Hoài Nguyệt xuống xe khách tại bến xe huyện lỵ rồi chuyển sang xe lam đến thôn Thanh Sơn. Vì mấy năm nay chương trình Nhà nông vui được hoan nghênh nên điều kiện giao thông ở đây cũng rất phát triển, các loại xe lam to nhỏ, cũ mới đều có cả.
Kỳ nghỉ hè năm nay có rất nhiều giảng viên đã nghỉ hưu của đại học A đến đây bao trọn mấy khách sạn nhà nông, hầu như tất cả mọi người đều biết đến đoàn khách này. Một điều làm cô bất ngờ là Đậu Đậu mới đến một tuần nhưng cũng đã trở thành người nổi tiếng. Hầu như ai ai cũng biết cậu bé Đậu Đậu cực kỳ xinh trai đó, gặp Hoài Nguyệt ai cũng nói: “Cô chính là mẹ Đậu Đậu à? Hai mẹ con giống nhau thật”, làm Hoài Nguyệt cảm thấy đúng là mát mặt nhờ con.
Thấy mẹ đến, Đậu Đậu hết sức vui vẻ kéo cô đi giới thiệu các bạn mới của mình. Những em bé nông thôn đó đều nhìn cô, vừa tò mò vừa rụt rè, lí nhí kêu: “Cháu chào cô”.
Vị chủ nhà nhiệt tình hái dưa chuột và luộc một nồi ngô mời cô ăn, lại nói với giáo sư Tần: “Bác thật là may mắn, có một cô con dâu và thằng cháu đích tôn đều đẹp như tranh vẽ”.
Giáo sư Tần thở dài nhìn Hoài Nguyệt, thương cảm nói: “Mới đi xa về đã vội vã đến thăm con trai như vậy rồi, sợ bà với ông nội Đậu Đậu không chăm sóc nó chu đáo à?”
Hoài Nguyệt cầm tay giáo sư Tần cười nói: “Có phải con nhớ Đậu Đậu đâu, đây là con nhớ bà đấy chứ, con mang trà lài đến cho bà đây”. Cô mua trà lài ở Vân Nam, hôm qua vốn mang một ít cho Cơ Quân Dã nhưng nghe nói Cơ Quân Dã có thai rồi nên không dám cho cô ấy uống bừa, bây giờ cô lại mang đến cho giáo sư Tần.
“Chỉ giỏi lấy cớ”. Giáo sứ Tần cười nói, sắc mặt lại ảm đạm: “Cũng không biết cái thằng Lỗ Phong nó làm gì, trời nóng thế này mà để con một mình bắt xe khách tới đây. Cả bố mẹ và con trai nó ở đây mà nó cũng không nghĩ đến chuyện đi cùng con lên thăm”.
Hoài Nguyệt không lên tiếng, bây giờ nhắc tới Lỗ Phong là cô lại nổi nóng. Nếu không phải hắn nói lung tung với Viên Thanh thì nình cũng sẽ không tức giận như vậy, cũng không có một loạt chuyện xảy ra tiếp theo khiến cô tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm thế nào như lúc này.
Thấy mẹ ngồi yên không nói gì, Đậu Đậu ghé vào tai cô hỏi: “Mẹ, mẹ có mua sôcôla cho con không?”
Hoài Nguyệt khẽ nói với giọng áy náy: “Mẹ đi vội quá, những thứ mua ở Vân Nam cho con đều để ở nhà, chỉ mang trà lài cho bà nội thôi. Mẹ xin lỗi, lần sau mẹ mang tới cho con được không? Nhưng mà không phải con không thích ăn vặt à, sao bây giờ lại thích ăn sôcôla?” Cô tới đây vội vàng như chạy nạn, không kịp nghĩ tới việc mang quà cho con trai.
“Mẹ, bà chủ nhà cho mẹ ăn dưa chuột với cả ngô, mẹ cũng nên có quà cho bạn Tiểu Vĩ nhà bà ấy chứ. Bà nội nói như thế gọi là có qua có lại. Tiểu Vĩ thích ăn sôcôla nhưng mẹ bạn ấy không mua cho bạn ấy. Lần sau mẹ mua sôcôla đến cho bạn ấy được không?” Đậu Đậu chui vào trong lòng mẹ, nói rất nghiêm túc.
Đôi môi ấm mềm của Đậu Đậu dán vào tai Hoài Nguyệt, tê tê ngứa ngứa, trái tim Hoài Nguyệt gần như sắp tan thành nước: “Được, mẹ nhớ kỹ rồi”.
Hoài Nguyệt vô cùng vui mừng nhìn đứa con trai bảo bối, hơn một tuần không gặp, hình như Đậu Đậu đã cao hơn, cứng cáp hơn, cũng hiểu chuyện hơn nhiều rồi. Cô không kìm được, hôn một cái lên má con trai: “Đậu Đậu muốn lần sau mẹ mang cái gì tới cho con?”
