Đau lòng

Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Dực

Bùi Dật Phàm chắp tay sau lưng chậm rãi bước thong thả ra Hàn Nguyệt uyển, Viện Viện ở bên trái hắn nói không ngừng.

"Được rồi! Được rồi! Tất cả mọi người đi, chàng không đi, không có ý nghĩa!"

Bùi Dật Phàm lắc đầu.

"Đi thôi! Đi thôi! Cùng mọi người đi đi!"

Lúc này Bùi Dật Phàm ngay cả lắc đầu cũng lười, chỉ cùng người hầu chào hỏi.

"Thiếu gia, phòng bếp đã làm món bánh hoa nhân thịt người rất thích, người ăn nhiều một chút!"

Người hầu cười tủm tỉm nói.

Bùi Dật Phàm mới mở miệng, Viện Viện liền phất tay đuổi người hầu "Tránh ra, tránh ra, không nhìn thấy ta đang nói chuyện quan trọng với thiếu gia sao? Ta tới trước nói trước, sao ngươi lại nhảy vào!"

Bùi Dật Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, trước khi người hầu rời đi còn nói thêm một câu

"A Cửu, nới với Bàn đại nương làm thêm chút bạch quả."

"Thiếu gia, Bàn đại nương biết người thích ăn bạch quả, sớm bỏ thêm rất nhiều rồi!"

"Dật Phàm tướng công!" Viện Viện giận kêu lên "Chuyện của ta quan trọng hơn!"

Bùi Dật Phàm lại lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, cũng mặc kệ nàng. Viện Viện thực mất hứng càng dùng sức ôm lấy cánh tay hắn, tính trẻ con để cho hắn kéo nàng đi.

"Được, Dật Phàm tướng công, chàng không cần lên núi, không cần phần thưởng, chỉ cần theo giúp ta đi dạo chợ Trùng Dương là được rồi."

Là được rồi?

Bùi Dật Phàm trở mình xem thường, không kiên nhẫn nói "Ta nói rồi, ta không ra phủ, không phải sao?"

Côn mắt Viện Viện sáng rỡ, không phục nói "Chàng cũng từng nói, chàng không ra khỏi Hàn Nguyệt uyển, nhưng bây giờ không phải mỗi ngày đều ra bên ngoài! Chàng cũng nói qua, ngoại trừ cha mẹ, còn có ta và Bùi An, chàng không gặp ai, nhưng lúc này không phải là cùng hạ nhân trên xuống dưới trong phủ cười đùa!"

Bùi Dật Phàm nhíu mày, cãi lại nói "Ta không có cười đùa."

Viện Viện giơ cao tay kéo khóe môi hắn "Rõ ràng là chàng như vậy!"

Bùi Dật Phàm trừng nàng một cái, lập tức bật cười "Đây chẳng qua là...chẳng lẽ nàng muốn ta khóc sao?"

Viện Viện buông tay, ôm khuỷu tay hắn, tà nghễ nhìn "Dật Phàm tướng công, bọn họ cũng không có bị chàng dọa" Nàng lẳng lặng vạch trần sự thật "Ngược lại, bọn họ đều rất vui, chàng có thể giống như trước đây cùng mọi người nói giỡn. Kỳ thật, năm đó nếu chàng không lẩn nhanh như vậy, chàng sẽ phát hiện tất cả hạ nhân đều thực sự che chở chàng, chàng trước kia đối bọn họ thân thiết hiền hoà cỡ nào, bọn họ cũng chưa quên."

Bùi Dật Phàm trầm mặc một chút, tiện đà thở dài "Ta biết, ta nghĩ, ta chỉ là rất yếu đuối, không muốn đi đối mặt với sự thật."

Nghe vậy, Viện Viện bất mãn kháng nghị lập tức thốt ra, "Chàng không phải yếu đuối, chàng là..." Nàng đột nhiên dừng lại, lập tức lấy ánh mắt kỳ quái trừng hắn.

"Dật Phàm tướng công, chàng...còn thích kỹ nữ kia sao?"

Bùi Dật Phàm chấn động toàn thân, bỗng dưng cắn chặt hàm răng, yên lặng rẽ đến bên hồ, Viện Viện vẫn là nhìn chằm chằm hắn.

Bùi Dật Phàm chăm chú nhìn mặt hồ thật lâu, tâm tình mới bình tĩnh trở lại, hắn mới nghĩ muốn mở miệng, Viện Viện đã muốn không kiên nhẫn lại hỏi một lần.

"Rốt cuộc chàng còn thích nàng ta hay không?"

"Ai nói cho nàng biết?" Bùi Dật Phàm không đáp hỏi lại.

Viện Viện trở mình cái xem thường "Làm ơn đi, Dật Phàm tướng công, trong thành Dương Châu có bao nhiêu người, liền có bao nhiêu cái miệng, muốn nghe cái gì mà không được? Còn cần người trong nhà cố ý đến nói cho ta biết sao?"

Lại là trầm mặc, Bùi Dật Phàm mới lẳng lặng nói "Không thích, ta chỉ hối hận từng thích nàng ta, không công lãng phí cảm tình của ta."

Viện Viện tựa hồ là thở phào một hơi, nhưng mà, nàng vẫn là tiếp tục truy hỏi "Thật sự không thích nàng ta?"

Bùi Dật Phàm hừ lạnh "Ta khinh thường nàng ta, cũng may mắn không thành thân với nàng ta, tuy rằng..." Ánh mắt của hắn ảm đạm "Phải trả giá quá lớn."

Viện Viện vội vàng thừa thắng xông lên "Vậy chàng thích ta sao?" Tuy rằng Bùi An đã nói với nàng, Bùi Dật Phàm thích nàng, nhưng hắn luôn không tự mình nói ra sự thật để người ta an lòng

Bùi Dật Phàm lại chấn động "Ta..."

"Thế nào? Thế nào?" Viện Viện càng vội vàng hỏi, đáy lòng cũng vì mình khẩn trương mà kinh ngạc không thôi.

Bùi Dật Phàm lại là quay về nhìn mặt hồ hồi lâu.

"Ta thích nàng." Thanh âm thấp cơ hồ chỉ có chính hắn mới nghe được rõ ràng. Hắn thật sự không có tư cách nói như vậy, tuy rằng nàng là thê tử của hắn, nhưng... Ông trời, hắn thật sự không xứng với nàng!

Nhưng tai Viện Viện còn thính hơn tai thỏ tự nhiên là nghe được nhất thanh nhị sở, nàng lập tức nhảy dựng lên hoan hô một tiếng, ở trên hôn mạnh lên má hắn một cái.

"Ta cũng rất thích chàng, Dật Phàm tướng công!"

Bùi Dật Phàm ngu ngơ trong chốc lát, tựa hồ không có nghe Viện Viện nói những thứ gì, chờ hắn ý thức được lời nàng nói, hắn nhất thời ngạc nhiên quay sang, khiếp sợ há to miệng, nghĩ muốn chứng thực, lại thật lâu nói không ra lời.

Lúc này, Viện Viện hôn môi hắn một cái, cười tủm tỉm liên tục vuốt cằm.

"Ta cũng rất thích chàng!"

Bùi Dật Phàm miệng đóng mở rất nhiều lần, mới miễn cưỡng nói.

"Nàng...làm sao có thể?" Hắn vuốt miếng vải che con mắt trái "Làm sao có thể thích người như ta? Nàng...nàng không cần an ủi ta, ta..."

"Quái lạ! Ta làm gì phải an ủi chàng” Viện Viện mắt trợn trắng "Thích chính là thích, không thích chính là không thích, cái này có cái gì mà an ủi?"

Bùi Dật Phàm lại đưa tay xuống vuốt đùi, tuy rằng hắn đã không còn giống trước kia, nhưng vẫn là què, hắn ảm đạm lắc đầu.

"Không, nàng không cần an ủi ta, thật sự, nàng nguyện ý làm thê tử của ta, không ghét ta, có thể làm cho ta thích nàng, ta đã rất thỏa mãn!"

Viện Viện ngoái đầu nhìn kỹ hắn một lúc lâu, rồi sau đó nhún nhún vai.

"Tùy chàng có tin hay không, dù sao, chàng chỉ cần biết rằng ta thích chàng là đủ rồi!"

Bùi Dật Phàm không nói gì, Viện Viện đột nhiên lại toát ra một chút bướng bỉnh tươi cười, hai tay lại bò lên khuỷu tay hắn.

"Dật Phàm tướng công, chàng thật sự thích ta?"

Bùi Dật Phàm gật gật đầu.

"Không gạt ta?"

Bùi Dật Phàm lắc đầu.

"Vậy cùng người ta đi dạo chợ Trùng Dương thôi!"

Bùi Dật Phàm thở dài "Viện Viện, người bên ngoài không giống người trong phủ, ta đáng bị đùa cợt, đối với nàng không muốn nàng cũng..."

Hắn còn chưa nói xong, Viện Viện liền hung hăng nói "Bọn họ không dám!"

Nàng nói một câu "Bọn họ không dám " khiến Bùi Dật Phàm đột nhiên nhớ tới Bùi An nói cho hắn biết, không khỏi tò mò hỏi: "Nàng thật sự...ách, đã làm chuyện này sao?"

"Đương nhiên" Viện Viện nói xong, phi thân nhảy lên cửa sổ ngồi "Tên kia khinh bạc rất nhiều con gái nhà lành, ta như vậy với hắn coi như đã khách khí rồi đó!"

Bùi Dật Phàm bừng tỉnh đại ngộ "Vậy người kia?"

"Hắn! Hắn là đạo tặc."

Bùi Dật Phàm đầu tiên là "Nga!" một tiếng, tiện đà "A!" một câu, lại "A!" trong chốc lát, cuối cùng không nói nữa ngưng mắt nhìn thẳng vào biểu tình vô tội của Viện Viện.

"Không phải nàng cố ý tìm đến?"

Viện Viện đột nhiên cười, còn thè lưỡi ra làm trò "Chưa từng có ai biết, ta chỉ biết không thể gạt được chàng

Biết được sự thật, Bùi Dật Phàm liền nhíu mày "Như vậy rất nguy hiểm!"

Viện Viện vòng hai tay lại "Có cái gì nguy hiểm? Không phải ta không việc gì sao?"

"Nhưng mà..."

"Được rồi! Được rồi! Dù sao ta đã gả cho chàng , không có cơ hội lại đi làm cái loại chuyện này, chàng sợ cái gì? Hay là đáp ứng theo giúp ta đi chợ Trùng Dương trước, cái đó quan trọng hơn!"

Ai! Nói tới nói lui, nàng lại quay lại cái đề tài này.

Bùi Dật Phàm vội quay đầu đi chỗ khác đi "A! Đúng rồi, cha nói muốn ta..."

"Muốn chàng đi cùng cơ!" Viện Viện cả giận nói "Ta mặc kệ, ngày mai chàng nhất định phải đi dạo chợ Trùng Dương với ta!"

Bùi Dật Phàm vẻ mặt đau khổ "Không được1 Viện Viện, cái hội họp này, ta thật không dám đi."

"Sẽ không!" Viện Viện trảm đinh triệt sắt nói "Ai dám có cái phản ứng gì không đúng, ta sẽ quăng hắn xuống hồ."

Bùi Dật Phàm nhíu mày, vội nói "Khó mà làm được! Viện Viện, bọn họ đều là người bình thường, không chịu nổi tra tấn, nàng không cần..."

"Thiếu gia, thiếu gia, lão gia tìm người!"

Tiếng gọi của hạ nhân tới thật đúng lúc cứu Bùi Dật Phàm "A! Nương tìm ta! Ta phải mau quay trở lại xem có chuyện gì." Nói xong, liền không ngừng chạy, hắn lúc này chạy thật là nhanh!

Muốn chạy? Hừ! Một cửa cũng không có! Chưa từng có con mồi nào có thể chạy thoát được lòng bàn tay nàng!

"Đứng lại, Bùi Dật Phàm, ta nói còn chưa nói xong đâu, Bùi Dật Phàm!"

Một cái phi thân, Viện Viện dừng ở trước mặt Bùi Dật Phàm, Bùi Dật Phàm dừng không kịp, suýt nữa cụng đầu, Viện Viện thừa cơ ôm hắn gắt gao, không cho hắn có cơ hội chạy trốn.

Một bên, tỳ nữ mắt thấy thiếu phu nhân lại quấn quít lấy thiếu gia lải nhải, vẻ mặt thiếu gia lại bất đắc dĩ, không khỏi cười trộm.

Vị thiếu phu nhân này thật sự là vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, thiếu gia có thể nói là nhân họa đắc phúc!

"Cha, xin cha phân xử! Dật Phàm tướng công nói thích con, nhưng chàng không chịu đi dạo chợ Trùng Dương với con!" Viện Viện vẻ mặt oán giận "Người ta đến đây đã lâu như vậy, ngay cả cùng người ta đi ra ngoài đi một chút cũng không muốn, còn nói thích người ta, căn bản là gạt người thôi!"

Nói xong, nàng bắt lấy cánh tay Bùi Trọng Hồ "Cha phải xử chàng! Cha, cha con nói, tiểu hài tử nói dối phải đánh đòn!"

Bùi Dật Phàm dở khóc dở cười "Viện Viện, nàng...Nàng biết lý do ta không đi, vì sao còn luôn nói như vậy đâu?"

Ngồi ở sau án thư, Bùi Trọng Hồ tuy rằng vẻ mặt có chút nghiêm túc, một bộ chuẩn bị phân xử, nhưng vẫn là giấu không được ý cười đáy mắt. Người có thể gạt đứa con ông ra khỏi Hàn Nguyệt uyển, tự nhiên cũng có thể đem gạt đứa con này ra khỏi phủ, ông, trăm phần trăm muốn thấy cảnh này!

"Biết cái gì!" Viện Viện hung hăng đứng lên, từ trước đến nay không chịu cúi đầu "Theo như chàng nói, chàng hiện tại thoạt nhìn tuyệt đối không dọa người! Cùng lắm chỉ là hai cái sẹo, lại che mắt, người ta nhìn vài lần thành thói quen thôi!"

Bùi Dật Phàm theo bản năng đem ánh mắt hướng Bùi Trọng Hồ cầu cứu, ai biết Bùi Trọng Hồ lại lộ ra một bộ "không quan tâm", không nhìn đến đứa con đang bị bức muốn chết, hắn chắc chắc là ai cũng không giúp.

Cha đáng giận! Bùi Dật Phàm oán hận thu hồi ánh mắt, vẫn do dự.

"Viện Viện, ta...nàng để ta suy nghĩ lại!"

"Chàng con muốn nghĩ?" Viện Viện rống giận "Buổi chiều liền..."

"Thiếu phu nhân, tiền thính có người cầu kiến."

Ba cái đầu, năm con mắt, đồng thời hướng cửa thư phòng, người đến là gia đinh phụ trách đón khách.

"Ta?" Viện Viện ngây ngốc chỉ vào mình "Tìm ta? Ai?"

“Là hai vị công tử, một vị họ Tôn, một vị khác họ Long." Gia đinh hồi đáp.

"Tôn? Long?" Viện Viện nghĩ nghĩ, liền "Nga!" một tiếng. Là tên kia! Mẹ nó, hắn lại dám đến, nhưng lại thật sự đem Long Thiên Sinh tới. Viện Viện cười lạnh "Được, được, được, ta thật muốn nhìn các ngươi rốt cuộc tính toán như thế nào!"

Thanh âm chưa dứt, người đã không thấy bóng dáng, Bùi Dật Phàm cùng Bùi Trọng Hồ liếc mắt một cái, lập tức đứng dậy.

"Cha, nhìn bộ dáng của Viện Viện, thật sự không quá thân mật, tốt nhất con nên đi xem, trách việc nàng lại gây chuyện!" Nói xong, hắn cũng vội vàng rời đi .

Bùi Dật Phàm vừa ra khỏi cửa, Bùi Trọng Hồ lập tức bật cười, con dâu và con trai của ông, đến một trước một sau rời đi cũng vậy, ông không cơ hội nói ra nửa tiếng, tất cả đều là có qua có lại, mà ông lại thích xem náo nhiệt.

Nhưng mầ, ông biết thê tử của con trai mình là người rất đặc biệt, nàng là người duy nhất ở Bùi gia có thể trị con trai ông!

Kỳ thật, Long Thiên Sinh rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là rất cao lớn, rất giống đại tinh tinh, đó cũng là lý do Bách Nhã Quyên không chấp nhận hắn ta.

Lúc này vì đại tẩu, Bách Nhã Quyên mới cố thi triển một chút mỹ nhân kế dụ hắn đến, tính toán để hắn thay đại tẩu giải quyết phiền toái, sau đó lại một cước đá văng hắn.

Hai người Tôn Ngọc, ở đại sảnh đợi một lát "Hưu!" Một chút, chủ vị liền đột nhiên có thêm một người, một cô nương xinh đẹp như thiên tiên.

"Nói đi! Các ngươi tìm ta làm gì?" Viện Viện đi thẳng vào vấn đề, cái gì cũng không cần lòng vòng.

Long Thiên Sinh vội tươi cười nói: "Ái muội, sao lại ngay cả một lời chào cũng không có đã nặng nề như vậy, tốt xấu chúng ta coi như là thân thích đúng không?"

Nói thực ra, đối với cô nương có tiếng xỏa trá điêu ngoa này, hắn thực sự còn có chút sợ, nếu không, bộ dạng nàng xinh đẹp như thế, hắn đã sớm nhờ quan hệ thân thích để làm quen rồi.

"Long đại ca" Viện Viện cố ý nặng nề hô một tiếng "Cũng bởi vì còn có chút thân tình, cho nên ta mới gọi ngươi một tiếng Long đại ca, nhưng lý do hôm nay ngươi tới chỉ sợ cũng xứng với một tiếng xưng hô này!"

Long Thiên Sinh xấu hổ cười gượng hai tiếng "Ái muội, tại sao nói như thế? Long đại ca đặc biệt tới thăm muội, sao muội lại trách cứ chứ?"

"Đặc biệt đến gặp ta?" Viện Viện cười lạnh nói "Long đại ca, nói dễ nghe, ngươi đến Dương Châu liền chui vào Bách gia, ta chỉ biết ngươi đến làm gì, cho nên! Ta còn dùng bồ câu đưa tin cho phụ thân, nói cho ông biết ta có thể cần một chút hỗ trợ!"

Long Thiên Sinh nghe vậy, sắc mặt lập tức đại biến "Muội... muội còn báo cho Nhiễm bảo chủ?" Hắn kinh hô.

"Này...ái muội, cần thiết như vậy sao? Cùng lắm chỉ là việc nhỏ mà thôi, không cần kinh động đến Nhiễm bảo chủ?"

"Việc nhỏ!" Viện Viện lại cười lạnh "Nói đi! ‘Việc nhỏ ’ của ngươi rốt cuộc là cái gì? Tốt nhất không phải cái ta đang nghĩ."

Long Thiên Sinh chần chờ một chút "Muội thật sự đã báo cho Nhiễm bảo chủ?"

"Đương nhiên, ta đề phòng Long đại ca bị hồ ly tinh mê hoặc, ngay cả tam thân lục thích cũng bị gạt sang một bên."

Sắc mặt Long Thiên Sinh có điểm khó chịu "Ái muội, muội phải nói khó nghe như vậy sao"

Viện Viện lấy tay chống cằm, giống như nhàm chán rũ mắt xuống "Sợ khó nghe thì đừng làm! Được rồi, nói nhanh, rốt cuộc tìm ta làm gì?"

"Này..." Long Thiên Sinh hướng Tôn Ngọc liếc mắt một cái "Là thé này, nghe nói Bùi gia cùng Tân gia có chút tiểu hiểu lầm, ta...khụ khụ! Hy vọng ái muội nể mặt ta, chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, không biết ý ái muội như thế nào?"

Mặt mũi? Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có điểm buồn cười, trời biết trong mắt tiểu nha đầu này, có mấy người có tư cách để nàng cho mặt mũi!

Quả nhiên, Viện Viện khinh miệt hừ lạnh một tiếng "Mặt mũi? Long đại ca, ngươi dựa vào cái gì muốn ta cho ngươi mặt mũi? Ngay cả sự tình chân tướng đều không rõ, đã muốn làm người hòa giải? Ngươi thật đúng là hồ đồ! Tương lai Long Đằng nếu ở trong tay ngươi, thật không biết có thể duy trì bao lâu!"

Long Thiên Sinh bị nói thật sự không nhịn được, ngay cả miễn cưỡng tươi cười cũng không được.

"Ái muội, muội không cần chanh chua như vậy, tuy rằng tướng công nhà muội bị từ hôn thật là mất mặt, nhưng là tự bản thân hắn tìm lấy, chẳng trách người khác được! Huống chi, "tắc ông thất mã” (1), nào biết có phải là phúc hay không? Nếu hắn không có bị từ hôn, cũng không thể lấy được một người vợ tốt như muội rồi." Cuối cùng cũng chỉ là nịnh hót, so sự thật hoàn toàn xa nhau.

(1) Tắc ông thất mã: Họa phúc khôn lường. Tiện thể kể cho mọi người nghe

Một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:'làm sao biết đó không phải là cái phúc?'. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.

Đó là ý nghĩa của câu "tắc ông thất mã" Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt

"Nói ít thôi!" Viện Viện cười lạnh "Cho nên, ta nói ngươi không biết phân biệt, chỉ nghe một phía? Thật sự là hồ đồ!"

Long Thiên Sinh âm thầm nhắc nhở chính mình phải kiên nhẫn một chút, nói "Được, vậy ái muội không ngại có thể nói rõ một chút."

"Nói rõ?" Viện Viện khinh thường liếc hắn một cái "Long đại ca, ngươi thực cho là mình quan phủ sao? Có muốn ta viết một bức thư cáo trạng gửi cho ngươi?"

Long Thiên Sinh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hắn cũng lơ mơ, nhưng vẫn cảm thấy cậu này từ đầu đến cuối có gì không đúng lắm.

"Long huynh, không cần gấp, chúng ta tìm tới cửa như vậy, Nhiễm cô nương đương nhiên mất hứng, chỉ là..."

Hắn chuyển hướng Viện Viện, thành khẩn nói "Nhiễm cô nương, chúng ta đương nhiên không có tư cách hỏi đến, nhưng là nếu người khác nhờ cậy, tự nhiên cũng phải cố gắng, nói vậy, Nhiễm cô nương có thể hiểu. Hơn nữa, nếu thực sự hiểu lầm, Nhiễm cô nương không muốn nhân cơ hội này giải trừ hiềm khích lúc trước sao?"

Viện Viện nhìn hắn sau một lúc lâu, lúc này mới gật gật đầu "Được rồi! Nghe ngươi nói còn giống người nói, ta sẽ cho ngươi một chút mặt mũi." Nàng từ từ chuyển mắt nhìn bên ngoài, ánh mắt đen lại, ngữ điệu ảm đạm.

"Đó là chuyện ba năm trước đây..."

Sau khi kể lại ngọn ngành, Viện Viện thủy chung nhìn chằm chằm về phía trước, mà hai kẻ cẩn thận nghe, Long Thiên Sinh cùng Tôn Ngọc liên tiếp biến sắc cũng không có phát hiện Viện Viện có nửa điểm kỳ quái, thẳng đến khi kết thúc.

"Nếu không phải vì kỹ nữ kia, hắn lại phải tự giam mình ở Hàn Nguyệt uyển ba năm sao? Có lẽ hắn thực sự khó nhìn, nhưng không hề dọa người giống ba năm trước,chỉ là hắn không dám xuất môn, sợ làm người khác sợ, cũng sợ sẽ khiến mình xấu hổ một lần nữa."

Nói xong, nàng đứng lên "Chỉ là, Dật Phàm tướng công, chàng không cho mình cơ hội, làm sao người khác cho chàng cơ hội được?" Nàng nhìn về phía trước "Vì ta, chàng hãy thử một lần, được không?"

Long Thiên Sinh cùng Tôn Ngọc ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy trước cửa có một người đứng lặng, một thân nho sam, nửa khuôn mặt tuấn mỹ, nửa khuôn mặt giống quỷ, bịt mắt che khuất con mắt trái, lại không thể dấu đi vết sẹo xấu xí, nhưng khí chất nho nhã phong độ của hắn, lại làm người ta đau lòng, thật sự khiến người khác không thể chán ghét.

Nhưng, một nhân vật tuấn mỹ liền như vậy bị hủy, rõ ràng là thư sinh nhã nhặn, lại đeo một cái bịt mắt, quả thật khiến người tiếc hận không thôi.

Hắn nhìn xuống, đi đến trước người Viện Viện, nàng ngẩng mặt nhìn hắn, đầy vẻ khẩn cầu cùng hy vọng.

"Dật Phàm tướng công, chúng ta thử xem!"

Bùi Dật Phàm chậm rãi giơ tay lên vỗ về khuôn mặt của nàng, than nhẹ "Viện Viện, nàng... không hối hận?"

Viện Viện kiên quyết lắc đầu, quả quyết nói "Ta không hối hận!"

Bùi Dật Phàm sâu kín thở dài, "Được, vì nàng, ta sẽ thử một lần!"

Nước mắt bỗng dưng trào ra, nhưng mà, môi nàng tươi cười lại ngọt ngào thoải mái "Cám ơn chàng, Dật Phàm tướng công, vậy buổi chiều chúng ta cùng đi dạo chợ Trùng Dương!" Viện Viện vui vẻ nói.

Bùi Dật Phàm than thở lau đi nước mắt của nàng "Nàng thật khờ, ta đáng giá cho nàng rơi nước mắt sao?"

Viện Viện cười khẽ, nhăn mặt "Trong mắt ta có bụi thôi!"

Bùi Dật Phàm bật cười nói "Bậy bạ, ở đây lấy đâu ra bụi chứ?"

Viện Viện nhún nhún vai, từng bước đến bên cạnh hắn, thói quen kéo cánh tay hắn đi vào phòng "Ta nói có là có!" Đồng thời giương mắt nhìn hai người trong phòng "Dật Phàm tướng công, bên trái là Tôn Ngọc, trước kia chúng ta có gặp qua vài lần, bên phải là đại tinh tinh Long Thiên Sinh.. Xem như thân thích của Nhiễm gia bảo đi!"

Bùi Dật Phàm nhã nhặn khom người vái chào "Bùi Dật Phàm chậm trễ đón tiếp, thỉnh hai vị lượng thứ."

Tôn Ngọc bỗng nhiên hoàn hồn, cuống quít đứng dậy đáp lễ "Không dám, là chúng ta đường đột tới."

"Bùi công tử không cần đa lễ, chúng ta..." Long Thiên Sinh cũng có chút chân tay luống cuống, nam nhân ở trước mắt mặc dù dung mạo đã bị hủy, cũng bị què, nhưng phong thái kia thật không giống ác nhân trong miệng Tân Nhược Tuyết "Là chúng ta mạo muội tới chơi, xin Bùi công tử lượng thứ cho sự vô lễ của chúng ta mới đúng."

"Không dám, hai vị, mời ngồi."

Ba người trước sau ngồi xuống, Viện Viện một mình đứng đó, còn hai tay chống nạnh, khí thế khiếp người.

"Được, các ngươi đều nhìn thấy, ta hỏi các ngươi, nếu là các ngươi, bị người ta đãi ngộ như thế, các ngươi sẽ như thế nào?"

Tôn Ngọc không nói gì, Long Thiên Sinh muốn nói lại thôi.

Viện Viện cười lạnh "Ta biết, Long đại ca, ngươi muốn nói, chúng ta là người trong giang hồ, hủy dung, chân thọt cũng không sao, đúng không? Đúng vậy, chúng ta không sao, không sao cả, quan trọng là ... lòng dạ đáng giá bao nhiêu thôi. Nhưng mà, Long đại ca, ta nói, nếu là ngươi, vì nữ nhân mình yêu mà hy sinh, nàng lại đem ngươi đùa giỡn, chẳng những bôi đen sự hy sinh của ngươi, còn bày kế khiến ngươi xấu hổ đến mức chỉ có thể trốn đi, vì cái kỹ nữ phóng đãng đê tiện ích kỷ kia, Long đại ca, ngươi có thể tâm phục sao?"

Long Thiên sinh nhất thời á khẩu không trả lời được. Tâm phục? Chỉ sợ hắn sẽ bóp chết người đàn bà kia.

Tôn Ngọc nhìn thần sắc bình tĩnh của Bùi Dật Phàm, trong lòng thật sự là hối hận vì đã tới đây.

"Bùi công tử, ta..." Hắn do dự một lúc lâu, rốt cục nói "Có thể bồi hai vị cùng dạo chợ Trùng Dương không?"

Bùi Dật Phàm sửng sốt, Viện Viện nở nụ cười.

"Không tồi! Tôn Ngọc, ngươi cũng không tính là hồ đồ, phân biệt trắng đen, chỉ là, nếu Tân Nhược Sương trở mặt với ngươi thì sao?"

Tôn Ngọc cười khổ "Đuối lý là các nàng, ta còn có thể làm thế nào?"

Viện Viện nghiêng đầu tà nghễ nhìn hắn "Ngươi làm sao có thể xác định chúng ta nói sự thật?"

"Tôi sớm đã cảm thấy Tân gia nói có điểm kỳ quái , hiện tại..." Tôn Ngọc lại hướng Bùi Dật Phàm "Thấy Bùi công tử, tôi càng không có gì hoài nghi."

Viện Viện càng vui vẻ, nàng vô cùng thân thiết cầm lấy tay Bùi Dật Phàm ."Ta đã nói! Dật Phàm tướng công, ta sớm nói chàng tuyệt đối không đáng sợ! Người ta vừa nhìn đã biết chàng là người tốt!"

Bùi Dật Phàm trong mắt đầy thâm tình, hắn nắm tay nàng "Nàng nói đều đúng, có thể đi"

" Đương nhiên!" Viện Viện ngạo nghễ chuyển hướng Long Thiên Sinh "Tốt lắm, Long đại ca, Tôn Ngọc đã quyết định, vậy còn ngươi? Ngươi có lời gì muốn nói?"

Long Thiên Sinh cả buổi muốn nói lại thôi, mới thật cẩn thận hỏi "Xin hỏi, Bùi công tử muốn Tân gia bồi thường như thế nào?"

"Bồi thường?" Bùi Dật Phàm vuốt vết sẹo trên mặt lẩm bẩm nói "Cái này bồi thường được không? Không, cho tới bây giờ ta muốn nàng ta bồi thường cái gì, chỉ là nàng ta..."

"Cái kỹ nữ kia rất ích kỷ, rất tuyệt tình !" Viện Viện tiếp lời nói "Họa là chính do nàng ta rước lấy, Dật Phàm tướng công vi cứu nàng ta mà không trọn vẹn, nàng ta chẳng những không cảm kích, giữ lời thề làm bạn suốt đời, ngược lại lấy đi tự tôn của chàng, ép chàng phải tự giam cầm mình, ý định lấy sự sống của chàng làm cho mình thỏa mãn, loại đàn bà thối này quả thực là..."

Bùi Dật Phàm vừa nghe nàng nói ra những lời không lịch sự, vội níu tay nàng, ngăn cản nàng tiếp tục.

Viện Viện bất mãn quệt miệng, nhưng vẫn theo ý của hắn không nói thêm gì nữa, Bùi Dật Phàm lúc này mới tiếp tục nói.

"Kỳ thật, ta chưa từng muốn nàng ta bồi thường, lúc trước là ta tự nguyện cứu nàng ta, trách không được người khác, nàng ta giải trừ hôn ước, ta cũng không nói ì, nhưng, nàng ta không nên coi ta là đứa ngốc đến châm biếm ta, cười nhạo ta, khiến ta mất đi niềm tin, dù sao thì ta là vi nàng ta mà biến thành bộ dáng hiện giờ, hơn nữa, nàng ta lại... lại còn gọi mọi người đến cùng chà đạp ta..."

Hắn đột nhiên dừng lại, vẻ mặt xấu hổ không chịu nổi, Viện Viện đau lòng ôm lấy cánh tay hắn.

"Không cần khổ sở, Dật Phàm tướng công." Nàng nhẹ nhàng khuyên giải an ủi "Chàng yên tâm, ta sẽ giúp chàng báo thù, kỹ nữ vô tình vô nghĩa, ta tuyệt đối sẽ làm cho nàng hối hận không kịp!"

Bùi Dật Phàm chua sót nhếch khóe môi "Không, Viện Viện, ta không muốn báo thù, điều đó không có ý nghĩa gì. Cho tới nay, ta chỉ muốn trả lại cho nàng ta sự chế nhạo kia thôi, muốn cho nàng ta biết ta còn là có thể đứng lên, thậm chí có thể tốt hơn trước kia, càng muốn chứng minh cho mọi người thấy ta không phải loại người trong miệng nàng ta, nhưng..."

Hắn nhắm mắt "Ta đáng chết, ngay cả dũng khí ra khỏi Hàn Nguyệt uyển đều không có!"

Viện Viện hít hít cái mũi, nhịn không được lại đỏ hốc mắt "Dật Phàm tướng công..."

Sau một lúc lâu, Bùi Dật Phàm đột nhiên mở mắt ra chăm chú nhìn nàng một lát “Đúng vậy, nàng..." Hắn nở nụ cười, vẻ mặt thâm tình dịu dàng "Nàng cho ta niềm tin, cho ta dũng khí, khiến cho ta có thể bước ra khỏi nhà giam, lại có thể đón ánh mặt trời, cho nên, ta cũng thực cảm kích nàng, nếu không phải nàng, ta cũng không thể thoát ra, tuy rằng diều này là không công bằng đối với nàng..."

Nghe vậy, Viện Viện lập tức kháng nghị "Dật Phàm tướng công, chàng không..."

“Được, được, được, ta không nói cái đó." Bùi Dật Phàm hiểu được, nhượng bộ "Nhưng, Viện Viện, thật sự không cần báo thù, ta đã thực sự thỏa mãn, có nàng ở bên cạnh ta, đã là bồi thường tốt nhất, huống chi..." Hắn phút chốc trừng mắt nhìn "Ta còn là có phương pháp khác có thể cho các nàng biết, ta mặc dù tàn cũng không phế, quang minh chính đại khiến các nàng hiểu được, Bùi Dật Phàm ta cho dù nhìn không râ người, nhưng vẫn là có năng lực xoay chuyển nhật nguyệt!"

"Ai nói chàng nhìn không ra người!" Viện Viện nổi giận đùng đùng phản bác.

"Ta..."

"Mặc kệ!" Viện Viện cả giận nói "Chàng đáp ứng ta buổi chiều phải xuất môn, chàng dám đổi ý?"

Nhìn thấy lửa giận của nàng lại bùng lên, Bùi Dật Phàm vội phủ nhận nói "Không có, không có, ta không có đổi ý, ta sẽ cùng nàng đi dạo, nhưng cho dù nàng không thèm để ý, bộ dáng của ta vẫn là không thích hợp xuất môn, đây là sự thật!"

"Chó thật!" Viện Viện tức giận mắng "Tôn Ngọc, ngươi nói cho chàng biết Câu Hôi Hôi có bộ dạng gì!"

Tôn Ngọc lĩnh mệnh " Câu Hôi Hôi là một công tử anh tuấn tiêu sái phong lưu, yêu nhất nữ nhân, nữ nhân cũng thương hắn ta...”

Hắn ho nhẹ hai tiếng "Đó là trước kia, nhưng sau hắn chơi lão bà người ta, liền bị bắt đánh đập, mũi hắn bị gãy , trên trán bị khắc chữ, trái phải đều vẽ hoa hồng...Ừm! Còn gì là xinh đẹp! Chính là trái phải cũng là rất tương xứng..." Hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn Viện Viện liếc mắt một cái, không nói thêm gì nữa.

Viện Viện nhún nhún vai, cúi người ở bên tai Bùi Dật Phàm nói một câu, Bùi Dật Phàm nhất thời ngạc nhiên, thần tình không dám tin, Tôn Ngọc nghẹn cười đối hắn gật gật đầu, Bùi Dật Phàm lại kinh ngạc ngay cả cằm đều muốn rớt.

"Thú vị chính là, hắn không biết hối cải, mặt dày nơi nơi đuổi theo nữ nhân!" Long Thiên Sinh cũng nhịn không được chen vào nói.

Bùi Dật Phàm lắc đầu, Viện Viện cảm thấy không đủ, tiếp tục thét to "Tôn Ngọc, Nam Cung Hào đâu!"

"A? Hắn khá... Khủng bố ..." Tôn Ngọc nói xong, giả bộ buồn cười.

"Hắn bị người ta hất bát dầu sôi, từ đầu tới chân, tóc chỉ còn mấy cái, trên mặt không có một chỗ bằng phẳng, hai mí mắt dính vào với nhau, cho nên vĩnh viễn không thể mở, cái mũi cũng lệch, dù sao khuôn mặt cũng rất xấu.

Mà đùi phải, tay phải hắn đều bị chặt đứt, nghe nói hắn còn đem hai đoạn tay chân giấu đi để kỷ niệm!"

"Hai tháng trước, ta còn thấy hắn cao hứng phấn chấn muốn đi Tấn Cảnh uống rượu mừng!" Long Thiên Sinh lại chen vào nói.

"Tôn Ngọc, Chu Hổ!"

"Chu Hổ? Hắn..."

"Đủ rồi!" Bùi Dật Phàm bỗng nhiên ra tiếng ngăn cản "Ta hiểu được ý các người."

"Thật sự hiểu?" Viện Viện chăm chú hắn "Kỳ thật, mặc kệ mặt mày xấu xí, quen là tốt rồi, huống chi, lấy tình hình của chàng bây giờ, có lẽ không đẹp, nhưng cũng không đáng sợ; ít một con mắt, nhưng vẫn còn một mắt, chân gẫy, nhưng vẫn là có thể đi, thật sự không có gì nhìn không ra người."

Bùi Dật Phàm bất đắc dĩ vỗ vỗ tay nàng "Được, được, nàng nói đều đúng?"

"Vốn chính là vậy!" Viện Viện lườm hắn một cái, tiện đà hướng Long Thiên Sinh nhìn lại "Long đại ca, tướng công của ta nguyện ý tha cho nàng ta, nhưng ta không muốn. Ngươi trở về nói với nàng ta, đầu tiên phải kể rõ ràng sự thật năm đó cho người dân thành Dương Châu nghe, kế tiếp..." Nàng trầm ngâm "Ừm! Làm chuyện này trước rồi nói sau!"

"Nếu nàng ta không chịu?"

"Không chịu?" Viện Viện nhếch hai hàng lông mày "Hắc hắc! Vậy chờ bị cạo đầu đi!”

________________

Lên núi, uống rượu, thưởng cúc, là hoạt động chính của hội Trùng Dương, tránh tai nạn, tiêu trừ tai hoạ.

Mà chợ Trùng Dương lại là hội duy nhất ở Dương Châu, trong thành nam nữ già trẻ đều đi ra khỏi nhà, du khách ở trên núi thưởng cúc, cũng tới đi dạo chợ, chợ náo nhiệt giống như đêm Nguyên Tiêu.

Trong đám người, Viện Viện không e dè kéo cánh tay Bùi Dật Phàm, vẻ mặt vô cùng thân thiết, lại ngây thơ.

Không như Viện Viện đoán trước, từng đạo ánh mắt liên tục hướng về bọn họ, lại không phải hoảng sợ xem xét, mà là vẻ mặt kinh ngạc.

Bùi Dật Phàm cả người cứng ngắc nhìn thẳng phía trước, vào giờ khắc này, hắn cảm thấy được dường như bản thân rất khó di chuyển.

Viện Viện dường như không có việc gì chỉ trỏ, lúc muốn mua cái kia, lúc muốn ăn cái này, sau một lúc lâu, còn nói muốn xem thuyền hoa.

Bùi Dật Phàm bất đắc dĩ để nàng kéo tới kéo lui, một chút biện pháp cũng không có, mà một người khác - Tôn Ngọc, tận lực cùng hắn nói chuyện, giảm bớt khẩn trương, khi thì hỏi Dương Châu có tập tục gì đặc biệt, khi thì nói chút chuyện lý thú.

Không ai thét chói tai, không ai té xỉu, cũng không có trẻ nhỏ kêu khóc hoặc khe khẽ nói nhỏ, tuy rằng ánh mắt kỳ lạ quả thật không ít, nhưng hồi lâu sau, Bùi Dật Phàm rốt cục cũng dần trầm tĩnh lại .

Nhưng mà, chẳng qua sau một lúc lâu, cái gọi là oan gia ngõ hẹp, bọn họ lại đụng phải tỷ muội Tân Nhược Tuyết, huynh muội Bách Tử Thuyền cùng Long Thiên Sinh .

Vẻn vẹn trong nháy mắt, cảm xúc khẩn trương của Bùi Dật Phàm đột nhiên thăng tới điểm cao nhất, Viện Viện thậm chí có thể cảm giác được hắn tức giận, tận lực áp chế bất mãn.

Ngay tại giữa phố chính Dương Châu náo nhiệt, trầm mặc làm người ta hít thở không thông, lấy bọn họ làm tâm điểm nhanh chóng khuếch tán, tiếng động lớn tự nhiên ngừng hẳn, đám người đang di chuyển tự động tạm dừng, mọi người đều mang tâm tình chờ mong yên lặng theo dõi kỳ biến.

Chuyện ba năm trước đây, ở trong đầu mọi người vẫn nhớ rõ, tuy rằng năm đó Tân Nhược Tuyết đơn phương lên án, nhất thời xúc động phẫn nộ, tất cả người dân Dương Châu đều đồng tình với Tân Nhược Tuyết, nhưng sau tỉnh táo nhớ lại, đều cảm thấy được Bùi Dật Phàm không phải cái loại người nhu nhược đê tiện, chỉ là, Bùi Dật Phàm trốn tránh không ra ngoài, cho dù có tâm tìm ra sự thật, cũng không thể nào hỏi.

Hiện giờ, đầu tiên là Bùi Dật Phàm cùng thê tử đột nhiên khiêu chiến với Tân Nhược Tuyết, Bùi Dật Phàm đã ra khỏi nhà giam, dân Dương Châu cũng nhịn không được đoán rằng, có lẽ chuyện ba năm trước đây sẽ được sáng tỏ.

Tân Nhược Tuyết tuyệt đối không ngờ sẽ có một ngày gặp lại Bùi Dật Phàm!

Hắn không phải nên tránh ở Hàn Nguyệt uyển cho đến khi chết già sao? Như vậy mới không ai biết con người thực của nàng ta!

Chẳng lẽ năm đó nàng làm còn chưa đủ tàn nhẫn, cười nhạo còn chưa đủ chanh chua?

Hắn cưới thê tử thì cưới đi! Làm gì phải thành thân với người mạnh mẽ như vậy? Làm gì phải đem mọi chuyện năm đó nói với nàng ta? Tự mình cảm thây khó chịu là được ròi!

Lúc này lại nhìn thấy hắn, nhìn thấy phẫn nộ bất mãn trông mắt hắn, nàng ta không khỏi hoảng hốt, nàng ta luôn được mọi người ngưỡng mộ nịnh nọt, nếu mọi người biết được nàng ta ích kỷ vô tình cùng đê tiện vô sỉ, bọn họ sẽ cảm thấy nàng ta thế nào? Nói nàng ta như thế nào?

Trời ạ! Bọn họ nhất định dùng ánh mắt phỉ nhổ khinh bỉ nàng ta, dùng ngôn ngữ hạ lưu vô sỉ mà hình dung nàng ta, đến lúc đó, nàng ta đối mặt như thế nào đây?

Không, nếu như quả thật là như vậy, nàng ta thà chết!

Không được! Nàng ta tuyệt đối không thể để cho loại chuyện này phát sinh, tuyệt đối không thể để lộ ra chân tướng, nàng phải động thủ trước! Đúng, chỉ cần nàng độc ác hơn năm đó, hắn nhất định lại quay về nơi đó, đến khi chết mới thôi!

Nghĩ đến đây, Tân Nhược Tuyết nói "Không nghĩ tới ngươi còn dám ra đây gặp người! Cho dù ngươi không sợ dọa cô nương cùng trẻ nhỏ, ngươi cho là thời gian ba năm, sẽ khiến mọi người quên mất ngươi từng làm chuyện mất mặt gì sao?"

Bùi Dật Phàm ngay cả cơ hội biến sắc cũng không có, liền nghe thấy Viện Viện chửi ầm lên.

"Kỹ nữ! Ngươi cũng lắm cũng chỉ là con chó điên! Ngươi cho là ngươi nói như vậy người ta sẽ tin ngươi sao? Nói cho ngươi biết, lần này ngươi đừng nghĩ muốn giống ba năm trước lấy thúng úp voi, che lấp chân tướng!"

Chân tướng?!

Nghe vậy, Tân Nhược Tuyết càng bối rối, nàng ta nói không ra lời kêu to "Nào có chân tướng gì? Chân tướng chính là Bùi Dật Phàm là một quái vật, tiểu nhân đê tiện yếu đuối, hắn là... A..."

Trong chớp mắt, Viện Viện đã tới trước mặt Tân Nhược Tuyết, một cái tát mang mười phần lực đạo nhanh chóng hạ xuống.

Cùng thời khắc đó, một tiếng hét to cũng truyền đến.

"Dừng tay!"

Một thân ảnh cao lớn khác chạy tới, lướt qua Viện Viện, rồi sau đó thần tình hoảng sợ, cũng lảo đảo rút lui chắn trước người Tân Nhược Tuyết.

Viện Viện nhanh nhẹn bay trở về chỗ, Bùi Dật Phàm liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết máu trên tay phải nàng, nhất thời sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, đau lòng kinh hô ra tiếng.

"Viện Viện, nàng bị thương rồi!"

Kỳ quái chính là, cùng Long Thiên Sinh giao thủ một chiêu Viện Viện đã bị thương, cũng là vẻ mặt mưu kế thực hiện được đắc ý tươi cười, mà Long Thiên Sinh thì ngược lại, vẻ hối hận dầy mặt.

Bùi Dật Phàm vội vàng giúp nàng kiểm tra thương thế, Viện Viện chậm rãi giơ lên cánh tay bị thương.

"Nhìn xem, Long Thiên Sinh, ngươi tốt nhất nhanh lựa chọn, ca ca ta cũng sắp tới rồi!"

Long Thiên Sinh gấp đến dậm chân "Ngươi lừa ta!"

Viện Viện ha ha cười "Đúng thì thế nào? Ngươi quá ngu ngốc thôi! Cho dù là như thế nào, thương thế của ta là thật, tội này ngươi làm thế nào cũng tránh không khỏi!"

"Chết tiệt!" Long Thiên Sinh mắng.

Viện Viện nhún nhún vai, lúc này mới đưa tay cho Bùi Dật Phàm xử lý thương thế.

"Cứ việc mắng chửi đi! Kẻ ngu xuẩn cũng chỉ có thể mở miệng mắng chửi mà thôi!" Nàng nhàn nhã nói.

"Ngươi..."

Long Thiên Sinh tức giận ngay cả mắng cũng không biết được nên mắng như thế nào, hắn căm giận xoay người.

"Chúng ta đi!"

Năm người vội vàng rời đi, Viện Viện nhìn Bùi Dật Phàm thật cẩn thận dùng khăn giúp nàng lau miệng vết thương, thuận tiện hướng Tôn Ngọc bướng bỉnh chớp mắt vài cái, Tôn Ngọc vừa buồn cười, lại khâm phục lắc lắc đầu.

"Tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi dạo!"

Viện Viện nói xong, lôi kéo cánh tay Bùi Dật Phàm lại muốn đi, Bùi Dật Phàm không chút động đậy.

"Không được! Nàng bị thương, trước hết để cho đại phu xem qua mới được."

"Đại phu?" Viện Viện không thể tượng tượng nổi liếc nhìn cánh tay của mình, sau đó quay về hướng Bùi Dật Phàm "Làm ơn đi, vết thương nhỏ như vậy cũng phải tìm đại phu?"

"Đúng vậy!" Bùi Dật Phàm lôi kéo viện viện trở về "Muốn xem!"

"Nhưng mà, chỉ là vết thương nhỏ..." Viện Viện không biết nên khóc hay cười lại nhìn nhìn cánh tay "Còn phải cho đại phu xem, không phải quá buồn cười sao?"

"Sẽ không!"

"Dật Phàm tướng công..."

Không để nàng tiếp tục la to, Bùi Dật Phàm bày ra uy nghiêm trượng phu nói "Nhất định phải xem, nếu không ta sẽ tức giận!"

Viện Viện ngẩn ngơ "Ông trời, thực mất mặt!" Nàng lẩm bẩm nói "Nếu để cho ca ca, tỷ tỷ biết khẳng định sẽ bị bọn họ cười chết mất!"

Tôn Ngọc buồn cười dò xét nhìn Viện Viện ủy khuất bất đắc dĩ bị kéo đi, cũng kinh ngạc mỹ nhân điêu ngoa nổi danh, lại khuất phục sự áp chế của phu quân, hắn vẫn đoán rằng, nam nhân dám cưới nàng nhất định phải ngộ ra "hẳn phải chết" mới được, lại không dự đoán được nàng sẽ cúi đầu!

Thoáng nhìn Tôn Ngọc cười trộm, Viện Viện không khỏi trừng hắn liếc mắt một cái, nhưng tròng mắt vừa chuyển, nàng lại vui sướng khi người gặp họa, dương miệng cười nói "Thật là kỳ quái, ngươi còn có thể vui vẻ như vậy? Ngươi không biết Tân Nhược Sương đã đem ngươi liệt vào những người cự tuyệt lui tới sao?"

Tôn Ngọc nhún nhún vai "Chỉ cần ta yên tâm thoải mái, đại trượng phu lo gì không cưới được thê tử?"

Giống như lần đầu thấy hắn, Viện Viện kì lạ cao thấp đánh giá hắn "Ai! Không ngờ ngươi lại là người như vậy! Được, có chí khí!"

Tôn Ngọc cười cười."Đừng nói ta, vẫn nên lo lắng chính ngươi đi!"

"Ta? Ta có cái gì phải lo lắng?" Viện Viện không hiểu.

Lấy ánh mắt nhìn nhìn khuôn mặt không thể nào "hoàn hảo" của Bùi Dật Phàm, Tôn Ngọc thấp giọng nói "Cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất nên chạy nhanh đến chỗ Bùi công tử giải thích một chút, không có một người nam nhân nào nguyện ý đẻ thê tử vì hắn bị thương."

Viện Viện bừng tỉnh đại ngộ "A!" một tiếng, vội vàng chạy hai bước tới bên người Bùi Dật Phàm, mới liếc mắt một cái, liền phát hiện phu quân quả thực không...ách, thực không vui, thậm chí có điểm âm trầm.

Nàng không khỏi thè lưỡi, lập tức dùng một khuôn mặt tươi cười, ăn nói khép nép giải thích.

"Ách! Dật Phàm tướng công, kỳ thật không phải thế! Ta không phải đánh không lại hắn, mà là cố ý làm cho bị thương, bởi vì..."

"Ta biết."

"Chúng ta xem như thân..." Viện Viện đột nhiên dừng lại, rồi sau đó kinh hô "Chàng biết?"

"Từ lúc Long Thiên Sinh lên án nàng lừa hắn, ta liền hiểu được." Bùi Dật Phàm thản nhiên nói.

Viện Viện sửng sốt một lát, lập tức thay một bộ mặt nịnh nọt tươi cười "Hắc hắc! Ta chỉ biết, Dật Phàm tướng công là người thông minh nhất, một chút thông minh của ta làm sao có thể lừa gạt được chàng!"

Bùi Dật Phàm lạnh lùng tà nghễ liếc nàng một cái, không nói chuyện.

Nịnh hót tươi cười nhất thời cứng đờ, lập tức xấu hổ thu hồi, Viện Viện nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của hắn.

"Dật Phàm tướng công, chàng mất hứng cái gì?"

Bùi Dật Phàm thở dài "Ta nói rồi ta không muốn báo thù, nàng chẳng những không nghe, còn bởi vậy mà làm cho mình bị thương, nàng cho là như vậy ta sẽ vui vẻ sao?"

Viện Viện chột dạ rụt cổ "Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi!" Nàng nhỏ giọng cãi lại.

Bùi Dật Phàm hừ hừ, lôi nàng vào Bùi phủ, một bên kêu người mời đại phu, một bên gọi gia đinh đưa Tôn Ngọc đi khách phòng nghỉ ngơi, tự mình kéo Viện Viện quay về Hàn Nguyệt uyển.

Sau khi đại phu tới, Bùi Dật Phàm lại đưa Viện Viện vào trong thư phòng, hai người mặt đối mặt ngồi xuống, nhưng lần này không phải vì chơi cờ, mà là vì "huấn thê".

Nếu vị phuu quân có "nhã hứng" này, Viện Viện cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử, nàng rất phối hợp bày ra một bộ mặt cẩn thận nghe giáo huấn.

"Ta nói rồi, ta không muốn báo thù!"

"Nhưng ta muốn!" Viện Viện nhỏ giọng nói ra nguyện vọng.

Bùi Dật Phàm lập tức trừng nàng một cái...bộ dáng rất đúng với "liếc mắt một cái" .

"Ta không muốn báo thù, đặc biệt không muốn nàng vi loại chuyện này lại bị thương."

"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!" Viện Viện lại nhắc nhở hắn.

Bùi Dật Phàm lại trừng nàng "liếc mắt một cái" ."Cho dù chỉ bị kim đâm, ta cũng không muốn!"

"Vậy lần sau đeo thêm một cái bao là được rồi, đúng không?" Viện Viện cười hì hì đề nghị.

"Không có lần sau!" Bùi Dật Phàm đột nhiên gầm lên.

Viện Viện vội rụt trở về "Không nên thì không nên, làm chi hung như vậy!" Nàng thấp giọng oán giận.

Bùi Dật Phàm dở khóc dở cười hít một hơi "Nàng...Viện Viện, ta không muốn nàng đã bị thương tổn, ta...

Tâm ta thật sự rất đau! Ta tình nguyện để mình mù thêm một con mắt, cũng không nguyện nhìn nàng bị một chút thương tổn!"

Viện Viện nghe vậy, nhất thời mặt mày hớn hở "Ta chỉ biết Dật Phàm tướng công hiểu ta nhất."

Bùi Dật Phàm than nhẹ "Vậy nàng phải ngoan ngoãn nghe lời, không cần lại đi tìm phiền toái, được?"

Tươi cười trên mặt Viện Viện cứng lại, nàng không vui quyết cao giọng "Người ta nào có tìm phiền toái!"

Bùi Dật Phàm không khỏi đảo cặp mắt "Nàng rốt cuộc có đang nghe ta nói không?"

Viện Viện vô tội chớp mắt "Có!"

Bùi Dật Phàm "Ai!" hít một tiếng "Vậy nghe lời ta, đừng đi báo thù gì đó nữa, cũng không cần đi tìm phiền toái, đặc biệt không được lại cố ý làm cho mình bị thương!"

Viện Viện nghe hắn nói một lúc, rồi sau đó rũ mắt, mất hứng lẩm bẩm "Cái này không thể, cái kia không cần, cuối cùng còn cái không được, ngay cả cha ta cũng chưa quản ta như vậy! Trên thực tế, căn bản không ai dám quản ta, chàng dựa vào cái gì quản ta nhiều như vậy?"

Bùi Dật Phàm nghe, lại muốn nói gì, nhưng miệng hé ra, lập tức lại nuốt trở vào, hắn nhìn chăm chú vào vẻ mặt quật cường không phục của Viện Viện.

Đúng vậy, hắn dựa vào cái gì quản nàng đây?

Hắn cùng lắm cũng chỉ là một người quái dị, cho dù hắn yêu nàng, hắn vẫn không xứng với nàng, nàng gả cho hắn thật sự là sai lầm, nàng hẳn là xứng một nam tử anh tuấn vĩ đại, một người có thể cho nàng kiêu ngạo quang vinh cưng chiều, một người có thể khiến cho nàng cam tâm tình nguyện đi theo cả đời, mà không phải hắn, một người tàn phế!

Hắn là cái gì? Chẳng qua là may mắn có thời gian nửa năm tốt đẹp thôi, hắn nên thỏa mãn .

Đúng vậy, hắn không tư cách quản nàng, không tư cách trói chặt nàng, nàng căn bản không thuộc về hắn, nàng...sớm muộn gì cũng rời khỏi hắn!

Có một ngày nàng gặp phải một nam nhân chân chính xứng đôi với nàng, cho dù hắn sẽ đau, sẽ chết, hắn cũng muốn cho nàng đi, bởi vì hắn hy vọng nàng có thể được hạnh phúc, vui vẻ chân chính.

Vì thế, ánh mắt của hắn từ bất đắc dĩ chuyển thành uể oải, thậm chí là ảm đạm tới chua sót bi ai, u buồn lo lắng, sâu trong đáy mắt còn cất giấu một chút tuyệt vọng.

Hắn thê lương thở dài một tiếng, nói nhỏ "Ta hiểu rồi." Lập tức đứng dậy ra khỏi thư phòng.

Cước bộ của hắn nặng nề, cái chân gãy của hắn dường như càng thêm nặng nề.

Viện Viện nhất thời ngây ngốc

Hắn xảy ra chuyện gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play