Tôi không thể nhìn Eric mà không thấy cái núi kem đó. Đêm qua, tôi nằm mơ thấy anh làm bằng kem bông. Không phải một giấc mơ tuyệt vời chút nào.
Ơn trời chúng tôi hầu như chẳng nhìn thấy nhau cả cuối tuần này. Eric đang chuẩn bị một dịp giải trí gì đó của công ty còn tôi thì nỗ lực tuyệt vọng để tìm ra giải pháp cứu cả bộ phận Thảm Trải sàn. Tôi đã đọc lại toàn bộ các họp đồng trong ba năm qua. Tôi đã xem thông tin nhà cung cấp. Tôi đã phân tích phản hồi của khách hàng. Nói thực, tình hình quả là tồi tệ. Chúng tôi đã có một chiến thắng nhỏ trong năm qua, khi tôi đàm phán được một thương vụ tốt đẹp với một công ty phần mềm mới. Tôi đoán đó là điều gây ấn tượng tốt với Simon Johnson. Nhưng điều đó chỉ che giấu tình hình thực sự của chúng tôi một chút thôi.
Không chỉ có quá ít đơn đặt hàng, dường như không còn ai thèm quan tâm đến Thảm Trải sàn nữa. Chúng tôi chỉ được một phần nhỏ trong ngân sách quảng cáo và marketing so với số mà các bộ phận khác được hưởng. Chúng tôi không có bất cứ chương trình xúc tiến bán hàng đặc biệt nào. Trong cuộc họp giám đốc hàng tuần, Thảm Trải sàn luôn xuất hiện cuối cùng trong chương trình làm việc. Cứ như thể Cô bé Lọ lem của công ty.
Nhưng tất cả những điều đó sẽ thay đổi, nếu tôi đã tham gia vào chuyện này. Suốt cả cuối tuần, tôi đã lập một kế hoạch khởi đầu lại toàn bộ. Nó sẽ cần một số tiền, niềm tin, và cắt giảm chi phí - nhưng tôi tin tưởng chắc chắn rằng chúng tôi sẽ kích thích được doanh thu. Cô bé Lọ lem đã được tới dự khiêu vũ, phải
không nào? Và tôi sẽ là bà tiên trong truyện cổ tích. Tôi phải là bà tiên trong truyện cổ tích. Tôi không thể để bạn bè mình mất việc.
Ôi Chúa ơi. Bụng tôi lại phập phồng vì căng thẳng. Tôi ngồi trong taxi trên đường tới chỗ làm, tóc được búi lên chắc chắn, tập tài liệu trình bày để trong lòng. Cuộc họp sẽ diễn ra sau một tiếng nữa. Mọi giám đốc khác đều chờ đợi sẽ bỏ phiếu giải tán Thảm Trải sàn.
Tôi sẽ phải chiến đấu hết sức đây. Nếu không...
Không. Tôi không thể nghĩ về "nếu không." Tôi phải thành công, đơn giản là tôi phải thành công... Điện thoại của tôi reo và tôi suýt thì nhảy dựng khỏi ghế. Tôi quá căng thẳng.
"Alô?"
"Chị Lexi?" Tôi nghe một giọng nói nhỏ. "Em Amy đây. Chị có rỗi không?"
"Amy!" Tôi nói sửng sốt. "Chào! Thực ra, chị đang trên đường đi..."
"Em gặp rắc rối." Con bé cắt ngang lời tôi. "Chị phải tới đây. Em xin chị đấy."
"Rắc rối?" Tôi nói, hoảng hốt. "Rắc rối kiểu gì?"
"Chị tới đây đi." Giọng con bé hết sức run rẩy. "Em đang ở Notting Hill."
"Notting Hill? Sao em không đi học?"
"Chờ đã." m thanh bị bóp nghẹt và tôi chỉ nghe thấy tiếng Amy nói, "Tôi đang nói chuyện với chị tôi, được chứ? Chị ấy sẽ tới." Sau đó con bé nghe máy. "Xin chị đấy. Lexi. Tới đi. Em tự gây chuyện rắc rối kha khá rồi."
Tôi chưa từng nghe thấy Amy thế này. Giọng con bé thật tuyệt vọng.
"Em đã làm gì vậy?" Đầu tôi căng lên, cố gắng hình dung xem con bé có thể dính vào rắc rối gì. Ma túy? Bọn cho vay nặng lãi?
"Em đang ở góc phố Ladbroke Grove và Kensington Gardens. Bao lâu nữa chị sẽ tới được?"
"Amy..." Tôi ôm lấy đầu. "Bây giờ chị không thể tới được! Chị có một cuộc họp, chuyện này rất quan trọng. Sao em không gọi cho mẹ?"
"Không!" Giọng Amy cao vút lên hoảng sợ. "Lexi, chính chị đã nói. Chị nói em có thể gọi cho chị bất cứ khi nào em muốn, rằng chị là chị em, rằng chị sẽ ở bên em."
"Nhưng không có nghĩa là... Chị phải thuyết trình một vấn đề..." Tôi nói nhỏ dần, bỗng nhiên nhận thấy điều này nghe thật yếu ớt biết bao. "Nghe này, bất cứ lúc nào khác..."
"Được thôi." Giọng n nhỏ xíu. Nó nghe như mới có mười tuổi. "Chị cứ tới cuộc họp của chị đi. Đừng lo."
Tội lỗi nhấn chìm tôi, lẫn lộn với cảm giác tức giận. Tại sao nó không gọi vào đêm qua? Tại sao lại chọn đúng giây phút tôi cần phải tới một nơi khác?
"Amy, hãy cho chị biết, chuyện gì đã xảy ra?"
"Không quan trọng. Chị cứ tới cuộc họp của chị đi. Xin lỗi đã làm phiền chị."
"Thôi đi! Hãy để chị nghĩ một giây." Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài đường mà chẳng thấy gì, đầu óc đờ ra vì căng thẳng, vì phải quyết định... Chỉ có bốn mươi lăm phút nữa là tới cuộc họp. Tôi không có thời gian. Đơn giản là không.