Đậu Đậu suy nghĩ một chút: “Ngày nào con cũng ăn cơm no rồi, không cần đồ ăn vặt, Đậu Đậu muốn có đồ chơi để chơi cùng với các bạn”.
Hoài Nguyệt gật đầu: “Thế mẹ mang bộ xếp hình với truyện tranh cho con được không?”
“Được, mẹ tuyệt nhất trên đời!”, Đậu Đậu vừa nịnh vừa thơm lên má mẹ. Giáo sư Tần ở bên cạnh lại không kìm được tiếng thở dài.
Ăn cơm trưa xong thì đã hơn mười hai giờ, Hoài Nguyệt ru Đậu Đậu ngủ rồi tạm biệt ông bà, đi bộ ra bến xe.
Trong túi cô có một tấm vé xe đường dài xuất phát từ huyện lỵ Thanh Sơn lúc một rưỡi chiều. Nếu cô muốn bắt kịp chuyến xe đó thì bây giờ phải bắt xe lam đến huyện lỵ. Cô do dự cầm vé xe.
Cô biết Cơ Quân Đào nhất định sẽ tới đón. Cô có nên chờ anh hay không, có nên đi về cùng anh hay không?
Cô biết rõ mình không chỉ đang lựa chọn một phương tiện giao thông. Một buổi chiều khô nóng, bụi đất bay cuộn lên theo những cơn gió nóng, ve sầu kêu râm ran làm trái tim cô càng thấp thỏm lo âu. Đường đời, không phải nên ngồi trong vườn hoa chậm rãi uống trà chiều, suy nghĩ thấu đáo rồi mới đưa ra lựa chọn hay sao? Tại sao lại luôn phải lựa chọn con đường của cuộc đời trong thời gian và không gian chật chội như vậy? Cô nhớ lại hôm Viên Thanh tới nói với cô rằng cô ta đã mang thai đứa con của Lỗ Phong, đó cũng là một buổi chiều oi bức, cô cũng cảm thấy thời gian và không gian chật chội, chật chội đến mức cô không thể thở được. Hình như tiến lên lùi xuống, sang trái sang phải đều là sai lầm, nhưng nếu không di chuyển thì sai lầm lại còn lớn hơn. Bây giờ, một lần nữa, cô lại bị ép vào một hoàn cảnh như vậy.
Cô đứng trước cổng bến xe, mấy tài xế xe lam đi tới chèo kéo.
“Tiểu thư, có đi huyện lỵ không?”
“Tiểu thư, xe tôi vừa mới vừa sạch sẽ, đi xe tôi nhé”.
“Tiểu thư, ra huyện lỵ chỉ lấy mười tệ, có đi hay không?”
Hoài Nguyệt càng lúc càng sốt ruột đến nỗi toát mồ hôi, cô không biết mình nên làm thế nào, tiếp tục chờ anh hay là đi về một mình theo kế hoạch đã định? Trái tim cô như bị giày vò trong chảo dầu khó có thể lựa chọn được. Một bên là hình ảnh Đậu Đậu làm nũng “Mẹ tuyệt nhất trên đời”, một bên là những băng gạc trên cổ tay Cơ Quân Đào và hình ảnh anh vừa mừng vừa sợ khuyên cô “Đừng lo lắng”.
Cứ đứng một chỗ đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng cô dụi mắt nói với một tài xế: “Đi thôi, tôi phải bắt kịp chuyến xe một rưỡi”. Nói rồi cất bước đi đến bên chiếc xe lam của anh ta.
“Hoài Nguyệt”, Cơ Quân Đào mở cửa xe đi thẳng tới trước mặt cô: “Định về một mình thật đó à?”
Hoài Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, hơi thở đều đều, dáng vẻ khoan thai, hiển nhiên là anh đã đến từ lâu. Trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận một cách khó hiểu, cô hỏi với vẻ mặt hơi khó chịu: “Cơ tiên sinh đến từ bao giờ?”
“Anh vẫn đợi em ở đây, anh muốn xem xem em có đợi anh hay không”. Cơ Quân Đào nhìn cô chằm chằm, thở dài nói: “Xem ra em do dự lâu như vậy rồi cuối cùng vẫn định tự mình đi về”.
Hoài Nguyệt cảm thấy rất tủi thân, cô quay đầu, chán nản nói với anh chàng tài xế vừa rồi: “Đi thôi, nếu không thì tôi lỡ xe mất”.
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán không biết là vì trời nóng hay vì tức giận, có vẻ đáng yêu hơn bình thường một chút, Cơ Quân Đào cảm thấy không đành lòng, vội nói với tài xế: “Tôi tới đón cô ấy, xin lỗi, không cần đi xe của anh nữa”.
Người vùng núi vốn trung hậu, nghe vậy, anh chàng tài xế liền mỉm cười quay đi.
Hoài Nguyệt hối hận vì mình đã thể hiện hơi quá đáng. Sao có thể cư xử như giận dỗi người yêu với Cơ Quân Đào như vậy, nhất thời lúng túng không ngẩng đầu lên được.
Thấy vậy, Cơ Quân Đào cũng cảm thấy được an ủi, dịu dàng nói: “Anh không tiện đi tìm em khắp trong thôn nên đành phải chờ ở đây, Tiêu Dã gửi mấy thứ cho Đậu Đậu, bây giờ mang đến cho nó được không?”
Thấy Hoài Nguyệt vẫn cúi đầu không nói gì, Cơ Quân Đào lại tiếp lời: “Trước hỏi Đậu Đậu thích cái gì nhưng nó nói chỉ thích ăn cơm, không biết ở đây một thời gian rồi có muốn ăn cái gì khác không. Có điều nghĩ là ở đây sẽ có nhiều trẻ con nên Tiểu Dã đã mua một ít sôcôla vói bánh bích quy, mua cả một thùng xếp hình bằng gỗ với một đống truyện tranh nữa”.
Hoài Nguyệt không khỏi thầm thì một câu: “Xem ra cô ấy có thai thật rồi, trẻ con thích cái gì đều đoán được hết”.
Nghe vậy, Cơ Quân Đào vui vẻ nói: “Thích thì tốt, em dẫn đường đi, anh lái xe đến đó”.
Hoài Nguyệt do dự một lát rồi nói: “Thôi, để em tự mang đi là được”.
Biết cô vẫn còn băn khoăn nên Cơ Quân Đào cũng không gượng ép. Chuyện gì cũng phải làm từng bước một. Từ khi hai người quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên Hoài Nguyệt tỏ ra giận dỗi với anh. Điều này cho thấy cô đã không còn khách sáo với anh như trước nữa. Anh lại gọi chính anh chàng tài xế hồi nãy đến, chuyển đồ sang xe lam rồi dặn anh ta lát nữa lại đưa cô về đây. Thấy chỉ đi có mấy trăm mét đã kiếm được số tiền bằng đi ra huyện lỵ, anh tài xế tỏ ra rất vui vẻ, luôn miệng bảo Cơ Quân Đào cứ yên tâm.
Hoài Nguyệt cau mày nhìn đống đồ được chuyển sang xe lam, một đống to toàn đồ ăn và đồ chơi, muốn không để giáo sư Tần nghi ngờ cũng khó. Cô xách hai túi đồ ăn vặt lên định trả lại xe Cơ Quân Đào nhưng thấy Cơ Quân Đào vẫn đang nhìn mình chằm chằm lại thở dài đặt xuống.
Thừa dịp hai ông bà đang ngủ trưa với cháu nội, Hoài Nguyệt liền để đống đồ vào phòng chủ nhà, lấy một hộp sôcôla đưa cho cậu cháu trai bà chủ nhà rồi nhờ bà chuyển phần còn lại cho bà nội Đậu Đậu. Bà chủ nhà tò mò hỏi cô đống đồ này ở đâu ra, cô cũng không biết nên trả lời thế nào, đành ậm ờ cho qua chuyện rồi vội vã đi về.
Xe đi được một đoạn đường, Hoài Nguyệt ngồi tính thời gian rồi đột nhiên nghĩ ra có thể Cơ Quân Đào còn đói: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Từ lúc lên xe, cô vẫn không nói lời nào, Cơ Quân Đào đang lo không biết nên làm thế nào, đột nhiên thấy cô hỏi liền đáp vội: “Chưa”. Trả lời xong liền lập tức hối hận, vội bổ sung thêm một câu: “Anh không đói”.
Hoài Nguyệt do dự một hồi, thấy mấy nhà hàng ở vùng nông thôn này thật sự không ổn lắm, liền hỏi: “Anh có ăn ngô không? Ngô ở đây ngon lắm, vừa mềm vừa ngọt, ven đường chỗ nào cũng có...” Cô liếc cái logo nho nhỏ nhưng lại là biểu tượng của sự xa hoa trên ngực chiếc áo phông anh mặc, nếu ngồi ăn ven đường bụi bặm quả thật không thích hợp: “Anh dừng lại ở chỗ ngôi nhà trước mặt kia để em xuống mua, anh ăn một, hai bắp, không lại hạ đường huyết vì đói”.
Lúc này Cơ Quân Đào mới để ý hai bên đường hầu như trước cửa nhà nào cũng có một chiếc nồi lớn đựng đầy ngô luộc nóng hổi. Có lẽ người vùng núi cũng biết người thành phố thích các loại thực phẩm xanh này, có rất nhiều người đã phải dừng xe vì mùi ngô luộc thơm nức mũi.
Anh dừng xe theo lời cô rồi cùng cô xuống xe đi vào nhà người ta. Nhìn dáng vẻ tuấn tú, lịch thiệp của anh, Hoài Nguyệt vô thức muốn ngăn lại nhưng chỉ mấp máy môi rồi lại không nói nữa. Cô cúi xuống chiếc nồi lớn trước cửa, chọn một bắp ngô nhìn tương đối non, cầm lên ngửi ngửi rồi bóc lóp vỏ ngoài đưa cho anh.
“Em không ăn à?” Cơ Quân Đào cầm lấy, sau đó bẻ non nửa bắp ngô đưa cho cô: “Em cũng ăn một chút đi”.
Hoài Nguyệt đỏ mặt, chần chừ nhận lấy. Ngô rất thơm, cắn một miếng quả nhiên vừa ngọt vừa mềm. Bà già bán ngô cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, mặt Hoài Nguyệt càng đỏ hơn, cô quay người nhìn ra ngoài đường.
Lúc bẻ ngô đưa cho Hoài Nguyệt, vốn Cơ Quân Đào cũng không suy nghĩ gì nhiều, chẳng qua là vì anh không quen ăn một mình trước mặt phụ nữ. Nhìn thấy Hoài Nguyệt đỏ mặt, anh mới nhận ra hành động này quả thật cũng hơi mập mờ. Lúc này thấy dáng người xinh đẹp của cô đứng bên ruộng ngô, trong lòng anh lại cảm thấy rất xúc động. Cố đè nén sự xao động trong lòng xuống, Cơ Quân Đào hỏi: “Đậu Đậu ở đây có vui không?”
“Vui lắm, vốn em còn sợ nó không quen, không ngờ nó lại như cá gặp nước. Mới ở đây một tuần mà tất cả già trẻ trong thôn đều biết nó và gọi nó là cậu bé váng đậu”. Nụ cười nở trên môi Hoài Nguyệt, nói đến Đậu Đậu, sắc mặt cô đã trở nên tự nhiên hơn nhiều.
“Cái gì mà váng đậu?” Cơ Quân Đào không hiểu.
“Lúc đầu em cũng nghe không hiểu, hỏi ra mới biết thì ra có một hôm nó gặp một bà lão rất già trên đường, nó bảo mặt bà già đó nhăn như váng đậu, thoáng cái cả thôn đã biết rồi. Suốt ngày có người cười đùa kéo da mặt mình hỏi nó xem mặt mình giống cái gì”, Hoài Nguyệt nói: “Già trẻ lớn bé ở đây đều coi nó như bảo bối, giờ nó còn nghịch hơn trước nhiều”.
“Đậu Đậu là một đứa bé thông minh, nó biết mọi người thích nên mới nghịch như thế”, Cơ Quân Đào ý tứ sâu xa: “Thông minh hơn mẹ nó”.
Hoài Nguyệt quay mặt qua chỗ khác, một hồi lâu mới nói: “Nó là trẻ con không hiểu chuyện, cuộc sống đâu có thoải mái như vậy. Trước kia mẹ nó không biết, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy bây giờ mẹ nó mới biết, cho nên không thể không cẩn thận từng chút một được”.
Cơ Quân Đào chỉ nhìn cô không lên tiếng. Hiển nhiên cô ấy cũng không ghét mình nhưng lại không chịu chấp nhận mình, chắc chắn phải có nguyên nhân. Nếu như thực sự vì bệnh tình của mình, thì có phải chỉ cần mình sống khỏe mạnh để cô ấy nhận ra mình đang bình phục, như vậy một ngày nào đó cô ấy sẽ có thể yên tâm ở bên mình hay không?
Hai người yên lặng nhìn một chiệc xe con chạy qua rất nhanh cuốn theo một đám bụi đường.
“Sao thế em?” Cơ Quân Đào để ý thấy sắc mặt Hoài Nguyệt hơi thay đổi.
“Chiếc xe đó trông quen quen”, Hoài Nguyệt dừng lại một lát: “Chúng ta đi thôi”. Đó là xe của Lỗ Phong, cô chắc chắn không nhìn lầm. Nhìn thấy Lỗ Phong chạy đến thôn Thanh Sơn, nhớ đến lời giáo sư Tần, cô không thể không nghi ngờ anh ta đến đây là vì mình.
Cơ Quân Đào hơi nhếch môi. Chúng ta? Đúng là nghe mà vui như mở cờ trong bụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT