- Sao em không nói gì hết vậy? – Anh Minh lên tiếng khi chỉ còn 2 đứa trong xe, nhóc Bu mệt quá vì chơi với Rika đã ngủ rồi. (keke, k ngủ mới lạ, hơn 1h khuya rùi còn rì)
- 4 năm qua không ngày nào em không nhớ hai hết, hai đã đi đâu vậy
chứ??? – Nó quay sang hỏi anh mình, giọng trách móc, nước mắt thì đã
chuẩn bị rơi. (chị này tự nhiên s mít ướt thế)
- Hai vẫn luôn luôn ở bên em thôi, chỉ có điều là hai không thể gặp
em được, hai xin lỗi vì đã bỏ em lại, nhưng từ bây giờ hai sẽ không đi
đâu nữa cho nên em đừng lo, đừng khóc như thế, đó không phải là em gái
Kyo của anh – Anh nhẹ nhàng nói với Nó, cho dù có cứng rắn cỡ nào nhưng
khi thấy Nó khóc thì anh không kiềm lòng được, mấy năm xa nó anh vẫn
luôn quan tâm tới nó, chỉ có điều anh không bao giờ xuất hiện trước mặt
nó. Hên là nó chưa bao giờ khóc chứ không thì không biết anh có thể nào
lẩn tránh nó được, nhưng nó đúng là đứa em gái của anh, nó đã không bao
giờ khóc mặt dù thế nào đi nữa. (hix, ước gì mình đc cứng rắn như v hè )
- Hai hứa là sẽ không bỏ đi nữa chứ? – Nó hỏi lại anh, thật sự nó không thể tin được.
- Uhm, hai hứa, hai sẽ không bao giờ bỏ đi nữa – anh nói với nó.
- Hai phải bù đắp lại những gì hai đã gây ra – Nó cười cười nói, nhìn mặt nó bây giờ đến anh cũng phải ngán vì nó đang hiện nguyên chữ ‘gian
tà’ trên đó.
- Thôi thôi, em mà làm hai sợ là hai lại bỏ em thì tới đó đừng có hối hận nha – Anh chọc lại nó, mặt cũng gian không kém, và nó đã dính bẫy.
- Hix em chỉ giỡn tí thôi mà, hai đừng bỏ đi nữa mà, nhóc Bu với em
đều cần hai mà – Nó nói như sắp khóc tới nơi làm anh phì cười.
- Hì, hi chỉ giỡn với em thôi, chứ lần này về hai không đi nữa đâu –
Anh cười cười xoa đầu nó nói giọng ấm áp cùng lúc đã tới nơi.
- Đây là nhà ai vậy hai? – Nó hơi bất ngờ cho nên quay sang hỏi Minh.
- Nhà của chúng ta – anh nói tỉnh bơ rồi bước ra bế theo nhóc Bu đang ngủ rồi kéo tay Nó vào nhà. Căn nhà khá rộng và thoáng.vừa vào đến nhà
thì nó đã nhém chút nữa chết lâm sàn vì vừa bước vào cửa thì đã có 2 dãy người làm đứng 2 bên, nam có, nữ có cũng phải gần 50 người khoảng chừng 30-40 tuổi lên tiếng chào đón nó.
- Chào mừng tiều thư, cậu chủ trở về – Tất cả cùng nhau cuối đầu chào Nó với anh làm nó nhém chút nữa nhảy dựng.
- Thế…thế…thế này là thế…nào??? – Nó không thể nào nói thành lời luôn rồi, shock quá mà.
- Bình tĩnh đi nhóc, đây là nhà củ chúng ta đấy, em nên làm quen dần đi – anh cười cười nói với nó.
- Không thể được!!!! – Nó hét lên, gì chứ với nó ghét nhất là mấy thứ lễ nghi phiền phức này, nhưng hình như là nó đã hét hơi to cho nên làm
nhóc Bu giật mình.
