Em không thể hiểu nổi, tại sao Viên Thuyên phải thiết kế khéo léo tinh vi, nào là blog, nào là ảnh, nào là núi cao hang sâu bí hiểm...chỉ vì muốn nhờ em chuyển tiền cho cha mẹ? Đứng bên đường, tư Dao lẩm bẩm nói với Lâm Nhuận.

Lâm Nhuận vẫy tắc xi. Anh đưa mắt ra hiệu cho Tư Dao đừng nên nói nữa.

Mẹ của Viên Thuyên- bà Ngụy Dung Bình ra mở cửa. Điều làm cho Tư Dao thấy thật khs hiẻu là, khi trông thấy cô bà không những không tỏ ra ngạc nhiên, trái lại bà còn thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười. Bà chỉ hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy Lâm Nhuận đi sau cô.

Hay là họ đã biết mình đến để giao tiền cho họ?

Tư Dao nói rõ mục đích, rồi giao chiếc cặp có khóa mã số cho cha mẹ Viên Thuyên. "Bạn ấy là người con rất hiếu thảo. Bức thư Viên Thuyên viết cũng ở trong này. Thư viết cho cháu, nhưng vì có ghi rõ số tiền nên cháu muốn hai bác nên đọc. Toàn bộ số tiền ở trong này. Thực lòng, cháu thấy hơi kỳ lạ, tại sao bạn ấy không trực tiếp đưa cho hai bác...

Cả hai ông bà đều rớm nước mắt. bà Dung Bình vội lau nước mắt. Cha Viên Thuyên- ông Viên Quốc Thắng, nói "Chẳng giấu gì cháu, chung tôi đã biết rồi".

Tư Dao và Lâm Nhuận đưa mắt nhìn nhau thế này là thế nào?

Lúc này Tư Dao cung nhận ra hai ông bà cùng đưa mắt nhìn nhau.

"Đây là thư Viên Thuyên gửi cháu. Trước khi ra đi, nó cũng viết thư cho hai bác, nói là sớm muộn gì cháu cũng sẽ đưa tiền đến. Bao giờ cháu đến đây, thì hai bác sẽ giao cho cháu." Ông Viên Quốc Thắng đưa phong thư cho Tư Dao.

Ôi, Viên Thuyên lại làm gì thế này?

Tư Dao đón lấy, phong bì không đề "Thân gửi Tư Dao..." nhưng có một hàng chữ cái và chữ số viết liền LW586136697400C.

Lại là thứ mật mã gì vậy, mình sẽ giả mã thế nào đây?

Bên trong là một tấm ảnh . Khỏi phải bàn, tất nhiên lại là ám hiệu. Nhưng cô nhìn kỹ, rồi thấy thất vọng, vì nó chỉ là tấm ảnh chụp cận cảnh về "ao máu" trong hang Thập tịch.

Không! Thế này thi sai thứ tự : tiền giấu ở "ao máu", sau khi cha mẹ Viên Thuyên nhận được tiền, thì mới gioa cho mình tấm ảnh này theo "chỉ thị". Bước tiếp theo tại sao lại quay về "ao máu?" Viên Thuyên Thứ biết trong đó đã không còn thứ gì nữa kia mà?

Hay là, "ao máu" vẫn còn chứa bí mật? Nhưng nếu đúng là thế thì tại sao không cho biết cùng với 350.000 nhân dân tệ? Đi núi Vũ Di hàng ngàn cây số, đâu phải như đi dạo chơi?

Lúc cô chào họ ra về , bà Dung Bình chợt nhớ ra điều gì đs bèn gọi với lại : cháu Dao Dao! Mấy hôm trước hai bác nhận được bức thư từ nước ngoài gửi đến, ngờ rằng đó là thư của Viên Thuyên. Hai bác không biết ngọi ngữ, phiền cháu đọc hộ xem thứ viết những gì?"

Bác trai đưa bức thư đó cho Tư Dao, cô lướt nhìn rồi nói ngay " Đây là tờ thông báo của luật sư của Viên Thuyên, nói rằng Viên Thuyên xin sang định cư ở Canada đã được chấp nhận".

Cả hai ông bà đều trố mắt: Canada? Sao chúng tôi chưa hề thấy nó nói đến bao giờ?

Tư Dao cũng thấy chưng hửng, cô nghĩ "ngay tôi còn không biết thì hai vị làm sao biết được!

Viên Thuyên thực là bí hiểm. cậu đang làm gì thế này? Mình không thể theo kịp tư duay của cậu nữa rồi.

Em cảm thấy mình như một cô gái ngớ ngẩn đang đuổi theo gió. Định tóm cái đuổi của gió, rốt cuộc chỉ là con số không!- Tư Dao nói với Lâm Nhuận, giọng ai oán.

Lâm Nhuận cười: Nếu sớm biết thế thì lúc đầu nên nghe lời anh, nuốt luôn 350,000 đồng, tí ra cũng chẳng phải là con số không!

Này, em đang nói chuyên đứng đắn! Em thấy mình hơi mất phương hướng. Mình đang làm gì, mình định làm gì thế này? Mình chỉ nhằm hoàn thành 'ý nguyện' của Viên Thuyên hay sao? Tất nhiên em rất vui lòng giúp bạn, nhưng vẫn cảm thấy hình như trước mắt chúg nta còn có những việc cấp bách hơn phải làm. Ví dụ, tay Lâm Mang tệ hại kia vẫn đang nhởn nhơ sống ở miền Hoa nam ; bí mật về bốn chữ "Đau thương đến chết" vẫn đang chôn chặt; kẻ nào đã theo dõi em? Có phải em bị hồn ma của Viên Thuyên, Kiều Kiều bao vây không? Tất cả, đều như những nẻo đường xa thẳm dẫn đến của ải sinh tử! Anh thấy đúng không?

Lâm Nhuận khẽ gật đầu : Em nói đều đúng cả. Nhưng vẫn cứ băn khoăn, tại sao Viên Thuyên phải thiết kế bài bản và rắc rối như thế? Tại sao không thể nói tất cả với em mộtl ần, cứ bắt em phải lần mò tìm kiếm, chạy đi chạy lại? Chỉ còn cách giải thích duy nhất, điều bí mật đang đợi em khám phá sẽ kinh khủng hơn hẳn số tiền kia! Cô ấy cần em bảo đảm bằng hành động thực tế: một là em đáng tin cậy, hai là em có đủ can đảm và trí tuệ.

Anh xin nói thêm rằng, xét tất cả các hiện tượng, cho thấy Viên Thuyên có khả năng là mấu chốt để giải đáp mọi vấn đề bức xúc kia. Trong số các bạn em đã ra đi, thì chỉ Viên Thuyên là người thật sự có linh cảm rằng mình sẽ chết. Cho nên cô ấy đã gửi quà tặng, gửi blog, và nhiều bức ảnh. Liệu có phải cô ấy đã hiểu về "Đau thương đến chết" không? Mặt khác, tính cách và tác phong làm việc, đầu óc thì tỉnh táo, khó mà tin rằng cô ấy dã nảy sinh tình ái với Lâm Mang. Liệu trong chuyện đó có những ẩn tỉnh mà chúng ta mãi mãi không thể biết không/ Còn một điểm nghi vấn nữa: tại sao sau khi Viên Thuyên chết, thì trên QQ của em bắt đầu có "bầy ma quỷ nhảy mua", rồi bắt đầu có kẻ theo dõi, có kẻ đột nhập phòng em? Cũng không loại trừ các hiện tượng kinh dị, liệu có phải...Nhưng quả là hoang đường, khó tin: liệu có phải Viên Thuyên trước khi chết đã để lại manh mối cho em, và sau khi chết cũng có ý muốn giao lưu với em? Lâm Nhuận cầm cốc cà phê uống cạn một hơi.

-Vậy thì sau đây em phải làm gì? Lại đi hang Thập Tịch à? Em đã thấy chán rồi- Tư Dao cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt thực sự.

-Cứ gì em, mà ngay anh mới đi một lần đã thấy quá 'thỏa mãn' rồi, nhất là lại biết rằng trong đó luôn có kẻ rình rập tấn công em! Nhưng nếu lại đi nữ để có thể biết rõ toàn bộ đáp án, thì cũng được. Tất nhiên em nên cân nhắc tình hình ở công ty, rồi hãy quyết định. Dù dao chung ta cũng không phải các nhà thám hiểm chuyên nghiệp, anh không muốn em bị đuổi việc.

Tư Dao gật đầu : Vâng, thé thì để cuối tuần hãy đi. Hai tháng lương vừa qua em nướng cả vào tiền vé máy bay rồi. Phải đi với em, anh cũng vất thật. Hay là lần này anh đừng đi nữa, em nhớ là trước kia anh vẫn phải làm cả ngày cuối tuần...

Lâm Nhuận nhìn thẳng vào mắt Tư Dao. Mãi đến lúc cô thấy mật tự nhiên, đưa tay bịt mắt anh, anh mới cười : nếu em lại muốn làm một đóa "phù dung mới ngoi lên mặt nước" thì anh sẽ không đi nữa, được chưa?

Hai người đang cười đùa thì Quách Tử Phóng đẩy cửa bước vào, trong anh có vẻ không vui. Nhìn thấy hai người, anh lập tức nói oang oang: Cuối tuần, hai vị bí mật hành động, đi du ngoạn non xanh nước biếc chứ gì? Sao không bảo tôi một câu, khiến tôi tìm hết hơi. Tôi cứ như trâu húc mả sưu tầm tư liệu về Viên Thuyên,nào ngờ tổng biên tập biết, ông ấy xạc cho một mẻ, trách rằng không chuyên tâm vào nghiệp vụ.

Tư Dao và Lâm Nhuận đã bàn bạc, không muốn cho nhiều người biết về chuyến đi hang Thập Tịch và vấn đề tiền nong, nên cả hai đành giả vờ tỉnh bơ. Tư Dao nói: Anh đã bảo là bận đi Cung thể dục thể thao công nhân ở Bắc Kinh dự hội thi ca hát, nên chúng tôi đâu dám làm phiền anh.

-Hai vị đi đâu những hai ngày?

-Ơ kìa, anh vừa nói đi ngao du sơn thủy, chúng tôi đi tua du lịch ở núi Hoàng Sơn hai ngày. Gần đây thần kinh tôi quá căng! Tư Dao đành bị ra vậy.

Rõ ràng là Tử Phóng không tìn, anh cười nhạt chỉ vào Lâm Nhuận : hiền đệ Lâm Nhuận đã vờ làm việc công để giải quyết việc riêng chứ gì?

Việc công việc riêng gì thế? Chuyện của Tư Dao, chính là việc riêng của tôi.- Anh bỗng nghiêm nghị nói: Tôi chưa kịp nói để anh biết..tôi...đã yêu Tư Dao!

Căn phòng bỗng lặng ngắt như tờ, đến nỗi có thể nghe thấy bước chân của Lịch thu và con mèo Linda đang bước xuống cầu thang.

Tư Dao hoàn toàn không thể ngờ Lâm Nhuận lại bộc tộ tiếng tơ lòng thẳng thắn như thế này. Đương nhiên cô có thể cảm nhận tình cảm ấy trong thời gian vừa qua nhưng hai người cũng chưa từng trực tiếp bày tỏ, nên lúc này nghe nói thê cô vẫn thấy rất đột ngột. Niềm vui bất ngờ khiến đôi mắt cô ươn ướt.

Khi cô đang rất khao khát tình yêu, thì tình yêu đến.

Tử Phóng cũng sửng sốt, đờ đẫn trước lời tuyên bố bất ngờ của Lâm Nhuận. Hai tay anh giơ lên làm động tác "đầu hàng" : Tôi không có ý kiến gì...không sao, hai người đâu có cần tôi phê chuẩn, đúng không? Nói xong anh quay người lên cầu thang, suýt nữa thì va phải Lịch Thu đang đi xuống.

"Hay quá, tôi rất mừng cho hai người. Thực ra tôi luôn cảm thấy hai người rất đẹp đôi, nếu tôi có "Chứng chỉ nghiệp vụ bà mối" thì tôi đã vun cho hai người từ lâu!" Lịch thu rất có tài giải tỏa các tình thê khó xử.

Tử Phóng lại theo Lịch Thu đi xuống: Cô giáo Lịch Thu ạ, tôi thấy lo cho cô đấy, vì kể từ nay cô sẽ phải chuẩn bị thêm một suất ăn tối.

Lúc này Tư Dao mới thật tỉnh táo trở lại, cười nói: Anh Tử Phóng không biết à: Lâm Nhuận đã tranh với tôi thức ăn của chị Lịch Thu từ lâu, và còn quá đáng hơn cả tôi: ăn bữa tối đã đành, lại còn lấy phần đem đi để ăn bữa trưa hôm sau nữa kia.

Hoàng Dược Sư: Xin chúc mừng bạn, chúc mừng hạnh phúc! Là một người từng trải đầy minh thương tích, tôi chúc mừng bạn. Tìm được tình yêu thật sự đâu phải chuyện dễ!

Yêu Yêu: Cảm ơn anh, tuy nhiên, tôi vừa vui lại vừa buồn.

Hoàng Dược Sư: Why? (tại sao)

Yêu Yêu: Vì anh ấy đã tháp tùng tôi đi vào cái hang khốn khiếp ấy.

Hoàng Dược Sư: Thế thì sao?

Yêu Yêu: Anh ấy cũng sẽ "Đau thương đến chết" như tôi.

Hoàng Dược Sư: Chỉ cần bạn luôn tốt với anh ấy, thì anh ấy sẽ không đau thương mà chết đâu!

Yêu Yêu: Tôi luôn cảm thấy sẽ là vô ích, không thể làm gì nổi; chạy ngược chạy xuôi mãi mà vẫn hoang mang không biết đâu mà lần.

Hoàng Dược Sư: Sẽ không thể là nhọc nhằn rồi thành công cốc!

Yêu Yêu: Nếu là bạn chắc bạn cũng sẽ tức điên, vì điều bí mật ấy chỉ là 350,000 nhân dân tệ.

Hoàng Dược Sư: Nếu bạn không thiết thì cứ gửi cho tôi, nhưng phải đổi thành đô-la kẻo ở chỗ tôi không thể tiêu được.

Yêu Yêu: Nói dễ nghe nhỉ? Đó là tiền Viên Thuyên để lại cho cha mẹ.

Hoàng Dược Sư: Lạ nhỉ? Sao lại phải phức tạp như thế?

Yêu Yêu: Không rõ nữa. Nhưng cũng may, tôi lại có được một manh mối nữa.

Hoàng Dược Sư: Có lẽ, ít ra cũng lại được 350,000 nữa!

Yêu Yêu: Chỉ e sẽ không đơn giản như thế đâu. Tuần sau tôi lại đi hang Thập Tịch, vẫn có anh chàng điển trai tháp tùng!

Hoàng Dược Sư: Phải hết sức thận trọng đấy!

Yêu Yêu: Này, tôi nhớ rằng bạn nhắc tôi phải thận trọng với mọi người xung quanh. Với anh ấy thì có cần thận trọng không?

Hoàng Dược Sư: Điều này quá nhạy cảm, tôi xin từ chối trả lời.

Yêu Yêu: Thuốc đắng thì mới dã tật. Cứ nói đi!

Hoàng Dược Sư: Thật sự không thể nói. Bạn cần tự mình phán đoán. Tôi chỉ có thể chân thành chúc bạn hạnh phúc và gặp nhiều may mắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play