Tôi có thể, nếu tôi tới thẳng đó. Chỉ mất mười phút để tới Notting Hill.
Nhưng tôi không thể để xảy ra rủi ro tới cuộc họp muộn, đơn giản là không thể...
Và sau đó bỗng nhiên, trong tiếng lạch xạch của đường dây điện thoại, tôi có thể nghe thấy giọng một người đàn ông. Bây giờ thì anh ta đang quát tháo. Tôi chằm chằm nhìn vào cái điện thoại, cảm thấy ớn lạnh. Tôi không thể bỏ rơi em gái mình khi nó gặp rắc rối. Nếu nó dính dáng tới một băng đảng đường phố thì sao? Nếu nó sắp sửa bị đánh?
"Amy, chờ nhé," tôi nói đột ngột. "Chị tới đây." Tôi với lên phía trước và gõ vào cửa sổ của người lái xe. "Ta cần đi vòng thật nhanh tới Notting Hill. Nhanh hết sức."
Ngay khi chúng tôi đi lên phố Ladbroke Grove, chiếc taxi rồ máy lên dốc, tôi nhô người về phía trước, nhìn săm soi tuyệt vọng ra ngoài cửa sổ, cố gắng tìm Amy... và sau đó bỗng nhiên tôi thấy một chiếc xe cảnh sát. Ở góc phố Kensington Gardens.
Tim tôi đông cứng lại. Tôi đã tới quá muộn. Nó đã bị bắn. Nó đã bị đâm.
Run rẩy vì hoảng sợ, tôi dúi tiền cho người lái taxi và ra khỏi xe. Có một đám đông phía trước chiếc xe cảnh sát, chắn tầm nhìn của tôi, tất cả đều nhìn và chỉ vào thứ gì đó và nói chuyện với nhau một cách kích động. Những đứng xem khốn kiếp.
"Xin lỗi." Giọng tôi không còn được bình thường khi tôi lại gần đám đông. "Đó là em gái tôi, cho tôi qua được không..." Bằng cách nào đó, tôi đã len được người giữa những cái áo trùm đầu và áo vải bông, cố cứng rắn trước điều mình sắp thấy...
Và tôi thấy Amy. Không bị bắn hay đâm. Ngồi trên một bờ tường, đội một chiếc mũ cảnh sát, trông hoàn toàn vui vẻ.
"Lexi!" Amy quanh sang người cảnh sát đang đứng cạnh nó. "Chị ấy đấy. Tôi đã bảo là chị ấy sẽ tới mà."
"Có chuyện gì vậy?" tôi hỏi, run lên vì khuây khỏa. "Chị tưởng em gặp rắc rối!"
"Đây là chị cô sao?" người cảnh sát xen vào. Anh ta thấp đậm, tóc hung đỏ, cánh tay lớn, có tàn nhang, và đang ghi chép gì đó vào hồ sơ.
"Vâng... đúng." Tim tôi se lại. Nó lại lấy cắp đồ hay gì đó sao? "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi e là cô gái này gặp rắc rối. Cô ấy đã lợi dụng khách du lịch. Ở đây có nhiều người đang giận dữ." Anh ta chỉ đám đông. "Chuyện này chẳng liên quan gì đến cô, phải không?"
"Không! Tất nhiên là không? Tôi còn không hiểu anh đang nói đến chuyện gì!"
"Cái gọi là Chuyến du lịch thăm những nhân vật nổi tiếng." Anh ta đưa cho tôi tờ rơi quảng cáo, lông mày nhướng cao.
Không tin nổi vào mắt mình, tôi đọc tờ quảng cáo, có màu vàng sáng lấp lánh và rõ ràng được soạn bởi một người sử dụng máy tính rất kém.
Chuyến du lịch thăm những nhân vật nổi tiếng ở London
Nhiều ngôi sao Hollywood đã tới sống ở London.
Hãy gặp họ trong chuyến đi độc nhất vô nhị này.
Ta sẽ được thấy:
* Madonna tự giặt quần áo *
* Gwyneth ở trong vườn *
* Elton John thư giãn ở nhà *
Hãy làm bạn bè sửng sốt vì những lời bàn tán!
10 bảng /người kể cả đồ lưu niệm A – Z
Lưu ý quan trọng
Nếu bạn hỏi các ngôi sao, họ có thể từ chối tính danh.
Đừng ngốc! Đây là một phần của điều bí mật!
Tôi nhìn lên choáng váng, "Chuyện này nghiêm túc sao?"
Người cảnh sát gật đầu. "Em gái cô đã dẫn mọi người quanh London, nói rằng họ đang được nhìn thấy những nhân vật nổi tiếng."
"Và họ nhìn thấy ai?" Anh ta chỉ tay sang bên kia đường, nơi một phụ nữ tóc vàng mảnh dẻ đang đứng trên bậc cửa ngôi nhà trát vữa trắng lớn mặc quần jean và một chiếc áo xếp nếp, bế một bé gái khoảng hai tuổi.
"Tôi không phải Gwyneth Paltrow khốn kiếp nào hết!" cô ta hét lên cáu kinh với hai người khách du lịch mặc áo mưa Burberry. "Và không, sẽ không có chữ ký nào hết."
Thực ra, trông cô ta khá giống Gwyneth Paltrow. Cô ta cũng có mái tóc dài màu vàng mượt mà và gương mặt tương tự. Chỉ hơi già hơn và phờ phạc hơn.
"Cô đi cùng cô ta à?" Người trông giống Gwyneth đột nhiên nhìn thấy tôi và bước xuống bậc thang. "Tôi muốn đâm đơn kiện chính thức. Tôi chán ớn cảnh người ta chụp ảnh nhà tôi cả tuần, xâm phạm cuộc sống của tôi - Lần cuối cùng nhé, tên nó không phải là Apple chết tiệt!" Cô ta quay sang cô gái người Nhật đang gọi bé gá"Apple! Apple!" và cố gắng chụp ảnh.
Người phụ nữ này đang giận dữ. Và tôi không trách cô ta.