- Chuyện gì vậy ba??? – Nhóc Bu đang nằm ngủ trên vai Minh ngẩng đầu lên dụi dụi mắt hỏi cha mình.
- Uhm, không gì, còn ngủ ngoan đi nào – anh vuốt vuốt tóc nó nói một
cách nhỏ nhẹ, liếc xéo Nó một cái làm Nó im bặt, chờ cho tới khi nhóc Bu đã lại giấc thì Nó lại quay sang đám người làm.
- Tôi không muốn việc hôm nay lại xảy ra thêm 1 lần nào nữa, nếu có
thấy tôi thì bất quá chỉ chào Kyo hoặc chào Minh Châu, chỉ cần nghe 1 từ tiểu thư hay đại loại như thế thì các người liệu cái thầng hồn đi – Nó
nghiến răng nói từng chữ một, giọng lạnh tanh cùng với cái nhìn đầy đe
doạ làm tất cả những ai mà bắt gặp ánh nhìn đó đều phải rùng mình. (hôhô Ken nói với m.ng chưa nhỉ??? nhỏ này ghét nhất là mấy thứ phép tắt này
nọ ná)
- Hìhì, đúng là Minh Châu của chúng ta rồi, đã 15 năm rồi nhưng vẫn
vậy nhỉ – một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi cười cười lên
tiếng, và tất cả những người còn lại cũng nở một nụ cười thật tươi chào
đón nó.
- Minh Châu của chúng ta đã trở lại!!! – Họ đột nhiên không còn giữ
phép tắt gì nữa ôm nhau nhảy tưng tưng 1 cách vui sướng. (ặ*** , nhìn
nguyên cái đám này ai nói đã ngoài 30 hả trời, cứ như 1 lũ mới trốn trại ra ý @@) Hình như biết trước việc này sẽ xảy ra nên sau khi ném cho cô
em bảo bối 1 cái nhìn đầy yêu thương thì anh đã bế nhóc Bu vào phòng
rồi. Và cái đám lố nhố đó không định dừng lại nếu như không có tiếng hét của Nó
- IM!!! TẤT CẢ IM LẶNG HẾT CHO TÔI!!!! – Nó vặng âm thanh hét cỡ hét
lên làm cái đám nhố nháo đó lại ngay chỉnh vào hàng ngũ của mình.
-Xin lỗi Minh Châu – tất cả cùng nói khi nhìn thấy khuôn mặt của nó bây giờ đã đỏ bừng ví tức giận, khói bốc nghi ngút rồi.
- Hai, tại sao họ lại biết em??? Tại sao họ lại nhắt gì tới 15 năm gì là sao??? – Nó quay sang hỏi Minh bây giờ đã trở lại đại sảnh.
- Thôi tất cả có thể đi nghỉ được rồi đấy, chỉ cần bác Thuận và Vú
Hường ở lại là được rồi – thay vì trả lời Nó thì anh lại quay sang nói
với mọi người.
- Dạ! thưa thiếu gia – Họ cuối đầu chào 2 người rồi thì ai về phòng
người nấy, chỉ còn lại ở cái đại sảnh rộng lớn này là 2 anh em nó và
người đàn ông lúc nãy phát biểu và một người phụ nữ cũng khoảng độ tuổi
của người đàn ông kia ở lại, nó chắc đây là Vú Hường và Quản Gia Thuận
mà anh hai nó mới nói.
- Chúng ta cùng nói chuyện trong phòng làm việc nhé, Vú đi lấy dùm
cháu 4 ly nước rồi vào phòng làm việc của cháu sau nhé – anh quay sang
nói với Vú Hường rồi chưa chờ cho bà trả lời anh đã quay đầu bước đi
trước. hehe, quên nói với mọi người là anh chỉ cười nói với mấy đứa tụi
nó thôi chứ còn anh là một người rất lạnh lùng với tất cả mọi người và
luôn là 1 cậu chủ rất ư là khó khăn và hơi … bảo thủ ^^~.
- Vân thưa thiếu gia – Vú Hường cũng không nói gì chỉ gật đầu rồi
bước xuống bếp, nó với Quản Gia Thuận thì chỉ biết đi theo anh trong im
lặng.
- Thật ra là có chuyện gì đang xảy ra thế hai??? – Nó không thể nào nhịn được nữa, vừa vào đến phòng là nó đã hỏi ngay anh mình.
- thật ra thì em cũng biết bác Thuận và Vú Hường cũng như những người giúp việc kia đấy – anh cười cười nói với nó.
- Không thể nào, từ nhỏ tới giờ em đã bao giờ gặp họ đâu – Nó lắc đầu phản đối.
- Nhưng sự thật là vậy mà – Anh cười cười nhìn nó nói, càng nhìn anh Nó càng không thể tin được.
- Cái đó cũng không thể trách Minh Châu được đâu thưa thưa thiếu gia, vì dù sao thì chuyện cũng đã qua 15 năm rồi, lúc đó con bé chỉ mới có 3 tuổi thôi mà – quản gia Thuận bênh Nó.
- Uhm, thật ra là như thế này, trước đây nơi này chính là nhà của
chúng ta. Em được sinh ra ở chính nơi này và đã sống ở đây, 3 năm sau
thì gia đình xảy ra chuyện và chúng ta đã được đưa sang Nhật, vì nhớ ba
mẹ và mọi người cho nên em đã lâm bệnh và phần kí ức trước đó em đã quên hoàn toàn. Lúc chúng ta ở đây thì người chăm sóc cho em chính là Vú
Hường đây, và lo lắn cho chúng ta từ đầu tới cuối là tất cả những người ở đây và nhất là bác Thuận. – Anh từ tốn kể lại mọi chuyện cho Nó biết.
- Oh hèn gì, thế thì tại sao họ lại nói em vẫn như xưa là sao??? – Nó tuy đã hiểu ra hầu hết mọi việc nhưng vẫn không khỏi thắc mắc.
- À thì khi con lên 2 thì đã rất là khôn lanh và nghịch ngợm, con rất ghét ai gọi con là tiểu thư hay những thứ tương tự vì con nói nó rất là không hay vì nghe sao mà nó ‘sến’ quá cho nên con bắt tất cả gia nhân
trong nhà chỉ được gọi con bằng tên, nếu ai mà dám gọi con bằng tiểu thư hay gì đó thì sẽ bị con bày trò phá cho tới khi họ không thể nào ở lại
mà phải tự cuốn gói xin nghỉ việc, tuy mới chỉ 3 tuổi nhưng con đã rất
lanh lợi và nghịch ngợm không ai bằng – Vú Hường nhắc lại làm Nó không
thể nào nhịn được nữa, không thể giữ được bộ mặt lạnh lùng nữa nó té ra
cười lăn cười bò dưới đất vì những gì Vú Hường đã nói.
- Haha, mới 2 tuổi mà đã biết….đã biết gì lại còn sến với chã
sò…………hahaha…….có thật là như thế không hay Vú đang bày trò để lừa con
đấy???? – Nó ôm bụng cười không ngớt, cố lắm nó mới có thể nói hết câu
đó, nhìn nó cừi như thế thì 3 người kia không khỏi nhoẻn miệng mỉm cười, đã từ lâu lắm rồi họ không thấy được nụ cười toả nắng của Nó rồi, mấy
năm gần đây nó cũng có cười nhưng nụ cười thât là giả tạo sao ý, không
được hồn nhiên như thế.
- Không có đâu, đó là sự thật, từ lúc lên 2 em đã là 1 đứa bất trị.
Tối ngày chỉ thích đi bắt côn trùng hoặc thám hiểm những bụi rậm trong
vườn nhà rồi thì tay chân trầy xướt không còn gì hết. Phim thì toàn xem
phim kinh dị hoặc là những thứ mà con gái hoặc con nít như em không bao
giờ xem, lại thêm đủ thứ nữa, và không biết em đã xem chương tình gì mà
lại nhặt được cái từ ‘sến’ ấy, lúc em thông báo câu đấy thì tất cả chỉ
biết lắc đầu bó tay với em thôi. – anh phì cười kể lại những việc lúc
xưa làm nó càng cười dữ dội hơn.
- Thôi thôi …hai đừng kể nữa, không ngờ em lại có lịch
sừ….hahaha….hào hùng như vậy …hihi…..khi mới chỉ có 3
tuổi………..hahaha……….. – nó không thể nào nhịn cười được khó khăn lên
tiếng.
- Nhưng đó là sự thật đấy Châu à – bác Thuận lên tiếng xác nhận như một lời tố cáo làm nó bỗng dưng im bặt luôn.
- Mọi người đang giỡn với em phải không hai??? – Nó cười một cách khó khăn hỏi.
- Không có đâu, từ từ rồi em sẽ hiểu thôi – Anh cười hiền nói với Nó. – Hai người ra ngoài được rồi đấy – Anh quay sang nói với 2 người kia.
- Dạ thưa thiếu gia – Họ cùng cuối đầu rồi bước ra ngoài.
- Sao hai lại có thái độ như thế với người lớn tuổi hơn mình như thế
chứ??? – Nó nhăn nhó cằn nhằn hai nó khi hai người kia đã ra ngoài và
chắc chắn là ho không thể nghe được.
- Tại sao lại không??? Họ là người làm mà – Anh trả lời nó một cách tỉnh bơ.
- Không được, hai không được như thế, tuy là người làm nhưng họ là
người lớn hơn mình, hai nếu không muốn vui vẻ thì ít ra cũng phải lễ
phép 1 chút chứ, từ đây trở đi mà hai còn làm như thế nữa em không tha
cho hai đâu – Nó nói với anh với ánh mắt có thể giết người.
- Em làm gì được hai nào nhóc? – Anh cười cười nhìn Nó, đểu chưa từng thấy.
- Em…em khóc cho hai coi – Nó cùng đường không biết nói gì nữa đành lấy cái lí do hết sức quá ư là con nít đó ra hù anh.
- Em mà khóc hai đá em ra khỏi phòng miễn bàn luận – anh lại cười đểu nói.
- Huhu, hai không thương em mà – Nó cãi không lại thêm cái vẻ mặt
đáng ghét của anh mình Nó lại trở về là Nó của 4 năm trước rồi.
- Ackack, thôi thôi hai sợ em rồi, hai hứa là từ nay sẽ lễ phép hơn
“một chút” với người làm được chưa – anh đầu hàng, tuy biết là nó giả vờ nhưng lỡ mà chọc nó khóc thật thì nguy.
- Tại sao lại chỉ có 1 chút là sao chứ??? – Nó nhăn nhó chưa chịu nín.
- Chứ muốn sao?? hay muốn hai đá em ra ngoài??? – Anh lại không kìm được chọc nó típ.
- Ấy ấy, thôi thì 1 chút cũng được, từ từ mình tập làm quen dần cũng
được – Nó bỗng dưng đổi giọng nhe hàm răng đều như bắp trắng như vôi của mình cười một cách nham nhở làm anh phì cười.
- Thôi đi tắm đi rồi đi ngủ, hai làm xong cái này rồi sẽ vào sau – anh nói với nó, không đùa giỡn nữa.
- Ok! – Nó bay thật nhanh ra ngoài vì cũng mệt lắm rồi. – Khoang đã,
phòng nào?? – Nó đột nhiên bay ngược vào làm anh đang nghe điện thoại
nhém chút nữa rớt luôn.
- Trên lầu 3 ở cuối hành lang bên tay trái – Anh bỏ điện thoại ra nói với Nó.
- Ok! – Nó nói rồi lại bay như tên lửa ra khỏi phòng làm anh phì cười.
- Sao rồi??? – anh cười cười nhìn Nó bay ra khỏi phòng rồi đưa diện thoại lên tai hỏi người ở đầu dây bên kia.
- Con nhỏ đó quậy phá quá đi – Người ở đầu dây bên kia trả lời anh.
- Nó lại quậy phá gì à?? – Anh bật cười hỏi lại.
- Không lẽ lúc nào nó ra tay cũng có máu đổ sao?? – Tên đó hỏi lại anh, nếu không nhầm thì hắn đang nhăn nhó.
- Nó lại làm gì nữa đây?? – Anh lại hỏi ngược lại tên ở đầu dây bên
kia. (ackack, hai anh này sao mà cứ hỏi nhau k v??? aj sẽ là ng tl
đây??? Minh&Hắn: Mi chứ ai *cười đểu*, hix, nhân vật của tui mà nc w tui kiũ v ák (⋋▂⋌))
- Thì quậy phá trong quán đã rồi thì ra ngoài quậy phá thôi, đi theo
nhỏ dọn mệt nghỉ luôn – Tên kia trả lời giọng có vẻ mệt mỏi.
- Cũng chỉ vì cái nón chết tiệc của cậu thôi – Anh nở một nụ cười đểu hết chỗ nói trả lời tên kia.
- Nhắt tới cũng đúng, hầu như lúc nào cũng liên quan tới cái nón đó thì phải. – Hắn cũng bật cười nói.
- Thôi bỏ chuyện đó qua một bên đi, chuyện công ty sao rồi?? – Anh
đánh trống lãng sang chuyện khác rồi thì hai người bàn về việc công ty
tới khoảng 30′ thì cũng xong.
Anh tắt điện thoại rồi đi lên lầu, lúc này Nó đang ngồi sấy tóc trong phòng. Vửa thấy anh mở cửa bước vào thì Nó đã réo.
- Hai sấy tóc cho em – Nó cười cười nhìn hai nó.
- Đến khi nào em mới chịu lớn lên vậy nhóc??? – Anh lắc đầu ngán ngẩm nói nhưng vẫn nhận cái máy sấy tóc từ tay Nó để sấy tóc cho Nó.
- Đến khi nào em muốn thì tự nhiên em sẽ lớn thôi – Nó nhe răng cười nham nhở.
- Chắc anh phải gã em đi quá – anh cười cười gian tà nhìn nó trong gương.
- Huhu, không chơi hù con nít như thế nhá, em không đi đâu đâu, có hai là được rồi – Nó giả vờ khóc nói.
- Thôi đi cô hai, tôi còn phải lo cho nhóc Bu nữa, cô lo mà đi nơi khác đi – Anh chọc Nó.
- Huhu, hai hết thương em gái rồi – Nó cười tươi nói.
- Bótay với em rồi, thôi đi ngủ đi mai còn đi chỗ này với hai nè – Anh nói rồi đẩy nó lại giường rồi bước vào nhà vệ sinh.
- Night hai – Nó nói rồi trèo lên giường nằm ngủ, hình như có hơi của anh cho nên không cần đến những viên thuốc ngủ và chai rượu nữa nó cũng có thể yên giấc, và càng dễ chịu hơn khi có vòng tay của anh ôm nó vào
lòng như ngày nào, đã từ lâu lắm rồi Nó mới có được một giấc ngủ yên
bình như thế.
- Em gái ngốc à, em đã chịu khổ nhìu rồi, anh hai xin lỗi đã bỏ em đi quá lâu, cũng sắp đến lúc moi chuyện kết thúc rồi em à – anh ôm nó vào
lòng nói nhỏ với nó, được hơi ấm của anh nó nhoẻn miệng cười nụ cười
hạnh phúc và chìm sâu vào giấc ngủ, và lần đầu tiên trong 4 năm trời nó
đã có 1 giậc mơ không có sự chết chóc mà là một màu hồng của niềm hạnh
phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT