Ngồi trên mặt đất lạnh băng gần nửa canh giờ, Tần Tố mới chậm rãi đứng dậy, cúi đầu như trước không nhìn Vương Tông Viêm.

“Được rồi, đừng khóc a, xem con mắt đều sưng thành quả đào.” Vương Tông Viêm trêu đùa nói.

Tần Tố hờn dỗi một tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng nghiêng đầu không để ý đến y. Rất giống như tiểu tình nhân đang giận dỗi. Vương Tông Viêm cũng thích bộ dáng này của hắn, lại dỗ dỗ dành dành, lúc này mới đổi được giai nhân chuyển mặt, cuối cùng còn ngọt ngào tươi cười.

“Lúc Thanh Thư giận dỗi thật vô cùng đáng yêu.” Vương Tông Viêm trêu ghẹo Tần Tố nói.

“Hừ.” Tần tố liếc mắt nhìn y, hừ một tiếng.

“Ngay từ đầu ngươi luôn thản nhiên, ngoan ngoãn thuận theo như vậy, tổng khiến ta cảm thấy ngươi cũng không thích ta.” Vương Tông Viêm vén lại những sợi tóc rối của hắn, ôn nhu nói.

Tần Tố cả kinh, hạ mi không nói. Cùng kẻ lão luyện tình trường như Vương Tông Viêm so chiêu, chung quy vẫn là gắng gượng ít nhiều. Nếu không ở chỗ Tứ nương học được không ít, chỉ sợ sớm đã bị nhìn thấu.

“Kỳ thật ngươi hôm nay giận ta như vậy ta thật cao hứng. Thanh Thư ngươi cuối cùng cũng đối ta mở lòng. Hội làm nũng, hội hờn dỗi mới như là Thanh Thư của ta.”

Tần Tố thầm nghĩ người này quả nhiên là thiếu ngược, vừa cẩn thận giương mắt, chôn dấu thật tốt tất thảy tâm tình, cùng y đối diện.

“Ánh mắt của ngươi, rất đẹp.” Vương Tông Viêm ôm eo hắn, ghé vào tai hắn nói, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta sẽ nghĩ, trên đời này tại sao có thể có đôi mắt trong trẻo đến như thế, thật giống như tiên tử không hiểu thế sự, vô tội như vậy, thanh tịnh như vậy…….”

Đôi mắt Tần Tố, vẫn trong suốt như xưa, đầy vẻ tự nhiên. Nhìn không ra oán hận, nhìn không ra thống khổ. Thế nhưng, đáy lòng lại cứ đè nén không biết bao nhiêu đau xót cùng giằng xé.

Vành tai và tóc chạm vào nhau biến thành gợi tình, Vương Tông Viêm duyện liếm vành tai hắn, còn đem đầu lưỡi với vào trong tai.

“Đừng….Hảo dương.” Thanh âm run run của hắn lộ ra ngây thơ, cùng ẩn ẩn khiêu gợi.

“Ngươi thật mẫn cảm………..” Vương Tông Viêm nói nhỏ bên tai giai nhân, không ngoài dự liệu cảm giác được Tần Tố càng thêm run rẩy.

Trong mắt hắn lạnh lẽo. Đương nhiên mẫn cảm, là tận lực điều giáo ra mẫn cảm. Sớm đã không trông cậy vào việc Vương Tông Viêm yêu thích hắn, như vậy ít nhất phải khiến y yêu thích thân thể này.

“Ân……Đừng, tối hôm qua không phải còn……….” Nửa đẩy nửa cự tuyệt cùng thở dốc đã bị nuốt hết vào nụ hôn cuồng nhiệt.

Ánh mắt hắn dần mơ màng, mông lung nhìn Vương Tông Viêm, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc nhè nhẹ.

Ngoại y mới mặc không lâu lại bị lột xuống, nửa cởi đến thắt lưng, lộ ra ***g ngực trắng nõn, còn có dấu hôn mờ nhạt.

Cái gì cũng không muốn nghĩ, không cần phải nghĩ. Tần Tố nói với chính mình.

Bị điều giáo lâu như vậy, không có khả năng không nếm được khoái cảm, huống chi Vương Tông Viêm lại là tay lão luyện như vậy. Thế nhưng mỗi một lần Tần Tố vẫn cứ sẽ thống khổ, thân thể càng vui thích, nội tâm sẽ càng thống khổ.

Lại bởi kẻ thù khiêu khích mà cảm nhận được khoái cảm, đối với hắn chính là tội nghiệt, là sỉ nhục.

Thân thể này, thật sự là quá……….

Tần Tố nhắm mắt lại, không hề nghĩ nữa, chỉ là nghênh hợp phát ra rên rỉ mị nhân.

“Lạnh……..Ân……….Đừng trên mặt đất……..” Tần Tố khẽ nói.

Vương Tông Viêm đang bận hái thù du trên ngực giai nhân, nhưng vẫn ngẩng đầu nói: “Được rồi, cảm lạnh sẽ không tốt.” Sau đó ôm lấy Tần Tố lên giường.

Chăn đệm mềm mại đương nhiên tốt hơn nhiều so với mặt đất lạnh băng, Tần Tố thoáng thở dốc, mở to mắt hạnh xinh đẹp nhìn Vương Tông Viêm.

“Làm sao vậy?” Vương Tông Viêm cúi xuống hỏi.

Tần Tố lắc đầu, dịu dàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một bộ ngươi cần ngươi cứ lấy.

Biết rõ thân thể này là mỹ hảo, Vương Tông Viêm sao có thể bỏ qua giai nhân im lặng gọi mời, hôn Tần Tố đến đỏ thũng môi, tinh tế nhấm nháp mỹ vị của nó, cảm giác ôn nhuận mà nóng bỏng.

Theo xương sống một đường dọc xuống, tà ý đảo quanh huyệt khẩu tối hôm qua còn bị quá độ sử dụng, khiến người dưới thân không ngừng thở dốc.

“Tông Viêm………Ngươi, ngươi đừng chọc ghẹo ta……..Ân……” Mùi đàn hương từ cặp môi hồng thắm tản ra cùng đứt quãng cầu xin, đôi mắt cũng càng thêm mông lung mơ màng, lệ quang yêu kiều.

Giai nhân đã mời, sao dám không theo?

“A…………Ngô………” Tần Tố cắn chặt chăn, kìm nén rên rỉ.

“Thả lỏng, nếu không sẽ bị thương.” Vương Tông Viêm tiếp tục đùa bỡn thân thể hắn, tự nói với mình không được quá xung động.

Tần Tố từ từ nhắm hai mắt ô ô ngâm nhẹ, mang theo chút khóc âm nức nở: “Đau……..”

Vừa rồi nhất thời cầm giữ không được ý muốn chiếm được Thanh Thư, xem ra vẫn là miễn cưỡng chút ít, hiện tại cung đã lạp tên không bắn không được. Vương Tông Viêm nâng lên thắt lưng hắn, kéo hắn tựa vào ngực mình.

Cảm thấy nơi đó truyền đến đau đớn tê dại, Tần Tố nhất thời nghẹn tiếng, run rẩy ôm lấy cổ Vương Tông Viêm, tại trước ngực y thở dốc mị ngâm.

Hôn nhẹ lên tai Tần Tố, thổi hơi, khiến thân thể hắn run rẩy không thôi, đợi hắn thoáng thả lỏng mới bắt đầu luật động.

“Ân……….Ân…….Ngô, ngươi chậm một chút………A!”

Ước chừng là chạm đến điểm mẫn cảm, Tần Tố nhịn không được cắn y, để lại nửa vòng dấu răng nho nhỏ.

“Sách, Thanh Thư nhà ta lại điêu ngoa không ít.”  Vương Tông Viêm trêu ghẹo giai nhân đang động tình.

Tần Tố vô lực liếc nhìn y, tựa hồ oán trách, lại như thẹn thùng, khiến người dục động.

…………..

Hoan ái xong, Tần Tố nhuyễn thân trong lòng Vương Tông Viêm, trầm thấp thở gấp, ngay cả khí lực để trợn mắt cũng không có.

“Thanh Thư chính là mệt mỏi?” Vương Tông Viêm biết rõ còn cố ý hỏi.

Tần Tố chẳng buồn nhìn y, từ từ nhắm hai mắt không nói.

Tối hôm qua làm đến nửa đêm, bây giờ còn chưa ăn bữa trưa lại bị làm hồi lâu, quả nhiên là không còn sức lực. Tiếp tục như vậy không biết đến khi nào mới có thời gian tìm manh mối a……….

“Trước dùng qua bước trưa rồi hãy ngủ tiếp a.” Vương Tông Viêm cúi người ghé vào tai hắn nói.

“Không cần, ta muốn đi ngủ!” Tần Tố rúc vào trong chăn, cũng không quan tâm người, dáng vẻ thẹn thùng không tự nhiên.

Chỉ nghe thấy người bên cạnh trầm thấp cười nhẹ: “Ta sai người mang đồ ăn tới, ăn trước một chút a, ăn xong lại ngủ tiếp.” Nói rồi sai người đưa bữa trưa tới.

Đẩy chăn lôi được Tần Tố xấu hổ đến đỏ bừng hai má ra, Vương Tông Viêm vẫn không quên trêu chọc một phen: “Sách, Thanh Thư chính là thẹn thùng?”

Tần Tố nghiêng đầu không để ý đến y.

“Được rồi, đừng giận đừng giận, là lỗi của ta.” Vương Tông Viêm cười nói, bưng cháo gà lên uy hắn.

Tần Tố tuy không thích người uy, nhưng vẫn cố chịu, hé miệng nho nhỏ nho nhỏ ăn cháo.

Sáng nay ngủ dậy vẫn chưa ăn cái gì, lại thêm vừa rồi làm qua làm lại, đã sớm đói bụng, vì vậy mặc Vương Tông Viêm uy cháo.

“Còn muốn sao?” Uy xong một bát, Vương Tông Viêm hỏi.

Tần Tố lắc đầu.

“Ngươi nên ăn thêm nhiều chút mới tốt, nhìn ngươi xem, gầy đến thấy cả xương, người ta còn tưởng rằng ta ngược đãi ngươi đâu.” Vương Tông Viêm cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của hắn, yêu thương nói.

Phiền muộn lo nghĩ, còn phải gắng sức lao động, có thể không gầy sao……

Bất quá cũng may bây giờ cùng ăn với Vương Tông Viêm không đến mức chán ghét như trước, chỉ cần y không gắp thức ăn cho hắn. Bằng không, chỉ sợ hắn đã sớm chết đói……

“Đại nhân, mạt tướng có việc bẩm báo.” Ngoài cửa có người cầu kiến.

“Vào đi.” Vương Tông Viêm vừa lấy khăn lụa giúp Tần Tố lau khóe miệng, vừa nói.

Người vào là một võ tướng, giống như không hề nhìn thấy Thanh Thư, hướng Vương Tông Viêm hành lễ một cách tự nhiên. Trong phòng tràn đầy hương vị hoan ái, võ tướng tất biết rõ hắn là ai, chẳng qua có vẻ như không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh như vậy, xem ra là có huấn luyện.

“Chuyện gì?”

Võ tướng liếc qua Tần Tố, ý tứ rõ ràng.

“Ta đây đi ra ngoài trước.” Tần Tố nói.

“Không cần, đây vốn là phòng của ngươi, sao có thể để ngươi đi ra ngoài, huống hồ, ngươi giờ có thể đi được sao?” Vương Tông Viêm tà cười điểm nhẹ bên hông hắn, làm cho nơi vốn đã đau nhức đó lại thêm một hồi ê ẩm tê dại.

Tần Tố tức giận nhéo nhẹ y một cái, sau đó hừ một tiếng.

“Có việc gì cứ nói đi, Thanh Thư là người của ta, không cần cố kỵ hắn.” Vương Tông Viêm quay đầu nói với võ tướng.

“Sứ thần đến đây.” Võ tướng có lẽ vẫn không yên tâm, hàm hồ nói.

“Ta biết rồi, ngươi trước lui xuống đi.” Vương Tông Viêm nghiêm mặt trả lời, ý bảo võ tướng lui xuống trước.

Sứ thần? Sứ thần nào? Tần Tố ngẫm nghĩ, hiện tại hắn biết được quá ít, có lẽ vẫn không nên đả thảo kinh xà thì hơn. Vì vậy lại co người nằm xuống ngủ.

Vương Tông Viêm đứng dậy xuống giường, mặc y phục tử tế, lại ngồi xuống bên giường.

Tần Tố mở to mắt nhìn y, mang theo chút lưu luyến.

“Ta đi trước, nghỉ ngơi cho tốt.”

Tần Tố gật gật đầu, mỉm cười, hai mắt nhắm lại.

Cửa chi một tiếng bị mở ra, rồi lại nhẹ nhàng khép lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play