên thảo biên (nhiều thảo dược trộn lại), mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt tỏa ra, lại dùng một sợi dây đeo vào trên cổ. Chỉ chốc lát, chướng khí xung quanh liền bị đuổi đi mất dạng, những thứ còn lại tuyệt đối không có ảnh hưởng gì tới hắn.

Ngoài ra, bên hông là một thanh chủy thủ mà Đường Túc Trì cho hắn, bao chủy thủ có màu sắc u ám, cũng không phản quang, trên mặt là hoa văn tinh xảo, có vẻ đặc biệt hoa quý. Chủy thủ trong bao cực kỳ sắc bén, xuy mao tức đoạn (quẹt nhẹ qua lông cũng đứt), trên mặt có hai cái rãnh, một bên lộ ra lam quang yếu ớt, hiển nhiên là đã được thoa kịch độc.

Với ánh mắt của Tiêu Sơ Lâu, tất nhiên nhìn ra được cây chủy thủ này tuyệt đối là cực phẩm thần binh, phi thường giá trị, hoàn toàn không phải quý tộc bình thường nào có thể sử dụng tốt được. Có thể đeo loại chủy thủ này, chắc chắn phải có thân phận gì đó rất đặc biệt.

Đường Túc Trì, người này bản lĩnh cực đại, toàn thân đều lộ ra khí chất cổ quái kỳ dị, mặc dù chưa thấy hắn thi triển võ công, nhưng nhìn bản lĩnh sử dụng cổ độc của hắn cũng khiến người khác xem thế là đủ rồi, có lẽ thân thủ tuyệt đối sẽ không kém là bao.

Lại nghĩ tới người kia còn có thể xuất quỷ nhập thần mà ra vào Cổ Phong nham, cách Đông Huyền đế đô gần như thế… Khóe miệng Tiêu Sơ Lâu câu thành một nụ cười, hắn đại khái đã đoán được người này là thần thánh phương nào rồi.

Tiếp tục suy nghĩ, nhưng tay chân vẫn không dừng lại. Tiêu Sơ Lâu nhanh nhẹn xuyên qua trong tầng tầng tùng lâm, tựa như một sát thủ đang hành tẩu trong bóng tối, lặng lẽ nhanh nhẹn nhảy từ một thân cây này sang một thân cây khác.

Chạy được nửa ngày đường, sắc trời đã hửng sáng từ lâu.

Tiêu Sơ Lâu dừng lại, ngồi trên một ngọn cây nghỉ ngơi chút đỉnh.

Thật ra, nếu đi trên mặt đất sẽ ít dùng sức hơn, thế nhưng hắn không có một thân độc công khiến cho độc trùng không thể gần như Đường Túc Trì, trong rừng rậm, ngoại trừ cổ thụ, nơi nơi đều là lùm cây rậm rạp, còn có mấy cây hoa hoa thảo thảo không rõ tên, không thì cũng là mấy loài bò sát độc nhất vô nhị, ai mà biết bên trong có sinh vật bất minh nào đặc biệt chết người hay không chứ.

Đi từ trên cây, tuy có mệt mỏi vất vả, nhưng không cần lo lắng bọn độc thảo độc vật kia.

Trước khi rời khỏi nhà gỗ, Tiêu Sơ Lâu đã chuẩn bị một ít thịt khô và túi nước, với tốc độ của hắn, hẳn là không cần tới hai ngày cũng có thể ra khỏi cánh rừng này. Hiện tại, phiền phức nhất chính là mấy người đang đi tìm hắn, mặc kệ là vì cứu hắn, hay là vì giết hắn đi nữa.

Hắn thấy rằng, bị người nắm trong tay hành tung của mình, luôn luôn là một chuyện khiến kẻ khác khó chịu.

Bất quá, nếu muốn hoàn toàn tách ra khỏi những người này, tựa hồ cũng không dễ dàng gì. Nghĩ đến đây, Tiêu Sơ Lâu thoáng nhíu mày, dọc theo đường đi, hắn tình cờ thấy vết đao kiếm khắc trên thân cây, tuy rằng không biết có phải là do những người tìm kiếm hắn để lại hay không, nếu là như vậy thì bọn họ cách đây cũng không xa.

Bóng cây lay động, ánh dương quang thưa thớt xuyên qua tầng lớp lá cây, lác đác rọi xuống mặt đất.

Một nam tử cao gầy đứng dưới tàng cây, hắc phát hắc y, cổ mộc to lớn ở phía sau y tỏa ra một bóng râm thật lớn, quanh thân nam tử tựa hồ tản ra một trận khí băng lãnh, thủ hạ xung quanh đều đứng ở xa, không ai dám tới gần.

Nam nhân nhìn như tuổi còn trẻ này, chính là thủ lĩnh ám bộ mà Đại hoàng tử Huyền Lăng Huy gần đây mới mời về, Băng Đế, chưởng quản trong tay những tin tức tình báo của Thiên Huy tổ cùng với trách nhiệm đào tạo một bộ phận tử sĩ chuyên bảo vệ Huyền Lăng Huy.

Thủ hạ của y tuy rằng cũng thuộc về Thiên Huy tổ, nhưng những người này cùng với bọn người bạch sắc diện phổ kia hoàn toàn bất đồng. Bọn họ đa số thông thạo ẩn nấp, truy tung và ám sát, không mang bạch sắc diện phổ, mà chỉ có một miếng vải đen được khoét hai lỗ che ở con mắt, toàn thân đều là đồ đen.

Thậm chí có thể ở một nơi cực kì nghiêm mật như Thục Xuyên, tra ra hành tung của Nhị hoàng tử Huyền Lăng Diệu, đều là nhờ vào công của những người này.

Bọn họ đều do một tay hai huynh muội Băng Đế, Băng Lạc bồi dưỡng nên, vì thế, thay vì là Đại hoàng tử, những người này đương nhiên còn trung thành với Băng Đế hơn, bất quá Huyền Lăng Huy trời sinh hay đa nghi, làm sao có thể để những người mình không thể nắm rõ trong tay tồn tại được, vì thế, chỉ cần dùng hai viên Trung tâm hoàn là có thể khống chế được huynh muội Băng Đế, cũng sẽ không sợ bọn họ làm phản.

Tuy rằng cố vấn Lỗ Tề Mạc của Đại hoàng tử từng khuyên can rằng, loại biện pháp cực đoan dùng để khống chế thuộc hạ này cực kỳ không sáng suốt, thế nhưng cho đến nay Hoàng trừng (người thừa kế vua) vẫn chưa quyết, hơn nữa Huyền Lăng Huy luôn dùng lòng dạ tiểu nhân của mình mà phỏng đoán người trong thiên hạ, đương nhiên không cho là đúng, chỉ miễn cưỡng nói rằng đợi hắn kế thừa đại thống thiên hạ xong, mới giải quyết việc này cũng không muộn.

Chỉ là người thông minh trong lòng đều biết rõ ràng, chờ cho đến lúc đó, những người thay Đại hoàng tử tẫn sức làm những việc đại nghịch bất đạo này, sẽ bị xử trí thế nào?

Băng Đế nghe thuộc hạ báo cáo tình hình mấy ngày nay lục soát, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cũng chả có dấu vết nào, ngược lại còn gặp nhân mã của Nhị hoàng tử, hai bên vậy mà lại không động thủ với nhau, trong lòng tự hiểu mà tránh nhau xa một chút.

Nguyên nhân rất rõ ràng, bởi vì mục tiêu của mọi người hiện giờ đều giống như nhau, đều đi tìm cái người được cả hai chủ tử coi trọng, nam nhân có võ công kỳ cao trong truyền thuyết.

Và tất nhiên, đợi tìm được người rồi, thuộc hạ hai bên đấu nhau cũng chưa muộn.

Băng Đế phất tay ý bảo bọn họ tiếp tục phân ra tìm, còn mình thì dựa vào khinh công cao tuyệt mà hướng vào sâu trong rừng rậm.

Chỉ chốc lát sau, y đáp trên nhánh cây của một gốc cổ thụ che trời thô to, từ xa nhìn lại, chướng khí lượn lờ, mục quang chỉ có thể thấy khắp nơi là một mảnh sâu thẳm, không thể nhìn rõ.

Đột nhiên, trong lòng y cảm giác có một tín hiệu nguy hiểm nào đó đang vọt ra, trực giác dị thường nhạy cảm trong nháy mắt căng chặt thần kinh của y, một thanh chủy thủ đen sẫm từ trong tay nhanh như chớp xuất ra, Băng Đế nhẹ nhàng chuyển động thân, chủy thủ lặng lẽ không một tiếng động đâm vào huyết nhục, nhanh đến mức thậm chí còn không dính một giọt máu tươi nào.

Đó là một con sâm mãng (trăn) to khỏe không gì sánh được, im lặng ẩn ở trên cây, đang chuẩn bị tới gần để tấn công điểm trí mạng của con mồi.

Chủy thủ kia vừa lúc bổ vào bảy tấc ngang mình nó, cắt thành hai nửa, cự mãng kia bị chẻ làm hai, “Bốp” một tiếng rớt xuống đất, chết ngay tức khắc.

Chốc lát sau, đủ loại dã thú cùng điểu trùng ngửi được mùi máu tươi mà vây lại xác con cự mãn kia mà ăn một bữa no nê thịnh soạn.

Tất cả chuyện này, Băng Đế hiển nhiên sẽ không thấy, bởi vì lúc y giết chết con cự mãn kia, chợt mơ hồ thoáng nhìn thấy trên một thân cây cách đó không xa, có một bóng người bỗng lóe lên. Tinh quang trong mắt y nhất thời nổi dậy hừng hực, nhanh chóng chạy về phía đạo thân ảnh kia.

Đạo thân ảnh kia, đương nhiên là Tiêu Sơ Lâu mới từ trong cốc đi ra.

Lúc này, hắn đã đi được hơn một nửa rừng cây, cách khu vực trung tâm chướng khí không xa. Nhưng không ngờ tới cư nhiên lại đụng phải thủ hạ của Huyền Lăng Huy, hơn nữa, lại là người từ lâu đã đạt tới tầng thứ tám của võ học, Băng Đế.

Lúc Băng Đế đang giết chết cự mãng, Tiêu Sơ Lâu mới phát hiện ra đối phương, trong lòng thầm kêu không may, lập tức bỏ chạy, không ngờ đối phương phản ứng quá nhanh, ngay cả thủ hạ cũng không định triệu tập, một mình đuổi theo.

Tiêu Sơ Lâu nhanh nhẹn đu trên cành cây, cảm giác được nam nhân phía sau đang theo sát mình, mâu quang càng ngày càng lạnh.

Hắc, mình ít ra cũng có sức mạnh của một cửu phẩm, cho dù chỉ còn bảy tám thành công lực, đối phó với một đám cao thủ thì có chút phiền phức, bất quá, nếu đơn độc đối phó với một bát phẩm võ sư, chắc chắn dư sức.

Nghĩ đến đây, Tiêu Sơ Lâu cũng không chạy nữa, thản nhiên tựa vào một gốc cây cổ thụ cao to, giả bộ đang xem xét xung quanh, khẽ nâng một bên mắt, nhìn bóng đen cường tráng kia đang càng ngày càng gần, khóe miệng câu lên một nụ cười gian xảo.

Rất nhanh, Băng Đế đã đáp trên một nhánh cây khác, hai người cách xa nhau chỉ mấy trượng.

Băng Đế nhìn người nam nhân tuấn lãng trước mặt, nhớ tới ngày đó ở trên Cổ Phong nham, người nọ thân trúng kịch độc, nhưng ngang nhiên mạo hiểm tán công nhập ma, tự đánh đỉnh đầu, đại khí phách dĩ nhất đương bách (lấy 1 chọi 100), khiến y không khỏi cảm thấy kính nể, trong ánh mắt cũng mang theo một tia quý trọng nhàn nhạt.

“Không nghĩ tới ngươi một thân đã trúng kịch độc của Trung tâm hoàn, lại còn tự tổn sinh ky (tự tổn thương mình để sống sót), thi triển loại công pháp nghịch thiên kia – Ma luyện vũ hóa đại pháp…” Băng Đế biết rõ hung hiểm trong môn công pháp đó, không khỏi hít sâu một hơi, rồi nói tiếp, “Thương thế nặng như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn liền khôi phục công lực.” Băng Đế dừng một chút, nhìn Tiêu Sơ Lâu thật sâu, chậm rãi nói: “Thật không hỗ là, cửu phẩm đại tông sư!”

Tiêu Sơ Lâu nhướng nhướng mi, bỗng nhiên có chút suy ngẫm nói: “Ngươi cũng biết Ma luyện vũ hóa đại pháp?”

Thấy hắn vẫn không phủ nhận sức mạnh cửu phẩm của mình, xem ra đã ngầm thừa nhận.

Quả nhiên là thế!

Một người đường đường là cửu phẩm đại tông sư đang đứng trước mặt mình! Tâm tình vốn tĩnh mịch của Băng Đế trong nháy mắt nóng hực lên, thậm chí có thể cảm giác được máu thịt trong người đang sôi trào, đầu ngón tay hơi run. Ánh mắt sáng quắc của y nhìn chằm chằm Tiêu Sơ Lâu, chớp mắt cũng không chớp, nắm tay nắm thật chặt, chiến ý cường liệt lan tỏa toàn thân.

Thật sự đã lâu lắm rồi, cảm giác hưng phấn này!

Lúc này, nếu thủ hạ của Băng Đế mà thấy khuôn mặt luôn luôn băng lãnh của thủ lĩnh bọn họ lại lộ ra loại sắc thái cuồng nhiệt này, không bị hù chết mới là lạ.

Tiêu Sơ Lâu thấy rất rõ ràng chiến ý đang thiêu đốt trong mắt đối phương, không khỏi im lặng, đụng tới một tên khó chơi đã không may rồi, cư nhiên lại còn là một gã mê võ công, xem ra không đánh một trận là không được.

Chuyện hắn lo lắng cũng không phải là cái này, chỉ sợ tiếng đánh nhau sẽ dẫn địch nhân tới, đưa tin tức hắn xuất hiện truyền ra, như vậy thì quá phiền phức.

Tiêu Sơ Lâu thu lại thần tình ung dung của mình, thở nhẹ một hơi, ánh mắt tập trung vào đối thủ, trong tay nắm chặt chủy thủ sắc bén kia.

Sư tử vồ thỏ còn phải dùng toàn lực, huống chi xem khí thế của đối phương, quả thật không thua gì một hắc báo đang mai phục con mồi.

Chiến ý trong mắt hai người kéo lên tới đỉnh điểm, trước mắt Tiêu Sơ Lâu chợt lóe, Băng Đế đang đứng im bỗng nhiên vọt lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play