"Tôi càng nói với họ tôi không phải là Gwyneth Paltrow, họ càng nghĩ tôi là cô ta," cô ta nói với viên cảnh sát. "Tôi không thắng nổi họ. Tôi sẽ phải chuyển nhà mất!"
"Chị nên thấy tự hào!" Amy nói một cách vô tâm. "Họ nghĩ chị là một ngôi sao điện ảnh đã giành giải Oscar!"
"Cô nên bị tống vào tù!" Không-phải-Gwyneth càu nhàu. Trông cô ta như muốn đập một cái vào đầu Amy.
Nói thực, tôi sẽ xếp hàng sau cô ta.
"Tôi sẽ phải chính thức khiển trách em gái chị."
Viên cảnh sát quay sang tôi khi một nữ cảnh sát lịch thiệp bước lên và dẫn Không-phải-Gwyneth vào nhà. "Tôi có thể để cô ấy cho chị giám hộ, nhưng chỉ sau khi chị điền vào những hồ sơ này và thu xếp hẹn gặp ở đồn cảnh sát."
"Được thôi," tôi nói, và hướng một cái nhìn nghiêm khắc sang Amy. "Thế nào cũng được."
"Biến đi!" Không-phải-Gwyneth bất ngờ quay lại phản ứng với một anh chàng lập dị trẻ tuổi vẫn bám theo sau cô ta đầy hy vọng, giơ ra một chiếc CD. "Không, tôi không thể chuyển cái đó cho Chris Martin! Tôi thậm chí còn không thích Coldplay khốn kiếp!"
Amy đang mím chặt môi như thể đang cố gắng nhịn cười.
Phải lắm. Chuyện này rất buồn cười. Tất cả đều đang có khoảng thời gian tuyệt vời. Tôi không phải tới nơi nào đó hết sức quan trọng, hay bất cứ điều gì hết.
Tôi điền vào tất cả các giấy tờ nhanh hết sức có thể, đặt bút chấm một cái thật mạnh đầy giận dữ sau khi ký xong.
"Chúng tôi đi được chưa?"
"Được rồi. Và hãy cố gắng kiểm soát cô ấy." viên cảnh sát nói thêm, trả lại cho tôi một liên dưới và tờ rơi có tên "Chỉ dẫn Đối với Khiển trách của Cảnh sát."
Kiểm soát con bé? Tại sao tôi lại phải kiểm soát con bé?
"Tất nhiên rồi." Tôi cười mím môi và nhét đống tài liệu vào túi. "Tôi sẽ cố gắng hết sức. Đi nào. Amy." Tôi liếc nhìn đồng hồ và bỗng trở nên hoảng hốt. Đã mười hai giờ kém mười. "Nhanh lên. Chúng ta phải tìm một chiếc taxi."
"Nhưng em muốn tới Portobello..."
"Chúng ta phải tìm một chiếc taxi khốn kiếp!" tôi la lên. "Chị phải tới cuộc họp!" Mắt con bé tròn xoe và nó bắt đầu ngoan ngoãn nhìn dọc phố. Cuối cùng tôi cũng vẫy được một chiếc taxi và đẩy Amy vào xe.
"Cho tôi tới phố Victoria Palace. Nhanh hết sức có thể nhé."
Chẳng có cách nào để tôi tới kịp khi cuộc họp bắt đầu. Nhưng tôi vẫn có thể tới đó. Tôi vẫn có thể trình bày phần của mình. Tôi vẫn có thể làm được điều đó. "Lexi... cảm ơn," Amy nói nhỏ.
"Không sao." Khi chiếc taxi chạy dọc phố Ladbroke Grove, mắt tôi chằm chặp nhìn đường, tuyệt vọng mong cho đèn chuyển sang màu xanh, mong xe cộ di chuyển nhanh hơn. Nhưng mọi thứ bỗng nhiên như hóa đá. Tôi chẳng thể nào tới kịp đó vào lúc giữa trưa.
Tôi vội vàng lôi điện thoại ra, bấm số văn phòng Simon Johnson, và chờ trợ lý riêng của ông ấy, Natasha, trả lời điện thoại.
"Chào cô, Natasha?" tôi nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh và chuyên nghiệp. "Lexi đây, tôi bị tắc đường một chút, nhưng tôi nhất thiết phải trình bày trong cuộc họp. Liệu cô có thể nói họ chờ tôi? Tôi đang đi taxi trên đường tới."
"Tất nhiên rồi." Natasha nói vui vẻ. "Tôi sẽ nói với họ. Hẹn gặp chị sau."
"Cảm ơn!"
Tôi tắt máy và ngồi tựa vào lưng ghế, hơi thư giãn hơn một chút.
"Xin lỗi," bỗng nhiên Amy nói.
"Ừ, sao cũng được."
"Không, thực mà, em xin lỗi."
Tôi thở dài, và nhìn Amy kỹ càng lần đầu tiên kể từ lúc chúng tôi vào taxi. "Tại sao thế, Amy?"
"Để kiếm tiền." Nó nhún vai. "Tại sao lại không?"
"Vì em sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng! Nếu em cần tiền, sao em không kiếm việc làm? Hoặc xin mẹ?"
"Xin mẹ," con bé nhắc lại một cách coi thường. "Mẹ làm gì có tiền."
"Được rồi, có lẽ mẹ không có nhiều tiền..."
"Mẹ chẳng có đồng nào. Chị nghĩ tại sao ngôi nhà lại cũ nát thế chứ? Tại sao lò sưởi lại chẳng bao giờ bật? Em phải ngủ nhờ cả nửa mùa đông ở nhà bạn em, Rachel. Ít nhất họ cũng bật lò sưởi. Mẹ và em nghèo kiết xác."
"Nhưng điều đó thật kỳ lạ," tôi nói, bối rối. "Sao có thể như vậy? Bố chẳng để lại gì cho mẹ sao?"
Tôi biết một số việc kinh doanh của bố có vẻ hơi láu cá. Nhưng bố kinh doanh khá nhiều, và tôi biết mẹ chờ đợi một tài sản từ trên trời rơi xuống khi bố mất. Dù rằng mẹ chẳng bao giờ thừa nhận điều đó.
"Em không biết. Dù sao cũng không nhiều."
"Ừm, thế nào cũng được, em không thể tiếp tục thế này. Thật sự, em sẽ kết thúc trong tù đấy."
"Chị cứ bắt đầu đi." Amy hất lọn tóc xanh ra đằng sau. "Nhà tù cũng ha>
"Nhà tù chẳng có gì hay ho hết!" tôi nhìn con bé chằm chằm. "Em lấy ý tường đó ở đâu vậy? Thật kinh khủng! Trong đó toàn là đàn ông! Tất cả đều đầu tóc rối bù, và em không được cạo chân, hay dùng dung dịch tẩy trang."
Tôi bịa ra tất cả những chuyện đó. Có thể ngày nay người ta có spa hoặc máy sấy tóc trong tù.
"Và chẳng có cậu con trai nào hết," tôi nói thêm để làm tăng sức nặng. "Và em sẽ không được phép sử dụng iPod hoặc sô cô la hoặc DVD. Em chỉ được đi quanh trong một cái sân." Phần đó tôi chắc là không đúng. Nhưng tôi đang trên đà mất rồi. "Và bị xích quanh chân."
"Họ không dùng xích chân nữa đâu." Amy khinh bỉ nói.
"Họ dùng trở lại rồi," tôi nói dối không hề ngập ngừng. "Đặc biệt là cho bọn thiếu niên. Đó là sáng kiến mới của chính phủ. Chúa ơi, Amy, em không đọc báo sao?"
Amy trông có vẻ hơi sợ. Ha. Cái đó trả thù cho vụ Moo-mah.
"Ừm, cái đó có sẵn trong gen của em." Nó lấy lại chút thách thức. "Ở phía luôn vi phạm luật pháp."
"Cái đó không có sẵn trong gen của em..."
"Bố đã phải ngồi tù," nó đáp trả vẻ đắc thắng.
"Bố?" Tôi nhìn nó chằm chằm. "Ý em là sao, bố ư?" Ý tưởng đó thật là lố bịch, đến nỗi tôi muốn cười phá lên.
"Đúng thế mà. Em đã nghe một số người nói chuyện đó ở đám tang. Vì thế, nó như là định mệnh của em vậy." Nó nhún vai và lấy ra một bao thuốc lá.
"Thôi đi!" Tôi giật lấy bao thuốc và ném ra ngoài cửa sổ. "Bố không phải ngồi tù. Em sẽ không vào tù. Và chuyện đó chẳng có gì hay cả; nó thật ngớ ngẩn." Tôi đột nhiên ngừng lại và nghĩ một chút. "Nghe này. Amy... hãy tới thực tập ở văn phòng chị một thời gian. Sẽ rất vui. Em có thể có chút kinh nghiệm, và kiếm được ít tiền."
"Bao nhiêu?" nó hỏi lại.
Chúa ơi. đôi khi nó thật khó chịu.
"Đủ cho em! Và có lẽ chị sẽ không nói với mẹ về chuyện này." Tôi búng nhẹ vào tờ rơi màu vàng. "Đồng ý chứ?"
Yên lặng thật dài trong xe. Amy đang lột lớp phủ màu xanh da trời bị sứt trên móng tay cái, như thể đó là điều quan trọng nhất trên thế giới.
"Được thôi," cuối cùng nó nói, nhún vai.
Chiếc taxi dừng lại ở đèn đỏ và tôi cảm thấy đau thắt cả ngực khi nhìn đồng hồ lần thứ một triệu. Đã quá hai mươi phút. Tôi chỉ hy vọng họ sẽ bắt đầu muộn. Cái nhìn của tôi lại đưa sang tờ rơi màu vàng và một nụ cười bất đắc dĩ lan khắp khuôn mặt. Đó là một kế hoạch khá khôn ngoan.
"Vậy, ai là những nhân vật nổi tiếng khác của em?" Tôi không thể không hỏi. "Em không thực sự có Madonna đấy chứ?"
"Em có!" Mắt Amy sáng lên. "Người phụ nữ ở Kensington trông giống hệt Madonna, chỉ béo hơn một chút. Mọi người đều tin hết, đặc biệt khi em nói rằng điều đó chứng minh họ đã trang điểm kỹ càng thế nào. Và em còn có một Sting, và một Judi Dench, và một người đưa sữa rất dễ chịu ở Highgate trông giống hệt hình ảnh của Elton John."
"Elton John? Người đưa sữa?" Tôi không thể không cười phá lên.
"Em nói ông ấy đang làm dịch vụ cộng đồng một cách lặng lẽ."
"Làm thế quái nào mà em tìm được họ?"
"Em cứ đi nhìn thôi. Gwyneth là người đầu tiên - chính cô ấy đã khiến em này ra ý tưởng đó." Amy cười ngoác miệng. "Cô ấy thực sự ghét em."
"Chị không ngạc nhiên! Cô ấy còn bị quấy nhiễu nhiều hơn cả Gwyneth Paltrow thật.>
Taxi lại tiếp tục đi. Chúng tôi đã tới gần phố Victoria Palace. Tôi mở tập hồ sơ thuyết trình và liếc qua những chỗ tôi đã chú thích, chỉ để đảm bảo những điểm quan trọng vẫn còn rõ ràng trong đầu.
"Chị biết đấy, họ thực sự đã nói chuyện bố phải ngồi tù." Giọng nói nhỏ nhẹ của Amy khiến tôi ngạc nhiên. "Em không bịa ra chuyện đó."
Tôi không biết phải nói gì. Tôi không tiêu hóa nổi chuyện này. Bố tôi? Ở trong tù? Dường như... không thể.
"Em có hỏi mẹ về chuyện đó không?" cuối cùng tôi cũng đánh bạo.
"Không." Con bé nhún vai.
"Ừm, chị chắc chuyện đó cũng chẳng phải vì điều gì đó..." tôi lúng túng, cảm thấy hụt hơi, "em biết đấy, tồi tệ."
"Em còn nhớ bố từng gọi chúng ta là các cô gái?"
Mọi đường nét bướng bỉnh biến khỏi mặt Amy. "Ba cô gái của bố. Em, mẹ, và chị."
Tôi mỉm cười hồi tưởng lại. "Và bố từng khiêu vũ với từng người trong chúng ta."
"Đúng." Amy gật đầu. "Và bố luôn mua những hộp sô cô la khổng lồ..."
"Và em thường bị ốm..."
"Đã tới Thảm Deller, quý cô." Chiếc taxi dừng lại trước tòa nhà Deller. Tôi thậm chí không nhận ra.
"Ổ, đúng rồi. Cảm ơn." Tôi lục tìm trong túi để lấy tiền. "Amy, chị phải chạy vội đây. Chị xin lỗi, nhưng chuyện này thực sự rất quan trọng."
"Có chuyện gì vậy?" Trước sự ngạc nhiên của tôi, con bé thực sự có vẻ quan tâm.
"Chị phải cứu bộ phận của chị." Tôi giật mạnh cửa và lao ra khỏi xe. "Chị phải thuyết phục mười một giám đốc làm một điều mà họ đã quyết định không làm. Thế mà chị bị muộn rồi. Và chị không biết chị sẽ làm chuyện quái gì nữa "
"Tuyệt lắm." Amy làm vẻ mặt hồ nghi. "Ừm... chúc may mắn với chuyện đó."
"Cảm ơn. Và... chúng ta sẽ nói chuyện thêm." Tôi ôm con bé thật nhanh, sau đó phóng lên bậc cầu thang vào lao sầm sập vào sảnh. Tôi chỉ muộn có nửa tiếng. Mọi chuyện còn có thể tệ hơn nhiều.
"Chào!" tôi chào cô lễ tân Jenny khi chạy ngang qua quầy. "Tôi tới rồi ! Cô có thể cho họ biết được không?"
"Lexi..." Jenny bắt đầu gọi để nói gì đó với tôi, nhưng tôi không có thời gian dừng lại. Tôi vội vã chạy tới một chiếc thang máy đang chờ, bấm vội vào nút lên tầng tám, và chờ đợi khốn khổ trong ba mươi giây hay gì đó để lên tới tầng trên cùng. Chúng tôi cần có loại thang máy tốc hành ở tòa nhà này. Chúng tôi cần loại thang máy khẩn cấp, cho trường hợp muộn họp...
Cuối cùng cũng đến nơi. Tôi lao ra, chạy về phía phòng họp ban giám đốc... và dừng lại.
Simon Johnson đang đứng ở hành lang bên ngoài phòng họp, nói chuyện vui vẻ với ba người khác mặc vest. Một người đàn ông mặc bộ vest xanh đang bắt đầu khoác áo mưa lên. Natasha đang đi lại xung quanh, rót cà phê. Tiếng nói chuyện ồn ào.
"Sao..." Ngực tôi nổ tung. Tôi gần như không nói nên lời. "Có chuyện gì vậy?"
Tất cả mọi gương mặt hướng về phía tôi ngạc nhiên.
"Đừng sợ, Lexi." Simon hướng đến tôi một cái nhíu mày đầy vẻ không hài lòng như lần trước. "Chúng tôi đang nghỉ. Chúng tôi đã kết thúc phần quan trọng của cuộc họp và Angus có việc phải đi." Ông ta chỉ người đang mặc áo mưa.
"Kết thúc?" Tôi cảm thấy lảo đảo vì hoảng hốt. "Ý ông là..."
"Chúng tôi đã bỏ phiếu. Đồng ý tái cơ cấu."
"Nhưng ông không thể!" Tôi vội vã đi về phía ông một cách hốt hoảng. "Tôi đã tìm ra một cách để cứu Thảm trải sàn! Chúng tôi sẽ phải cắt giảm một số chi phí; và tôi có một số ý tưởng về marketing..."
Simon cắt ngang lời tôi một cách kiên quyết. "Lexi, chúng tôi đã quyết định xong."
"Nhưng đó là quyết định sai lầm!" tôi kêu lên tuyệt vọng. "Thương hiệu đó vẫn còn có giá trị... Tôi biết là còn mà! Xin hãy nghĩ lại." Tôi quay sang khẩn khoản trực tiếp với Agnus. "Xin anh đừng đi. Hãy nghe tôi nói hết. Sau đó chúng ta có thể bỏ phiếu lại..."
"Simon." Angus quay đi khỏi tôi, nhìn có vẻ bối rối. "Rất vui được gặp ông. Tôi phải đi ngay đây."
"Tất nhiên rồi."
Họ thậm chí không thèm nhận thấy sự có mặt của tôi. Không ai muốn biết. Tôi nhìn, chân tôi nhũn ra như nước, khi các giám đốc trở lại phòng họp.
"Lexi." Simon đứng trước mặt tôi. "Tôi khâm phục sự trung thành của cô đối với bộ phận của mình. Nhưng cô không thể cư xử như vậy trong cuộc họp giám đốc."
Bên dưới giọng nói nhẹ nhàng đó là sự lạnh lùng; tôi có thể chắc chắn ông ta đang tức giận.
"Simon, tôi xin lỗi..." tôi nuốt khan.
"Tôi biết mọi việc khó khăn cho cô kể từ vụ tai nạn." Ông ta ngập ngừng. "Vì thế tôi cho rằng cô nên nghỉ hưởng lương ba tháng. Và khi cô trở lại, chúng ta sẽ tìm cho cô một vị trí... phù hợp hơn trong công ty. Được chứ?"
Máu rút hết khỏi mặt tôi. Ông ta đang giáng chức tôi.
"Tôi khỏe mà." tôi nói nhanh. "Tôi không cần nghỉ."
"Tôi nghĩ cô cần đấy." Ông ta thở dài. "Lexi, tôi thực sự rất tiếc vì mọi chuyện đã trở nên như vậy. Nếu cô khôi phục được trí nhớ, mọi chuyện sẽ khác đi, nhưng Byron đã cho tôi biết về tình trạng của cô. Hiện giờ cô không phù hợp với vị trí lãnh đạo cấp cao."
Có sự dứt khoát tuyệt đối trong giọng nói của ông ta.
"Được thôi," cuối cùng tôi nói. "Tôi hiểu."
"Bây giờ, cô có thể cần tới chỗ bộ phận của cô. Vì cô không có mặt ở đấy" - ông ta ngập ngừng đầy ẩn ý - "tôi đã giao cho Byron nhiệm vụ thông báo tin không vui cho họ."
Byron?
Gật đầu cụt lủn, Simon đi khuất vào trong phòng họp. Tôi đứng nhìn cánh cửa như thể bị ghim chặt xuống sàn, sau đó với cơn hoảng hốt đột ngột, tôi chạy tới thang máy. Tôi không thể để Byron thông báo tin xấu đó cho họ, ít nhất tôi cũng phải tự làm điều đó.
Trong thang máy, tôi bấm số trực tiếp của Byron trong điện thoại di động và cuộc gọi chuyển vào hộp thư trả lời tự động.
"Byron!" tôi nói, giọng tôi run lên năn nỉ. "Đừng nói với cả bộ phận về tình trạng thôi việc nhé, được chứ? Tôi muốn tự làm điều đó. Nhắc lại, đừng nói với họ."
Không nhìn ngang nhìn dọc bất cứ đâu, tôi vắt chân lao ra khỏi thang máy, vào trong phòng làm việc của mình, và đóng cửa lại. Tôi bàng hoàng. Tôi chưa từng sững sờ như vậy trong suốt đời mình. Tôi biết làm thế nào để thông báo tin này? Tôi sẽ phải nói gì? Sao có thể nói với bạn bè mình rằng họ sắp mất việc?
Tôi đi quanh trong phòng, vặn vẹo hai bàn tay, cảm thấy mình sắp sửa nôn ọe. Chuyện này còn tồi tệ hơn bất cứ kỳ thi nào, bất cử bài kiểm tra nào, bất cứ điều gì tôi từng làm...
Và sau đó một âm thanh làm tôi giật mình. Một giọng nói bên ngoài cửa. "Cô ta có ở trong đó không?"
"Lexi đâu rồi?" một giọng nói khác xen vào.
"Cô ta đang trốn sao? Con khố>
Trong một giây, tôi tính chuyện nấp dưới sofa và không bao giờ chui ra.
"Cô ta vẫn ở trên tầng sao?" Những giọng nói ngày càng to hơn bên ngoài cửa.
"Không, tôi nhìn thấy cô ta! Cô ta ở trong đó! Lexi! Hãy ra ngoài này đi!" Có ai đó đập lên cửa, tôi co rúm người lại. Thế nào đó, tôi đã buộc mình đi ngang qua tấm thảm. Tôi rón rén đưa một tay ra và mở cửa.
Họ đã biết.
Tất cả bọn họ đều đứng đó. Cả mười lăm thành viên của bộ phận Thảm Trải sàn, yên lặng và đầy vẻ trách móc. Fi đứng đầu tiên, mắt cô lạnh băng.
"Không... không phải ý của tôi." tôi lắp bắp tuyệt vọng. "Xin mọi người hãy nghe, hãy hiểu cho tôi. Đó không phải quyết định của tôi. Tôi đã cố gắng... Tôi sắp sửa..." Tôi nói nhỏ dần.
Tôi là người đứng đầu bộ phận, vấn đề mấu chốt là, việc cứu bộ phận là nhiệm vụ của tôi. Và tôi đã thất bại.
"Tôi xin lỗi," tôi thì thầm, nước mắt tràn lên mi, nhìn từ gương mặt này tới gương mặt khác. "Tôi rất, rất xin lỗi..."
Yên lặng bao trùm. Tôi nghĩ tôi có thể tan chảy dưới sự căm hờn trong cái nhìn của họ. Sau đó, như thể được ra hiệu, họ đều quay người và yên lặng bỏ đi. Chân tôi mềm như bún, tôi quay lại bàn và ngồi phịch xuống ghế. Byron đã nói tin này với họ thế nào? Anh ta đã nói gì?
Và bỗng nhiên tôi phát hiện ra trong Hộp thư đến của mình. Một bức e-mail chung dưới tiêu đề: ĐỒNG NGHIỆP - TIN XẤU.
Lo lắng, tôi nhấp chuột vào bức e-mail, và khi tôi đọc từng dòng chử, tôi rên rỉ vì tuyệt vọng. Cái này đã lan truyền? Dưới tên tôi?
Gửi tất cả đồng nghiệp ở Thảm Trải sàn.
Như các bạn có thể đã nhận thấy, kết quả hoạt động của Thảm Trải sàn gần đây kinh khủng. Ban lãnh đạo cấp cao đã quyết định giải thể bộ phận chúng ta.
Vì vậy, các bạn sẽ bị sa thải vào tháng Sáu. Trong thời gian đó. Lexi và tôi sẽ rất biết ơn nếu các bạn làm việc với hiệu quả và chuẩn mực tốt hơn. Hãy nhớ, chúng tôi sẽ là người viết giấy giới thiệu cho các bạn, vì thế không được sao nhãng hay làm gì đó ngốc nghếch.
Thân,
Byron và Lexi.
Được rồi. Bây giờ thì tôi muốn tự bắn vào mình.
Khi tôi về đến nhà. Eric đang ngồi ngoài ban công trong nắng chiều. Anh đang đọc tờ Evening Standard và nhấm nháp rượu gin pha tonic. Anh ngước lên khỏi tờ báo. "Em có một ngày vui vẻ chứ?"
"Nói thật là... không," tôi nói, giọng tôi run rẩy. "Hôm nay là một ngày khá tồi tệ. Cả bộ phận em bị sa thải." Khi nói to những lời cuối cùng, tôi không thể kìm được – mặt tôi đầm đìa nước mắt. "Tất cả bạn bè em. Họ đều sắp mất việc. Và họ đều ghét em... và em không trách họ..."
"Em yêu." Eric đặt tờ báo xuống. "Kinh doanh là thế mà. Những chuyện này vẫn xảy ra."
"Em biết. Nhưng họ là bạn bè em. Em đã biết Fi từ hồi em sáu tuổi."
Eric dường như đang nghĩ gì đó khi anh đưa cốc lên uống. Cuối cùng, anh nhún vai và trở lại với tờ báo. "Như anh nói, những chuyện thế này vẫn thường xảy ra."
"Những việc đó không thể cứ thế mà xảy ra." Tôi lắc đầu phản đối kịch liệt. "Ta phải ngăn chặn những việc đó. Ta phải chiến đấu."
"Em yêu." Eric dường như thích thú. "Em vẫn còn việc làm, phải không?"
"Đúng."
"Công ty không phá s>
"Không "
"Vậy thì. Hãy làm một ly gin pha tonic."
Sao anh có thể phản ứng như vậy? Anh có phải là con người không?
"Em không muốn uống gin pha tonic, được chứ?"
Tôi cảm thấy mình sắp sửa mất kiểm soát. "Em không muốn ly gin pha tonic khốn kiếp nào hết!"
"Vậy một ly rượu vang nhé?"
"Eric, anh không hiểu sao?" Tôi gần như hét lên. "Anh không hiểu chuyện này kinh khủng thế nào sao?" Toàn bộ cơn giận dữ của tôi đối với Simon Johnson và các giám đốc đang đổi hướng như gió xoáy, hướng về phía Eric, với cái ban công yên ả và cái ly rượu Waterford và cuộc sống viên mãn.
"Lexi..."
"Những người này cần việc làm! Họ đều không phải là... những tỉ phú siêu giàu chết tiệt!" Tôi chỉ tay xung quanh cái ban công hào nhoáng. "Họ đều có những món nợ cầm cố. Ở nhà thuê. Những đám cưới mà họ phải trả tiền."
"Em đang phản ứng hơi quá!" Eric nói ngắn gọn, và giở sang trang báo khác.
"Anh đang phản ứng quá yếu ớt! Và em không hiểu. Đơn giản em không hiểu anh." Tôi khẩn khoản với Eric. Muốn anh nhìn lên, giải thích quan điểm của anh ấy, nói về chuyện đó.
Nhưng anh không ngẩng lên. Như thể anh còn không nghe thấy tôi.
Cả cơ thể tôi rung lên vì giận dữ. Tôi cảm thấy muốn ném ly gin pha tonic của anh ra khỏi ban công.
"Được thôi," cuối cùng tôi nói. "Ta đừng nói về chuyện đó. Hãy vờ như mọi chuyện đều ổn thỏa và chúng ta đồng ý với nhau, mặc dù không hề như vậy." Tôi quay đi và hít một hơi dà>
Jon đang đứng ở cửa ra ban công. Anh ta mặc quần jean màu sẫm, áo phông trắng và đeo kính râm, vì thế tôi không nhìn thấy vẻ mặt anh ta.
"Chào." Anh ta bước hẳn ra ban công. "Gianna mở cửa cho tôi vào. Tôi không làm phiền gì chứ?"
"Không!" Tôi quay đi thật nhanh để anh ta không nhìn thấy mặt tôi. "Tất nhiên là không. Không sao. Mọi chuyện ổn cả."
Trong số tất cả những người có thể xuất hiện, đây đúng là người có thể khiến ngày hôm nay của tôi trở nên trọn vẹn. Được thôi, tôi thậm chí sẽ không nhìn vào mặt anh ta. Tôi sẽ không tỏ ra bận tâm đến sự hiện diện của anh ta.
"Lexi đang hơi buồn," Eric khẽ nói với Jon bằng kiểu giọng giữa đàn ông với nhau. "Vài người ở chỗ cô ấy sắp mất việc."
"Không phải là chỉ vài người!" Tôi không thể không sửa lại. "Cả một bộ phận! Và em đã không làm được gì để giúp họ. Em là giám đốc bộ phận và em đã làm mọi việc hỏng bét hết." Một giọt nước mắt lăn xuống má và tôi lau đi một cách cáu kỉnh.
"Jon." Eric thậm chí chẳng thèm nghe tôi nói. "Để tôi lấy gì cho cậu uống nhé. Tôi có bản kế hoạch Bayswater ngay ở đây. Có nhiều việc phải bàn..." Anh đứng dậy và bước vào phòng khách. "Gianna! Gianna, bà có ở đó không?"
"Lexi." Jon đi ngang qua ban công tới chỗ tôi đang đứng, anh ta nói khẽ và khẩn cấp.
Anh ta lại tiếp tục. Tôi không tin nổi.
"Hãy để tôi yên!" Tôi quay lại phía anh ta. "Anh không nhận được tin nhắn sao? Tôi không quan tâm! Anh chỉ là kẻ... tán tỉnh phụ nữ. Và dù tôi có quan tâm, bây giờ cũng không phải lúc thích hợp, được chứ? Cả bộ phận của tôi đã bị nghiền nát. Vì thế trừ khi anh có câu trả lời cho chuyện đó, hãy biến đi."
Yên lặng. Tôi chờ đợi Jon lên tiếng với một câu chuyện phiếm hạng bét nào đó, nhưng thay vào đó anh ta bỏ kính râm và bóp trán như thể>
"Anh không hiểu. Chuyện gì xảy ra với kế hoạch của em?"
"Kế hoạch?" tôi nói đầy công kích. "Kế hoạch nào?"
"Thương vụ thảm lớn của em ấy."
"Thương vụ thảm nào?"
Mắt Jon mở tròn xoe sửng sốt. Trong vài giây, anh ta chỉ nhìn tôi chằm chằm như thể tôi nói đùa. "Em không nghiêm túc đấy chứ. Em không biết về nó?"
"Biết về cái gì?" Tôi kêu lên, kiệt sức. "Tôi không hề biết anh đang nói về chuyện quái quỷ gì!"
"Chúa ơi." Jon thốt lên. "Được rồi, Lexi. Nghe anh nói này. Em có một thương vụ thảm cực lớn đã sẵn sàng nhưng được giữ bí mật. Em nói điều đó sẽ thay đổi mọi thứ, sẽ đem lại rất nhiều tiền, sẽ thay đổi hoàn toàn cả bộ phận... Vậy! Cô thích tầm nhìn ở đây chứ?" Anh ta ngay lập tức đổi chủ đề khi Eric xuất hiện ở cửa, tay cầm một ly gin pha tonic.
Thương vụ thảm cực lớn?
Tim tôi đập thật nhanh khi tôi đứng đó, nhìn Eric đưa cho Jon ly rượu và kéo anh ta ra một cái ghế dưới cái dù lớn.
Hãy lờ anh ta đi, một giọng nói trong đầu thì thầm.
Anh ta bịa ra mọi chuyện. Anh ta đang lợi dụng ta - chuyện này đều nằm trong trò chơi của anh ta.
Nhưng nếu không phải thì sao?
"Eric, anh yêu, em xin lỗi về chuyện lúc nãy."
Những lời của tôi bật ra gần như quá trôi chảy. "Hôm nay quả là một ngày khó khăn. Anh lấy cho em một ly rượu vang được không?"
Tôi thậm chí không nhìn sang phía Jon.
"Không vấn đề gì, em yêu." Eric biến mất vào bên trong lần nữa và tôi quay người lại.
"Hãy cho tôi biết anh đang nói về chuyện gì," tôi nói khẽ. "Nhanh lên. Và đừng có âm mưu gì đấy."
Khi tôi bắt gặp cái nhìn của anh ta, tôi cảm thấy vẻ đau đớn vì bị xúc phạm. Tôi không biết liệu tôi có thể tin bất cứ điều gì anh ta nói hay không. Nhưng tôi phải nghe thêm. Vì nếu chỉ có một phần trăm cơ hội những điều anh ta nói là đúng...
"Đây không phải là một âm mưu. Giá mà anh nhận ra từ trước là em không biết..." Jon lắc đầu hoài nghi. "Em đã chuẩn bị cho kế hoạch này trong nhiều tuần. Em có một tập hồ sơ lớn màu xanh mà em luôn mang đi khắp nơi. Em hào hứng với kế hoạch đó đến nỗi em không ngủ nỗi..."
"Nhưng đó là cái gì?"
"Anh không biết về các chi tiết chính xác. Em rất mê tín nên không nói với anh. Em cho rằng anh là người đem lại điều xúi quẩy." Miệng anh ta thoáng mím lại như thể đang chia sẻ một trò đùa riêng tư. "Nhưng anh biết em dùng một số mẫu thiết kế thảm ngày xưa từ một cuốn sách mẫu cũ. Và anh biết thương vụ này rất lớn."
"Nhưng tại sao tôi không biết gì về nó? Tại sao không ai biết gì về nó?"
"Em giữ bí mật cho tới phút cuối. Em nói em không tin ai ở văn phòng và sẽ an toàn hơn nếu không cho ai biết." Anh ta cao giọng lên. "Eric. Mọi chuyện thế nào?"
Tôi cảm thấy như vừa bị tát vào mặt. Anh ta không thể dừng lại ở đó.
"Của em đây, Lexi." Eric nói vui vẻ, đưa cho tôi một ly rượu vang. Sau đó anh đi lại phía bàn, ngồi xuống, và ra hiệu mời Jon ngồi. "Tin mới nhất là tôi vừa nói chuyện lại với cán bộ kế hoạch..."
Tôi đứng hoàn toàn yên lặng khi họ nói chuyện, đầu tôi suy tính thật nhanh, giằng xé vì sự nghi ngờ. Những chuyện đó có thể hoàn toàn vớ vẩn. Có lẽ tôi là một con ngốc cả tin, khi nghe dù chỉ một lời của>
Nhưng sao anh ta biết về cuốn sách mẫu cũ? Nếu điều đó có thực? Ngực tôi se thắt với một tia hy vọng đau đớn, sâu thẳm. Nếu vẫn có một cơ hội, dù chỉ là một cơ hội nhỏ xíu...
"Em không sao chứ, Lexi?" Eric hướng sang tôi một cái nhìn lạ lùng, và tôi nhận ra tôi đứng bất động giữa ban công, tay vẫn ôm vào mặt.
"Không sao." Bằng cách nào đó tôi đã bình tĩnh lại, rút lui về phía đầu kia ban công, và ngồi xuống chiếc ghế đu thép mạ kẽm. Ánh nắng nóng ấm trên mặt tôi.
Tôi hầu như không nhận ra tiếng ồn của xe cộ bên dưới. Jon và Eric đang xem xét một bản vẽ kiến trúc trên bàn.
"Chúng ta sẽ phải xem xét lại toàn bộ khu vực đỗ xe." Jon đang vạch cái gì đó trên giấy. "Đây đâu phải là điều quá tồi tệ."
"Được rồi." Eric thở dài nặng nề. "Nếu cậu nghĩ có thể làm được điều đó, Jon, tôi tin cậu."
Tôi uống một ngụm rượu lớn - sau đó rút điện thoại ra. Tôi không tin nỗi tôi sắp làm điều này. Với đôi tay lóng ngóng, tôi tìm số của Jon và nhắn tin.
Chúng ta gặp nhau được không?
Tôi bấm nút Gửi rồi ngay lập tức nhét điện thoại vào túi, và cứng đờ người nhìn ra ngoài trời.
Một giây sau, tay vẫn phác thảo và không hề nhìn về phía tôi, Jon rút điện thoại ra khỏi túi quần bằng tay kia. Anh ta kiểm tra thật nhanh và nhắn tin trả lời. Eric thậm chí không hề để ý.
Tôi buộc mình đếm tới năm mươi - sau đó thản nhiên mở điện thoại.
Tất nhiên. J
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT